Mộ Dung Khanh nhớ lại dáng vẻ của cô khi nghe Châu Tam nói, trong mắt lộ rõ vẻ ghen tỵ, không khỏi cảm thấy hổ thẹn với cô.
Hắn cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Được, chúng ta qua đó hỏi xem.”
Hai người từ trên núi xuống nên vào thôn từ phía sau núi, không nhìn thấy tên thôn.
Mộ Dung Khanh biết gần đây có vài thôn nhỏ, hắn cũng nhớ một vài tên thôn, nhưng chưa từng đến đây, vậy nên hắn cũng không biết là thôn gì.
Trời tối dần, từng hộ gia đình dần sáng đèn, gió rất nhẹ, khói xanh bốc lên. Thương Mai nhìn qua đó, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà khiến cô cảm thấy thoải mái mà yên tĩnh không thể tả. Tiếng chó sủa ở nơi xa, hai bên đường làng, ngôi nhà im ắng, có tiếng người ba quát mắng con trai vọng ra ngoài sân khiến lòng người thật yên bình.
“Nếu chúng ta có thể không màng tới mọi thứ, chỉ đến đây sống cuộc sống của mình thì tốt biết mấy.” Thương Mai thở dài.
Mộ Dung Khanh nắm chặt tay cô hơn: “Đúng thế.”
Hắn nhìn lên, đôi mắt đen như mực, không nhìn rõ cảm xúc.
Đột nhiên phía trước có tiếng hét thất thanh, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Mộ Dung Khanh và Thương Mai nhìn nhau rồi vội vàng chạy về phía nơi phát ra âm thanh.
Đó là một túp lều tranh có khoảng sân nhỏ, một người phụ nữ trung niên chạy ra với vẻ mặt hốt hoảng, miệng liên tục sợ hãi kêu lên “chết rồi, chết rồi”, thu hút hàng xóm xung quanh tới xem.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh bước vào, trong sân có một đống trứng vỡ, giỏ rơi ở bên cạnh.
Nhìn vào trong, họ thấy một người phụ nữ lớn bụng nằm trên mặt đất, máu loang lổ chảy ra gần phòng chứa củi.
Loading...
Thương Mai và Mộ Dung Khanh đều giật mình, vội lao vào trong.
Sản phụ dùng dao nấu ăn cứa vào cổ mình, tử vong do mất máu quá nhiều, đã chết khoảng nửa giờ, con dao dính máu rơi bên cạnh.
Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, vẻ mặt cô tái nhợt, cô lắc đầu: “Tắt thở rồi.”
Con dao cắt vào động mạch chủ trên cổ, mất máu quá nhiều nên sẽ nhanh dẫn đến cái chết, gần như không có cảm giác đau đớn.
“Sao lại thế? Sao lại thế? Châu Tam đâu?”
Một giọng nói vang lên từ đám đông, Mộ Dung Khanh nhìn sang thì thấy một người già đang run rẩy bước tới với vẻ mặt đau buồn và kinh ngạc.
Thương Mai sửng sốt: “Châu Tam?”
Đây là vợ Châu Tam?
Trời ơi, nhìn bụng nàng ấy, đúng là đã sắp sinh rồi.
Mộ Dung Khanh đột nhiên nắm lấy tay Thương Mai, kéo về phía sau, rút sợi dây trên cánh tay Thương Mai ra, giơ tay về phía trước, sợi dây đang trói một con rắn độc.
Mọi người đều ngạc nhiên: “Rắn độc 5 bước?”
Con rắn vướng vào sợi dây, vùng vẫy vài cái rồi tắt thở.
Mộ Dung Khanh gỡ đèn bão trong sân xuống, rọi vào trong phòng chứa củi, nhìn thấy một người đang nằm trên đống củi, người này đã chết.
Ai nấy đều hít vào một ngụm khí lạnh, là Châu Tam!
Sắc mặt Thương Mai trắng bệch, không thể tin được người mình vừa gặp cách đây một tiếng rưỡi trước lại chết bất ngờ như thế.
Mộ Dung Khanh kiểm tra một chút, Châu Tam bị rắn độc cắn vào bắp chân, trên bắp chân vẫn còn dấu răng rắn, vết thương có màu đen.
“Bị rắn độc cắn chết!” Mộ Dung Khanh trầm giọng nói.
Thương Mai đã thấy rất nhiều người chết, dù là kiếp trước hay kiếp này, nhất là sau khi trải qua thảm kịch ở núi Lang Vĩ, cô cảm thấy đã không còn gì khiến mình bị sốc nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Châu Tam bị rắn độc cắn chết, vì chồng chết mà vợ Châu Tam cũng tự sát, cô chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Sao lại như vậy?
Hôm nay cô còn nghe Châu Tam lên kế hoạch cho tương lai, rõ ràng phía trước hắn là một con đường dù hơi vất vả nhưng ít nhất vẫn hạnh phúc, có thể nhìn thấy hy vọng, nhưng một tiếng rưỡi sau lại đều đã ngưng thở.
Cô không biết mình đã rời khỏi thôn bằng cách nào.
Tai cô ù đi, chỉ nhớ trước khi đi, Mộ Dung Khanh lệnh cho người đi báo quan, tìm người khám nghiệm tử thi.
Sau khi ra khỏi con đường chính thức, cô nhìn thấy xe ngựa đang đợi ở bên đường, cô cũng thấy Tiểu Khuyên đang đi tới, vẻ mặt nàng ta hơi lo lắng.
Mộ Dung Khanh ôm cô lên, đột nhiên cô cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, bên tai bỗng vang lên giọng nói hoảng sợ của Mộ Dung Khanh: “Thương Mai!”
Không còn biết gì nữa.
Cô chìm vào một giấc mơ.
Thân phận đã được đảo ngược, lão Thất là Châu Tam, còn cô là vợ Châu Tam.
Cô đang mang thai, lão Thất từ bên ngoài đốn củi trở về, hôn lên bụng cô, sau đó dịu dàng nói sẽ nấu cơm cho cô.
Cô hạnh phúc ngồi trong sảnh, vuốt ve bụng mình, mơ tưởng về những ngày tháng sau này.
Không biết đứa bé là con trai hay con gái? Đặt tên là gì? Sau này đứa bé sẽ làm gì?
Cô bỗng suy nghĩ rất nhiều, nhưng dù sao cũng rất hạnh phúc, một nụ cười hạnh phúc thoáng qua giữa hai hàng lông mày.
Lão Thất nấu cơm đã lâu không trở lại, bình thường giờ này là hắn đã bưng đồ ăn lên.
Cô chạy ra ngoài và hét lớn: “Lão Thất!”
Không ai trả lời.
Giọng cô rất lớn, hẳn là lão Thất có thể nghe thấy.
Nhưng hắn không trả lời.
Cô đứng dậy, tay đỡ bụng chậm rãi bước ra khỏi phòng, đi tới phòng bếp thì nhìn thấy lão Thất nằm trên đống củi, đã không còn hơi thở.
Cô nhìn thấy con dao làm bếp, tối nay lão Thất nấu canh xương nấm hương, con dao này dùng để chặt xương.
Một giọng nói vang vọng trong đầu cô, lão Thất chết rồi, cô còn sống để làm gì?
Cô cầm con dao lên, cứa vào cổ mình.
Máu bắn ra loang lổ khắp sàn nhà,cô nhìn thấy vết thương đó, nhìn thấy vết thương trên cổ mình.
Thương Mai bỗng mở mắt ra, nhưng lại thấy lão Thất ngồi cạnh mình với vẻ mặt tiều tuỵ, lo lắng nhìn cô.
“Lão Thất!” Thương Mai bật dậy, nắm lấy tay hắn, sợ hãi nói: “Không, vợ của Châu Tam không phải tự sát, nàng bị người khác giết.”
Mộ Dung Khanh nhìn cô, nhẹ giọng an ủi: “Nàng gặp ác mộng à? Đừng sợ.”
“Không, không phải” Thương Mai rất sốt ruột, cô đầy bụng nghi ngờ nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Không phải tự sát, trong mơ, cô cầm con dao làm bếp, cắt đứt động mạch cổ mình, nếu cứa bằng tay trái thì lưỡi dao sẽ kéo dài từ phía sau, nơi con dao cứa xuống sẽ nông hơn. Nhưng cô đã nhìn vết thương của vợ Châu Tam, rất bằng phẳng, là một vết dao rất lưu loát, hơn nữa lực cắt ở phần lưỡi dao tương đối mạnh.
Vết thương này do người khác cứa với một lực rất mạnh.
Giấc mơ đó là phản ứng kinh nghiệm tích luỹ được của cô, lúc đó cô hoảng hốt, đầu óc không hoạt động, nhưng vết thương đã in sâu trong tâm trí, giấc mơ này như một lời cảnh báo.
“Tin ta, thật đấy, không phải tự sát đâu, nàng ấy bị giết…” Thương Mai nói năng lộn xộn, vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vừa nghi ngờ, đầu óc cô như có một mớ chỉ rối cuốn chặt, không thể tỉnh táo.
“Thương Mai, Thương Mai!” Mộ Dung Khanh ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Không sao, đừng lo lắng, ta đã cho người điều tra rồi, là tự sát, nàng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng, rất có sức thuyết phục.
“Thật sao? Thật sự là tự sát sao?” Thương Mai lẩm bẩm, chẳng lẽ cô nhớ nhầm? Vết thương không phải như vậy?
Gần đây cô làm sao vậy? Lúc nào cũng bàng hoàng hoảng hốt, đã xảy ra chuyện gì?
Cô hít thở sâu vài hơi, từ từ bình tĩnh lại.
“Tiểu Khuyên, mang nước lại đây!” Mộ Dung Khanh thấy cô không còn kích động nữa thì gọi.
Tiểu Khuyên và Du ma ma vẫn luôn chờ ở ngoài, nghe thấy Vương gia dặn dò thì lập tức đi vào.
Nàng ta rót cho cô một tách trà nóng rồi lo lắng hỏi: “vương phi, có phải người mệt quá không?”
Thương Mai nhìn khuôn mặt lo lắng buồn rầu của Tiểu Khuyên thì miễn cưỡng nở nụ cười: “Có thể là vậy, thật sự rất mệt mỏi.”
“Sau này đừng đi leo núi nữa.” Tiểu Khuyên nói rồi đưa tách trà tới, Mộ Dung Khanh cầm lấy rồi xua tay ý bảo nàng ta hãy ra ngoài.
“Nào, uống ngụm nước đi.” Mộ Dung Khanh đưa nước tới bên môi cô, nhẹ nhàng nói.
Thương Mai uống một ngụm lớn, thở phào nhẹ nhõm, dường như đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cô ngẩng đầu, thấy Mộ Dung Khanh đang lo lắng nhìn mình thì bảo hắn đặt tách trà xuống, cô dựa vào lòng hắn, khẽ nói: “Đừng lo lắng, ta không sao.”
“Ừm, không sao thì tốt, nào, nằm xuống ngủ thêm một lát đi.” Giọng hắn có phần đè nén, nhưng đã được kiểm soát rất tốt, không để lộ ra ngoài.
Thương Mai nằm xuống, lặng lẽ nhìn hắn, đầu óc đã bình tĩnh hơn chút, nhưng nghi ngờ vẫn liên tục hiện lên.
Loading...
“Mau ngủ đi, ta ở đây canh cho nàng.” Mộ Dung Khanh vuốt ve mặt cô, ôn nhu nói.
Thương Mai từ từ nhắm mắt lại, cô biết mình có gì đó không ổn, nhưng tạm thời vẫn chưa biết là gì.
Dần dần, cô lại ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Khanh vẫn luôn ngồi bên cạnh giường cô, sau khi cô ngủ say, hắn ra ngoài dặn dò Du ma ma trông coi Thương Mai, hắn đích thân đến nha môn.
Là một cao thủ kiếm, hắn liếc mắt là biết vết thương của sản phụ có gì đó không ổn, hơn nữa rắc độc sẽ không tấn công người vô cớ, trừ phi bị uy hiếp, cắn người xong nó sẽ lập tức bỏ chạy, sao có thể vẫn ở trong phòng chứa củi?
Trừ khi có người cố ý tạo hiện trường giả rắn độc cắn người, sau đó bắt một con rắn độc về, vì không phải con rắn đã cắn ngươi nên sẽ tạm thời mai phục ở đó.
Sau khi có người đi vào nên mới kinh động tới con rắn, nó mới xuất hiện.
“Vương gia đích thân tới đây vì vụ án ở thôn Ngao Đầu sao?” Lương đại thần thấy hắn đến thì vội vàng chào hỏi.
“Thi thể đã được khám nghiệm chưa? Phát hiện ra gì không?” Mộ Dung Khanh ngồi xuống, hỏi.
Lương đại nhân phất tay, một người khám nghiệm tử thi mặc áo màu xám bước vào.
Gã kinh cẩn quỳ xuống đất hành lễ, đáp lời: “Thưa Vương gia, qua kiểm tra sơ bộ, phát hiện Châu Tam bị chết do rắn độc cắn, bây giờ mặt hắn đã xuất hiện vết bầm xanh, giống như hình dạng bàn tay bịt miệng, hẳn là sau khi bị rắn cắn, có người đã bịt miệng hắn, không cho hắn kêu cứu.”
“Ừm, vết bầm mà ngươi nói, lúc đó bản vương cũng đã thấy, nhưng lúc đó không thấy rõ, có thể thấy lúc đó chết chưa lâu. Vậy sản phụ thì sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.
Hắn giơ tay, ra hiệu cho gã kia đứng dậy trả lời.
Người khám nghiệm tử thi cảm ơn rồi đứng dậy: “Sản phụ chỉ có một vết thương ở cổ, hơn nữa là vết thương chí mạng. Vết thương rất lớn, hung khí giết người chính là con dao làm bếp.”
“Hung khí?” Mộ Dung Khanh gật đầu: “Vậy có nghĩa là ngươi cũng cho rằng là hắn giết?”
“Về cơ bản có thể loại trừ khả năng nàng ấy tự sát, vì con dao vẫn luôn đặt trên thớt, không có dấu chân của sản phụ trên bãi đất trống dẫn đến chỗ thớt. Vì sàn nhà ướt nên nếu sản phụ tới đó thì chắc chắn sẽ để lại dấu chân, có nghĩa là con dao không phải do sản phục tự lấy, có người đã giơ dao lên giết sản phụ, từ vết thương cũng có thể nhìn thấy điểm này, hơn nữa trên lò bếp cũng nhìn thấy dấu chân nhàn nhạt.”
“Bản vương cũng nghiêng về việc có người giết chứ không phải tự sát, đã hỏi những hàng xóm gần đó chưa? Có ai nhìn thấy người lạ vào không?”
“Ta hỏi rồi” Lương đại nhân trả lời: “Hỏi hết toàn bộ hàng xóm xung quanh rồi, họ đều nói rằng không nghe thấy gì bất thường, dì Châu hàng xóm ngồi ngay nhà bên cạnh họ cũng nói khi Châu Tam về còn chào dì ấy, nói là về nấu cơm cho vợ. Châu Tam vác củi về, chia cho dì ấy một nửa, dì ấy tặng Châu Tam trứng gà. Sau khi sắp xếp ổn thoả chuyện trong nhà, dì ấy mang trứng sang, tất cả chỉ khoảng nửa giờ.”
“Khi bà ấy phát hiện ra thi thể thì bản vương cũng có mặt.” Mộ Dung Khanh trầm ngâm một lúc: “Không ai nhìn thấy người khả nghi vào thôn?”
Lương đại nhân vừa định nói thì mục đầu đi vào, chắp tay thưa: “Vương gia, đại nhân, ty chức vừa hỏi hết dân làng, có một người dân phát hiện khi Châu Tam về, có một người theo dõi phía sau. Người này mặc đồ đen, khoảng 27, 28 tuổi, cao khoảng 1m8, nhưng lúc đó người dân này cũng không chắc là đi theo Châu Tam, sau khi nghĩ lại mới cảm thấy người nọ vẫn luôn đi theo hướng về nhà Châu Tam, giữ khoảng cách 30 trượng với Châu Tam.”
“Hắn mang theo vũ khí không?” Lương đại nhân hỏi.
“Thưa đại nhân, không mang vũ khí, người đó chỉ như đang ngang qua, không phải đi theo, bước chân hắn rất nhẹ, không nhìn dáo dác xung quanh.”
Mộ Dung Khanh nghe báo cáo xong thì tự phân tích, về cơ bản có thể khẳng định đây là một vụ án giết người.
“Ngươi đi điều tra xem Châu Tam có kết thù chuốc oán với ai không?” Mộ Dung Khanh ra lệnh.
“Vâng thưa Vương gia, ty chức lập tức đi điều tra.” Nói xong gã xoay người ra ngoài.
Người giám nghiệm tử thi do dự một lúc: “Vương gia, thật ra ty chức cũng quen Châu Tam, hắn là một người con có hiếu, mẹ bị bệnh đã lâu, năm ngoái mới qua đời. Bao năm nay, hai vợ chồng họ vẫn luôn phụng dưỡng mẹ già, hàng xóm đều biết họ hiếu thuận. Hơn nữa con người Châu Tam đôn hậu, sợ nhiều truyện, không bảo giờ chủ động gây sự, dù có gặp rắc rối cũng nhận nhịn cho qua, khả năng không có thù với ai.”
Lương đại nhân liếc nhìn gã: “Dù ngươi quen hắn nhưng cũng không biết hắn quan hệ với người khác thế nào? Một số chuyện, vẫn cần điều tra rõ mới biết được.”
“Vâng, vâng!” Người khám nghiệm tử thi cúi đầu.
Ra khỏi nha môn về phủ, Mộ Dung Khanh ra lệnh cho ám vệ đi bí mật điều tra.
Chuyện này không đơn giản, hắn cảm thấy hai mạng người này đều nhằm vào hắn và Thương Mai.
Sau khi Thương Mai chìm vào giấc ngủ, cô lại gặp ác mộng.
Cô mơ thấy Mộ Dung Khanh vì cứu mình mà bị người khác chém toàn thân đầy máu, cô muốn chạy lại ôm hắn nhưng không chạy được.
“Thương Mai, Thương Mai, tỉnh lại đi!”
Cô đột ngột mở mắt, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Trước ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Khanh, cô sững sờ một lúc, khàn giọng nói: “Ta lại gặp ác mộng?”
“Nàng vẫn luôn gọi tên ta trong mơ.” Mộ Dung Khanh đặt tay lên trán cô, sau đó hôn lên môi cô: “Ta không sao, nàng cũng không sao, đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã có ta đây.”
“Lão Thất, mấy giờ rồi?” Thương Mai ngồi dậy, cô cảm thấy mình không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, ở đây cũng gần giống trong mơ, mọi thứ vừa thực vừa ảo.
“Giờ Thân rồi.”
“Giờ Thân? Vậy hôm qua xảy ra vụ án sao?” Thương Mai không biết mình đã ngủ mê man bao lâu.
“Đúng, là chuyện của hôm qua.” Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng đỡ cô dậy: “Ăn chút gì đi đã.”
“Ta không muốn ăn!” Thương Mai gõ vào đầu, cảm thấy đầu óc không tỉnh táo.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão Thất, chàng lấy giúp ta bộ châm tới đây, ta nghi mình trúng độc rồi.”
Ánh mắt Mộ Dung Khanh sa sầm: “Trúng độc? Nàng nghi ngờ mình đã trúng độc?”
Thương Mai: “Ta liên tục mơ thấy ác mộng, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, hơn nữa, ta phát hiện không thể khống chế cảm xúc bản thân.”
“Đây là dấu hiệu của trúng độc?”
“Không biết nữa, đây là cảm giác của ta, hoặc là tinh thần ta có vấn đề, hoặc là ta đã trúng độc.” Thương Mai cảm thấy trán đầm đìa mồ hôi, đầu cũng lành lạnh, cô duỗi tay lau thử thì lại chẳng có giọt mồ hôi nào.
Cô sững sờ nhìn bàn tay của mình, càng cảm thấy kỳ lạ.
Mộ Dung Khanh lấy bộ kim châm cho cô, sau đó sai người cầm lệnh bài của hắn đi mời ngự y.
Thương Mai tự kiểm tra cho mình một lượt, cũng đã châm cứu, tinh thần đã sảng khoái hơn chút, nhưng không thấy mình trúng độc.
Chẳng lẽ, tinh thần cô thật sự có vấn đề?
“Phải rồi, vụ của Châu Tam, bên nha môn có tin tức gì không?” Thương Mai vén chăn xuống giường, cô ngồi trước bàn, uống nước lạnh ừng ực, nước lạnh có thể giúp cô duy trì tỉnh táo.
Mộ Dung Khanh nói: “Lúc nàng ngủ, ta đã đến nha môn một chuyến, cũng đã tự mình kiểm tra thi thể, Châu Tam thật sự bị trùng độc cắn chết, còn thê tử của hắn cũng đã tự vẫn, vết thương không có gì đáng ngờ.”
“Không có gì đáng ngờ? Chẳng lẽ ta đã nhìn nhầm?” Thương Mai kinh ngạc.
“Nàng đã nhìn nhầm rồi, gần đây nàng đã quá mệt mỏi, đừng nghĩ ngợi sâu xa nữa.” Mộ Dung Khanh ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói: “Ngoan nào, nàng ăn ít gì đã, được không?”
Thương Mai biết hắn rất lo lắng cho cô, nên tuy không muốn ăn, cô cũng vẫn gật đầu: “Được, ta đói rồi.”
Loading...
Mộ Dung Khanh cười nói: “Ta cũng đói rồi, từ hôm qua đến giờ, ta cũng nhịn cùng nàng đấy.”
Thương Mai kéo tay hắn, ngoái đầu: “Người cũng không ăn? Người ngốc hả?”
“Không ngốc, nàng không khoẻ, ta ăn cũng không vô.” Mộ Dung Khanh vòng qua, ôm cô vào lòng, hắn im lặng một lát rồi nói: “Thương Mai, ta chỉ muốn nói với nàng rằng, nàng rất quan trọng với ta, ta không muốn nàng chịu mảy may thương tổn nào, nhưng dường như ta luôn không làm được, ta rất hổ thẹn.”
Thương Mai thoải mái nhắm mắt, cảm giác trong lòng đang trăm hoa đua nở: “Ngốc ạ, ta thật sự không sao, hơn nữa, phu thê nên sánh vai đồng lòng, chứ không phải ta trốn sau lưng người.”
Mộ Dung Khanh ôm cô càng chặt hơn, đến nỗi Thương Mai gần như ngạt thở.
Thương Mai cảm thấy là lạ, đẩy hắn ra, quan sát: “Sao thế?”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là muốn mãi ôm nàng thế này.”
“Ngốc chưa kìa?” Thương Mai cười: “Ta đói rồi, mau gọi người dọn đồ ăn lên đi.”
Cô lo hắn đói bụng.
Du ma ma đã hâm xong đồ ăn từ lâu, nghe Mộ Dung Khanh gọi dọn món, lập tức sai người bưng lên.
Ăn cơm xong, Mộ Dung Khanh bảo muốn cùng Thương Mai tản bộ trong phủ, đương nhiên hắn viện cớ là mình đã ăn quá no, ngự y cũng chưa đến, nhân lúc này ra ngoài đi dạo.
Thương Mai tất nhiên đồng ý, trước khi đi, Mộ Dung Khanh lấy ra ít giấm, nói: “Nàng uống một ngụm đi.”
“Giấm?” Thương Mai ngửi thấy mùi giấm bỗng muốn nôn, mùi giấm này quá nồng.
“Đúng vậy, uống một ít nhé.” Mộ Dung Khanh dỗ.
“Người lo ta trúng trùng độc sao?” Thương Mai lắc đầu: “Ta không phải trúng trùng độc.”
Mộ Dung Khanh uống trước một ngụm: “Uống cho yên tâm.”
“Uống giấm này, trùng độc thật sự sẽ không xâm nhập được sao?” Mùi giấm cứ xộc vào mũi,cô hỏi.
“A Xà cô cô đã nói vậy đó, nàng ta nói, thứ nhất, trùng độc sợ mùi này, thứ hai, giấm và trùng độc có mùi giống nhau, khi nàng uống đến ám ảnh, nếu có người hạ trùng độc trong thức ăn, nàng có thể biết được.”
Thương Mai vì để hắn an tâm nên chiều theo uống một ngụm, chua đến nỗi mặt cô nhăn như khỉ ăn ớt.
Mộ Dung Khanh thấy mặt cô nhăn như khỉ ăn ớt thì cười ha hả.
Thương Mai đánh hắn: “Còn cười hả? Lúc người uống không phải cũng thế sao?”
“Không phải, ta uống cho nàng xem.” Mộ Dung Khanh ngẩng đầu, uống ực một ngụm, sau khi nuốt xuống, mày không nhăn một cái, hắn đá đầu lưỡi: “Ta đã uống từ nhỏ đến lớn nên quen rồi.”
Thương Mai sững sờ: “Từ nhỏ đã uống sao? Không phải ngài nói…”
Không phải nói, lúc Tôn Phương Nhi hạ trùng độc trên người hắn, hắn mới uống sao?
Mộ Dung Khanh đặt bình giấm xuống, dắt tay cô đi ra ngoài: “Lúc nhỏ không uống loại này mà uống thứ khác.”
“Thứ gì?” Thương Mai hiếu kỳ hỏi.
Mộ Dung Khanh cười cười, mắt nhìn xa xăm: “Rượu.”
Rượu thuốc, từ nhỏ, mẫu phi luôn yêu cầu rất cao đối với hắn, lúc luyện võ, cả người lúc nào cũng đầy thương tích, lão tổ tông bèn sai người ngâm rượu thuốc bồi bổ cho hắn, mỗi ngày uống một ngụm trước khi ngủ, còn dùng thuốc ngâm mình.
“Giấm và rượu có vị không giống nhau.” Thương Mai lẩm bẩm.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng len lỏi qua các nhánh cây, nhiệt độ thể hiện sức nóng của mặt trời.
Đến hoa viên, có vài nha hoàn mới vào đang đá cầu, đá qua đá lại, cảnh tượng thật đẹp.
Thấy hai người đến, họ vội vàng ngừng lại, bước đến hành lễ.
Thương Mai cười, nói: “Mọi người cứ chơi đi, ta cùng vương gia đi dạo thôi.”
“Nàng biết đá không?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Trước đây có biết một chút, lâu rồi ta không đá.” Thương Mai nhớ đến lúc đi học, vào giờ giải lao thường đá cầu.
Có điều, cơ thể này không linh hoạt, e sẽ không đá được như trước kia.
Vẻ mặt Mộ Dung Khanh đầy nuông chiều: “Nàng đá cho ta xem đi.” Hắn muốn thấy dáng vẻ hoạt bát của nàng.
Thật ra mấy nha hoàn này cũng đã khơi gợi sự thích thú của Thương Mai, cô bèn hỏi họ: “Có thể cho ta chơi một lát không?”
Bọn nha hoàn vừa mừng vừa lo, vội cung kính: “Mời vương phi!”
Mọi người lùi ra, vui vẻ đợi vương phi đá cầu, Tiểu Khuyên từ đâu đó chạy đến, thấy Thương Mai đang chơi, cũng xúm lại hóng hớt.
Thương Mai đứng giữa đám người, mỉm cười với Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh cũng cười nhìn cô, dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô vô cùng rạng rỡ, mang theo một cảm giác thanh khiết.
Tự đáy lòng hắn vang lên một giọng nói, sau này, cô phải mang dáng vẻ như vậy, mỗi ngày đều mỉm cười vô ưu vô lo, hắn phải cố gắng hết sức khiến cô vui vẻ hạnh phúc.
Thương Mai tung câu lên, mọi người chỉ thấy cầu bung lên trước mắt, rồi rơi thẳng xuống, Thương Mai giơ chân, đá cầu lên, xoay người, hứng cầu, đá lên, hứng cầu, lại đá lên…
Hôm nay cô vẫn mặc bộ y phục màu đỏ sậm của hôm trước, trên váy thêu hoa mẫu đơn đỏ nhạt, lúc xoay người đá chân, tà váy cũng theo đó chuyển động, từ xa nhìn lại, tựa như từng đóa từng đóa mẫu đơn đang nở rộ, quấn quanh cô.
Bọn nha hoàn lũ lượt vỗ tay, khen vương phi đá hay.
Mộ Dung Khanh không thể rời mắt khỏi cô, nhìn dáng điệu xinh đẹp mỹ miều kia, hắn nhớ lại màn múa kiếm hôm đó của Tần Châu, ánh mắt cô đầy kinh diễm.
Hắn tiện tay ngắt một nhánh cây, tung nó lên trời, cành cây vừa chuyển động, lá trên canh do nội lực mà rơi lả tả, hắn xoay người đáp xuống, khiến những chiếc lá rơi chuyển động xoay vòng.
Giơ tay, đâm ra, xoay người, đâm lại, tuy chỉ là nhánh cây lại dệt lên thế kiếm sắc bén.
Động tác xuất chiêu của hắn rất nhanh, thế kiếm vạch ra từng đường cong, tựa như có thể nhìn thấy từng vòng sáng bao quanh hắn.
Nếu nói kiếm pháp của Tần Châu tao nhã kiệt xuất, thì của hắn càng tiêu sái phóng khoáng, tự do không gò bó, hắn đá chân, tà áo tung bay, nhánh cây trong tay vẽ ra vô số hình ảnh, xuất chiêu kỳ lạ, thu chiêu nhanh cấp kỳ, tựa như không có gì.
Trong tay Thương Mai cầm quả cầu, lùi sang bên, chỉ thấy máu huyết trào dâng khắp người, gần như sắp rơi lệ.
Cảm giác này tựa như sự kích động khi cô nghe quốc ca, cô không biết vì sao lại cảm thấy thế này, có điều, chốc sau cô đã hiểu rõ, đó là niềm kiêu hãnh, sự tự hào, một sự sùng bái đã khắc sâu vào xương tủy.
Người đàn ông này là của cô, là phu quân của cô, hắn sẽ cùng cô đi hết kiếp này.
Lúc quen biết hắn, hắn tự mãn, lạnh lùng, còn chẳng cười với cô một cái, hắn ngồi trong cung hoàng hậu, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đó đến nay cô vẫn còn nhớ.
Hắn bị thương, cô chữa trị cho hắn, hắn bắt đầu tin tưởng cô, gượng gạo chấp nhận cô kiểm soát, nhưng vẫn sẽ lén lút uống rượu, lúc bị bắt quả tang, sẽ thẹn quá hóa giận.
Ngày thành thân, trong lòng đầy ấm áp, như một bộ phim, mỗi thời khắc quan trọng đều in sâu trong lòng cô.
Cô nhớ rõ, sau khi thành thân, lão tổ tông nói với cô, bảo cô đừng hy vọng hắn sẽ bảo vệ cô, cô nên học cách bảo vệ chính mình, thậm chí, phải giúp hắn đối phó với kẻ thù, những nguy hiểm, những thủ đoạn mà hắn đối mặt, thực chất vượt xa năng lực của cô.
Hắn chưa từng tức giận vì cô làm chưa tốt, ngược lại còn tự trách chính hắn làm chưa đủ.
Hắn chỉ chưa từng nói với cô một câu rằng hắn yêu cô, trong lòng cô bắt đầu không đồng tình, bắt đầu phủ định.
Hạ Thương Mai, mày ngốc chưa kìa?
“Sao lại khóc vậy?”
Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, động tác dịu dàng.
Cô ngước đầu, mới phát giác hắn đã ngừng lại, đôi mắt đen tuyền đang lẳng lặng nhìn cô, gương mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng.
Loading...
Thương Mai mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Không phải khóc, ta chỉ cảm thấy, thật hạnh phúc khi được gả cho người.”
Mộ Dung Khanh mỉm cười: “Ngốc nghếch.”
Hắn vứt nhánh cây đi, dắt tay cô: “Đi thôi.”
Thương Mai ngẩn ngơ nhìn hắn: “Lão Thất, người đẹp trai thật đấy.”
“Đẹp trai?”
“Nghĩa là ưa nhìn.”
Mộ Dung Khanh mỉm cười: “Nam nhân ưa nhìn thì có ích gì?”
“Bổ mắt!” Thương Mai nói, bỗng nhiên, cô nhớ đến việc hôm nay, vội hỏi: “Ta quên đi thông báo Nhu Dao rời thành rồi, cũng không biết A Cảnh có đi tìm nàng ta không.”
“Yên tâm,” Mộ Dung Khanh cười nói: “Ta đã sai người đi báo cho Nhu Dao ra cổng thành đón một người, hẳn là A Cảnh đã đi rồi.”
“Thật muốn xem quá.” Thương Mai cảm thấy A Cảnh thật sự thích Nhu Dao, bây giờ chỉ xem Nhu Dao có thể buông bỏ Tô Thanh, bắt đầu tình yêu mới hay không.
“Nàng muốn đi xem sao? Không được, lát nữa ngự y đến mà nàng lại đi mất, thân thể rất quan trọng, nếu nàng muốn biết kết quả, lát nữa ta dẫn nàng đến Tây Uyển một chuyến.”
“Được!” Thương Mai cũng muốn biết rốt cuộc bản thân đã bị gì.
Hơn nữa, Nhu Dao nhận được thông báo của Mộ Dung Khanh, nói ra cổng thành đón người, người này đến từ Bắc Mạc, là chỗ quen thân, nhưng lại không nói là ai.
Nhu Dao vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra rốt cuộc người này là ai.
Muốn nàng ta đích thân đi đón, thân phận người này nhất định không đơn giản, chẳng lẽ là Kỳ Vương.
Có điều, nếu Kỳ Vương đến, nhất định phải là đại thần ra đón tiếp.
Nàng ta cảm thấy hẳn là Cao Phụng Thiên.
Mà bên Tần Châu cũng phối hợp rất khéo, dưới sự truy hỏi ráo riết gắt gao của A Cảnh, Tần Châu rốt cuộc cũng tiết lộ, bảo rằng Nhu Dao bị Tô Thanh từ chối, vô cùng đau lòng, hôm nay sẽ rời khỏi kinh thành, một mình khăn gói đi xa.
Sau khi A Cảnh nghe xong, đã kiếm cớ dẫn hắc mã chạy đi.
A Cảnh đến Tôn phủ trước, nhưng hạ nhân trong phủ bẩm rằng huyện chúa đã rời khỏi thành.
A Cảnh cả kinh, gấp rút đuổi theo, ngựa phi muốn đứt hơi, chỉ lo không đuổi kịp Nhu Dao.
Đến cổng thành, hắn cũng không ghim cương giảm tốc độ, mà giơ lên lệnh bài Tây Uyển trong tay, xông ra cửa thành, thúc ngựa tăng tốc, xông thẳng về trước, sau lưng bụi tung mù mịt.
Nhu Dao cũng dẫn theo nha hoàn đợi ở cổng thành, thấy một người đang cưỡi hắc mã đến, bình tĩnh nhìn kỹ thì lại là A Cảnh, nàng ta định kêu, nhưng A Cảnh đã chạy mất dạng.
“Chẳng lẽ có chuyện rồi?” Nhu Dao thấy A Cảnh liều mạng phóng ngựa đi, không khỏi nghĩ ngợi, chung đụng với A Cảnh một khoảng thời gian, nàng ta biết hắn luôn là người trầm tĩnh, lần đầu tiên nàng ta thấy hắn gấp gáp thế này.
Có điều, nếu có chuyện thì hắn ra khỏi thành làm gì? Có lẽ đi tìm vương gia nhỉ.
Nghĩ đến đây, nàng ta căn dặn nha hoàn: “Ngươi đến Tây Uyển một chuyến, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Nha hoàn không quen A Cảnh, cũng không biết vì sao huyện chúa lại nói Tây Uyển có chuyện, nhưng nếu huyện chúa đã phân phó, nàng ta chỉ có thể làm theo.
Nhu Dao gọi xe ngựa đưa nha hoàn đi, một mình nàng ta bước lên cổng thành, muốn xem thử người cần đón đã đến chưa.
Có điều, nhìn quanh cũng không thấy ai quen thân, hơn nữa còn là người đến từ Bắc Mạc.
A Cảnh ra khỏi thành, liều mạng phóng ngựa.
Cả đường hắn chỉ nhìn xem phía trước có nữ tử nào đang cưỡi ngựa hoặc là có xe ngựa không, nhưng cưỡi cả tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy một chiếc xe ngựa hoặc là nữ tử đang cưỡi ngựa nào.
Hắn cảm thấy Nhu Dao hẳn đã đi rất xa, nên hắn phải thúc ngựa đuổi theo nhanh hơn.
Nhu Dao đợi đã lâu mà chẳng thấy người Bắc Mạc nào, chỉ có nha hoàn quay về nói, Tây Uyển không việc gì.
“Ngươi có thấy quận vương không?” Nhu Dao nghe nha hoàn bẩm báo, bèn hỏi.
Nha hoàn đáp: “Thưa không thấy ạ, nô tì vào Tây Uyển hỏi thị vệ, họ nói rằng mọi chuyện ở Tây Uyển vẫn bình thường.”
Nhu Dao vô cùng khó hiểu, A Cảnh sẽ không vô duyên vô cớ ra khỏi thành, còn chạy như bị ma đuổi thế kia.
Nàng ta ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta trở về Nhiếp Chính vương phủ đã, bảo vương gia tự phái người đến đón, sau đó đến Tây Uyển.”
Nàng ta nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Thương Mai vừa tiễn ngự y đi, thì nghe Nhu Dao đến.
Ngự y nói Thương Mai không sao, chỉ là cơ thể hơi yếu, máu huyết không lưu thông tốt, điều chỉnh lại một chút là được.
Vậy nên, tâm trạng Mộ Dung Khanh rất tốt, nghe Nhu Dao đến còn đùa rằng: “Chắc không phải đến hỏi tội chứ?”
Thương Mai nói: “Cũng được, vừa khéo nghe ngóng xem nàng ấy nghĩ thế nào.”
“Tiểu Khuyên, mời huyện chúa vào.” Thương Mai phân phó.
Tiểu Khuyên cúi người đáp: “Vâng!”
Sau đó, đã thấy Tiểu Khuyên dẫn Nhu Dao đang sốt ruột đi vào.
Nhu Dao bước vào, thấy Mộ Dung Khanh cũng ở đây, bèn nói: “Vừa khéo, biểu ca, huynh muốn đón ai vậy? Huynh tự kiếm người đi đón đi, muội còn có việc.”
Mộ Dung Khanh và Thương Mai nhìn nhau, hơi khó hiểu.
“Muội không đến cổng thành sao?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Muội đi rồi, đợi gần bốn tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy ai, rốt cuộc là ai vậy? Cao Phụng Thiên?” Nhu Dao ngồi xuống, thấy trên bàn còn trà nước, uống mấy tách liền, thật khát muốn chết, chỗ cổng thành nóng quá đi.
“Haiz, đúng là Cao Phụng Thiên, không thấy hắn sao?” Mộ Dung Khanh nói dối không chớp mắt.
“Không thấy, hay là nhớ nhầm ngày rồi? Chắc ngày mai mới đến?” Nhu Dao nghe thấy quả nhiên là Cao Phụng Thiên, nên cũng thôi, tốt xấu gì ở Bắc Mạc hắn đã giúp họ rất nhiều, đợi cả bốn tiếng đồng hồ cũng không là bao.
Thương Mai không khỏi hiếu kỳ: “Muội đợi ở cổng thành bốn tiếng đồng hồ, không có chuyện gì… đặc biệt sao?”
Nhu Dao nhất thời đoan chính lại: “Đúng rồi, ta cố ý đến đây chính là vì chuyện của Tây Uyển, có phải Tây Uyển đã xảy ra chuyện không? Khi ta chờ Cao Phụng Thiên ở cửa thành, nhìn thấy A Cảnh giục ngựa ra khỏi thành, đi rất nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi."
Thương Mai a một tiếng: “A Cảnh chạy ra khỏi thành rồi?"
"Đúng vậy, rất nhanh, ta gọi là A Cúc đến Tây Uyển hỏi, nói Tây Uyển không có chuyện gì, lại không biết sao hắn chạy nhanh ra khỏi thành như vậy." Nhu Dao kỳ lạ nói.
Thương Mai và Mộ Dung Khanh nhìn nhau, Mộ Dung Khanh hé ra mặt, thản nhiên nói: "Đáng đời!"
"Đáng đời cái gì?" Nhu Dao hỏi.
"Đáng đời không lấy được vợ."
Nhu Dao cười nhạo: “Hắn là người làm việc chăm chỉ, sao lại không lấy được vợ? Biểu ca cũng đừng xem người khác."
Thương Mai cũng vô cùng nghiêm túc nói: "Lần này, ta đồng ý lời của lão Thất."
Nhu Dao kỳ lạ nhìn bọn họ: “Người ta ra khỏi thành, sao lại nói người ta không lấy được vợ? Chúng ta có cần đến Tây Uyển xem không? Có lẽ, Tây Uyển bên đó thật sự xảy ra chuyện gì thì sao."
"Không cần, nếu thật sự gặp chuyện không may, A Cảnh sẽ không ra khỏi thành, mà sẽ đến tìm bổn vương." Mộ Dung Khanh nói.
Loading...
Nhu Dao gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, có lẽ ra khỏi thành làm việc rồi, hẳn là Tần Châu phái hắn đi làm việc, người này, làm việc thật thành ổn thỏa, Tần Châu được hắn tương trợ, thật như hổ thêm cánh."
Thương Mai nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nàng ta, trêu ghẹo nói: "Ngươi đúng là khen ngợi A Cảnh mười phần."
Nhu Dao nói: "Đương nhiên, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, lúc thoát chết, ta đã nói rồi, nếu ta có thể sống tiếp, trở về mở y quán, bán thuốc ta nghiên cứu chế tạo, tiền lời buôn bán ta phân cho hắn một nửa, coi như báo đáp."
"Hắn cũng không thiếu tiền, gia tộc của A Cảnh ở Bắc Mạc cũng tướng môn, không thể khinh thường, tốt xấu thì tiền bạc không thiếu." Thương Mai dừng lại một chút, ám chỉ nói: "Nhưng thật ra nghe Tần Châu nói, người nhà của A Cảnh vẫn lo lắng hôn sự của hắn, nếu ngươi muốn báo đáp, không bằng tìm một thê tử cho hắn."
Nhu Dao khoát tay, cười nói: "Chuyện tìm vợ này ta không làm được, người này cũng rất kén chọn, không phải nữ tử cũng có thể lọt vào mắt hắn."
"Hắn từng nói với ngươi điều kiện chọn thê tử của hắn sao?" Thương Mai hỏi.
Nhu Dao lắc đầu: “Thật ra cũng chưa từng nói, chỉ là, khi đến Nam Quận, Thiên Cơ phái nha đầu tới hầu hạ chúng ta, có mấy người vẻ ngoài xinh xắn, hắn cũng không nhìn người ta, vài lần ta còn nói hắn không biết thương hương tiếc ngọc."
Mộ Dung Khanh tiếp tục thản nhiên nói: "Người cũng thật thành thật, chỉ là hơi ngu xuẩn."
"Ta không đồng ý lời nói của biểu ca, A Cảnh không ngu xuẩn, ngược lại, hắn còn rất thông minh, toàn bộ đều nhờ hắn, chúng ta hết lần này đến lần khác tránh thoát sự truy sát."
Thương Mai khó mà nói cái gì, tuồng kịch tỉ mỉ bày ra như vậy, vốn tưởng rằng ít nhiều sẽ có chút kết quả, nhưng sượt qua như vậy mà kết thúc.
Chỉ là, Thương Mai không nói, Mộ Dung Khanh lại nói toàn bộ: “A Cảnh ra khỏi thành, không phải Tần Châu gọi hắn đi làm việc, hắn đi tìm ngươi."
Nhu Dao ngẩn ra: “Tìm ta? Ta ở ngay cửa thành mà, hắn ra khỏi thành làm cái gì?"
"Chắc là bị ngốc!"
Nhu Dao nhìn về phía vẻ mặt đầy ý cười của Thương Mai, hơi hơi nghiêm nghị: “Cuối cùng sao lại thế này? Hay là, các ngươi cố ý sai ta đến cửa thành?"
Thương Mai chỉ vào Mộ Dung Khanh: “Đều là hắn, hắn nghĩ ra chủ ý quỷ quái đó."
Nhu Dao giận tái mặt: “Các ngươi nói với hắn cái gì?"
Thương Mai đứng dậy giữ chặt tay Nhu Dao:“Chúng ta đi ra ngoài một chút."
Mộ Dung Khanh đứng dậy đi theo, bị Thương Mai ngăn lại: “Người ở lại đây, hai người phụ nữ nói chuyện, liên quan gì đến người?"
Hai con ngươi đen của Mộ Dung Khanh nhất thời tròn vo, căm giận nói: "Qua cầu rút ván."
Hai người lững thững đi đến hoa viên, Nhu Dao cũng không có tâm trạng ngắm hoa, chỉ truy vấn nói: "A Cảnh bên kia, cuối cùng là có chuyện gì?"
Thương Mai lôi nàng ta đến chòi nghỉ mát ngồi xuống, thành khẩn nói: "Đầu tiên, ta phải nói xin lỗi ngươi."
Nhu Dao nhìn nàng, hé ra khuôn mặt đầy sự khó hiểu: “Có ý gì?"
Thương Mai tận lực làm cho chính mình nhìn có vẻ vô cùng áy náy: “Kỳ thật hôm nay không có khách từ Bắc Mạc đến, là Lão Thất...... Không, là ý của chúng ta, để ngươi đến cửa thành, sau đó nói cho A Cảnh, ngươi phải rời khỏi kinh thành, cho nên, A Cảnh là đi đuổi theo ngươi."
"A?" Nhu Dao đứng lên, kinh ngạc nhìn cô: “Sao ngươi...... Biểu ca cũng thật là, sao cũng hồ nháo với các ngươi? Lừa hắn làm cái gì? Hắn đối với ta...... Ai, không có gì."
Thương Mai nói: "Ngày hôm qua chúng ta đi Tây Uyển, nói chuyện này với Tần Châu, Tần Châu cũng phát hiện hắn trong lòng có ý, chỉ là làm thế nào hắn cũng không chịu thừa nhận, Tần Châu thật sự bảo vệ A Cảnh, nàng hy vọng A Cảnh có thể tìm được một nữ tử tốt, ta biết lừa ngươi như vậy là không đúng, nhưng chúng ta cũng hy vọng, ngươi có thể đi sớm một chút, có người đi cùng ngươi, cũng còn hơn một mình ngươi."
Nhu Dao bất đắc dĩ nói: "Ta hẳn nên tức giận, các ngươi lại gạt ta đến cửa thành đợi trong gió hai canh giờ, còn lừa A Cảnh chạy ra ngoài thành, bây giờ cũng không biết đuổi theo đến đâu rồi, ai, nhưng thôi, có người để ý ta, vẫn còn hơn không ai quan tâm."
Thương Mai lôi kéo tay nàng: “Nhu Dao, ngươi thật tốt, thật sự rất tốt rất tốt."
Nhu Dao khổ sở cười: “Ngươi biết ta tốt thì có tác dụng gì? Người ta thích lại không biết cái tốt của ta."
"Không phải không biết, mà là chuyện tình cảm rất kỳ quái, không phải nói một người tốt đến vậy thì nhất định có được tình cảm nàng muốn, Tô Thanh và Linh Lợi......"
Thương Mai rỉ tai nói ra thân thế của Linh Lợi.
Nhu Dao nghe xong, rất khiếp sợ: “Không nghĩ tới, từ nhỏ Linh Lợi đã chịu nhiều khổ như vậy, Tô Thanh biết nàng chính là vị hôn thê ngày xưa không?"
"Tô Thanh hẳn là nhìn ra manh mối, nhưng không dám khẳng định."
Nhu Dao trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Tô Thanh là nam nhân tốt, hy vọng hắn có thể vui vẻ hạnh phúc."
Thương Mai lộ vẻ cảm động, tấm lòng của Nhu Dao, đừng nói nữ tử, dù là nam tử cũng không sánh bằng.
Cô từng gặp nhiều nữ tử điên cuồng vì tình yêu, từng gặp rất nhiều nữ tử vì tình yêu mà cô ấy nhầm tưởng mà làm hại người khác.
Nhu Dao nhìn cô, cười cười, khuôn mặt hơi thương cảm: “Kỳ thật, chuyện tình cảm không phải không đụng tường thì không biết quay đầu, mấy năm nay, ta vẫn bảo hộ chính mình, nếu đối phương không thương, ta sẽ rời đi, dùng tất cả sự cố gắng, mục đích cuối cùng chính là không hy vọng chính mình bị thương tổn, kỳ thật ta sớm biết rằng tâm của Tô Thanh không ở chỗ ta!
chỉ là ta nhầm tưởng, trước kia ta dễ dàng buông tha tình cảm của biểu ca, nghĩ rằng kiên trì với Tô Thanh một chút, có lẽ có thể thành công, nhưng hóa ra ước nguyện ban đầu của ta là đúng, ta đồng ý với quyết định của hắn, không muốn làm hắn, không ép đối phương và chính mình, không được, buông tay, đi con đường khác."
Trong lòng Thương Mai rất chua xót: “Nhu Dao, ta không biết an ủi ngươi thế nào, ở phương diện tình cảm, ta coi như là kẻ ngu ngốc."
Nhu Dao thở dài: “Kỳ thật ta nói nghe dễ dàng, nhưng khi làm lại rất khó, nhưng nếu không làm, đời này cứ như vậy rơi vào không thể tự thoát ra được, giống như Tôn Phương Nhi, luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, bức chính mình vào ngõ cụt tiến thoái lưỡng nan, lại thế nào?"
Đúng vậy, cầu không được thì tiêu sái rời đi, ít nhất, buông tha chính mình.