Mục lục
Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta lần tới ấm nước trên bàn, ấm nước này là lúc Du ma ma quay về đem vào, cực kỳ nóng.



Ông ta cười gằn, túm lấy cổ áo bà, một chân đá vào cảng chân bắt bà quỳ xuống một cách thảm hại, sau đó lại giẫm lên mu bàn tay bà, rồi nhấc ấm nước lên cao trên đỉnh đầu bà a, giọng điệu lạnh lùng như buổi sáng mùa đông băng giá: "Cơ hội cuối cùng, nói hay không!"



Trán Liên Thúy Ngữ chảy máu, đây là vừa nãy lần đầu tiên lôi bà đi thì va phải cột rồi bị thương, dòng máu ấm nóng dính nhớt xuôi theo khóe mắt, chảy vào miệng, mang theo vị tanh của máu.



“Không biết!” Bà tâm lạnh như sắt, nét mặt vẫn quật cường như trước.



“Được!” Khuôn mặt Hạ thừa tướng vặn vẹo, cười ác độc, hơi nghiêng tay, nước sôi trong ấm từ từ chảy ra, chầm chậm chảy xuống đầu Liên Thúy Ngữ, nước sôi đổ lên miệng vết thương, loại đau đớn này không thể tưởng tượng nổi.



Cả người Liên Thúy Ngữ run lên vì đau, nhưng vẫn cắn chặt răng, không kêu đau dù chỉ một tiếng, vẫn cứ chịu đựng.



Du ma ma ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng bước vào, thấy tình cảnh này, sợ tới mức hồn phi phách tán: “Tướng gia, ngài đang làm gì vậy? Ngài định giết huyện chúa sao?"



Hạ thừa tướng một chân đạp tới, đá vào bụng Du ma ma, Du ma ma nhịn đau đứng dậy thì bị người ta lôi ra ngoài cửa.



Du ma ma gắng sức vùng vây, kinh hoảng kêu lên: "Tướng gia xin hãy suy nghĩ kỹ đi, đánh chết giết huyện chúa, không hề có lợi cho ngài."



Giọng nói của bà ta càng ngày càng xa, mãi cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.



Liên Thúy Ngữ chịu đựng cơn đau đớn tột cùng, nghiến răng nói: “Bà ta là người bên cạnh hoàng hậu, ông làm hại bà ta, hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho ông."



"Hoàng hậu sẽ không cần một kẻ phản bội. Nếu bà ta biết Du ma ma đã quy thuận Hạ Thương Mai, cũng không thể giữ lại bà ta nữa." Hạ thừa tướng cười nhạo, nhìn da đầu và vầng trán đã đỏ bừng của bà ta, thân thể run rẩy liên tục nhưng cố chấp không hét lên, cơn giận càng trở nên dữ dội hơn: “Từ trước đến nay, ta luôn muốn biết miệng của bà cứng đến mức nào, xem ra quả thật là đủ cứng.”




Ông ta ném ấm nước xuống đất, lôi Liên Thúy Ngữ đã suýt ngất đi ra ngoài sân, trong sân của Hạ Chí Uyển có một cái giếng, ông ta lấy dây thừng tháo cái xô ra, rồi trói bà ta lại, trong mắt ông ta có sự căm hận điên cuồng, ông ta đã quên mất mục đích của hôm nay đến đây, chỉ muốn phát tiết tất cả sự tức giận trong mười mấy năm qua.

Liên Thúy Ngữ bị ông ta tra tấn đến mức suýt ngất xỉu, cả người không còn chút sức lực, chỉ có thể để tùy ông ta xử trí.

Sau khi trói lại, ông ta lắc cái cần bơm nước của giếng nước, từ từ hạ bà ta xuống, ông ta cười điên cuồng, tiếng cười nghe như tiếng khóc, nhưng sâu trong lòng ông ta lại có một niềm vui hả hê khó tả.

Cơ thể của Liên Thúy Ngữ bị ngâm trong nước giếng lạnh giá, ông ta liên tục chuyển động cần bơm nước, đến khi nước giếng qua cổ, cằm, môi, mũi rồi đến mắt.

Khoang ngực chịu áp lực lớn, nước giếng lạnh lẽo như muốn xé nát tim phổi của bà, toàn thân bà ta bị trói nhưng vẫn cố gắng giãy dụa.

Hạ thừa tướng ở bên cạnh giếng, nhìn thấy sợi dây thừng đung đưa dữ dội, ông ta cười một cách thâm độc, cười đến rất vui vẻ: "Bà sẽ biết mùi vị của cái chết, bà sẽ biết mùi vị của sợ hãi, ta muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của bà, xem còn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh nữa hay

không, Liên Thúy Ngữ, bà thanh cao làm cái gì? Bà dựa vào cái gì mà lại xem thường bản tướng? Rốt cuộc thì bà cũng phải chết trong tay bản tướng mà thôi. ˆ

Cơn điên của ông ta đã có từ lâu, vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng, bây giờ cuối cùng cũng bùng phát.

Loại khoái cảm này, khiến cả người ông ta nổi hết da gà, đó là một loại khoái cảm gần như đến đỉnh điểm, xuyên suốt cơ thể.

Cuối cùng ông ta cũng biết, ông ta vốn từng yêu bà, chỉ là bây giờ, ông ta hận bà, thật sự hận, căm hận.

Ông ta nhớ tới ngày đó, khi ông ta từ xa nhìn Trần Nguyệt Nhung cùng Thái Tử đánh đập tàn nhẫn Hạ Thương Mai, thấy niềm vui sướng trong đáy mắt của Trần Nguyệt Nhung, lúc đó chỉ cho là mình nhìn lầm, nhưng hóa ra không phải, thì ra khi ngươi tra tấn một người mà ngươi căm ghét, trong lòng lại sảng khoái như vậy.

Khi Liên Thúy Ngữ nghĩ rằng mình sắp chết, dây thừng được thu lại, nhanh chóng kéo bà ta lên, bà ta mở miệng hít thở theo bản năng, ý thức dân trở lại, nhưng đột nhiên, dây thừng lại hạ xuống, bà ta lại bị ngâm trong nước, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, bà ta ngay cả sức giãy dụa cũng không còn nữa.

Ý thức mất dần, bên tai bà vẫn là tiếng cười ngạo nghễ điên cuồng của ông ta, bà ta không biết đã qua bao lâu, lại nghe thấy giọng nói hung ác của ông ta: "Hạ Thương Mai sẽ chết, bà cũng sẽ chết, mẹ con các người sẽ không được chết tử tế."

Khi bà ta tỉnh lại, nghe thấy Du ma ma đang rống to bên tai: "Phan Đan, ngươi tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương ở lại Hạ Chí Uyển này để bảo vệ phu nhân và huyện chúa, vừa nãy ngươi đi đâu vậy hả?"

Giọng nói lạnh nhạt của Phan Đan truyên đến: “Xin lỗi, Hoàng hậu nương nương chỉ kêu ta bảo vệ đại tiểu thư, còn về phần ân oán giữa huyện chúa và thừa tướng, ta không thể can dự, cũng không thể nhúng tay vào."
“Ngươi cái rắm, rõ ràng là ngươi nhận bạc của Tướng phủ!” Du ma ma chửi ầm lên: “Ta nhất định sẽ đến trước mắt Hoàng hậu nương nương làm một bản vạch tội ngươi, người cứ chờ đấy.”

