Mục lục
Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 610: Ta sẽ giúp ngươi báo thù




Tào Tập chỉ nhìn thấy Thương Mai bỗng chốc liền giết ba người, không biết bản lĩnh của sợi dây sẹo, chỉ tưởng võ công của Thương Mai cao cường, lập tức nổi giận: “Giết Hạ Thương Mai, Tần Châu ta đến đối phó ”



Nhất thời, tất cả thị vệ đều xông tới.



Thương Mai phóng sợi dây sẹo ra, sau đó rút con dao ra, nghiêng người đâm một nhát, sau đó kéo cổ tay của thị vệ đó đạp một cước vào phần bụng của tên thị vệ, khi đang muốn xuống dao, một thanh trường kiếm vèo vèo từ đằng sau cô đánh tới, cô gập người, sợi dây sẹo nhanh chóng chạy tới, quật ngã tên thị vệ đó.



Trận hỗn chiến này, rất loạn, nguyên nhân loạn là vì sợi dây sẹo, trái xuyên phải chọc của nó, trên quấn dưới quấn, làm loạn bước chân của các thị vệ, ra tay cũng loạn cào cào.



Loạn cào cào thì tốt, cái Thương Mai muốn chính là kiểu đánh này.



Cô không biết võ công, hơn nữa sức lực không đủ, chỉ có thể là dựa vào độ linh hoạt.



Cô biết rõ điểm yếu trên cơ thể của người khác, cho nên ra tay là muốn mạng.



Tần Châu vốn dĩ còn lo lắng cho Thương Mai, nhưng thấy cô và sợi dây sẹo đi lại trong đao quang kiếm ảnh của thị vệ, rất thư thả, liền yên tâm, một lòng một dạ đối phó Tào Tập.



Luận võ công và sự tàn nhẫn, Tào Tập không phải là đối thủ của nàng ta, cuối cùng Tào Tập không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, mà Tần Châu là người lấy việc giết người mà sống.



Sau khi thị vệ lui xuống không quá trăm chiêu, Tần Châu đã làm Tào Tập bị thương ba chỗ, Tào Tập bị nàng ta đánh cho nhếch nhác, liền tiếp tung ra mấy chiêu công kích đều bị đánh lui, nổi giận, phi thân xuống ngựa, quát to một tiếng: “Cung thủ chuẩn bị!”



Thương Mai đã giết mấy người, đang giết đến đỏ mắt, nghe thấy lời của Tào Tập, cô giật mình, cũng nổi giận: “Fuck, Tào Tập ngươi tiện nhân, còn thật sự dẫn theo cung thủ!”



Khi kế hoạch đến Ngự Thú Viên, Tần Châu đã từng nói, sợi dây sẹo của cô tuy lợi hại, lại khó cản được mưa tên, thật sự bị Tần Châu cái miệng quạ đen này nói trúng rồi.



Thị vệ nhanh chóng lui xuống, Tào Tập ngồi trên lưng ngựa, tóc tao tán loạn vẻ mặt vô cùng u ám: “Đại tướng quân, mời xem!”



Nơi này là bên ngoài tường của Ngự Thú Viên, vẫn thuộc phạm vi phong tỏa của Ngự Thú Viên, tường cao cây cao, mà hiện nay, những bức tường cao này, không biết từ khi nào, đứng đầy cung thủ, người nào người nấy khuyu xuống, trong tay kéo cung, tên đã lên dây, sẵn sàng hành động.



“Đi Tần Châu tức giận quát một tiếng, đầu tiên lật người lên ngựa.



Thương Mai cũng nhanh chóng lên ngựa, nhưng vì thuốc chiếm quá nhiều chỗ trên lưng ngựa, cô nhất thời ngồi không vững, khi ngựa hí lên suýt nữa khiến cô ngã xuống.



Cô nhanh chóng túm chặt dây cương ngồi vững, đồng thời, cắn rách ngón tay, nhỏ máu lên sợi dây sẹo.



“Ngươi đây là làm cái gì?” Tần Châu nổi giận: “Đi mau.”



Chỉ thấy sau khi sợi dây sẹo nhiễm máu, thân dây đỏ rực, nhanh chóng bay lên, như một đường ánh sáng đỏ, bay lên bức tường cao.



Nhưng, Tào Tập đã hạ lệnh phóng tên, đột nhiên, hơn trăm mũi tên xé không khí bản tới, đi là không đi được rồi, chỉ có thể giơ kiếm đi cản.



Tần Châu bảo vệ Thương Mai, dùng kiếm đánh rơi mũi tên sắc nhọn, Thương Mai chỉ có dao găm, không thể ngăn cản.



Sợi dây sẹo nhận thấy sự nguy hiểm của cô, lại nhanh chóng phòng thủ, những tên bay tới tấp, khiến sợi dây sẹo rất bất lực.



“Trước tiên giết Tần Châu!” Tào Tập nhìn ra gì đó, thứ yêu nghiệt đó chỉ biết bảo vệ Hạ Thương Mai, sẽ không bảo vệ Tần Châu.



Đột nhiên, tất cả mũi tên đều bay về phía Tần Châu.



Sợi dây sẹo thấy Thương Mai thoát khỏi nguy hiểm, bay ra ngoài, đột nhiên, năm sáu cung thủ bị nó lôi xuống, quấn chết.



Tần Châu chỉ có hai tay một thanh kiếm, mới đầu còn có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng dần dần lực bất tòng tâm.



Chỉ thấy nàng ta giơ bảo kiếm, đánh rơi một mũi tên, lại không đề phòng, Tào Tập đã từ trên lưng ngựa rút một cái cung, một mũi tên đầu mạ vàng từ bên trái nàng ta vụt qua, nàng ta không kịp phòng bị, mắt thấy mũi tên này sắp đâm xuyên qua vai trái của nàng ta.



Thương Mai ở bên cạnh nàng ta, cô hoặc ngồi nhìn không quản, hoặc dùng dao găm đi tiếp mũi tên đó.



ngồi không không quản, Tần Châu sẽ chết, sau đó, cô không thể bảo đảm mình sẽ không bị tên làm bị thương.



Không thèm suy nghĩ, Thương Mai nhào tới, cố thử dùng con dao găm đi đánh rơi mũi tên đó.



Nội lực của Tào Tập thâm hậu, hắn ta là muốn Tần Châu phải chết, Thương Mai không có nội lực, miễn cưỡng đi ngăn cản, đâu thể cản được chứ?



Đương một tiếng, mũi tên không có thay đổi phương hướng, chỉ có thể giảm bớt một phần khí thế lăng lệ, mũi tên đâm qua vai trái của Thương Mai, lực lượng cường đại, cũng đem cô đập xuống đất.



“Hạ Thương Mai!” Tần Châu bàng hoàng hét lên, vừa ngăn cản vừa ngoảnh đầu nhìn.



Tên dừng lại, những người trên tường cao đó phát ra tiếng kêu kinh sợ, không biết từ khi nào, rất nhiều rắn độc đủ màu sắc từ trên đất bò tới, quấn lấy chân của những người này.



Sợi dây sẹo bay trở lại, Thương Mai miễn cưỡng thở ra một hơi: “Giết Tào Tập!”



Sợi dây sẹo giống như hiểu được tiếng người, đột nhiên bay lên, lại không có bay về phía Tào Tập, mà uy phong bừng bừng đứng ở trên lưng ngựa, đầu dây lay động, giống như đang hạ lệnh tiến công.



Số lượng rắn phải tính bằng hàng trăm phi tới, phi về phía Tào Tập.



Tào Tập bàng hoàng biến sắc, muốn cưỡi ngựa rời đi, nhưng con ngựa đột nhiên ngã ra, hắn ta cũng ngã xuống.



“Tránh ra, tránh ra!" Hắn ta giơ kiếm lên, chém lên đất, sợ hãi đến mức tim đều sắp nhảy ra ngoài.



Rắn càng lúc càng nhiều, vậy là chất trông như núi, khiến sắc mặt của hắn hoàn toàn tái nhợt, chỉ nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết mà hắn ta phát ra, dần dần, tiếng kêu dần tắt, những con rắn độc đó, vậy mà ăn thịt.



Tần Châu nhìn Thương Mai cả người nhuốm máu, đầu óc trống rỗng và hô hấp khó khăn một lát.



Sau đó, nàng ta phi nhanh ôm lấy Hạ Thương Mai, cởi áo ngoài ra xé rách một đoạn vải, quấn xung quanh chỗ tên bắn, khống chế lượng máu chảy ra.



“Không sao, ta lập tức đưa ngươi đi tìm đại phu.” Tần Châu sắc mặt tái nhợt, môi và tay đều đang run rẩy.



Thương Mai đau đến mức nước mắt đều trào ra, cô muốn kéo tay của Tần Châu, nhưng tay căn bản không nhấc lên được, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Tần Châu...”



“Có phải là rất đau không?” Giọng nói của Tần Châu lại thương tiếc vô cùng.



“Đừng đi tìm đại phu, đi tìm một nơi bí mật, ta dạy ngươi cách chữa thương!” Thương Mai nói xong câu này, trước mắt tối đen, người đã rơi vào hôn mê.



Tần Châu bị dọa đến mức tim sắp ngừng đập, thăm dò hơi thở của cô, còn có hô hấp.



Nàng ta lập tức tháo thuốc trên lưng ngựa của Thương Mai xuống, buộc trên lưng ngựa của chính mình, vỗ vỗ lưng ngựa: “Ngươi nếu như tìm được đường về núi Lang Vĩ, Tần Châu ta sau này xem ngươi làm ân nhân.”



Con ngựa đó dường như nghe hiểu lời của nàng ta, lại phát ra tiếng hí rồi chạy đi.



Tần Châu ôm Thương Mai lên, phi lên lưng ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, con ngựa cũng chạy đi.



Lưng ngựa là nhấp nhô, nhưng Tần Châu dừng nội lực giữa thăng bằng, cố gắng không làm bị thương đến Thương Mai.



Dù là vậy, Thương Mai vẫn là đau đến tỉnh lại, kiếp trước bị thương nhiều lần như vậy, đều chưa từng chịu loại đau đớn thấu tim này, thân thể này, quả thật là quá suy nhược rồi.



“Không sao, ngươi sẽ không sao.” Tần Châu thấy cô tỉnh lại, liền yên tâm nhưng nàng ta không biết cách an ủi, ngược lại nói một câu như vậy.



Trên gương mặt trắng bệch của Thương Mai xuất hiện một nụ cười châm chọc: “Ta nếu như... chết như này ở Bắc Mạc.. uổng!”



Bị bao nhiêu người tính kế đều không chết, lại chết trong tay Tào Tập.



“Ta sẽ giúp ngươi báo thù!” Mắt của Tần Châu đốt lên ngọn lửa, đang chạy rất dữ dội, thiêu đốt gương mặt anh khí đó của nàng ta dĩ nhiên là sự cuồng nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK