Tôn đại nhân sau khi nhận chỉ thị thì rời đi, hoàng đế nhìn Lộ công công.
“Ngươi là người đi theo trẫm lâu nhất, trong lòng trẫm muốn cái gì, ngươi có biết không?”
Lộ công công nói: “Nô tài không dám đoán thánh ý.”
“Nói đi, trẫm cho phép ngươi nói.” Hoàng đế siết chặt áo choàng một chút, thân mình hơi nghiêng về thanh trụ được điêu khắc hình rồng.
Lộ công công trầm tư một lát nói: “Hoàng thượng muốn dùng Đồng Mệnh Cổ đối phó với Vương Gia?”
“Tâm tư của trẫm, không khó đoán chút nào, ngươi có thể đoán được, lão thất cũng có thể đoán được, ngươi cảm thấy, hắn sẽ giấu lão bát ở đâu?”
Lòng Lộ công công hơi run rẩy: “Chuyện này… Nô tài quả thật đoán không ra được.”
“Đúng là rất khó đoán.” Giọng nói của hoàng đế nhàn nhạt, lộ ra một chút hài lòng: “Nhưng mà, bên cạnh hắn luôn có người biết được, ngươi cảm thấy, ai sẽ biết?”
“Điều này… Nô tài cũng không biết.” Trán Lộ công công tuôn ra mồ hôi, ngày xuân này rõ ràng chỉ còn chút khí lạnh, nhưng sao ông ta lại cảm thấy run rẩy không thôi.
Khóe môi hoàng đế cong lên: “Ngươi không biết sao? Người thân thiết với Nhiếp Chính vương, hơn nữa còn khiến cho hắn tin tưởng, không ai khác ngoài mấy người đó. Tô Thanh đã rời khỏi Kinh Thành, cũng chỉ còn ba người Tiêu Thác, Nghiêm Vinh và Tiêu Kiêu, Tiêu Kiêu sẽ không làm chuyện này, vậy cũng chỉ còn Nghiêm Vinh và Tiêu Thác.”
“Hoàng thượng… Hoàng thượng phân tích rất có lý.” Đáy lòng Lộ công công càng run rẩy hơn nữa.
“Ừm, ngươi đi làm đi, xem có thể cạy được gì từ trong miệng Tiêu Thác không.”
Lộ công công quỳ xuống: “Hoàng thượng, tâm tư của người, nô tài đã rõ, nhưng mà người không phải bảo các vị đại nhân cùng phối hợp với Nhiếp Chính vương thi hành chính sách chính trị sao? Trong thời khắc mấu chốt này, nô tài sợ đắc tội với vương phi, bệnh của người…”
Hoàng đế cười một tiếng, liếc Lộ công công một cái: “Ngươi căng thẳng gì chứ? Chỉ là bảo ngươi đi hỏi thăm nghe ngóng một chút thôi, trẫm có chút gì đó ở trong tay, chẳng phải tốt hơn là không có gì sao?”
Lộ công công bất chấp mà nói: “Nhưng mà Hoàng Thượng không phải rất coi trọng những chính sách mà Vương Gia trình lên…”
“Ngươi cũng xem qua, đúng không?” Hoàng đế cắt ngang lời ông ta nói.
“Nô tài nghe người nói qua mấy lần.”
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lộ công công chần chờ một chút: “Nô tài cảm thấy cũng được.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Không phải cũng được, là rất được, so với ý tưởng của trẫm còn tốt hơn nhiều.”
“Một khi đã như vậy…” Lộ công công khó hiểu ngẩng đầu: “Hoàng thượng vì sao còn hoài nghi Nhiếp Chính vương? Ngài ấy không phải luôn quyết định trả quyền lực về tay người sao?”
Ánh mắt hoàng đế lướt qua ông ta, lẳng lặng nhìn về phía cây hoa lê phía sau ông ta: “Trẫm nhớ phụ hoàng đã từng nói một câu, ông nói lão thất thật sự là một người cai quản đất nước tài giỏi, là người thứ hai được chọn làm hoàng đế, trẫm khi đó nghe những lời này chỉ cảm thấy vui mừng, bởi vì hắn có năng lực hơn nữa cũng chỉ là thần tử của trẫm.”
Lộ công công lo lắng nói: “Hoàng thượng, tất cả vẫn như trước.”
Hoàng đế thu hồi tầm mắt, chậm rãi lắc đầu: “Không giống, hắn nói đúng, là trẫm thay đổi, trẫm không thể giữ lại một đối thủ mạnh như vậy, mặc dù hắn không phải đối thủ.”
Lộ công công không cam lòng, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, vương gia nói muốn đi Nam Quốc, sao người không thành toàn cho ngài ấy đi?”
“Trong mấy hoàng tử của trẫm, ai có thể so được với Nhiếp Chính vương?” Hoàng đế hỏi ông ta.
“Điều này…”
“Không có.” Hoàng đế lại lắc đầu, vẻ mặt bi thương: “Phế Thái tử vô đức vô năng, tâm tư của Lương vương không ở triều chính, mấy hoàng tử còn lại, ngoại trừ Thái tử hiện giờ có chút tiền đồ ra, không còn ai nữa, nhưng mà Thái tử là do một tay Mộ Dung Khanh đề bạt lên, lại là người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể là đối thủ của Nhiếp Chính vương? Thân thể này của trẫm dù khỏi hẳn, nhưng uống thuốc trong thời gian lâu dài, hơn nữa thêm phản ứng của chất độc, sợ là chịu đựng không nổi bao nhiêu năm nữa, sao trẫm có thể trơ mắt nhìn giang sơn bị hắn cướp đi được chứ?”
“Hoàng thượng.” Lộ công công đau lòng mà gọi một tiếng: “Ngài ấy hiện giờ không đoạt ngôi, ngày sau cũng sẽ không đoạt.”
“Không, không.” Hoàng đế xua xua tay, vẻ mặt mỏi mệt: “Thời điểm chưa tới, thời điểm chưa tới, thời điểm vừa đến thì tâm tư của hắn ta sẽ thay đổi, đặc biệt là khi có con nối dõi, nhìn nhi tử của mình càng ngày càng thông minh lanh lợi, làm phụ thân sẽ muốn cho nó tất cả những thứ tốt trong thiên hạ, lần đầu tiên trẫm làm phụ thân, chính là có tâm tư như vậy, chỉ tiếc, A Toàn lại làm tổn thương ta, haizz, A Toàn lại thà tin hắn cũng không tin trẫm…”
Gió thổi qua nền đất trong Ngự Hoa Viên, ngày xuân không có lá rụng, cơn gió này thổi qua, dường như không thổi được miếng bụi nào.
Bụng của Thương Mai càng ngày càng lớn, nhưng không lớn bằng Loan Loan, nàng ta bắt đầu cảm thấy cử động khó khăn, đại phu nói nàng có lẽ sinh nhiều đứa bé giống như mẫu thân nàng.
Áp lực của Tiêu Thác rất lớn, áp lực của Thương Mai cũng rất lớn, bởi vì ma ma vẫn một mực nói cô mang song thai.
Tháng ba, Thanh Minh.
Mấy ngày hôm trước đã bắt đầu có mưa bụi lất phất, ngày xuân này ướt át, từ bên ngoài ướt luôn đến bên trong, người mang thai hay nghĩ nhiều, Thương Mai cũng bắt đầu trạng thái không yên.
Lễ hiến tế Thanh Minh, Mộ Dung Khanh bái tế tổ tiên, giao đại điển hiến tế lại cho hoàng đế.
Tình trạng hiện tại của ông ta đã rất tốt, Thương Mai cho rằng chỉ cần trị một hai tháng nữa thì ông ta có lẽ sẽ khỏi hẳn.
So với sự hồi phục nhanh chóng của hoàng đế, sự hồi phục của Tôn Phương Nhi khá chậm, tuy rằng tháng trước đã bắt đầu ngâm nước thuốc, nhưng mà quá trình đào thải độc tố của nàng ta quá chậm, tác dụng phụ cũng rất lớn, ngất xỉu quá nhiều lần, Lương Hán Văn cho rằng nàng ta là do áp lực tâm lý quá lớn, cho nên muốn giảm bớt trị liệu lại một chút.
Thương Mai tuy rằng nóng vội, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, cô biết Tôn Phương Nhi đã cố gắng hết sức.
Sau khi hiến tế, Linh Lợi đã quay lại cùng với Tô Thanh.
Hai người ở Thứ Châu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà bên Lại Bộ kia đã báo cho Mộ Dung Khanh biết tri phủ Thứ Châu bị bệnh cấp tính qua đời, phu nhân của ông ta kia cũng bị lây bệnh chết theo, Lại Bộ đưa danh sách tri phủ tân nhiệm cho Mộ Dung Khanh xem qua, Mộ Dung Khanh để Lại Bộ tự mình cân nhắc.
Ngày Linh Lợi quay về đó, mưa đã ngừng rơi, nàng ta nhìn thấy bụng của Thương Mai, ngạc nhiên mà trừng lớn đôi mắt: “Sao lại lớn như vậy?”
“Lúc Người đi thì đã ba tháng rồi.” Ma ma cười nói: “Nếu như người quay về muộn chút nữa thì có lẽ Vương phi đã sinh rồi.”
“Lúc ta không ở đây, mọi thứ vẫn thuận lợi chứ?” Linh Lợi hỏi.
Thương Mai cười nhạt: “Rất tốt, ngươi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Cô bĩu môi, tỏ ý bảo ma ma đi ra ngoài, sau đó lôi kéo tay Linh Lợi hỏi: “Có thể nói cho ta biết ở Thứ Châu đã xảy ra chuyện gì không?”
Linh Lợi thở dài: “Cũng không có việc gì, chỉ là lấy về những thứ đã mất.”
“Ta biết, vợ chồng tri phủ Thứ Châu đều đã chết, ta là hỏi ngươi với Tô Thanh.” Thương Mai cười nói.
Khuôn mặt Linh Lợi có hơi thẹn thùng: “Không có gì, hắn nói làm người phải giữ lời hứa, nếu ta có hôn ước với hắn ta thì nên thực hiện hôn ước.”
“Ha!” Thương Mai cười: “Thật là người giữ chữ tín.”
“Chắc vậy.”
“Ta nói ngươi đó.” Thương Mai trêu ghẹo nói.
Linh Lợi quay người, giận dữ nói: “Linh Lợi ta làm người tuy không nói là quang minh lỗi lạc, nhưng cũng không thể gọi là người bắt chẹt, nói ta không tuân thủ chữ tín được.”
“Đúng vậy, cô nương Linh Lợi nhà chúng ta là người giữ ước hẹn nhất.” Thương Mai rất vui mừng, bởi vì trước khi Linh Lợi quay về, Lương Vương cũng gửi thư về nói hoàng đế Đại Lương cũng rất thích hắn, hôn sự này sắp định rồi.
Chỉ là, tất cả đều thuận lợi, nhưng trong lòng Thương Mai lại bắt đầu bất an.
CHƯƠNG 872: XẢY RA CHUYỆN RỒI
Ngày mùng tám tháng ba, từ Giang Đông truyền tới tin tức, nói là dịch bệnh cảm mạo bùng phát, cần một lượng lớn dược liệu.
Hơn nữa cục Huệ Dân đã không còn có thể tiếp nhận nổi nhiều bệnh nhân như vậy, các đại phu trong dân gian thì lại như thể đã thông đồng với nhau, cùng đẩy giá dược liệu lên, cộng thêm phí chẩn bệnh cũng tăng cao, thành ra bách tính bình thường khó mà đủ điều kiện khám bệnh.
Vùng Giang Đông này nằm trong khu vực đối lưu nam – bắc, gần như mỗi năm đều phải bùng phát một lần dịch cảm mạo, vì thế, một tháng trước Thái Y Viện đã hạ lệnh cho cục Huệ Dân của Giang Đông chuẩn bị lượng lớn dược liệu.
Nhưng mà, tổng ti của cục Huệ Dân Giang Đông cũng từng thượng tấu, nói là giá cả dược liệu từ đầu năm đã bắt đầu tăng mạnh, không chỉ tăng mạnh, mà còn có người thu mua dược liệu số lượng lớn nữa, hiện giờ dược liệu điều trị cảm mạo trên thị trường cực kỳ khan hiếm.
Dược liệu khan hiếm, có thể điều từ châu phủ lân cận sang cũng được, nhưng mà, nói đến cũng kỳ, thị trường dược liệu năm nay dường như có người cố tình nhúng tay vào quấy rối vậy, kể từ đầu năm tới giờ, khắp các nơi trên cả nước, phàm là có dược liệu điều trị cảm mạo xuất hiện, thì sẽ bị người thu mua gom số lượng lớn, thế nên, các châu phủ khác cũng không có được bao nhiêu dược liệu điều trị cảm mạo.
Không có dược, căn bệnh vặt như cảm mạo cũng có thể chuyển biến thành bệnh nặng, hơn nữa còn lây lan khuếch tán trên diện rộng, kể từ khi Y Bảo thành lập tới giờ, lần đầu tiên phải tiếp nhận khảo nghiệm gay gắt tới như vậy.
Cục Huệ Dân đã bị các nạn dân chen chúc tới giọt nước cũng chen không lọt, nhưng mà, các đại phu ở đây cũng đều phải có bột mới gột được hồ, có thể giảm bớt triệu chứng đấy nhưng lại không có dược để điều trị dứt điểm.
Mộ Dung Khanh hai ngày liên tiếp không trở về phủ, vẫn luôn cùng với đại thần khẩn cấp thương nghị chuyện này.
Không hề nghi ngờ, đây chính là một âm mưu.
Thương Mai cũng đang cùng mấy người tỷ muội nói về chuyện này.
“Năm ngoái thị trường dược liệu đóng cửa, đầu năm nay vừa mở lại, liền có người thu mua dược liệu trị cảm mạo với số lượng lớn, rõ ràng là muốn nhằm vào Giang Đông mà, Giang Đông hầu như năm nào cũng bùng phát một lần dịch cảm mạo, chuyện này rất nhiều người đều biết.” Hồ Hạnh Nhi nói.
“Hạnh Nhi, ngươi không phải cũng có một chân trong thị trường dược liệu à? Trong tay ngươi hiện đang có bao nhiêu dược liệu trị cảm mạo?” Thương Mai hỏi.
Hồ Hạnh Nhi lắc đầu: “Không có, chuyện dịch bệnh ở Giang Đông ta đã sớm nghĩ đến rồi, vì thế từ đầu năm thị trường mở lại, ta đã muốn nhập hàng số lượng lớn, nhưng mà, có người lại lấy danh nghĩa cục Huệ Dân thu mua ồ ạt, ta vốn tính nhập hàng là để chuẩn bị cho Giang Đông, nghe vậy nên cũng không tranh đoạt nữa, đúng là thất sách mà.”
“Lấy danh nghĩa cục Huệ Dân để nhập hàng á? Nếu nói như vậy, thì chắc hẳn phải có người trong cục Huệ Dân làm nội ứng rồi nhỉ?” Thương Mai nói.
“Cũng có thể, bằng không, các thương nhân bán buôn trên thị trường thấy có người thu mua với số lượng lớn như thế, không thể nào không tăng giá được, trừ phi có sự can thiệp của triều đình, các thương nhân bán buôn mới có thể bán ra với mức giá thông thường.” Hồ Hạnh Nhi dựa theo hướng đi của thị trường nói.
“Chẳng trách vị kia vẫn luôn không có hành động gì.” Thương Mai than thở một tiếng: “Đúng là muốn phòng bị cũng khó mà.”
“Làm sao mà ngươi phòng bị cho được? Người ta là hoàng đế đó, cầm quyền bao nhiêu năm, có không ít nhân mạch, tâm phúc sẵn sàng bán mạng vì hắn ta, vương gia bận bịu với chuyện cải cách, sao có thể lường được hắn ta lại kiếm tiền trên tính mạng của bách tính như vậy chứ? Quả thực chẳng khác gì cái vị Sở Kính ở Bắc Mạc kia nữa rồi, có phải cứ làm hoàng đế, thì đều sẽ coi bách tính như vật hy sinh để củng cố vững chắc quyền thế, địa vị hoàng đế của mình không?”
Thương Mai kết giao với Hồ Hạnh Nhi lâu như vậy rồi, nhưng rất hiếm khi nghe thấy Hồ Hạnh Nhi bàn luận chuyện triều chính, bàn luận về hoàng đế, cô ta vẫn luôn đè nén sâu trong lòng, lần này, quả thực đã quá tức giận rồi.
Nỗi ám ảnh mà Sở Kính mang lại cho Thương Mai vẫn còn đó, tuy cảm mạo không thể so sánh với dịch hạch được, nhưng mà, nếu như vẫn không lấy được dược liệu điều trị mà để lây lan diện rộng, thì vẫn có thể gây ra cái chết cho rất nhiều người.
“Thật hy vọng, bi kịch của núi Lang Vĩ sẽ không lặp lại lần nữa.” Nhu Dao rùng mình một cái.
“Hạnh Nhi, ngươi tương đối quen thuộc với thị trường dược liệu, ngươi đi nghe ngóng thử xem ai đang nắm giữ lượng lớn dược điều trị cảm mạo đi.”
Hồ Hạnh Nhi nói: “Được, ta sẽ cho người đi nghe ngóng thử xem.”
Cô ta quả thực có nhân mạch về mảng này, có điều, cô ta có, thì phỏng chừng Tố Nguyệt Lâu cũng có, vì thế liền nói với Linh Lợi: “Linh Lợi, ngươi cũng để người của Tố Nguyệt Lâu đi nghe ngóng thử xem đi.”
“Được, phân chia ra làm việc đi.” Linh Lợi nói.
Thương Mai nói: “Làm phiền các ngươi rồi.”
Hồ Hạnh Nhi vừa mới đứng dậy, nghe được câu nói, liền cười bảo: “Tự nhiên lại khách sáo như vậy làm gì, trước kia chưa từng giúp đỡ hay sao?”
“Giúp rồi, giúp rồi, chỉ là ta cảm thấy ta giúp được ngươi quá ít, mà ngươi lại giúp đỡ ta quá nhiều.” Thương Mai áy náy nói.
Hồ Hạnh Nhi nói: “Có một vị vương phi như ngươi cho ta làm núi dựa, trên thương trường có ai lại không nể mặt Hồ Hạnh Nhi ta mấy phần chứ? Thứ ngươi giúp đỡ ta mắt thường không nhìn thấy được đâu.”
“Ồ, chuyện này ta không dám kể công đâu, chống lưng cho ngươi là công chúa mới đúng.” Thương Mai cười nói.
“Đều có, đều có mà.” Hồ Hạnh Nhi quay sang Tráng Tráng cười cười..
Tráng Tráng cũng bật cười, cười một hồi lại bắt đầu sầu não: “Hy vọng đây là khó khăn cuối cùng.”
Mọi người tản đi.
Thương Mai để cho Đao lão đại vào cung hỏi thăm tình hình, ma ma vừa mới chuẩn bị xong ngọ thiện, liền trông thấy thị vệ Đại Kim của Lễ Thân vương phủ chạy ào vào: “Vương phi, Vương phi, cứu mạng với.”
Thương Mai thấy hắn ta kinh hoảng thất thố như vậy, cũng giật hết cả mình: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Vương phi nhà chúng ta bị bệnh, đã mấy ngày liền không ăn uống gì rồi, Vương gia kêu thuộc hạ tới đây mời Vương phi qua cứu mạng.”
Thương Mai trợn trắng mắt: “Có phải là bị chán ăn không? Chỉ không ăn uống được thôi đã kêu cứu mạng rồi, hại ta sợ hết cả hồn.”
“Vương gia nói như thế đấy ạ.” Đại Kim ào ào nói: “Vương gia sốt ruột đến không chịu được rồi, lần trước tức phụ của Vượng Tài lâm bồn cũng không có sốt ruột vậy đâu.”
Thương Mai ưỡn cái bụng lớn lên, dặn dò: “Tiểu Khuyên, kêu Ngô Yến Tổ mang theo hòm thuốc cùng ta tới Lễ Thân vương phủ một chuyến.”
“Vâng ạ.” Tiểu Khuyên vội vàng chạy đi.
Ma ma đau lòng không chịu được, nói: “Nô tì sẽ làm nóng đồ ăn, đợi người trở về ăn.”
“Ta tùy tiện ăn gì đó ở Vương phủ là được, không cần phải làm nóng đâu, các ngươi đi ăn đi.” Thương Mai nói.
“Cứ để nô tì làm nóng đi, hôm nay có làm món măng người thích ăn nhất đấy.” Ma ma nói.
Thương Mai không ngăn được bà ta, chỉ có thể bảo: “Được, ngươi làm nóng đi vậy, ta trở về sẽ ăn.”
Thương Mai dẫn theo Ngô Yến Tổ đi ra khỏi cửa.
Đến Lễ Thân vương phủ, Lễ Thân vương đã đứng sẵn ngoài cửa chờ, trông thấy Thương Mai tới đây, không nói lời nào khác, chỉ một hơi diễn tả “bệnh tình” của A Man.
“Bắt đầu từ ba ngày trước liền không chịu ăn uống gì cả, vốn còn tưởng là bị đầy bụng, kêu người chuẩn bị ít trà tiêu thực để uống, nhưng mà uống kha khá rồi lại vẫn chẳng ăn được bao nhiêu, ba ngày nay cộng lại còn chưa nhiều bằng một bữa trước kia ấy.”
Lê Thân vương trước kia là người tương đối cứng nhắc, mọi người đều biết hắn ta rất yêu thương A Man, lo lắng cho A Man, nhưng mà bản thân hắn ta rất ít khi thể hiện cũng rất ít khi nói ra miệng, sốt ruột như thế này đúng là lần đầu tiên.
Thương Mai an ủi nói: “Tam ca đừng quá lo lắng, để ta bắt mạch trước đã.”
“Mau đi thôi, mấy ngày liền không ăn uống gì, tay chân đều không còn sức, đi lại một chút cũng thở không ra hơi rồi.” Lễ Thân vương đau lòng nói.
Hắn ta đi trước dẫn đường, Thương Mai dẫn Ngô Yến Tổ lưng đeo hòm thuốc đi vào theo.
Từ xa có tiếng chó sủa vọng lại, Thương Mai nhớ đến trước kia từng bị Đại Kim dọa phải trốn lên cây mà nhịn không được cười cười, đó quả thực là những ngày tháng tươi đẹp.
A Man nằm trên giường, nhìn đúng là có chút ốm yếu thật, trông thấy Thương Mai tới, nhịn không được liếc Lễ Thân vương một cái đầy oán trách: “Ngươi tùy tiện tìm một đại phu nào đó tới khám không phải là được rồi à? Còn kêu nàng ấy tới, bụng đều lớn như vậy rồi, nếu trên đường xảy ra sơ xuất gì, ta xem ngươi làm sao ăn nói được với lão thất.”
“Bổn vương phái Đại Kim qua đón mà.” Lễ Thân vương lẽ thẳng khí hùng nói.
“Như vậy cũng không được.”
Thương Mai vội vàng nói: “Không sao, ta ở mãi trong phủ cũng bí bách lắm rồi, tam ca gọi ta qua đây, ta vừa hay qua Lễ Thân vương phủ hít chút gió thu, ăn một bữa ngon.”
“Sau này muội đừng quan tâm chàng ấy làm gì, ta không làm sao hết, ai chẳng có lúc ăn uống không ngon miệng chứ?” A Man nhỏm người dậy, lại bị Lễ Thân vương mắng một tiếng: “Nằm xuống, còn chưa chẩn mạch mà, đã biết chỉ là ăn uống không ngon miệng rồi à?”
CHƯƠNG 873: CHỦ NHIỆM PHỤ KHOA
A Man trợn trắng mắt: “Ta cũng có vấn đề nào khác đâu, chỉ là ăn không nổi thôi mà, ngươi đừng làm mất mặt nữa đi, để người biết được còn tưởng rằng ta mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nào ấy.”
“Nàng vẫn luôn thích ăn, giờ ăn không được chẳng phải vấn đề lớn còn gì.” Lễ Thân vương sốt ruột nói, sau đó nhìn về phía Thương Mai hỏi: “Ngươi có cảm thấy như vậy không? Có cái gọi là chuyện khác bình thường tất có vấn đề, thói quen ăn uống của một người đột nhiên thay đổi, rõ ràng không phải chuyện thường.”
Thương Mai đã kéo tay áo của A Man lên, bắt đầu bắt mạch rồi, nghe thấy câu nói này, cô không trả lời, mà cẩn thận bắt mạch.
Lễ Thân vương thấy cô hoàn toàn nghiêm túc, cũng không dám làm phiền đến cô, chỉ đành sốt ruột không yên chờ ở một bên.
“Thế nào?” Lễ Thân vương thấy Thương Mai thu tay lại, lập tức hỏi.
Thương Mai chỉnh lại vạt áo một chút, trông thấy ánh mắt lo lắng của Lễ Thân vương thì bình tĩnh nói: “Cũng không vấn đề gì, mang thai thôi.”
Lễ Thân vương lùi về phía sau ba bước, đồng tử muốn rớt cả ra ngoài, vươn ngón tay run bần bật chỉ vào Thương Mai, lắp ba lắp bắp nói: “Mộ Dung Thương Mai, ngươi đừng ăn nói hàm hồ.”
Thương Mai than thở một tiếng: “Tam ca, ngươi không nên ăn nói hàm hồ như thế, ta họ Hạ, nhưng mà nếu như ngươi nói ta họ Mộ Dung cũng được, ta đã gả cho lão thất, xem như theo họ nhà chồng vậy, nhưng mà chí ít cũng nên thêm chữ Hạ đằng sau Mộ Dung chứ.”
Một bàn tay lập tức túm lấy cánh tay Thương Mai, lực độ rất nặng, gần như muốn siết gãy cánh tay Thương Mai vậy: “Thương Mai, ngươi nói thật à? Ngươi không nên lấy chuyện này ra để đùa cợt, ta cười không nổi đâu.”
Thương Mai quay đầu nhìn về phía A Man: “Ta còn chưa đến nỗi hoạt mạch cũng không nhận ra.”
Sao lại có người nghi ngờ năng lực bắt mạch của cô được nữa không biết?
A Man nhấc chăn lên muốn xuống giường, Lễ Thân vương quay người lại, tức giận quát một tiếng: “Nàng muốn làm gì đó?”
“Ta ngồi dậy, ta muốn hỏi cho rõ ràng.” A Man vẫn chưa tin tưởng lắm, hơn nữa, muốn hỏi rõ ràng chuyện này, phải đứng lên đối diện với Thương Mai mới có thể đủ khí thế được.
“Nằm vẫn hỏi được.” Lễ Thân vương tiến lên trước một bước, ấn lên vai nàng ta, lại cảm thấy giọng nói của mình quá mức nghiêm khắc, hơi hơi hòa hoãn hơn một chút: “Nằm xuống, nằm xuống đi, để bổn vương hỏi.”
Hắn ta nhìn Thương Mai, không đợi hắn ta mở miệng hỏi, Thương Mai đã dùng giọng chắc nịch nói: “Đúng là mang thai đó, cực kỳ chính xác, nếu như không phải, đứa nhỏ trong bụng này ta để lại cho các ngươi.”
“Vậy thì đúng là thật rồi.” Lễ Thân vương quay đầu nhìn về phía A Man, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “A Man, chúng ta có thai rồi.”
Ngô Yến Tổ phụt một tiếng bật cười: “Là Vương phi có thai chứ, Vương gia người làm sao mà có thai được.”
Lễ Thân vương thế mà lại không tức giận chút nào, “Đúng, bổn vương nói sai rồi, là Vương phi có thai, bổn vương sắp được làm cha rồi.”
Sau khi nói xong câu này, đường nét trên khuôn mặt hắn ta đột nhiên đều trở nên mềm mại, mi mắt cong cong, khóe môi cũng hơi hơi giương lên, trông bộ dạng có vẻ vui mừng khôn xiết.
A Man che mặt đi: “Ai yo, ta thật không dám tin, thế nào mà lại có thai được vậy? Trước kia ta uống bao nhiêu loại thuốc, ăn bao nhiêu đồ bổ đều không có thai được, bây giờ chẳng dùng gì thì lại có thai? Như vậy chẳng phải…… chẳng phải bao nhiêu năm qua ta ăn uống vô ích hay sao?”
Lễ Thân vương nghĩ nghĩ một hồi: “Có lẽ là nhờ công lao bổn vương không đọc sách mỗi tối đấy.”
Thương Mai cười nói: “Hai người đều có công lao cả, bắt đầu chuẩn bị đi thôi, các ngươi sắp trở thành cha mẹ người ta rồi đấy.”
Cô xoa xoa cái bụng của mình: “Về phần bảo bối của ta, cũng sắp sửa có đệ đệ hoặc muội muội rồi.”
Đáy mắt Lễ Thân vương thoáng rung động, tâm tình cực kỳ kích động, loại kích động này, ba mươi mấy năm trong đời hắn ta chưa từng trải qua, tính tình hắn ta, vẫn luôn bình đạm như nước.
Thương Mai đang cố bày ra vẻ bình tĩnh thôi, chứ trong lòng kỳ thực đã rất hưng phấn rồi, đứa nhỏ này của A Man đến quả thật khiến lòng người kích động mà.
Lễ Thân vương tỉ mỉ hỏi Thương Mai những chuyện cần chú ý trong giai đoạn mang thai, còn nhờ Thương Mai kê một đơn thuốc an thai nữa.
Thương Mai cười nói: “Đừng lo lắng, những chuyện cần chú ý cũng chẳng có gì đâu, tìm một bà tử có kinh nghiệm tới chăm sóc tam tẩu là được, về phần dược an thai, đã là dược thì chung quy đều có ba phần độc, có thể không uống thì đừng uống.”
“Được, được, đều nghe theo ngươi hết.” Lễ Thân vương gật đầu như giã tỏi.
Lễ Thân vương ngồi bên mép giường, ôm vai A Man, dịu dàng trong mắt đã sắp sửa tràn cả ra ngoài rồi, khiến cho Thương Mai nhớ đến bộ dạng lão thất lúc mới biết cô mang thai, hai huynh đệ này cũng giống nhau thật đấy.
Thương Mai vừa mới rời khỏi Lễ Thân vương phủ, lão tam đã lập tức kêu người đi mời bà đỡ.
A Man cười đến nghiêng ngả cả người: “Bây giờ đã mời bà đỡ rồi à? Vậy phải mời đến lúc nào đây?”
“Bà tử giàu kinh nghiệm nhất chính là bà đỡ còn gì, mời về phủ sắp xếp trước, để đề phòng lỡ như thôi…… phi, phi, làm gì có lỡ như cơ chứ? Đều là bình an, đều là bình an hết.” Lễ Thân vương tự đánh miệng mình ba cái, ba cái không cân xứng, lại đánh thêm hai cái lên chân mình mới thỏa mãn.
A Man ngả lên vai hắn ta, hạnh phúc thở dài một tiếng: “Lão tam, ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
“Ta cũng cảm thấy vậy.” Lễ Thân vương lo được lo mất nói.
A Man dùng sức véo hắn ta một cái, Lễ Thân vương đau đến kêu lên thành tiếng, A Man bật cười ha ha: “Không phải là mơ, chúng ta quả thật sắp có đứa nhỏ của mình rồi.”
Lễ Thân vương cũng bật cười giống như đứa ngốc: “Đúng vậy, không phải là mơ, chúng ta quả thật sắp có đứa nhỏ của mình rồi.”
Hắn ta nói, sau đó lại giật bắn lên một cái: “Ai yo, bổn vương quên mất không nói với Thương Mai, đừng kể chuyện này ra ngoài, ba tháng đầu tiên không thể nói ra ngoài được.”
“Đại Kim, Đại Kim !” Hắn ta dùng sức hét gọi.
“Ngươi tự mình đi một chuyến đi, Đại Kim nói chuyện chẳng lưu loát chút nào.” A Man vội vàng nói.
Mọi người đều nói thai nhi biết ghi thù đấy, khó khăn lắm mới có thai được, nếu như vì Thương Mai nói cho người khác biết mà cái thai không còn nữa, thì nàng ta sẽ hận chết bản thân mất.
Lễ Thân vương xoay người chạy ra ngoài, lần này tốc độ của Đại Kim rất nhanh chóng, đã kéo một con ngựa màu hạt dẻ từ trong chuồng ngựa ra cửa đợi sẵn rồi, Lễ Thân vương quay người lên ngựa, đuổi theo Thương Mai.
Bách tính trên phố đông của kinh thành, rất lâu rất lâu về sau vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy, Lễ Thân vương ngày thường luôn bình tĩnh điềm đạm, chú trọng lễ nghi tu dưỡng lúc này cưỡi trên một con ngựa màu hạt dẻ, đuổi theo một chiếc xe ngựa màu xanh, tê tâm liệt phê hét gọi: “Thương Mai, đợi bổn vương với, bổn vương có lời muốn nói với ngươi.”
Chiếc xe ngựa vẫn không ngừng lao vút về phía trước, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Lễ Thân vương cực kỳ sốt ruột, lớn tiếng hô lên: “Thương Mai, ngươi tuyệt đối không được nói cho mọi người biết chuyện A Man có thai đấy nhé, ba tháng đầu không được……”
Chiếc xe ngựa đỗ xịch lại, Thương Mai từ trong xe ngựa ló đầu quay lại nhìn, Lễ Thân vương ghìm dây cương, ngơ ngác nhìn về phía Thương Mai.
Sau đó, hắn ta tự đánh miệng mình sáu cái, im lặng điều khiển ngựa quay đầu lại.
Thương Mai mở to mắt nhìn về phía Ngô Yến Tổ: “Như vậy là có ý gì?”
Ngô Yến Tổ lắc lắc đầu: “Ta không biết, có lẽ là kêu người đừng nói cho bất cứ ai biết chuyện Vương phi có thai thì phải? Chắc là sợ thai nhi ghi thù.”
“Được, vậy ta sẽ không nói.” Thương Mai buông rèm xuống, chỉ cảm thấy chuyện này kỳ quặc hết sức, kêu cô đừng nói, thế sao hắn ta lại gào lớn giữa phố như thế chứ?”
Như là sợ mọi người không biết hắn ta có tuổi rồi mới có con vậy.
Ngô Yến Tổ cũng buông rèm xuống, nói: “Ta cũng không nói đâu.”
“Cái vị tam ca này, đúng là người kỳ quặc mà.” Thương Mai nói.
“Đúng vậy, kỳ quặc hết sức.” Ngô Yến Tổ nói.
Xe ngựa lọc cọc lọc cọc chạy về phía Nhiếp Chính vương phủ, bách tính trên phố đông đều ngây ngẩn cả người, sau đó, nổ tung như cái vạc vậy.
“Không thể nào? Lễ Thân vương phi không phải không thể sinh con à? Thế sao giờ đột nhiên lại có thai chứ?”
“Hay là nhờ Nhiếp Chính vương phi chữa trị cho nàng ấy nhỉ? Y thuật của vị Nhiếp Chính vương phi này đúng là cao minh thật đấy.”
“Lại còn không à, gà mái già hơn ba mươi tuổi rồi vẫn còn đẻ trứng được.”
Ngày hôm sau, rất nhiều phụ nữ không sinh được con đều vây quanh cửa lớn của Nhiếp Chính vương phủ, nói muốn được cầu kiến vị Quan âm Thương Mai này.
Nhiếp Chính vương phủ đột nhiên trở thành trung tâm chẩn trị cho những phụ nữ khó có thai.
CHƯƠNG 874: MỘ DUNG KHANH CUỐI CÙNG CŨNG LÀM PHẢN
Mộ Dung Khanh biết A Man có thai, hơi bất ngờ: “Thật sao? Vậy đúng là chuyện vui rồi.”
Thương Mai nhìn hắn chau mày, có lẽ dược liệu để trị dịch bệnh ở Giang Đông vẫn chưa có manh mối gì, liền an ủi nói: “Người đừng quá lo lắng, sẽ mua được dược liệu thôi.”
Mộ Dung Khanh xoa xoa hàng mày: “Đã phát tán tin tức ra rồi, nhưng mà, đây là một kế hoạch được mưu tính từ trước, ông ta đã học chiêu đó của Sở Kính.”
Học đi đôi với hành, đúng là hoàng đế tốt!
Nếu như vậy, nguyện vọng xây dựng cục Huệ Dân của nhân dân, sẽ bị dịch bệnh không có thuốc để trị mà sụp đổ.
Kế hoạch y bảo, cũng phải bắt buộc tạm dừng, công lao của Mộ Dung Khanh, cũng không còn sót lại chút gì, thậm chí, còn phải bởi vì chuyện này mà bị chửi rủa.
Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng nói: “Bách tính là giới hạn của bổn vương, ông ta đã chạm vào giới hạn của bổn vương.”
Thương Mai giật mình: “Người muốn làm gì?”
“Không sao, ông ta bây giờ đã khỏi, nàng không cần phải vào cung trị bệnh cho ông ta.” Mộ Dung Khanh mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong nụ cười đó có vài phần nham hiểm.
Thương Mai nhìn hắn, không hỏi nữa, chỉ trả lời: “Ừm, ta biết rồi.”
Bây giờ hắn muốn làm gì, cô cũng không phản đối.
Đại phu Ôn Yến đã tiến hành điều trị cho Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi sẽ khỏi thôi, cô cũng không có gì phải lo lắng.
Hồ Hạnh Nhi ủ rũ nói cho Thương Mai nghe, đã hỏi hết mấy tiệm thuốc lớn, đều nói không có thuốc trị dịch bệnh.
Bên phía Hồ Hạnh Nhi không tìm thấy, Dạ Vương ngược lại có tin tức tốt.
Có một vị thương nhân Miêu Cương vừa may có một số lượng lớn thuốc trị dịch bệnh, ông ta sẵn sàng quyên góp, nhưng mà, ông ta có một điều kiện, đó chính là Nhiếp Chính vương phi đi trị bệnh cho mẹ ông ta.
Trị bệnh thì không vấn đề gì, vấn đề ở chỗ địa điểm, đó là vùng Miêu Cương đó.
Miêu Cương là một nơi nổi tiếng vì nuôi cổ, hơi khác so với Miêu Cương trên lịch sử mà Thương Mai quen biết, trước tiên, Miêu Cương này rất nhỏ, chỉ rộng khoảng bằng nửa kinh thành, nhân số chỉ có ba bốn ngàn người.
Vị thương nhân Miêu Cương bán thuốc này vốn đã không ở Miêu Cương rồi, chỉ là mẹ của ông ta, là thủ lĩnh của Miêu Cương, cũng tức là mẹ ông ta là người nuôi cổ.
Trị khỏi thì không sao, trị không khỏi, có thể quay về sao?
Mộ Dung Khanh nhất định phản đối.
Lí do rất đơn giản, Miêu Cương tuy rằng không xa, nhưng mà ít nhất cũng phải đi năm sáu ngày, khó khăn trên đường đi không nói, lại không biết vị thủ lĩnh của Miêu Cương kia bị bệnh gì, một người nuôi cổ không thể trị khỏi bệnh của mình, nhất định không phải là bệnh nhẹ.
Hơn nữa, bệnh này không biết phải trị trong bao lâu, cô rất có thể phải sinh con ở Miêu Cương.
Mộ Dung Khanh sao có thể yên tâm?
Thương Mai kiên quyết muốn đi, lí do cũng rất đơn giản, không còn cách nào khác.
“Y bảo là do ta đề ra, vậy ta chính là người khởi xướng, ta cũng là đại phu của cục Huệ Dân, ta không có lí do gì không đi.”
“Không thể thương lượng.” Mộ Dung Khanh dứt khoát hạ lệnh nhốt Thương Mai lại, không cho cô ra khỏi phủ nửa bước.
Thương Mai tức giận nói: “Người không thể nhốt ta, ít nhất người cũng phải để cho ta gặp vị thương nhân bán thuốc Miêu Cương kia, để ta hỏi thử tình hình của mẹ ông ta.”
Mộ Dung Khanh hoàn toàn mặc kệ cô, chỉ dặn dò Linh Lợi, Địch Thủy và Hạ Vân, trông chừng cô cho kĩ, cô có thể tự do hoạt động trong vương phủ, nhưng không thể rời khỏi vương phủ, khoảng thời gian này, cũng không cho phép ai đến phủ kiếm cô.
Mộ Dung Khanh khóa chặt cửa cung lại, không cho phép ai vào cung gặp hoàng đế.
Trước đó hoàng đế đã bắt đầu gặp đại thần, cũng cho rất nhiều người lòng tin, Mộ Dung Khanh làm vậy, nhất định đã làm tức giận đám người đó, buổi thiết triều sáng sớm, làm ầm ĩ cả lên.
Mộ Dung Khanh ngồi trên điện, lạnh lùng nhìn đám người dưới kia hoặc là đang tức giận hoặc là đang phát biểu ý kiến, hắn không có biểu cảm gì.
Sau đó, hắn đứng dậy.
Chỗ ngồi của Nhiếp Chính vương, không phải là ở nơi ngai vàng cửu ngũ chí tôn đó, mà là ghế gỗ đàn hương điêu khắc Bàn Long Cự Mãn đặt ở bên cạnh.
Đại thần nhìn hắn đứng dậy, đi đến trước ngai vàng, từ từ ngồi xuống, hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn đám đại thần, vẻ mặt uy nghiêm, con rồng bốn móng được thêu bằng sợi chỉ vàng trên bộ triều phục Nhiếp Chính vương màu đen dưới ánh nắng thông qua cửa sổ “minh ngõa” chiếu xuống đại điện càng trở nên lấp lánh.
Hành động này, làm tất cả mọi người kinh ngạc, người đang khóc cũng quên mất khóc, người đang làm loạn cũng quên mất việc chửi, người đang cãi nhau cũng quên mất nội dung cãi nhau, tất cả đều ngơ ngác nhìn hắn.
Không được rồi, Nhiếp Chính vương hắn làm vậy không phải đang âm mưu soán ngôi sao?
Ngươi dám ngồi lên ngai vàng? Đó không phải là ngai vàng giả kế bên ngươi, mà là ngai vàng của hoàng đế.
Ngoại trừ hoàng đế ra, thì chỉ có thái hoàng thái hậu ngồi qua.
Tôn đại nhân là người đầu tiên chạy ra, chỉ vào Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Nhiếp Chính vương, ngươi cũng to gan thật, ngươi đang muốn soán ngôi sao?”
Mộ Dung Khanh lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn Thôi đại nhân: “Thôi ái khanh, truyền ý chỉ của bổn vương, điều tra dịch bệnh ở Giang Đông, xem thử rốt cuộc là ai đã lấy đi hết số thuốc trị bệnh, trong vòng năm ngày, nhất định phải có kết quả.”
Truyền ý chỉ của bổn vương? Lời nói này, đã trực tiếp trả lời chất vấn của Tôn đại nhân.
Đúng vậy, ý chỉ, bổn vương là muốn đoạt ngôi.
Hắn tạo phản rồi!
Lúc tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn, Mộ Dung Khanh ra lệnh tiếp: “Lệnh Lễ bộ chuẩn bị chuyện hoàng đế nhường ngôi, hoàng thượng bệnh nặng đã lâu, tuy rằng đã được vương phi bổn vương chữa trị qua nhưng đã không còn năng lực chấp chính, sau khi hoàng đế thoái vị, tạm thời sẽ do bổn vương chấp chính, sau khi thái tử đủ mười sáu tuổi, sẽ do thái tử tự mình chấp chính.”
“Ngươi đang muốn soán ngôi mà, gan chó ngươi cũng lớn thật.” Tôn đại nhân chỉ Mộ Dung Khanh tức giận nói.
Mộ Dung Khanh nhếch mép mỉm cười lạnh lùng: “Người đâu, đem tên tiểu nhân gian ác ăn nói xằng bậy này lôi xuống dưới, đánh chết!”
“Ngươi….” Tôn đại nhân ngơ ra, lập tức quay lại kêu gọi các vị đại thần: “Các ngươi nói gì đi chứ, Mộ Dung Khanh hắn đây là đang mưu phản đấy.”
Nhưng mà, lúc ông ta quay người lại, thì nhìn thấy đám người vừa nãy chất vấn Mộ Dung Khanh đều đã bị cấm quân bắt giữ, không nói gì được.
Nghiêm Vinh dẫn người vào, bắt giữ Tôn đại nhân, vị này vừa mới làm quốc cữu không lâu, vẫn không biết chết: “Mộ Dung Khanh, ngươi dám? Ta là cữu cữu của ngươi, lôi công trên trời cữu công dưới đất, ngươi dám giết ta, không sợ bị sét đánh sao?”
Mộ Dung Khanh phất tay, tay áo màu đen lướt qua mặt mọi người, liền nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên: “Còn không lôi xuống dưới đợi gì nữa?”
“Ngươi làm như vậy, Tôn thái hậu sẽ không tha cho ngươi, mẫu phi của ngươi cũng sẽ không tha cho ngươi.” Tôn đại nhân dùng hết sức bình sinh hét lớn.
Nghiêm Vinh lôi ông ta xuống, chỉ nghe thấy âm thanh gậy gộc đánh vào da thịt, kèm theo đó là tiếng la hét thê thảm của Tôn đại nhân, âm thanh vọng đến điện Kim Loan, ở đó rất lâu.
Mùi tanh của máu xộc vào, tranh đoạt hoàng quyền, trước giờ đều tanh mùi máu.
Hành động hôm nay của Mộ Dung Khanh, không hề có dự báo gì, thậm chí, buổi thiết triều sáng nay, hắn không có bố trí gì, chỉ ra lệnh một tiếng, nói đến thì đến, nói đoạt thì đoạt.
Hắn không đăng cơ làm hoàng đế, nhưng mà hắn ngồi trên ngai vàng.
Hắn không tự xưng hoàng đế, nhưng hạ chỉ cho đại thần.
Hắn không phải hoàng đế, nhưng cao hơn hoàng đế.
Sau khi bãi triều, mọi người run rẩy bước ra, nhìn thấy ánh mặt trời chói chang bên ngoài, vẫn không dám tin rằng, mọi thứ đã thay đổi rồi.
Trong cung Hi Vi, hoàng đế nghe Lộ công công nói về những gì đã xảy ra trong buổi thiết triều sáng nay.
Ông ta ngây ra, qua hồi lâu, mới nói với Lộ công công: “Đem qua đây đi, trẫm nên uống thuốc rồi.”
Lộ công công run rẩy lấy một cái hộp từ trong tủ, trong hộp có một viên thuốc, viên thuốc có mùi máu tanh nồng nặc, viên thuốc này, dường như có thể thấy được có vài con sâu đang bò trên đó.
Hoàng đế sau khi nuốt viên thuốc, nhìn Lộ công công, mỉm cười: “Sao hả? Trẫm đoán đúng rồi phải không? Mộ Dung Khanh hắn rốt cuộc cũng tạo phản.”
CHƯƠNG 875: TRẪM ĐẾN LÚC CHẾT VẪN LÀ HOÀNG ĐẾ
Cơ thể của Lộ công công không ngừng run rẩy, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, lão nô đi trước một bước. Nhưng mà lão nô có câu nói này, bây giờ không nói, e là không còn cơ hội nói nữa.”
“Vậy thì để ở trong bụng, chết đến hoàng tuyền cũng đừng nói ra.” Hoàng đế đột nhiên thay đổi sắc mặt, hung dữ nói.
“Không, hoàng thượng sai rồi, hoàng thượng không nên đụng đến giới hạn của vương gia như vậy, đụng đến giới hạn của bản thân người, người từng là một hoàng đế tốt, nhưng mà, bây giờ lại là hôn quân, hoàng thượng, người sai rồi, người không nên lấy sinh mệnh của bách tính làm vật hi sinh cho việc tranh đoạt quyền lực, người làm trái với giáo huấn của tiên đế và thái hoàng thái hậu, làm trái với lời nói của người nói vào lúc đăng cơ.”
Lộ công công khóc lóc, ông ta đau khổ hét lên một tiếng: “Bao Tử à, ta đến tìm ngươi đây, chúng ta trung thành một đời, không hổ thẹn với hoàng gia.”
Lộ công công nói xong, chạy về hướng cột lớn trong điện, sứt đầu máu chảy.
Hoàng đế thẫn thờ nhìn người phục vụ ông ta mấy mươi năm chết trước mặt ông ta, nhìn máu chảy trên sàn, nhuộm đỏ cả nền gạch bạch ngọc sáng bóng xếp san sát nhau trong cung Hi Vi, nở ra những bông hoa máu bi tráng.
Mộ Dung Khanh hành động nhanh chóng, Nghiêm Húc và Lương Thụ Lâm rất nhanh đã bị bắt giữ, Nghiêm Húc phản kháng bị giết chết, Lương Thụ Lâm biết thời thế, lập tức đầu hàng.
Trận thay đổi triều đại bằng máu này, không hề nhuốm nhiều máu tanh, các đại thần đại khái cũng biết cách làm của hoàng đế đối với dịch bệnh, không gì có thể làm người khác đau lòng hơn bằng việc làm hại bách tính.
Vào lúc thuốc trị dịch bệnh được tìm thấy, đều đã bị đốt sạch.
Những tâm phúc cuối cùng trung thành với hoàng đế, đã chọn vào sinh ra tử cùng hoàng đế, có vài võ tướng, trong tay có chút binh lính, lấy danh nghĩa cứu hoàng đế giết loạn thần tặc tử, dẫn quân vào kinh thành.
Nhà họ Trần, nhà họ Tiêu, lựa chọn không nhúng tay vào.
Cửa lớn của phủ Nhiếp Chính vương, luôn đóng chặt.
Thương Mai trong vương phủ, nghe được tiếng chém giết bên ngoài, nghe Địch Thủy nói, đảng phái bảo vệ hoàng đế đã vào đến kinh thành, vương gia đích thân dẫn quân đi đánh lại.
Binh lính của đảng bảo vệ hoàng đế không nhiều, chỉ trong một đêm, đã dẹp sạch hết.
Giống như Tráng Tráng nói, đây là cọng rơm cuối cùng của hoàng đế.
Cọng rơm này, hoàng đế không hề để ý tới, nghe thấy bại trận, ông ta chỉ lạnh lùng mỉm cười: “Không biết lượng sức.”
Đúng là không biết lượng sức, chỉ vài ngàn người giết vào kinh thành, còn không đủ cho Mộ Dung Khanh hắn nhét kẽ răng.
Ông ta trước giờ đều cho rằng, cách làm tốt nhất, không cần phải xuất binh.
Bởi vì vậy, lúc Mộ Dung Khanh xuất hiện ở cửa cung Hi Vi, ông ta mỉm cười đứng đón hắn ở bậc thềm đá, dường như đã đợi rất lâu.
Chiến bào của Mộ Dung Khanh còn nhuốm vết máu, thắt lưng kim ngọc thắt chặt vào lưng, lưng thẳng đứng, thân hình cao to, oai phong lẫm liệt.
Hắn vừa mới đi giết chóc trở về, người hắn giết là binh sĩ Đại Chu, đây là chuyện nhục nhã nhất trong đời của hắn.
Nỗi nhục nhã này, hắn đổ hết cho hoàng đế.
“Lão thất à, đệ cuối cùng cũng ra tay rồi.” Hoàng đế nhìn hắn, nụ cười giống như một âm hồn: “Nếu phụ hoàng nhìn thấy, nếu tổ tiên nhìn thấy, sẽ rút lại lời nói họ đã từng nói qua hay không đây?”
“Hoàng thượng trông có vẻ rất vui?” Mộ Dung Khanh mỉm cười lạnh lùng, đầu tóc của hắn rơi ra, ngọn gió thổi qua, lộn xộn như đang nhảy múa: “Nếu như phụ hoàng và tổ tiên nhìn thấy những gì hoàng thượng đã làm, có phải sẽ hối hận năm đó kiên quyết lập trưởng không lập người hiền? Một vị hoàng đế lấy sinh mệnh của bách tính làm vũ khí, không xứng làm con cháu của nhà Mộ Dung, không xứng làm hoàng đế.”
“Tạo phản, còn có thể tìm cái cớ đường đường chính chính cho mình như vậy, cho dù ngươi ngụy biện ra sao, ngươi vẫn là loạn thần tặc tử cướp ngôi.”
Hoàng đế đi lên trước một bước, đứng trên bậc cao nhất của bậc thềm đá, mặc kệ gió xuân cuốn lấy y phục của ông ta, nụ cười của ông ta trông rất bi tráng, giống như chiến sĩ sắp hi sinh thân mình.
Ông ta giơ tay lên, chỉ vào Mộ Dung Khanh, lớn tiếng nói: “Ngươi, Mộ Dung Khanh, nghịch tặc của Đại Chu, cho dù có lên làm vua, ngươi cũng sẽ bị chửi rủa ngàn năm, bách tính của Đại Chu, cũng sẽ không ngừng chỉ trích ngươi.”
Mộ Dung Khanh vẫn mỉm cười lạnh lùng: “Vậy sao? Hay là, chúng ta đi nghe thử?”
Hoàng đế ngơ ra, híp mắt lại: “Tội ác lớn nhất là soán đoạt ngôi vị, loạn thần tặc tử ai cũng căm hận đến tận xương tủy, cho dù trẫm bất tài, bách tính cũng sẽ chỉ chửi rủa ngươi.”
“Cho nên, bổn vương muốn mời hoàng thượng chờ đợi hai ngày, đích thân đi nghe thử bách tính nói gì.” Mộ Dung Khanh mặt tối sầm lại, ra lệnh: “Người đâu, trông chừng Hoàng thượng thật tốt, không cho phép người bước ra khỏi cung Hi Vi nửa bước.”
“Mộ Dung Khanh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết trẫm, cứ tới giết, chết dưới tay ngươi, trẫm chấp nhận.” Hoàng đế chỉ vào Mộ Dung Khánh chửi mắng nói.
“Hoàng thượng biết bản thân khó có thể sống nên ép bổn vương giết người? Nhưng mà bổn vương sẽ không giết người, giết người, là một người khác.” Mộ Dung Khanh nói xong, cuốn lấy chiến bào, sải bước ra ngoài.
Cửa điện cung Hi Vi đóng chặt lại, thi thể của Lộ công công được khiêng ra, Mộ Dung Khanh nhìn một cái, nặng nề nói: “An táng thật tốt.”
“Dạ!” Nghiêm Vinh vâng lệnh đi làm.
Hoàng đế ngồi trong cung điện u tối, một lần duy nhất, ông ta tin lời tiên đế.
“Phụ hoàng, phụ hoàng à, người nhìn lầm người rồi, người cũng đã dẫn dắt sai nhi thần, người từng nói qua, lão thất hắn bất cứ lúc nào, cũng sẽ không mưu phản, nhìn thấy rồi chứ? Lần này, trẫm cược thua rồi.”
Ông ta quỳ trên đất, tức giận kêu gào.
Chuyện dịch bệnh, ông ta làm hết sức mình, muốn Mộ Dung Khanh hắn mất hết uy tín, muốn hắn giống như chó mất nhà bị bách tính đuổi đánh chửi rủa.
Ông ta cược Mộ Dung Khanh hắn sẽ không tạo phản, cược hắn sẽ giống như bình thường, tuy tức giận nhưng không thể làm gì ông ta, bởi vì Mộ Dung Khanh hắn cần mặt mũi, cần danh tiếng, hắn sẽ không gánh lấy tội danh giết vua.
Một bước, chỉ thiếu một bước nữa, ông ta có thể thoát ra khỏi cái bóng của Mộ Dung Khanh, làm lại từ đầu ngồi lại trên ngôi vị đế vương, còn Mộ Dung Khanh hắn, cho dù không chết, cũng sẽ trở thành chó không nhà, sẽ không còn năng lực làm gì nữa.
“Cũng tốt thôi, cũng tốt thôi, để các người xem thử, cái người các người luôn khen ngợi là một người ác độc đến cỡ nào, các người đã sai hết rồi.”
Ông ta cười lớn, tiếng cười âm u quỷ dị.
“Trẫm vốn dĩ có thể đợi đến lúc trẫm chấp chính, mới đối phó hắn, đến lúc đó, trẫm có cửa thắng, nhưng mà trẫm không thể đợi, không thể để hắn lấy hết mọi công lao mà đi, như vậy, cho dù trẫm chấp chính lại, cũng không cách nào đập vỡ thần thoại của Nhiếp Chính vương hắn, hắn không phải là hoàng đế, lại thắng hoàng đế, cao hơn hoàng đế.”
“Trẫm nhất định phải làm như vậy, trẫm muốn Mộ Dung Khanh hắn trở thành chuột qua đường, trở thành tội nhân của Đại Chu, trở thành tội nhân đã hại chết người bệnh trong dịch bệnh Giang Đông, chỉ có như vậy, trẫm vẫn là vị minh quân giống như trước, tất cả tội danh, đều để Mộ Dung Khanh hắn gánh lấy hết.”
“Nhưng mà Mộ Dung Khanh hắn sao dám tạo phản? Sao dám vào buổi thiết triều sáng sớm ngồi trên ngai vàng? Tốt, tốt, ngươi đích thân mang lấy tội danh loạn thần tặc tử, cho dù trẫm không cần tính mạng này, cũng phải khiến Mộ Dung Khanh ngươi thân bại danh liệt, biến thành nghịch tặc.”
Ông ta lại cười nham hiểm, ánh sáng xuyên qua cửa sổ “minh ngõa” rọi xuống, chiếu vào khuôn mặt nham hiểm điên cuồng của ông ta: “Trẫm cho dù chết, cũng phải kéo ngươi chết cùng!”
Tiếng cười của ông ta vọng lại khắp cung điện rộng lớn, tiếng vọng lại càng âm u, có một loại khí lạnh, tỏa ra từ tất cả ngóc ngách, ông ta từ từ đi đến bên giường, sờ tấm chăn được thêu rồng trên đó: “Trẫm là hoàng đế, đến hôm chết, vẫn là hoàng đế, trẫm sẽ không thoái vị.”