Phan Đan kỳ quái nói: "Du ma ma, đừng trách ta không nhắc nhở bà, bà cho rằng tại sao ta lại ở đây? Là bởi vì Hoàng hậu nương nương sinh lòng nghi ngờ đối với bà, bà nghĩ rằng Hoàng hậu nương nương còn có thể tin lời bà nói sao? Một khi Hạ Thương Mai chết, người bồi táng chính là bà đấy, lần này bà chọn nhầm chủ nhân rồi. "

Đâu của Liên Thúy Ngữ nghiêng đi, lại chìm vào hôn mê.


Hạ thừa tướng không thể tìm được tung tích của Hạ Thương Mai từ chỗ của Liên Thúy Ngữ, trong lòng rất nôn nóng, vừa hay nha hoàn của Tây Môn Hiểu Nguyệt đến nói rằng Tây Môn Hiểu Nguyệt muốn gặp ông ta, ông ta từ chối thẳng thừng, bảo nàng ta cút về.

Tuy nhiên, hạ nhân quay lại báo rằng nha hoàn này có chuyện cần nói, hơn nữa chuyện này rất quan trọng, ông ta bèn truyền nha hoàn kia vào.

“Chủ nhân nhà ngươi có chuyện gì?” Hạ thừa tướng sau khi ra tay tàn độc, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng gần như sắp phát điên.

Nha hoàn bước đến gần ông ta, mỉm cười nói: “Tướng gia, tiểu thư nhà chúng tôi mời ngài qua một chuyến.”

“Ngươi nói với nàng ta, bản tướng rất bận, không có thời gian rảnh để qua, đợi đến khi nhàn rỗi tự nhiên sẽ đến thăm nàng ta.”

Nha hoàn lại tiến gần một bước: “Tướng gia, tiểu thư nói, nàng biết tung tích của đại tiểu thư nhà họ Hạ, nếu như tướng gia muốn biết, thì đi hỏi nàng.”

Hạ thừa tướng nhanh chóng nhướng mắt: “Nàng ta biết?”

“Không sai, nàng biết.”

Hạ thừa tướng thay đổi sắc mặt: “Ừm, ngươi về trước đi, nói với nàng ta, bản tướng thay y thường rồi sẽ đến.”

“Vâng, vậy nô tỳ xin cáo lui trước.”

Hạ thừa tướng không quá tin tưởng rằng Tây Môn Hiểu Nguyệt biết tung tích của Hạ Thương Mai, nhưng Hoàng thái hậu chỉ cho ông ta thời gian hai ngày, nếu không tìm được Hạ Thương Mai, ông ta dù không bị tước đoạt chức quan, cũng nhất định sẽ bị trừng phạt.

Dạo gần đây ông ta luôn gặp vận xui, không thể lại bị Hoàng thái hậu điểm mặt phê bình, hơn nữa, cũng không muốn chỉ dựa vào Lương Thái phó để giữ chức vị thừa tướng này.

Hơn nữa, ông ta thật sự lo lắng Hạ Thương Mai sẽ tìm được phương thuốc, một khi Hạ Thương Mai lập công, ông ta đừng nói là chức quan, ngay cả mạng sống cũng khó bê giữ được.

Những nỗ lực của ông ta trong nhiều năm, sẽ vì vậy mà bị hủy đi trong chốc lát.

Cho nên, mặc cho trong lòng có nhiều nghi hoặc, ông ta vẫn muốn đi một chuyến, ôm một chút hy vọng như vậy.

Nguyệt Nhung phu nhân nhìn Hạ thừa tướng đi ra ngoài, bà ta vừa mới biết Hạ thừa tướng đã đi đến Hạ Chí Uyển làm loạn, bà ta cũng đã đi "thăm" Liên Thúy Ngữ, nhìn thấy bà ta bị tra tấn thảm như vậy, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bà ta cho rằng, Tây Môn Hiểu Nguyệt nhất định có thể phá hoại hôn sự của ông ta và nhà họ Lâm, hơn nữa còn sẽ ồn ào đến mức mưa gió khắp thành, khiến không ai dám gả cho ông ta nữa.

Đến lúc đó, bà ta chính là nữ nhân duy nhất của ông ta, cho dù có phải là phu nhân hay không, bà ta suy cho cùng vẫn là cưới về một cách danh chính ngôn thuận.
---
Ây gu. Sori các nàng vì mấy hôm nay ai mà lên web đọc bằng Safari đều bị lỗi chương mất nội dung. Kỹ thuật ca ca bảo nâng cấp web, Mà nâng cấp kiểu gì lỗi tùm lum 2,3 ngày liền ko phát hiện ra.
Khổ. Làm mọi người vào nhắn kêu quảng cáo che mất, mình dùng android dò đi dò lại vẫn thấy chương bình thường ko hiểu che cái gì, phải nhờ vài bạn quay màn hình mới mò ra. Xử lý chậm trễ xin mọi người thông cảm. T^T


Hạ thừa tướng đến tiểu viện của Tây Môn Hiểu Nguyệt, ra lệnh cho người hâu đứng đợi bên ngoài, còn mình đi theo nha hoàn vào trong. Tây Môn Hiểu Nguyệt đứng trước hiên nghênh đón, Hạ thừa tướng thấy hôm nay nàng ta cố ý ăn mặc đẹp, trên người mặc một chiếc váy gấm màu hạt lựu thắt eo, trang điểm rất tinh xảo, thoa phấn cũng không nhìn thấy vết sẹo, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng.

Ba ngàn sợi tơ xanh búi thành kiểu đuôi ngựa, những chiếc trâm cài tóc tua rua mạ vàng nhỏ giọt được cắm chéo, khi đi lại sẽ phát ra tiếng leng keng, không thể nói lên sự lười biếng xinh đẹp.

Nàng ta đứng trước hiên nhà tràn đầy ý cười: “Ngài đến rồi!”

Hạ thừa tướng thấy nàng ta hôm nay ăn vận lộng lẫy, cũng không có nửa phần hứng thú, nhưng nhớ ra còn phải cầu cạnh nàng ta, bèn nhẹ giọng nói: "Đến rồi, mấy ngày nay vẫn tốt chứ?"

“Tốt, chỉ là vô cùng nhớ ngài.” Nàng ta lao về phía trước, bổ nhào vào vòng tay của ông ta, một làn phấn son ập vào mũi, ông ta cố kìm lại sự chán ghét, nhẹ nhàng ôm nàng ta.

“Ta cũng nhớ nàng, nhưng việc phiên não quấn thân, không thể đến thăm nàng được.”

“Thiếp cũng biết, vất vả cho ngài rôi.” Nàng ta buông ông ta ra, mi mục hàm tình ngước nhìn ông ta, sau đó dắt tay ông ta vào trong:

“Vào đây đi, thiếp có chuẩn bị rượu và thức ăn, uống với thiếp một chút.”

Hạ tướng quân đi theo nàng ta vào trong, nhưng không quên chuyện chính: “Nha hoàn của nàng nói nàng biết tung tích của Hạ Thương Mai, có đúng không?”

Tây Môn Hiểu Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng vậy, thiếp biết cô ta đi đâu.”

“Đi đâu?” Hạ thừa tướng vội vàng hỏi.

Nàng ta đỡ bả vai ông ta ngồi xuống, còn mình cũng thuận thế ngồi bên cạnh ông ta, rót rượu cho ông ta: "Việc gì gấp vậy? Ăn chút gì với thiếp trước đã."

Hạ thừa tướng nói: “Ta bây giờ làm gì có lòng dạ ăn cơm uống rượu chứ? Nếu trong vòng hai ngày không tìm được cô ta, chức quan thừa tướng của ta sẽ khó giữ”

Tây Môn Hiểu Nguyệt dịu dàng nói: “Cơm vẫn là phải ăn, hơn nữa, cô ta có thể chạy trốn đến đâu cơ chứ? Ăn cơm trước, ăn xong rồi thiếp lập tức nói với ngài.”

Hạ thừa tướng nhìn bàn thức ăn đầy đồ ăn ngon, nhưng không có một chút khẩu vị nào, ngoài bị chuyện của Hạ Thương Mai làm cho tâm phiền ý loạn ra, còn bởi vì ông ta đã gặp mặt tiểu thư của nhà họ Lâm một lần.

Tiểu thư nhà họ Lâm không tính là tuyệt sắc, nhưng rất thanh thuần, khi cười lên lại giống như hoa sơn rực rỡ, chỉ một cái liếc mắt, cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng dễ chịu.

Ông ta quá cần kiểu nữ tử chưa trải sự đời này để phá vỡ cuộc sống tẻ nhạt của ông ta, tuổi tác của nàng ta, sắc đẹp của nàng ta, tuổi xuân của nàng ta, đều là thứ mà ông ta khao khát.

Bây giờ khi ông ta nhìn lại, vân không rõ tại sao mình lại lấy Trần Nguyệt Nhung, còn say mê nhiều năm như vậy.

“Không ăn nữa, nàng nói nhanh đi, ta sắp phải đi rồi” Hạ thừa tướng rốt cuộc không thể kìm nén được sự chán ghét trong lòng, lạnh nhạt nói.


Nụ cười của Tây Môn Hiểu Nguyệt ngưng lại bên môi, đặt đũa xuống, đáy mắt hiện lên một tia bi thương: “Bây giờ ngay cả cùng thiếp ăn một bữa cơm cũng không nguyện ý nữa rồi sao? Nếu đã như vậy, ngài mau đi đi, sau này cũng đừng đến nữa”
Hạ thừa tướng nhìn thấy nàng ta thay đổi từ dịu dàng trở nên lãnh đạm, trong bụng phát cáu, nhưng không thể tức giận, vẫn chưa biết tung tích của Hạ Thương Mai từ miệng nàng ta, làm sao có thể bỏ đi đây?
“Được, là lỗi của ta, ta nhận sai, ta bồi nàng ăn.” Ông ta nhẹ nhàng nói.
Tây Môn Hiểu Nguyệt liếc nhìn ông ta: “Thiếp cũng không muốn miễn cưỡng ngài, thiếp biết ngài không thích thiếp, thiếp cũng không phải nhất định quấn chặt ngài không buông.”
Hạ thừa tướng kéo tay nàng ta lại: “Là ta không đúng, ta nhận lỗi, được không? Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt lúc này mới chuyển từ giận dỗi sang vui vẻ: “Vậy ngài nói, ngài có thích thiếp không?”
Hạ thừa tướng nhìn khuôn mặt đắp đây phấn của nàng ta, thật ra nàng ta rất trẻ, nhưng luôn khiến người khác có cảm giác già nua.
“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Hạ thừa tướng không nhìn mặt, nghĩ một đàng nói một nẻo.
Tây Môn Hiểu Nguyệt gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của ông ta: "Vậy thì ăn đi, ăn một bữa cơm cùng thiếp, rồi ngày hãy đi tìm Hạ Thương Mai, bắt cô ta về."
Sau đó, lại rót đầy rượu, đẩy đến trước mặt ông ta, mỉm cười xinh đẹp nhìn ông ta.
Hạ thừa tướng bưng chén rượu một hơi uống cạn, sau đó lại ăn bừa vài miếng thịt, rôi đặt đũa xuống: “Ta ăn no rồi.”

Tây Môn Hiểu Nguyệt vẫn luôn im lặng nhìn ông ta ăn, thấy ông ta bỏ đũa xuống, chỉ mỉm cười nói: “Được, ăn xong rồi thì tốt.”

Hạ thừa tướng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy bây giờ có thể nói cho ta biết Hạ Thương Mai đang ở đâu chưa?”

Tây Môn Hiểu Nguyệt bỗng nhiên cười giễu cợt: “Thiếp làm sao biết nàng ta đi đâu chứ? Thiếp cũng không quan tâm nàng ta.”

Đáy mắt Hạ thừa tướng lướt qua một tia phẫn nộ vì bị lừa gạt: “Nàng không biết?”

“Đúng vậy, thiếp không biết.” Giọng nói của Tây Môn Hiểu Nguyệt trở nên lạnh lùng, nhẹ nhàng vỗ tay, cửa lập tức đóng lại.

Hạ thừa tướng trong lòng cả kinh, đứng phắt dậy, lại phát hiện cả người mất sức, vừa đứng lên lại lập tức ngã xuống.

Ông ta kinh hãi nhìn món ăn trên bàn, phẫn nộ nói: “Ngươi hạ độc?”


Tây Môn Hiểu Nguyệt ngồi xuống, nụ cười ấm áp: “Yên tâm, loại độc này, không lấy được mạng tướng gia ngài đâu, chỉ là một ít thuốc mê, hơn nữa liêu lượng cũng rất nhẹ, chỉ khiến ngài mất đi sức lực, ý thức không ổn định mà thôi.”

“Tại sao ngươi lại làm như vậy?” Hạ thừa tướng mặt tái nhợt, nếu như không phải toàn thân không có sức lực, thì ông ta đã bóp chết Tây Môn Hiểu Nguyệt rồi.

Tây Môn Hiểu Nguyệt nâng ly rượu, xoay một vòng trên môi nhưng không uống, cười xinh đẹp: “Bây giờ ngài nói cho ta biết, ngài còn thích ta không?”

Hạ thừa tướng lường trước nàng ta cũng không dám làm gì với ông ta, ông ta là thừa tướng đương triều, nếu ông ta có mệnh hệ gì, thì cái mạng của nàng ta cũng không còn.

Ông ta nhìn chằm chằm nàng ta, sắc mặt trở nên hết sức chán ghét: “Thích ư? Ngươi bây giờ có phần nào đáng để ta thích ngươi? Ta chán ghét ngươi, căm ghét ngươi còn không kịp, nếu không phải nha hoàn của ngươi nói ngươi biết tung tích của Hạ Thương Mai, thì ta ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ngươi.”

Tây Môn Hiểu Nguyệt cười nhẹ thành tiếng, nước mắt lại bỗng nhiên lăn xuống: “Vậy thì, trước giờ ngài chỉ là đang lợi dụng ta sao?”

“Không sai, ngươi hãy chết tâm đi, cứ cho là người khiến bản tướng hôn mê ở đây, bản tướng cũng sẽ không lấy ngươi.” Hạ thừa tướng lạnh lùng nói.

Tây Môn Hiểu Nguyệt dù cho đã biết, nhưng vẫn tan nát cõi lòng, nàng ta cười lạnh: “Đúng vậy, ngài đã muốn lấy tiểu thư nhà họ Lâm rồi, làm sao lấy ta nữa?”

“Biết rồi thì tốt, trói buộc cũng không có nghĩa lí gì, ngươi là quả phụ của một danh tướng, phong quang vô hạn, không nhất thiết phải vướng mắc với ta, không có lợi cho danh tiếng của ngươi, thả bản tướng ra, ngày sau ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa, còn nếu không...” Sắc mặt ông ta phút chốc trở nên cực kì u ám: “Nếu không, bản tướng nhất định sẽ truy cứu tội của ngươi.”

“Truy cứu đi!” Tây Môn Hiểu Nguyệt đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Ngài cho rằng đến bây giờ ta còn sợ ngài truy cứu tội gì sao? Cái chết đối với ta mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một sự giải thoát.”

Hạ thừa tướng chỉ biết Tây Môn Hiểu Nguyệt quý trọng danh dự, nhưng không biết rằng một nữ nhân khi bị tổn thương đến mức tuyệt vọng, sẽ ác độc như thế nào, một khi đã hận, chẳng cần nói đến danh tiếng, ngay cả tính mạng cũng có thể không cần.

Ông ta vịn ghế muốn đứng dậy, thử vài lần, nhưng không cách nào đứng vững được, vô lực mà ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn nàng ta, nét mặt không nhẫn nại nói: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Tây Môn Hiểu Nguyệt từ trong tủ lôi ra một con dao găm sắc bén, cười tươi như hoa: “Ngài nói xem?”
Hạ tướng quân trong lòng có chút sợ rồi: “Ngươi giết bản tướng, ngươi sẽ không thoát được đâu.”
“Ta nói rồi, ta đã không sợ chết.” Tây Môn Hiểu Nguyệt từng bước ép lại gần, khuôn mặt dữ tợn cười lên như một con quỷ dạ
xoa



Ngoài cửa là người của Tây Môn Hiểu Nguyệt đang canh gác. Về phần người của Hạ Thừa tướng lại ở bên ngoài viện. Sau khi cửa lớn đóng lại, tiếng động trong phòng đều không truyền ra.



Mọi khi hai người này cũng tới đây với Hạ Thừa tướng. Ông ta thường ở lại hơn một canh giờ mới đi. Cho nên hai người lại tìm một quầy hàng ở bên ngoài và ngồi xuống, tính chờ hết nửa canh giờ mới quay lại.



Một tiếng hét thảm vọng ra đã xé rách không trung.



Nhưng tiếng hét thảm này vô cùng thê thương và có chút biến điệu, khiến người ta tưởng ở đây đang giết lợn.



Tây Môn Hiểu Nguyệt mở cửa phòng, trong tay cầm thanh đoản kiếm có dính máu, gương mặt lạnh lùng, bình thản: “Người đâu tới đây, Tướng gia không cẩn thận ngã xuống, vừa vặn bị đoản kiếm đâm trúng đũng quần, mau mời đại phu đi."



A hoàn thò đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Thừa tướng lăn lộn trên mặt đất, hai tay che đũng quân, máu chảy ra thành từng đường ngoằn ngoèo trên mặt đất, nàng ta phúc thân nói: “Nô tỳ đi ngay.”



Tây Môn Hiểu Nguyệt quay về, dùng khăn tay lau đoản kiếm rồi ngồi xổm xuống đất, nhìn Hạ Thừa tướng đang không ngừng lăn lộn, kêu lên thảm thiết: “Rất đau sao?"



Hạ Thừa tướng muốn giơ tay bóp cổ Tây Môn Hiểu Nguyệt. Đau đớn làm ông ta lấy lại chút sức lực, nhưng vẫn không có cách nào nắm được nàng ta. Trong mắt ông ta đầy lửa giận, gằn từng từ: "Tây Môn Hiểu Nguyệt, bản tướng thề sẽ khiến cả tộc Tây Môn của ngươi phải đoạn tử tuyệt tôn."



Tây Môn Hiểu Nguyệt nở nụ cười: “Tộc Tây Môn có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không thì ta không biết, nhưng Hạ Hòe Quân ngươi nhất định phải đoạn tử tuyệt tôn. Hạ Thương Mai là con gái duy nhất của ngươi, ngươi lại không thể giữ nàng lại. Nàng chết rồi, huyết mạch nhà ngươi xem như đã đứt."



"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, ngươi thật ác độc!" Hạ Thừa tướng nghiến răng nghiến lợi nói.



Tây Môn Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi không nên tới trêu chọc ta. Ta không phải là Liên Thúy Ngữ mà có thể mặc cho ngươi tổn thương suốt mấy chục năm, vẫn lặng lẽ nhịn xuống. Ai phụ ta, ta nhất định phải đòi lại. Ngươi ra khỏi cửa này, có thể nói lớn cho tất cả mọi người biết là Tây Môn Hiểu Nguyệt ta đã chém đứt của quý của ngươi, nếu ngươi có mặt mũi nói ra được."



Nàng ta ném đoản kiếm xuống, không nhìn ông ta nữa, đóng cửa đi ra ngoài.



Nàng ta đi vào trong gian phòng bên cạnh, gương mặt thân thờ nói: "Ta đã báo được thù, cảm ơn vương gia đã hiến kế."



Trong phòng có một người quay mặt vào tường, trên tường có một lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng bên cạnh. Hắn xoay người, không ngờ chính là Mộ Dung Khanh.




Hắn nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt, nhếch môi cười: “Hôm nay tâm trạng của bản vương tốt, ngươi có thể đưa ra một yêu câu."

Tây Môn Hiểu Nguyệt im lặng một lát mới nói: “Hi vọng vương gia bảo vệ ta rời khỏi Kinh Thành, một đường không cần lo lắng."

"Được!" Mộ Dung Khanh đi nhanh ra ngoài: “Bản vương đã thu xếp cho ngươi rời khỏi Kinh Thành, ta nghĩ phu nhân hẳn có đủ bạc, khiến nửa đời sau của ngươi có thể ngủ yên mà không cần lo lắng."

Có gì khiến người ta vui sướng hơn là làm Hạ Hòe Quân đoạn tử tuyệt tôn chứ? Ông ta vẫn luôn muốn giết con gái của mình, lại như ông ta mong muốn. Sau này ông ta sẽ không thể có con nữa. Hạ Thương Mai là cốt nhục duy nhất của ông ta ở trên thế giới này, nhưng ông ta lại

muốn giết chết cô. Bởi vì nếu không giết cô, cô sẽ giết ông ta.

Mộ Dung Khanh rời đi theo lối cửa sau. Khi hắn lên xe ngựa, trên xe ngựa có người đang chờ hãn.

"Thật ra ngươi không cần phải tự mình đi xem." Tiêu Kiêu thản nhiên nói.

"Đáng lẽ phải để cho Thương Mai nhìn thấy cảnh tượng đó. Nàng không có cách nào nhìn được, bản vương lại nhìn thay nàng." Mộ Dung Khanh nói.

Tiêu Kiêu nhìn hắn: “Ngươi còn thật sự động tâm à? Ngươi không sợ có ràng buộc, sau này sẽ bị người ta khống chế sao?"

Mộ Dung Khanh dựa lưng về phía sau: “Bản vương không có tham vọng, cũng không muốn làm chuyện gì lớn, sợ gì ràng buộc chứ? Ngược lại sợ đầu sợ đuôi, không dám theo đuổi mới là biểu hiện hèn nhát."

"Đừng có chỉ chích người khác, ta không giống ngươi." Tiêu Kiêu quay mặt đi.

"Ngươi và phu nhân của ngươi quanh năm không gặp mặt lấy một lần, sao không sớm ngày hòa ly đi?" Mộ Dung Khanh hỏi.

"Không cần thiết phải làm vậy!" Giọng Tiêu Kiêu có chút ủ dột. Bâu không khí dường như thoáng cái đã trở nên nặng nề, khiến hắn ta không thở nổi.

"Bản vương không biết rõ lắm về chuyện xảy ra giữa các ngươi. Chẳng qua ban đầu ngươi yêu Tráng Tráng, yêu tới chết đi sống lại, cuối cùng khi có thể nhận được thì ngươi lại buông tha."

Tiêu Kiêu quay đầu, vén rèm nhìn con hẻm vắng, yên tĩnh bên ngoài: “Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn."

Hắn ta sẽ không cần lo lắng. Cho dù một ngày kia, hắn có chết ở chiến trường, da ngựa bọc thây đưa về, cũng sẽ không có ai phải quá mức thương tâm.

Mộ Dung Khanh không nói về đề tài này nữa, sự im lặng lan tràn giữa hai người.

Rất lâu sau, Tiêu Kiêu mới nói: "Hạ Thừa tướng gặp phải mất mát nặng nề này, Hạ Thương Mai là con gái duy nhất của ông ta, hy vọng ông ta có thể nghĩ tới điều này mà nương tay với nàng. Không phải ngươi đi tìm Tây Môn Hiểu Nguyệt là vì mục đích này sao? Coi như đã bỏ nhiều tâm tư sức lực để suy tính rồi."

Mộ Dung Khanh lại thản nhiên nói: "Không, muốn bảo ông ta tha cho Thương Mai là chuyện gần như không thể thực hiện được. Bản vương xúi giục Tây Môn Hiểu Nguyệt chẳng qua là vì mấy ngày gần đây thấy mất hứng, muốn tìm chút việc vui thôi."

Kẻ cầm đầu gây họa trong bữa tiệc bệnh cương thi tối nay chính là ông ta. Mấy trăm người bị cắn đều do bọn họ tỉ mỉ sắp xếp, chỉ cướp đi của quý của ông ta, xem như đã lợi cho ông ta rồi.


Nhưng tất cả chỉ là tạm thời thôi.

Tiêu Kiêu cười nhạt một tiếng, rõ ràng không tin.

Trong Tướng phủ, lão phu nhân nhìn thấy đũng quần của con trai đây máu, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Hạ Thừa tướng đau tới hôn mê. Khi đại phu tới, lắc đầu nói: "Lão phu nhân, lão phu bất lực."

"Hắn sẽ chết sao?" Trong mắt lão phu nhân lạnh như băng.

“Tính mạng không đáng ngại. Nhưng sau này Tướng gia lại không khác với công công trong cung." Đại phu thở dài nói.

Lão phu nhân hận đến phun ra một ngụm máu. Điều này có nghĩa là huyết mạch nhà bà ta từ nay về sau sẽ không còn nữa.

Bà ta sai người lấy ra một số lớn bạc đưa cho đại phu, lạnh lùng nói: "Mong rằng đại phu giữ kín bí mật về chuyện này, nếu có chút tin đồn nào truyền ra ngoài, cẩn thận tính mạng của cả nhà ngươi đấy."

Đại phu khoát tay: “Lão phu không cần bạc nữa. Chuyện này có liên quan tới thể diện của Tướng gia, lão phu tất nhiên sẽ ngậm miệng không nói ra ngoài." Nếu nhận khoản bạc này, cũng không biết là phúc hay là họa, vẫn không nên nhận thì tốt hơn.

"Vậy thì tốt!" Lão phu nhân nói.

Đại phu do dự một lát: “Vết thương của tướng gia đã được xử lý. Lão phu không nói, nhưng khó bảo toàn người xử lý vết thương cho tướng gia sẽ không nói ra ngoài nói."

Lão phu nhân chậm rãi ngồi xuống: “Người đâu, tiễn đại phu!”

Đại phu chắp tay rời đi.

Lão phu nhân ngồi ở bên giường, toàn thân không ngừng run rẩy, vừa tức vừa bi thương: “Người đâu, dẫn kẻ hầu hạ Tướng gia tới."

Hai tên tùy tùng này được nha đầu của Tây Môn Hiểu Nguyệt tới thông báo, mới biết được Tướng gia gặp chuyện không may. Khi đó thì đại phu đã tới rồi.

Hai người tiến đến quỳ trước giường và run lấy bấy.

"Nói, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Lão phu nhân nghiêm giọng hỏi.

Tùy tùng nói: "Hồi bẩm lão phu nhân, nô tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tướng gia bảo chúng ta chờ ở bên ngoài viện của Tây Môn tiểu thư, không ngờ lại xảy ra chuyện này."

"Tây Môn tiểu thư?" Lão phu nhân nắm chặt tay, móng tay ấn vào da thịt: “Hắn lại đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt à?"

"Hồi bẩm lão phu nhân, hôm nay nha đầu của Tây Môn Hiểu Nguyệt tìm đến Tướng gia, nói Tây Môn tiểu thư biết tung tích của đại tiểu thư, Tướng gia ởi."

"Ngu xuẩn, ngu xuẩn!" Lão phu nhân giậm chân, nhìn Hạ Thừa tướng chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.

Bây giờ tuy bọn họ chưa công khai chuyện hôn sự với Lâm gia, nhưng dù sao vẫn có người biết. Sao ông ta còn có thể đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt chứ? Cả đời chịu thiệt vì phụ nữ, lại không biết phụ nữ hung ác lên còn lợi hại hơn cả sói ác sao?




Bi kịch của tướng phủ chắc chắn sẽ không dừng ở đây.



Sáng sớm hôm sau, mấy trăm tên thị vệ bao vây Tướng phủ.



Những thị vệ này đều là ám vệ của phủ An Thân vương.



An Thân vương trước giờ không sai người theo dõi Liên Thúy Ngữ, bởi vì ngày ấy ở Liên phủ, ông ta đã nói với bà ta: "Ta tác thành cho sự tự tôn của nàng, tác thành cho sự lựa chọn của nàng. Nhưng ta hy vọng nàng biết ta ở đây. Nếu nàng cần tới ta, ta sẽ đến ngay. Nhưng nếu nàng không cần ta, ta sẽ không quấy rây tới sự yên tĩnh của nàng."



Mãi đến ngày đó, Du ma ma tìm tới cửa và báo cho ông ta biết Hạ Thừa tướng đã hành hung.



Ông ta giận dữ vì hồng nhan mà dẫn theo binh mã chặn đường Tướng phủ.



Ông ta đã rất lâu không mặc giáp, hôm nay ông ta lại mặc vào.



Cuộc đời chinh chiến của ông ta đã dừng lại vào nhiều năm trước. Ông ta ghét chiến tranh, ghét chém giết. Nhưng lần này ông ta lại mặc áo giáp lên, muốn báo cho một vài người nào đó biết, ông ta lại sẵn sàng chiến đấu vì một người.



Suốt cả một đêm, lão phu đều không ngủ, sáng sớm lại nghe được Thúy Ngọc nói Tướng phủ bị chặn, còn là An Thân vương dẫn người tới.



Bà ta tức giận muốn phát điên, vội vàng khoác áo ra ngoài.



Khi nhìn thấy toàn thân An Thân vương mặc khôi giáp màu vàng, cưỡi trên lưng ngựa với gương mặt lạnh như băng, bà ta lập tức nói với Thúy Ngọc mấy câu. Thúy Ngọc vội vàng ra ngoài theo cửa sau.



Lão phu nhân cười lạnh vài tiếng nói: “An Thân vương, ngươi vô cớ bao vây tấn công Tướng phủ, nếu hôm nay ngươi không nói ra được nguyên nhân, cho dù lão thân có phải liều cái mạng này, cũng sẽ phải phân cao thấp với ngươi đến cùng."

An Thân vương thúc ngựa đến gần, gương mặt anh tuấn phủ một lớp sương lạnh: “Gọi Hạ Hòe Quân ra."




"An Thân vương, ngươi đừng vội khinh người quá đáng."

Đôi môi mỏng của hẳn cười lạnh, tay nâng lên lên. Một nhóm cung tiễn thủ nhảy lên tường vây, mùi dầu hỏa xộc vào mũi của lão phu nhân. Không ngờ mũi tên đều tẩm dầu hỏa.

"Bản vương nói lại lần nữa, gọi Hạ Hòe Quân ra." An Thân vương tức giận tới mức mi tâm khẽ giật, lạnh giọng nói.

Lão phu nhân nhìn thấy An Thân vương bất chấp tất cả như vậy, trong lòng lại mơ hồ có chút sợ hãi, nhưng không tin ông ta dám châm lửa đốt tướng phủ ngay giữa ban ngày ban mặt, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.

Bà ta miệng hùm gan sứa nói: "Hắn đang không thoải mái, ngươi có gì cứ nói với lão thân. Bây giờ, tướng phủ này vẫn do lão thân làm chủ."
An Thân vương không hề chớp mắt, giơ tay lên. Cung tiễn thủ đốt mũi tên, bắn về phía Tướng phủ giống như mưa lửa.

Cùng lúc đó, mấy người áo đen lướt qua không trung của tướng phủ, xông vào Hạ Chí Uyển, đưa người trong Hạ Chí Uyển đi.

Lão phu nhân làm sao có thể ngăn cản được? Dưới đội quân tinh nhuệ của An Thân vương, sự liều lĩnh của bà ta trông vô cùng nực cười.

An Thân vương tiến quân thần tốc, đi tới trong phòng của Hạ Thừa tướng.

Ông ta ở một mình trong đó gần một khắc, bên trong lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Người của tướng phủ đều không dám tiến vào trong. Lão phu nhân bị chặn ở bên ngoài, lửa vẫn thiêu đốt hừng hực.

Thúy Ngọc cô cô đi tìm Lễ Thân vương. Lão phu nhân cũng thông minh, không đi tìm Lương Thái phó mà tìm Lễ Thân vương. Lễ Thân vương coi trọng lễ giáo của hoàng gia, hắn ta nhất định sẽ không tha cho sự càn quấy của An Thân vương hôm nay.

Nhưng Thúy Ngọc cô cô đi tới Lễ Thân vương phủ, vừa vặn Trần thái quân cũng đang ở đó.

Lễ Thân vương muốn đi, Trần thái quân cản lại: “Đây là ân oán cá nhân của người ta, ngươi qua hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Lễ Thân vương khẽ run lên, nhìn về phía Trần thái quân, nghe cao kiến của bà ta.

"Hạ Thừa tướng cùng An Thân vương đã có oán hận tích tụ từ lâu, bởi vì một Đan Thanh huyện chúa mà đốt Tướng phủ, dĩ nhiên là lỗi của hắn. Nhưng nếu không phải bị ép đến đường cùng, hắn sẽ làm như vậy sao? Tướng phủ lén sai người tới tìm ngươi là không thích hợp. Bà ta đáng lẽ phải đi báo quan, để cho quan phủ tới xử lý."

Lễ Thân vương cảm thấy có lý, lại đuổi Thúy Ngọc cô cô đi.

Trần thái quân khẽ thở dài: “Thật ra lão thân cảm thấy nửa khen nửa chê Đan Thanh huyện chúa này. Nàng ta là người có tài văn chương, cũng thông minh, nhưng chỉ là quá mức tự tôn, không muốn hạ thấp tư thế đấu với Tướng phủ. Hạ Thương Mai sống mười sáu năm bi thảm, một nửa cũng là do nàng ta tạo thành. Bây giờ Hạ Thương Mai cứng rắn lên, nàng ta vẫn còn nửa nóng nửa lạnh như vậy, tuy cũng làm mấy chuyện khiến người ta sảng khoái, nhưng không đủ, còn xa mới đủ. Thật ra nàng ta biết, lấy sức ảnh hưởng của nàng ta, lấy tài trí thông minh của nàng ta, muốn đối phó với lão phu nhân thậm chí Hạ Thừa tướng đều dư sức, nhưng nàng ta chưa từng làm, cũng không đi nhờ người khác. Nàng ta cảm thấy làm vậy là tổn hại tới nhân cách. Nàng ta quá mức thanh cao rồi. Có đôi khi có người bằng lòng bảo bọc cũng là bản lĩnh của nàng ta. Nàng ta không dùng tới loại bản lĩnh này, có kết quả như ngày hôm nay cũng xem như là trừng phạt đối với nàng ta."

Lễ Thân vương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bản vương không có hứng thú với những điều này, cũng không hiểu được tại sao lão nhị lại thích con thỏ như Liên Thúy Ngữ."

"Không có mấy người thích hổ, Vương gia là một ngoại lệ." Trần thái quân cười liếc mắt nhìn hắn ta.


"Bản vương ngược lại cảm thấy phụ nữ phải mạnh mẽ một chút mới tốt, bị người ta bắt nạt đến trước mặt, còn một mực lùi bước thì thật sự chẳng thú vị gì nữa"

Trần thái quân nói: "Người có tính cách như Liên Thúy Ngữ, chỉ có gả đúng người mới hạnh phúc. Nếu trước đây gả cho An Thân vương, An Thân vương nâng nàng ta trong lòng bàn tay, để cho nàng ta tùy ý sống cuộc sống mình muốn, vậy cũng sẽ là một nhân duyên mỹ mãn."

Lễ Thân vương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Người cảm thấy lần này Liên Thúy Ngữ có khả năng cố ý bị đánh không?"

"Cố ý à?" Lão thái quân trầm ngâm suy nghĩ: “Cái này... Lão thân thật ra chưa từng nghĩ tới."

Lễ Thân vương lắc đầu: “Nếu nàng ta cố ý, vậy nhất định còn có chiêu phía sau, hoặc khiến lão nhị gây âm ï như vậy cũng là một phần kế hoạch của nàng ta."

Trần thái quân thấy suy nghĩ của Lễ Thân vương cũng có khả năng. Dù sao Liên Thúy Ngữ cũng sẽ không đến mức nhu nhược tới mức bị đánh thành như vậy. Hơn nữa, trước khi người của bà ta đi qua Tướng phủ, từng phát hiện ở Tướng phủ có ám vệ, tạm thời suy đoán những ám vệ này là do Hạ Thương Mai thu xếp tới bảo vệ cho Liên Thúy Ngữ.

Nhưng khi Liên Thúy Ngữ bị đánh, những ám vệ này lại không xuất hiện.

Liên Thúy Ngữ bị người của An Thân vương đưa đi, thu xếp ở Liên phủ.

Đâu Liên Thúy Ngữ từng bị nước sôi xối vào, sưng đỏ phồng rộp. Có nhiều chỗ nghiêm trọng tới mức tóc bị rụng, vết thương ở trán đã nhiễm trùng.

Du ma ma đỡ bà ta ngồi xuống. Liên Thúy Ngữ nói: "Gọi Phan Đan vào đi."

Du ma ma tức giận nói: "Còn gọi hắn tới làm gì chứ? Nếu hắn không bỏ đi vào ngày đó, huyện chúa cũng không đến mức bị đánh thảm đến như vậy."

Trên mặt Liên Thúy Ngữ thoáng mỉm cười: “Đi đi, bảo hắn tiến vào."

Du ma ma thấy bà ta cố chấp như vậy, chỉ đành phải đi ra ngoài gọi Phan Đan.

Phan Đan tiến đến, chắp tay nói: "huyện chúa."

"Ừ, bên phía Ôn tiên sinh đã viết xong rồi chứ?" Liên Thúy Ngữ hỏi.

"Hồi bẩm huyện chúa, thuộc hạ đã báo cho Ôn tiên sinh biết chuyện xảy ra hôm qua, Ôn tiên sinh cũng lập tức viết xong. Thuộc hạ nghe nói sáng sớm hôm nay lại phát ra ngoài. Rất nhanh thôi, tất cả mọi người trong kinh đều sẽ biết là Thừa tướng trong triều ra tay độc ác đánh huyện chúa. Chắc hẳn trong vòng một ngày, điểm chú ý của dân chúng sẽ dời đi, không một mực chú ý vào đại tiểu thư nữa."

Liên Thúy Ngữ gật đầu: “Ừ, vậy là tốt rồi. Chỉ cần dân chúng không gây áp lực cho triều đình, Vương gia lại có thể kéo dài thêm mấy ngày. Hôm nay An Thân vương làm âm ï như vậy, Tướng phủ cũng rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng, không rảnh đuổi theo giết Thương Mai."

Phan Đan mỉm cười: “Không sai, giống như huyện chúa đã dự đoán, bây giờ Tướng phủ ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể còn phân thân đuổi theo giết đại tiểu thư được?"

Du ma ma ở bên cạnh nghe đến hồ đồ, nghi ngờ nhìn Phan Đan, lại nhìn Liên Thúy Ngữ: “Có chuyện gì vậy?"

Phan Đan mỉm cười nói: "Ma ma, hôm qua Hạ Thừa tướng tìm đến thuộc hạ, có cho thuộc hạ một khoản bạc, bảo thuộc hạ tạm thời tránh đi một lát, huyện chúa đã biết hắn có ý định ác độc."


Du ma ma “A” một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Liên Thúy Ngữ: “huyện chúa cố ý để hắn đánh sao?"



"Một chiêu khổ nhục kế này không thể không dùng, nếu không phải nhờ vậy sẽ không có cách nào dời đi những lời nói xấu của mọi người đối với Thương Mai, Tướng phủ còn có thể truyền ra những lời ác độc. Trải qua lần này, bây giờ người của Tướng phủ nói gì, cũng sẽ không có ai tin nữa." Gương mặt Liên Thúy Ngữ bình tĩnh nói, dường như chưa từng trải qua đợt hành hùng này.



Du ma ma nhìn Phan Đan, nhớ tới những lời hắn ta từng nói ngày hôm qua, vẫn cảm thấy có phần không tin hắn ta: “Sao ngươi lại bằng lòng giúp đỡ huyện chúa?”



Phan Đan nói: "Liên đại học sĩ có ơn đối với Phan gia ta, Phan gia không quên ơn này."



Hắn ta chấp tay nói tiếp: "Ngày hôm qua Hạ Thừa tướng đi rồi, còn có người theo dõi Hạ Chí Uyển, cho nên ta không thể không nói những lời đó với ma ma, mong ma ma đừng để bụng. Nhưng những lời này cũng là lời thật lòng. Hoàng hậu nương nương quả thật đã nghi ngờ ma ma, ma ma nên tự mình xem mà làm."



Phan Đan nói xong lại ra ngoài.



Hắn ta chỉ giúp một lần như thế, xem như trả lại ơn huệ của Liên đại học sĩ đối với Phan gia. Hắn ta là người của Hoàng hậu, việc ra cung vào phủ đều có nhiệm vụ của hắn ta.



Du ma ma ngôi xuống, nhìn Liên Thúy Ngữ có chút mất hứng: “Huyện chúa đáng lẽ phải nói với nô tỳ một tiếng trước, làm hại nô tỳ lo lắng sốt ruột."



Liên Thúy Ngữ nhìn bà ta, khẽ nói: "Xin lỗi, đã hại ma ma phải lo lắng rồi." Sau khi trải qua cực khổ của Trần thế, người ta rất dễ xúc động trước chân tình.



Du ma ma khổ sở nói: "Huyện chúa không cần xin lỗi, nô tỳ chẳng qua cảm thấy huyện chúa không nhất thiết phải làm khổ chính mình như vậy."



Liên Thúy Ngữ khẽ thở dài nói: “Ta hiểu rõ Hạ Hòe Quân, cũng biết lão phu nhân. Hoàng thái hậu cho bọn họ hai ngày để tìm về Thương Mai, hắn nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hướng đi của Thương Mai lại không khó suy đoán. Một khi bị bọn họ biết hướng đi của Thương Mai, nhất định sẽ phái sát thủ đuổi theo chặn giết, cộng thêm dân chúng trong kinh bây giờ đang sôi nổi bàn tán, cũng sẽ gây ra áp lực nhất định đối với Vương gia. Bởi vì dư luận ảnh hưởng trực tiếp đến triều chính, Hoàng thái hậu không thể không để ý tới tiếng nói trong dân gian. Dân chúng trong kinh truy đuổi những vụ tai tiếng không ngừng, lại giống như mèo ngửi thấy mùi cá tanh. Tuy khủng hoảng của căn bệnh cương thi vẫn còn, nhưng ít nhiêu có thể dời sự chú ý, giảm bớt lời đồn đại vô căn cứ làm tổn thương tới Thương Mai, đồng thời cũng có thể làm cho Vương gia có thể tách ra, làm chuyện hắn cần làm."



Hơn nữa, nếu không làm vậy, sao có thể khiến một số người căm phẫn? Ví dụ như An Thân vương, ví dụ như Ôn tiên sinh, ví dụ như rất nhiều học giả đã từng hâm mộ danh tiếng cả bà ta.



Gần như những thứ bọn họ viết ra đều có quyền uy, không mấy người sẽ nghi ngờ. Mà tất cả chỉ tiếc đều do Phan Đan nói ra, bao gồm của lời nói chuyện trong đó.



Bà ta hiểu rất rõ, muốn đối phó với người có quyền thế, ngòi bút có đôi còn sắc bén hơn cả kiếm.



Quả nhiên không tới ba ngày, chuyện Hạ Thừa tướng tàn nhẫn đánh phu nhân đã hòa ly là Đan Thanh huyện chúa lại nhanh chóng truyền ra khắp Kinh Thành.

Điều này đã gây ra ảnh hưởng giống như động đất.

Những lời đồn đại trước đó có liên quan tới Hạ Thương Mai cũng thay đổi ngược lại. Rất nhiều người thậm chí nói Hạ Thương Mai mất tích thật ra là bị phụ thân Hạ Thừa tướng bắt đi. Bây giờ đã có người đi vào, nghĩ cách cứu giúp, chắc hẳn không mấy ngày lại có thể cứu được về.

Lời đồn đại vô căn cứ trong dân gian được phản hồi trở lại trong tai Hoàng thái hậu. Lương Thái phó vào cung xin ý chỉ đốt thôn của Hoàng thái hậu, lại không tìm được lý do chính đáng.

Hoàng thái hậu trách ngược lại một câu: “Ai gia nghe nói dân chúng trong kinh đều đang đợi Hạ Thương Mai trở về. Dân chúng cũng bằng lòng tin tưởng nàng ta như vậy, chẳng lẽ ai gia và Thái phó lại không thể làm được sao?"

Lương Thái phó đúng là hận chết Hạ Thừa tướng, vào thời điểm quan trọng lại để xảy ra chuyện này, đã hoàn toàn chuyển dời tầm mắt của dân chúng, còn làm cho Hạ Thương Mai một lần nữa được dân chúng thổi phồng lên với phong thái của người bị hại.

Triều đình không thể chặn lại tiếng nói trong dân gian, ông ta cũng không có cách nào tấu lên nữa.

Lời đồn đại càng thêm lợi hại, ở trong các loại lời đồn đại đó lại xuất hiện một câu hỏi.

Đó chính là, tại sao đường đường là Thừa tướng nhất phẩm lại muốn đánh thậm tệ người vợ sau khi hòa ly còn được phong làm huyện chúa? Hơn nữa chuyện này còn khiến An Thân vương phải ra tay. Cũng không thể nói trong này có tình hình gièm pha gì, bởi vì người ta đã hòa ly rồi.

Mọi người đều có thừa suy đoán, có người lớn mật đoán Hạ Thừa tướng làm vậy là vì Đan Thanh huyện chúa biết một bí mật động trời của ông ta.
Bí mật động trời này có liên quan rất lớn đến bệnh cương thi hiện đang bùng phát.

Suy đoán này vừa ra, dân chúng phát huy sức tưởng tượng vô hạn, cũng bắt đầu liên tưởng tới sự mất tích của Hạ Thương Mai.

Bệnh cương thi là kiệt tác của Tướng phủ, Hạ Thương Mai phản bội Tướng phủ, muốn tìm ra phương thuốc, cho nên bị người của Tướng phủ truy sát. Liên Thúy Ngữ nóng lòng muốn cứu con gái, đã vạch trần âm mưu của Thừa tướng, suýt nữa bị Thừa tướng diệt khẩu, may mắn được An Thân vương cứu giúp.

Tất nhiên các lời đồn đại và suy đoán trong dân gian đều có người cố ý dẫn dắt. Những điều đó đều là do Đan Thanh huyện chúa sắp xếp.

Dưới những lời đồn đại đó, lão phu nhân bị ép phải tìm đến Quý thái phi.

Quý Thái phi nói cho bà ta biết, Hạ Thương Mai đang ở đảo người điên, hơn nữa đã tìm được phương thuốc, đang nghiên cứu chế tạo thuốc giải.

Lão phu nhân nhận được tin tức thì vô cùng kinh ngạc, còn hạ quyết tâm bỏ ra số tiền lớn để thu mua người trong chốn giang hồ, muốn lấy tính mạng của Hạ Thương Mai. Nếu không thế lấy tính mạng của cô, cũng phải phá hỏng thuốc của cô.

Mà sau khi người của lão phu nhân xuất phát, Nhiếp Chính Vương sai người truyền ra tin tức, nói Hạ Thương Mai đã tìm được phương thuốc ở đảo người điên, nhưng, có sát thủ các đường đang chờ Hạ Thương Mai.

Tin tức này cũng là quả bom nặng ký thứ hai.


Trong kinh từng có nghìn người bị bệnh cương thi, những người nhà của người bệnh cương thi muốn bảo đảm Hạ Thương Mai có thể thuận lợi về kinh, cuối cùng đều xông tới trấn Quý Xuân, muốn hộ tống Hạ Thương Mai về kinh.

Ngoại trừ người thân của những bệnh nhân mắc bệnh cương thi, còn có rất nhiều dân chúng trong lòng căm phẫn và vài cao thủ có lòng hiệp nghĩa đều lao tới trấn Quý Xuân. Thuyền biển ở bên trấn Quý Xuân đều bị các nhân sĩ chính nghĩa thuê hết. Mà những người dân đánh cá ở trấn Quý Xuân cũng một mực vượt biển đến đảo người điên bên kia để tiếp ứng Hạ Thương Mai.

Cùng lúc đó, lão đại Tào Bang hạ lệnh cho tất cả đệ tử Tào Bang ở Quý Xuân ngừng kinh doanh trong mấy ngày này, chỉ ở bên bờ biển Quý Xuân canh giữ, chờ tiếp ứng Hạ Thương Mai trở về.

Lực lượng dân chúng rất mạnh, ít nhất đã cản bước chân của một số người, đó chính là người Quý thái phi.

Bà ta có dã tâm, cơ hội giết Hạ Thương Mai còn rất nhiều, không đáng để lộ bản thân mình quá sớm.

Hơn nữa, bà ta không ra tay thì lão phu nhân vẫn sẽ ra tay.

Có thể nói Liên Thúy Ngữ chịu trận đánh tàn nhẫn này đã hoàn toàn thay đổi cục diện trong kinh.

Thương Mai vẫn rời Kinh Thành đi tới đảo người điên trước, ít nhất dân chúng vẫn có mong đợi rất cao đối với cô.

Liên Thúy Ngữ đạo diễn chuyện này chính là cọng rơm cuối cùng đè lên Tướng phủ.

Từ tháng năm tới nay, Tướng phủ không ngừng xảy ra chuyện bê bối. Ban đầu là Hạ Thương Mai từ hôn và chống lại Tướng phủ, trở thành cô gái điêu ngoa, độc ác, mất hết đạo đức trong miệng của mọi người, đến bây giờ tình hình hoàn toàn xoay chuyển. bộ mặt xấu xa của Hạ Thừa tướng cùng lão phu nhân dân dân hiện ra, đến giờ đã hoàn toàn bị lộ.

Ngược đãi phụ nữ là hành vi rất vô đạo đức. Chỉ cần là người nói chuyện với kẻ vô đạo đức, lại sẽ trở thành người vô đạo đức.

Điều này thậm chí cũng không giống với giết người phóng hỏa, bởi vì sau khi giết người phóng hỏa còn có thể cãi chày cãi cối ra mấy lý do, nhưng hành hung một người phụ nữ tay trói gà không chặt, mà lại là người vợ trước đã hòa ly với ông ta, thật sự đã làm giảm khí phách của người đàn ông.

Không có gì có thể giải thích được cả.

Cho nên văn võ toàn triều, bao gồm cả người của Hạ Thừa tướng đều không có ai đứng ra giải thích giúp ông ta nửa câu.

Uy lực của lời đồn đại này rất lợi hại. Cho dù phần lớn Tướng phủ bị đốt, ông ta lại không bước chân ra khỏi phủ nửa bước. Thứ nhất là vì vết thương, thứ hai là vì ông ta không có cách nào đối mặt với sự xem thường của những người khác.

Mà vào lúc này, Hoàng hậu lại hạ chỉ, vì Hạ Oanh Nhiễm không đủ đức hạnh, đã không có cách nào xứng đôi với Thái tử nên hủy bỏ hôn Sự.

Bên phía Lâm gia cũng đến đây từ hôn, trong miệng đương nhiên nói là Lâm gia không xứng với Tướng gia, nhưng lão phu nhân biết là bọn họ chê Tướng phủ.

Lão phu nhân hiểu rõ vận mệnh của Tướng phủ đã hết. Đã đến tình trạng này, điều duy nhất bà ta có thể làm là giết chết Hạ Thương Mai, giết chết Liên Thúy Ngữ, giết chết hai người này thì Tướng phủ có lẽ còn có một con đường sống.

Giết hai người này, tất cả thị phi đều sẽ dừng lại, người trên thế gian đều rất dễ quên. Qua mấy năm nữa, sẽ không có ai còn nhớ tới chuyện này nữa.

Ông ta không có con, nhưng có thể nhận con thừa tự từ chi thứ hai. Chỉ có điều vinh quang của Tướng phủ không thể mất được.

Trong giây lát, mọi ánh mắt đều tập trung vào trấn Quý Xuân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK