Đầu óc Thương Mai lập tức tỉnh táo, có bảy người chết, ở hiện trường chỉ phát hiện năm người, có hai người còn sống, vậy thì hai người còn sống đó chắc chắn được chuẩn bị từ trước, sau khi bị tra tấn xong sẽ khai ra, đây chính là mục đích của bọn họ.
Nếu như vậy, còn có haï thi thể nữa, vào giờ phút quan trọng này, Quý thái phi không có cách nào di chuyển được thi thể ra khỏi cũng, bởi vì từ sau khi bắt thích khách xong, thủ vệ trøng cung đã nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Họ canh gác ở.các-cửa cung, Dạ Vương còn tăng cường phòng ngự ở Khu vực trên.cao, buổi tối đi lại trong cung, nếu nghe thấy có động tĩnh lạ trên cây, thì đó chính là người mà hắn sắp xếp.
Thi thể còn ở trong cung.
Chỉ cần tìm được thi thể của hai tên thích khách là có thể trả lại trong sạch cho cô.
“Ngươi xác định có bảy người chết?” Thương Mai lại xác nhận lần nữa.
Tôn Phương Nhi khẳng định: “Chắc chắn là có bảy người, trong điện chỉ có ta, Quý thái phi và bảy tên thích khách kia, rải độc phấn ra ngoài, chỉ cần hít vào.
một chút thì đều sẽ chết ngay, đương nhiên ngoại trừ ta ra, ta nghiên cứu chế tạo ra độc phấn, ta đã thử qua tất cả các loại độc, có thể kháng độc tính, ta cũng sẽ trúng độc nhưng không chết”
Thương Mai nhớ lão thái quân nhắc đến chuyện bản tên, hỏi: “Lúc thích khách đến, có bảy người, lão.
thái quân nói bên ngoài có người bắn tên, nhưng mà ở ện trường lại không tìm được mũi tên nào, ngươi biết vì sao không?”
Tôn Phương Nhỉ cười châm chọc: “Chuyện này còn cần hỏi ta à? Có thể dọn dẹp hiện trường nhanh như thế, trừ mấy thân vệ bên người Quý thái phi ra cũng chỉ còn cấm quân”
Thương Mai hiểu ý của nàng, nếu là người của Quý thái phi thì chẳng có gì lạ, nhưng nếu là cấm quân, vậy chính lă có kẻ phản bội.
“Cảm ơn, ta bi ngoài.
hương Mai chắp tay đi ra Trước khi ra ngoài, cô dặn dò Tráng Tráng nhất định phải bảo vệ Tôn Phương Nhi cẩn thận, bởi vì Quý thái phi chắc chắn sẽ ra tay.
Lần này không giết được Tôn Phương Nhi, kế hoạch của bà ta còn có sơ hở, chỉ cần Nam Hoài vương tìm Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi sẽ giải độc cho hẳn, Tôn Phương Nhi sợ hãi Nam Hoài vương từ xong xương tủy, cảm giác sợ hãi này làm nàng không dám cãi lời Nam Hoài vương.
Cô để Dạ Vương và Lương Vương đi tìm thi thể của hai tên thích khách kia, cô không có cách nào để đi tìm.
Ôm hòm thuốc, sửa soạn mấy bộ quần áo, dẫn theo Đao lão đại và Tiểu Khuyên, Thương Mai đến Hi Vi Cung “ngồi tù”.
Thương Mai đi rồi, Tráng Tráng ra lệnh phong.
tỏa tin tức, không được để tin Tôn Phương Nhi đã tỉnh lại truyền ra ngoài.
Lần này Dạ Vương đích thân ra.mặt, phái người theo dõi sát sao Từ An Cung.
Hắn đồng ý với ý kiến của Thương Mai, thi thể của thích khách có lẽ chưa được đưa ra khỏi cung, bây giờ trời rétlạnh, thi,thể để đó hai ba ngày cũng sẽ không bốc mùi, nhưng mà thi thể cũng-phải xử lý, không thể để ở Từ An Cung mãi được.
Cùng lúc đó, Dạ Vương bắt đầu điều tra hàng loạt những cấm quân từng bước vào Từ An Cung hôm đó, xem xem ai đã giấu tên đi.
Điều tra hàng loạt dễ dàng tra xét ra được, là thống lĩnh thị vệ đông cung Thái Tử Lương Thụ Lâm, vị Lương đại nhân này, vốn sau khi nhà họ Lương rơi đài cũng sẽ bị xét tội, nhưng cuối cùng lại được xóa sạch tôi, lại còn được đưa vào hàng ngũ cấm quân, tuy không còn vinh quang như ngày xưa, nhưng vẫn giữ được chức quan.
Dạ Vương cũng không công khai Lương Thụ Lâm ra ngoài, mà lại lén tìm hắn nói chuyện.
Lúc đầu Lương Thụ Lâm cũng không hợp tác, nhưng đêm đó Dạ Vương dẫn hắn đến một biệt viện, nhìn thấy Tiểu Linh đáng yêu của hắn, hắn lập tức thỏa hiệp.
Hắn đã hợp tác với Quý thái phi lâu lắm rồi, biết được rất nhiều chuyện của Quý thái phi.
Cùng lúc đó, Dạ Vương đến Nghi Lan Cung.
Nghỉ quý phi vẫn khá xem thường vị vương gia rảnh rỗi này, thấy hắn đến cũng chỉ lạnh nhạt chào đón hắn, thậm chí còn không mời.được một ly trà.
Nhưng mà, sau khi Dạ Vữơng nói ra một câu, bà †a lập tức đánh giá lại vịương gia;bị hoàng thất vứt bỏ này.
Dạ Vương nói: “Muốn thoát khỏi sự khống chế của Quý thái phi không? Chử Tiểu Kiều!”
Sắc mặt Nghỉ quý phi thay đổi liên tục, bà ta cười khinh miệt: “Ngươi nói cái gì? Dạ Vương, bổn cung không hiểu”
“Bà hiểu, bổn vương có thể gọi ra tên của bà, cũng có nghĩa đã biết lai lịch của bà, Chử Tiểu Kiều, tộc Tiên Ti, được sinh ra ở Tân Lâu, mẫu thân là hoa khôi Tân Lâu, mười tuổi được Quý thái phi mua về huấn luyện, lúc mười lăm tuổi, Lý Nghỉ Lan đào hôn, người nhà họ Lý đi tìm nhưng không tìm được Lý Nghi Lan, lại tìm được bà, tất cả mọi người đều xem bà là Lý Nghi Lan mà đưa vào cung, ngay cả nhà họ Lý đều không nhìn ra chút manh mối nào. Mấy năm nay, vì ngươi đối xử lạnh nhạt với nhà mẹ đẻ, cho nên người nhà họ Lý không đến thăm ngươi, chỉ nghĩ vì ngươi không muốn tiến cung nên đã hận nhà mẹ đẻ”
Nghỉ quý phi im lặng, tự tay pha trà: “Vương gia có việc gì xin cứ nói thẳng, cần gì nhắc đến chuyện không có căn cứ kia”
Dạ Vương mỉm cười:-“Bổn vương thích nói chuyện với người dứt khoát, bà yên tâm, chỉ cần bà chờ.
đến khi Thất ca quay về mới bắt đầu nảy ra ý đồ xấu xa thì bổn vương sẽ không lầm gì bà cả, bây giờ bổn vương và Lương Vương đang chủ chính, không cho.
phép bất cứ kẻ nào làm loạn.
Nghi quý phi từ tốn nói: “Bổn cung tự hỏi vẫn luôn yên ổn sống trong cung, chưa từng có ý đồ xấu xa gì, không rõ vương gia nói vậy là có ý gì, nhưng nếu vương gia có việc cần bổn cung giúp, hoặc là trong triều đình, thậm chí là trong cả hậu cung này có người gây chuyện, bổn cung làm Quý phi, cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cũng phải đứng ra chống lại kẻ địch”
“Tốt, Quý Phi cứ chờ thông báo của bổn vương, lúc Quý Phi nên xuất hiện, bổn vương ắt sẽ làm Quý.
Phi xuất hiện, tốt nhất Quý Phi đừng giở chiêu trò gì, đắc tội với bổn vương cũng chẳng tốt lành gì đâu”
Dạ Vương không uống trà, đứng dậy bỏ đi mất.
Vừa khéo đúng lúc Thất hoàng tử từ trong điện bước ra, cười khanh khách nói: “Hoàng thúc đến chơi?”
Dạ Vương nhướng mày: “Hôm nay người không đến giáo trường sao?”
Thất hoàng tử đi đến, ôm chân Dạ Vương, ngẩng đầu cười ngây thơ: “Phụ hoàng nói ở giáo trường có người muốn hại ta, cho nên không cho ta đi”
Dạ Vương hiểu rõ, thì ra vở kịch kia trừ hãm hại Thương Mai ra, còn có thế để hản không cần đi giáo trường nữa “Ừ, vậy ở trong cung ngoan ngoãn đi học cũng lão sư” Dạ Vương nói “Ta biết rôi” Thất hoàng tử cười nói: “Hoàng thúc định đi sao? Nếu không ở lại chơi với ta một lúc đi Hản hơi dời tay đi, định bám lấy tay Dạ Vương, Dạ Vương túm chặt cổ tay hän, bẻ tay hản ra, chí thấy hãn đang dùng hai ngón tay kẹp một cây kim châm, kim châm ánh lên ánh sáng màu xanh lá, giông như đã được tẩm độc.
Dạ Vương đẩy mạnh hẳn ra ngoài, Thất hoàng tử ngã xuống đất, nụ cười đã biển mất, thay vào đó là vẻ khát máu và căm hận Nghỉ quý phi bước lên nâng Thất hoàng tử dậy, cản chặt răng: “Vương gia, đi thong thả!”
Câu “Đi thong thả” còn chưa nói xong, bà ta lập tức phất tay ra hiệu Một mũi tên bản lén từ ngoài cửa băn mạnh vào, cuốn theo gió lớn, bản thẳng vào đầu Dạ Vương Dạ Vương không mang theo vũ khí đến, dùng tay không chống đỡ cũng không dễ dàng, bởi vì mũi tên băn đến quá nhanh, hơn nữa lực cũng rất mạnh Hản khom lưng tránh đi, mũi tên lướt qua trán hản, chỉ cần thấp đi một tấc là đã làm hản bị thương.
Ngay sau đó lại có mưa tên bay đến, hăn không có vũ khí để đánh bay mũi tên, hiện tại cũng không thể nào tránh được quá nhiều mũi tên bay ập đến như thế.
Nghỉ quý phi kéo Thất hoàng tử trốn ra sau bức bình phong, lạnh lùng nói: “Dạ Vương, biết được quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt”
Bà ta đoán chắc Dạ Vương không thể trốn được, vốn bà ta cũng không muốn ra tay ở Nghỉ Lan Cung, nhưng mà bây giờ bà đã không có quyền lựa chọn Bà chưa bao giờ ngờ răng Dạ Vương sẽ trở thành đối thủ lớn của bà, bà đã quá xem thường người này rồi
CHƯƠNG 502: TÀ HÀN LÂU
Nhưng mà bà vẫn đã xem thường Dạ Vương, ngay lúc mười mấy mũi tên bay đến dệt thành thiên la địa võng, thân thể Dạ Vương lại nhẹ nhàng như yến, qua lại tự nhiên trong trận tên nhanh như điện, nhún nháy vài lần đã chạy ra mặt sau bình phong, tóm chặt lấy cố Thất hoàng tử, đấy ra ngoài Nghỉ quý phi đá một cước, đông thời đặt tay lên vai Thất hoàng tử kéo hắn ngược ra sau, định giấu hän ra sau lưng bà, thị vệ của Nghi Lan Cung tử ngoài cửa điện vọt vào, bao vây Dạ Vương lại Nghỉ quý phi dùng khinh công nhảy ra khỏi đám người, dù dân theo Thất hoàng tử nhưng vẫn vô cùng thành thạo, sau khi chạm đất, bà lập tức chạy vào trong nội điện.
€ó một thanh kiếm từ phía sau bay sượt qua cố bà, căm chặt lên trên tủ làm từ gỏ đàn hương ở bên phải bà.
Bà quay phät đầu lại, mấy tên thị vệ đã ngã sóng soài dưới đất, trong điện có thêm mấy người mặc đồ đen, không biết đã đến đây từ lúc nào.
Dạ Vương chặc lưỡi lắc đầu: “Xem ra Quý phi là rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt rồi”
Nghỉ quý phi tức giận nói: “Vương gia, dù sao bổn cung cũng là Quý phi của Hoàng thượng, là mẹ ruột của Thất hoàng tử, ngươi làm càn ở Nghỉ Lan Cung như thể, không sợ Hoàng Thượng tức giận sao?”
“Không sợ!” Dạ Vương đạp lên tay mấy tên thị vệ bước đến trước mặt Nghỉ quý phi cười nói: “Bốn vương từng sợ thứ gì chứ? Xem ra Quý phi vân không hiểu bổn vương rồi, có lẽ, chúng ta nên đi đến trước mặt Hoàng thượng nói cho rõ ràng”
Hãn nói xong, lập tức túm chặt cổ tay Nghỉ quý.
phi, tay còn lại nhanh chóng đánh lên vài huyệt đạo của bà, Nghỉ quý phi chí cảm thấy cổ họng tanh ngọt, phun ra một búng máu, hai chân mềm nhũn, gần như không đứng thẳng nổi “Ngươi buông mẫu phi của ta ra!” Thất hoàng tử nổi giận, nhấc chân đá Dạ Vương, Dạ Vương đánh ra một chưởng, Thất hoàng tử bay sang một bên, sau đó lại bật dậy, ngoan cố nhằm tháng về phía Dạ Vương như một cái hỏa tiên, Dạ Vương cười tà, giơ tay: “Tự tìm đường chết!”
“Dạ Vương!” Nghi quý phi sợ muốn mất hồn, giữ chặt lấy cánh tay Dạ Vương, vội vàng nói: “Được, ngươi muốn gì cũng được”
“Mẫu phi, đừng sợ hãn, hản là cái thá gì chứ?
Dám đánh bổn hoàng tử, hän chán sống rồi” Thất hoàng tử trâm giọng nói Dạ Vương bóp mạnh căm hãn: “Nhóc con giỏi lắm, ngươi nói bổn vương là cái thá gì nào? Muốn đánh ngươi thì đánh, không phải ngươi nói Hạ Thương Mai muốn lột da ngươi sao? Nàng ta không làm, bổn vương sẽ làm, không chỉ lột da ngươi, còn móc mắt người, kéo đứt lưỡi ngươi ra, mố bụng móc tim gan phèo phổi của ngươi ra, đặt lên lửa lớn nướng chín, ép mẫu phi của ngươi nuốt hết”
Thất hoàng tử khinh thường nói: “Ngươi không đám! Nếu ngươi ác độc như thế, cũng sẽ không lăn lộn thành dáng vẻ thê thảm thế này, trong nhà họ Mộ Dung, người vô dụng nhất chính là ngươi và phế Thái tử Nghỉ quý phi thấy trong mắt Dạ Vương bốc lên sát khí, vội vàng nổi giận măng: “Câm miệng, hản là hoàng thúc của ngươi, không được ăn nói bậy bạ”
“Mẫu phi, sao người lại sợ hän? Nếu hản có giỏi cũng sẽ không đến đây uy hiếp người, hản đã hết cách rồi mới đến tìm người, đây là Nghi Lan Cung, nếu hắn dám giết người thì hản cũng chán sống rồi” Thất hoàng tử quát lớn Nói xong, hãn duõi tay đánh lên tay Dạ Vương, tức giận nói: “Ngươi mau câu xin chúng ta, nhỏ nhẹ vào, chúng ta còn sẽ suy nghĩ xem có giúp người xong, dù sao bổn hoàng tứ cũng ngứa mắt bà già kia lắm rồi, nhưng nếu ngươi lại tiếp tục đòi đánh đòi giết, bốn hoàng tử sẽ không giúp ngươi nữa, ngươi có thể làm gì chúng ta? Có giỏi thì giết chúng ta đi, xem thử xem ngươi có thể chạy thoát khỏi hoàng cung không?”
Đăng sau vang lên tiếng cười vang, một người mặc đồ đen che miệng cười trộm, bước lên vỏ vai Dạ Vương: “Bị một thăng nhóc con uy hiếp, người cũng có ngày hôm nay”
Dạ Vương nhìn Thất hoàng tử, trong tay đột nhiên có thêm một thanh dao găm, cầm dao quơ quơ mội lát: “Được, vậy thì chiều theo ý người, không thể giết ngươi, nhưng vân có thể rạch mười mấy đao lên mặt ngươi”
Hản còn chưa nói xong chữ cuối cùng, Thất hoàng tử đã thấy mặt lạnh băng, sau đó lại hơi ươn ướt, hăn ta sửng sốt, duöi tay sờ, toàn là máu.
“Ngươi…” Thất hoàng tử chỉ vào Dạ Vương, nhưng ngón tay vân chưa duoi thăng ra, thanh dao săc bén đã xet qua ngón tay hân, tuy chưa cät đứt nhưng máy cũng tuôn ra như suối “Thả hẳn ra!” Nghi quý phi quỷ rạp trên đất ôm Thất hoàng tử, tức giận nhìn Dạ Vương: “Bổn cung đã đồng ý với ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Dạ Vương thu dao găm về: “Không phải là do hẳn đòi sao? Nếu muốn giết hẳn, bổn vương cũng lười đích thân ra tay”
“Nó chí là một đứa con nít!” Nghỉ quý phi lấy một cái khăn lụa ra quấn quanh ngón tay hẳn, trong mặt đầy lửa giận, cũng vô cùng hoảng sợ.
“Là con nít, nhưng nếu lớn lên chắc chản là một kẻ ác” Dạ Vương lui ra sau: “Quý phi tự xem mà làm, lúc nãy bốn vương nói lột da bà cũng không phải nói chơi cho vui, bổn vương làm cái nghề này, mấy chuyện thế này còn làm ít sao? Đi ra ngoài hỏi thăm thử xem Tà Hàn Lâu của ta làm nghề gì”
Nói xong, giơ tay lên, dân người đi mất.
Nghỉ quý phi ngồi xụi lơ dưới đất, run bần bật, Tà Hàn Lâu?
Hản là người của Tà Hàn Lâu?
Tà Hàn Lâu là một môn phái mới nổi trong giang hồ ở mấy năm gần đây, dưới tay có một lượng lớn sát thủ có võ công cao cường thủ đoạn ác độc, toàn nhận những vụ làm ăn lớn, nghe nói muốn để Tà Hàn Lâu ra tay giết một người, vậy ít nhất cũng phải tốt mười nghìn lượng.
Quan trọng nhất là thủ đoạn giết người của Tà Hàn Lâu cực kỳ độc ác, lột da người sống là chuyện thường.
“Hoàng nhi, sau này không được chọc hăn, biết không?” Nghỉ quý phi run câm cập dặn dò Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử là một đứa nhỏ bảy tuổi, bị rạch mặt, cất ngón tay lại không hề khóc, cũng không hề nhíu mày, đúng như những gì Dạ Vương nói, Thất hoàng tử lớn lên sẽ rất khó lường Hản nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn hoàng tủ sẽ không tha cho hän, sau này hän mà rơi vào trong tay ta, nhất định sẽ lột da, móc mäãt hản”
“Mâu phi nói không được trêu chọc hăn nữa”
Nghi quý phi lạnh lùng nói Thất hoàng tử bĩu môi: “Mâu phi, hãn chỉ dọa người mà thôi, nếu hẳn thật sự có gan thì hôm nay đã giết ta rồi, đáng tiếc hản không có, chí làm quá lên, nếu người bị hẳn hù chết thì sau này còn làm được gì nữa?”
Nói xong, hãn lại quay lưng đi mất, không thèm để ý đến ngón tay đang đổ máu.
Nghi quý phi đuổi theo, thấy hắn ngồi trước bàn trang điểm, lấy khăn tay lau sạch vết máu trên mặt, Nghỉ quý phi nhìn thấy ánh mắt độc ác kia mà chấn động không thôi Nhưng mà làm người thì nhất định phải ác độc, mới có thể không bị người khác ăn hiếp, từ lúc bà năm tuổi đã biết được đạo lý này, nếu ngươi muốn làm người đứng trên cao thì thủ đoạn nhất định phải độc.
ác Bà bước lên, nhẹ nhàng ôm Thất hoàng tứ: “Hoàng nhị, lần này chúng ta cần phải hợp tác với Dạ Vương, mâu phi đã rất ghét những ngày tháng phải nghe lệnh Quý thái phi rồi, chỉ khi bà ta chết, chúng ta mới có thể hợp tác với Nam Hoài vương, Nam Hoài vương dễ chơi hơn bà ta nhiều, hơn nữa trong tay hẳn cũng có đủ binh lực và thế lực, mượn sức hản, ngươi mới có thể leo lên ngồi vị hoàng đế”
Mặt Thất hoàng tử đầy ác độc: “Mâu phi, ta hận Dạ Vương, sau khi hợp tác xong, người nhất định phải giết hắn”
“Ngươi yên tâm, chờ ngươi lên làm Hoàng để, muốn giết ai chỉ cân nói một câu là được” Nghỉ quý phi nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt hẳn: “Ngươi phải nhớ kỹ, trước khi Nam Hoài vương và chúng ta đồng lòng, ngươi không được chọc Dạ Vương, mẫu phi sẽ nghĩ cách đối phó với hãn”
Mặt bà lóe lên tia sáng ngoan độc, Tà Hàn Lâu, hản là người của Tà Hàn Lâu, tốt lãm, không phải lúc trước Hoàng thượng từng nói, Tà Hàn Lâu sẽ trở thành mối họa lớn của hoàng thất và sẽ có ý định tiêu diệt sao, phải nghĩ cách để Hoàng thượng biết được hăn là người của Tà Hàn Lâu.
CHƯƠNG 503: LÃO THÁI QUÂN DIỆN THÁNH
Hôm sau, Dạ Vương lấy cớ dọn sạch thích khách để điều tra khäp hoàng cung.
Mà hôm nay lão thái quân cũng cổ ý đến Hi Vi Cung cầu kiến Hoàng thượng, bà mượn cớ miệng vết thương sưng tẩy mưng mủ, muốn tìm Thương Mai khám, nhưng mà vào Hi Vi Cung rồi, đương nhiên phải câu kiến Hoàng thượng Hoàng thượng thấy lão thái quân đến, lập tức.
mời bà vào điện Hoàng thượng rất kính trọng Trần lão thái quân, từ khi ông còn là Thái Tử đã vậy rồi, lúc đó nhà họ Trần vô cùng nổi bật, hiển hách anh dũng, Trần lão thái quân chỉ cần đứng trong triều, đã có ý nghĩa giống như một tấm khiên ngăn cán kẻ địch bên ngoài xâm lấn rồi, đến giờ thì bà vân còn là một truyền kỳ trên chiến trường, làm những tiểu quốc man di nghe mà sợ vỡ mật Khi Hoàng thượng mới đăng cơ, lão thái quân đã trong trạng thái nửa về hưu, nhưng mà bà đứng trước triêu đình nói một câu: “Các thế hệ nhà họ Trân nguyện dâng sức mọn vì giang sơn Đại Chu”, làm cho.
uy vọng của Hoàng thượng được đẩy đến điểm cao.
nhất, nhà họ Trần tuyên thệ nguyện trung thành, cúng cố địa vị Hoàng thượng Quan trọng nhất là nhà họ Trân không giống như nhà họ Tiêu, trong tay nhà họ Tiêu năm binh quyên, thế lực phức tạp khó gỡ, tuy nói Hầu gia rất khiêm tốn, nhưng vần luôn cho có dáng vẻ như công cái trấn chủ, bởi vì rất nhiều con cháu nhà họ Tiêu đêu giữ chức vị quan trọng trong triêu đình Nhưng nhà họ Trần lại không, Trân lão thái quân nói lui là lui ngay, con cháu nhà họ Trân, trừ mười hai vị tướng quân ra, những người còn lại đều không xen vào việc triêu chính, cho dù là mười hai vị tướng quân kia cũng không giữ chức quan to lộc hậu gì, không giao tiếp quá nhiều với các vị triều thần, triều đình có việc, lão thái quân ra lệnh, mười hai vị tướng quân đều ra sức vì triều đình. Triều đình không có việc, mười hai vị tướng quân này thậm chí còn không thèm đến quân doanh, khiêm tốn đến mức này, ai mà nhân tâm nói gì nữa chứ?
Từ khi thích khách làm Trần lão thái quân bị thương, Hoàng thượng vần luôn nhớ kỹ chuyện này, bây giờ lão thái quân đích thân đến đây, ông đương nhiên phải tiếp kiến Thương Mai đãp da mặt lên cho Hoàng đế, mời lão thái quân vào Bao công công đích thân ra ngoài mời lão thái quân vào điện, lão thái quân vào điện, cũng không nhìn xung quanh, nhìn Hoàng thượng trên giường, bà hơi ngẩn ra, sau đó yên lặng thở dài bước sang hành lê “Hoàng thượng, lão thân đến”
Hoàng thượng được Bao công công đỡ dậy, mỉm cười, nhưng giống như đang mệt mỏi kéo cơ mặt giả căng mặt căng cứng: “Người đâu, ban tọa!”
Lão thái quân ngồi xuống, quan sát Hoàng thượng, bà biết Hoàng thượng đang đeo da mặt giả, nhưng cũng chí có thể vờ như không biết, bà nói: “Sảc mặt Hoàng thượng trồng vẫn rất khỏe mạnh, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, báo trọng long thể”
“Thái quân có lòng, trâm rất khỏe” Hoàng thượng nhìn bằng vải träng trên tay bà: “Thái quân bị thương có nặng không?”
Lão thái quân lắc đầu: “Không nặng lắm, nhưng tối qua khi rửa miệng vết thương không cẩn thận, dính chút nước nên hơi sưng đỏ, nghe nói Vương Phi ở đây, lão thân mới đến, đầu tiên là muốn thỉnh an Hoàng thượng, sau nữa là muốn mời Vương Phi khám cho lão thân”
Hoàng thượng thở dài: “Thái quân hoảng sợ rồi”
“Cũng không tính là gì, chỉ là bảy tên thích khách mà thôi, nếu lão thân mà trẻ lại vài tuổi, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của lão thân chứ? Nhưng già rôi, dù sao cũng đã già rồi” Lão thái quân tự gieu “Thái quân càng già càng dẻo dai, trong bảy tên thích khách, chẳng phải có năm tên cuối cùng đều chết dưới tay thái quân sao?” Hoàng thượng biết thích khách không phải chết trong tay thái quân, chỉ là cho räng thái quân ép bọn họ cän thuốc độc tự sát Lão thái quân xua tay: “Không, không, lão thân không dám kể công, lúc thích khách ở bên ngoài bản tên, bảy tên thích khách đều nhảy vào muốn giết chết Quý thái phi, Quý thái phi cũng mạng lớn, bảy tên thích khách xông vào, trong điện không có ai hộ giá, chỉ có một mình Tôn Phương Nhi, mà bà ta lại bình yên vô sự, đúng là ông trời phù hộ”
Hoàng thượng hơi kinh ngạc: “Lúc bảy tên thích khách xông vào, trong điện không có thị vệ nào sao?”
“Không có, sau khi thích khách chết rồi thị về mới đến” lão thái quân nói Hoàng thượng như đang suy nghĩ điều gì đó, theo bản năng liếc nhìn Bao công công.
Chuyện này, đầu tiên là Bao công công đến bấm.
báo, sau đó Dạ Vương mới đến, Dạ Vương chỉ nói khái quát chứ không nói chỉ tiết, bởi vì lúc Dạ Vương định kể chỉ tiết, ông nói với Dạ Vương răng đã biết chỉ tiết rồi, Dạ Vương cũng tưởng ông đã biết, vì thế không nói tỉ mỉ thêm.
Nhưng Bao công công lại không nói lúc thích khách chết chỉ có mình Quý thái phi và Tôn Phương Nhi, ông vân luôn nghĩ răng là lão thái quân và thị vệ ép bọn họ tự sát.
“Sau khi thích khách xông vào điện rồi, còn có người bản tên sao?” Hoàng thượng hỏi “Đúng vậy, có người bản tên, nhưng mà thích khách băn tên không xuất hiện, sau khi bản xong một đợt tên thì đã bỏ chạy mất dạng, cẩm quân phái người đuổi theo nhưng không đuổi được, hiện tại văn đang nghi ngờ thích khách còn ở trong cung”
“Có khả năng thích khách vân còn ở trong cung?” Hoàng thượng theo bản năng nhìn Thương Mai, Thương Mai rũ mặt, đứng thẳng một bên, mặt không có biểu cảm gì.
“Từ khi thích khách vào cung rồi, Dạ Vương và Lương Vương lập tức phong tỏa các cửa cung, hơn nữa còn điều động người của Tố Nguyệt Lâu phòng thủ xung quanh cung, không phát hiện được bóng dáng thích khách, điều này cũng có nghĩa, rất có khả năng thích khách vân còn ở trong cung, nhưng không biết đang trốn ở đâu, lão thân nghe Dạ Vương đã sai người điều tra khäp cung rồi”
“Không phải đã bắt được hai tên thích khách sao? Sao không tra hỏi hai tên thích khách đó?” Hoàng thượng hỏi “Hai tên thích khách đó có thân phận rất đáng nghỉ, lão thân đã từng đi xem, phát hiện hai tên thích khách này có võ công rất thấp, thậm chí còn không băng một thị vệ trong phủ, hai người này chưa chắc là thích khách thật” lão thái quân nói Nếu là người khác nói ra những lời này, Hoàng thượng sẽ không tin một chữ, nhưng nếu do lão thái quân nói, Hoàng thượng lại tin Ông nghiêm mặt nói: “Thái quân nói thử ý kiến của ngươi đi.”
Lão thái quân nói: “Hoàng thượng, lão thân cũng bị thích khách đả thương, hơn nữa còn bị hành thích ở Từ An Cung, lão thản không thể không để tâm đến, từ lúc bat được thích khách đến lúc hăn khai ra, lão thân vân luôn sai người đi giám sát, cũng từng đích thân đi gặp thích khách, kiểm tra vật chứng, phát hiện tuy thích khách có căn thuốc độc, nhưng thuốc độc lại không giống với loại của năm tên thích khách kia, nhưng lại giống với loại thuốc độc mà mấy tên tử sĩ ám sát Hoàng thượng hôm tế thiên từng cản, điều này cũng có nghĩa, đám tứ sĩ xuất hiện hôm đại điển tế thiên và hai tên thích khách này có cùng xuất thân”
Lão thái quân nhấn mạnh vào hai chữ tử sĩ, Hoàng thượng là người thông minh, nghe hiểu ý bà muốn nói Thương Mai nghe đến đây, lập tức biết lão thái quân đang ấp ủ một trận chiến phản kích, trận chiến phản kích này, vì cô là người tình nghỉ nên chí có thể đứng ngoài cuộc.
Liên làm như không hay biết gì.
Thích khách phái đến hôm đó là người của Nam Hoài vương, Hoàng thượng hiểu rõ, chắc chän không phải là người do Hạ Thương Mai phái đến Mà lão thái quân nói lúc đó trong điện chỉ có hai người Quý thái phi và Tôn Phương Nhi, nhưng mà có năm tên thích khách đã chết, hai tên còn lại bị băt bảng cách nào? Dựa vào lão thái quân và Tôn Phương Nhỉ sao?
Ông khẽ thở dài: “Từ khi trằm bắt đầu bị bệnh đến giờ, người bên dưới bät đầu giở đú chiêu trò, cảm thấy bây giờ trảm chịu không nổi nữa, rối rít đi tìm chủ mới”
Bao công công nghe thấy lời này, mặt mày trăng bệch, ông ta quỳ phịch xuống đất nói: “Hoàng thượng, không phải lão nô cố ý lửa người, nhưng long thể của Hoàng thượng đang ôm bệnh nhẹ, lão nô không nỡ nhìn Hoàng thượng phái vất vá vì mấy chuyện này”
Lão thái quân ngẩn ra: “Chuyện gì thế?”
Hoàng thượng cười lạnh: “Trảm chỉ biết được một cách phiến diện về chuyện thích khách vào cung, bây giờ nghe lão thái quân nói mới biết được toàn bộ sự thật”
Thương Mai và lão thái quân khá ngạc nhiên về điều này, vốn còn tưởng răng Hoàng thượng đã biết mọi chuyện, lão thái quân vân nói, Hoàng thượng cũng không thể chí dựa vào lời khai của thích khách đã cho.
rằng Thương Mai là người đứng sau, bởi vì trước đó có rất nhiều điều đáng nghi, Hoàng thượng cũng không thể vờ như không thấy được Thì ra lại là có người cố ý giấu.
CHƯƠNG 504: NAM HOÀI VƯƠNG CHỊU THIỆT
Thương Mai nhìn Bao công công đang điên cuồng dập đầu, mà Hoàng thượng lại van không thay đổi sắc mặt, cô lập tức nói: “Là ta từng lén dặn dò Bao.
công công và Lộ công công, nói bệnh tình của Hoàng thượng hiện nay không nên vất vả suy nghĩ quá nhiều, bảo bọn họ giúp đỡ một ít”
Bao công công ngẩn ra, ngẩng đâu nhìn Thương Mai Hoàng thượng liếc nhìn, trong lòng đã hiểu rõ, nói với Thương Mai: “Vương phi, ngươi ra sau bình phong khám vết thương cho lão thái quân trước đi, nếu quá nặng lập tức kê thuốc cho bà”
“Vâng!” Thương Mai bước lên đỡ lão thái quân, lão thái quân đứng dậy, cúi người: “Làm phiên Vương phi”
Thương Mai thâm bật cười, bà cáo già này, bình thường làm gì khách sáo với cô đến thế, đa phần luôn kêu la om sòm với cô.
“Khách khí!”
Vết thương của lão thái quân đúng là đã sưng tấy mưng mủ, Thương Mai đã từng tự tay xử lý vết thương cho bà, không thể nào mưng mủ được, trừ khi bà tự làm gì đó.
Thương Mai thầm vô cùng cảm động, oán trách trừng mắt nhìn bà: “Già thế này rồi mà còn không biết chú ý cơ thế”
“Còn có cách nào sao? Lão thân cũng không thể để người khác hầu hạ tảm gội, già rồi, tay chân vụng về, khó tránh khỏi đụng phải nước” Nếu không phải vết thương bị nhiềm trùng thật, vậy chuyển đi này chẳng khác nào bà cố ý đến để nói mấy lời này với Hoàng thượng, tuy Hoàng thượng không đề phòng bà, nhưng làm như vậy thì quá rõ ràng, cố tình, ngược lại cũng không tốt.
“Người chờ một chút, ta đi ra ngoài lấy hòm thuốc, phải rửa sạch vết thương lần nữa, nếu không nhiễm trùng nặng hơn thì cả cánh tay này coi như xong” Thương Mai nhíu mày nói.
Hoàng thượng ở bên ngoài nghe tình hình nghiêm trọng như thế, lập tức phải người mời ngự y đến khám Có ngự y luôn chờ bên trong điện, mời ngự y cũng không phiền phức gì, đi ra ngoài truyền là đến Ngự y nhìn vết thương của lão thái quân, không hỏi xuýt xoa: “Vết thương của lão thái quân phải xử lý cần thận, đừng để nhiềm trùng nữa”
Lão thái quân nói: “Không sao, không sao, đời này lão thân còn chịu ít vết thương sao? Trên người từng có mấy chục cho bị đao chém kiếm đâm, chút vết thương này chảng có gì đáng lo cả”
Hoàng thượng ở bên ngoài nghe vậy, trong lòng vừa cảm khái vừa tức giận, hậu cung phân tranh cũng được, giành nhau vị trí trưởng đích cũng tốt, đều không nên kéo vị thái quân này vào cuộc vạ lây.
Ông lại nghiền ngâm những lời lão thái quân vừa nói, trong lúc ngự y và Thương Mai đang xử lý vết thương cho lão thái quân, truyền Lộ công công vào.
Ông hạ chỉ, phải nghiêm khắc điều tra việc này, tất cả cấm quân trong cung đều phải phối hợp với hành động rửa sạch của Dạ Vương, ai dám kháng chỉ, trảm!
Hạ đạo ý chỉ này ra, cũng có nghĩa đã tin Thương Mai hơn một nửa.
Thương Mai liếc nhìn lão thái quân, lão thái quân cũng nhìn cô, mắt sắc như lửa, Thương Mai không nói cảm ơn gì Xử lý vết thương xong, lão thái quân vỏ tay Thương Mai: “Đừng lo, lão thân không sao, chỉ cần ngươi ở đây hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, lão thân còn chờ Hoàng thượng khỏi bệnh”
Bà muôn Thương Mai yên lòng hơn, tuy tạm thời cô bị nhốt ở đây, nhưng mà người ở bên ngoài sẽ nghĩ đủ mọi cách để trả trong sạch lại cho cô.
Bây giờ Thương Mai cũng không quá lo lãng về việc này, chỉ quan tâm rốt cuộc người Dạ Vương có ám sát Nam Hoài vương thành công hay không Tiên Trân lão thái quân đi, Thương Mai quay vê điện, Bao công công vần quỳ dưới đất, người run bân bật, Lộ công công đứng một bên, muốn khuyên nhưng không dám Thương Mai đã ở Hi Vi Cung khá lâu, thật ra đều khá hiểu biết tính tình của hai vị công công, Bao công công cũng không thể nói là phản bội Hoàng thượng, mà ông ta thật sự đau lòng Hoàng thượng, hy vọng tất cả mọi chuyện đều được giải quyết theo cách nhanh gọn nhất, đừng làm phiên đến Hoàng thượng là được Đương nhiên, cũng không thế loại trừ khả năng ông ta muốn dựa vào bên nào đó được, bởi vì mọi người đều biết rõ tình hình bệnh tật của Hoàng thượng, không chịu được bao lâu nữa, Bao công công tìm kiểm chủ nhân mới cũng là chuyện bình thường.
Bao công công quỳ suốt một đêm, Hoàng thượng đuổi ông đi ra ngoài, sau đó lại tiếp tục dùng ông, im lặng không nhäc gì đến chuyện này.
Lại nói Nam Hoài vương đã xuất phát từ trấn Kiều, suốt đoạn đường không gặp việc gì, buổi tối đến phủ Tô Giang, ở lại dịch quán của Phủ Tô Giang.
Hản vần luôn đợi tin tức trong kinh, chờ tin Quý thái phi hoăng truyền đến, cho nên tốc độ đi đường rất thong thả Hản biết cần thời gian chờ độc phát tác, bây giờ đã là rời kinh được năm ngày rồi, hàn đoán ngày mai sẽ có bô câu đưa thư đến Dịch quán không có quan viên nào cư trú, lúc hăn thức dậy đã đuổi tất cả mọi người ra ngoài Nơi này là đại bản doanh tạm thời của hắn, hản muốn ở nơi này chỉ huy mọi việc trong cung, Lúc ấy khi ra khỏi cung, hắn phái người đi ra ngoài, dặn dò nếu Quý thái phi không hạ độc Trần lão thái quân, vậy lập tức thực hiện kế hoạch của hän, cho người dùng thủ đoạn tàn nhãn ám sát, cho nên cho dù Quý thái phi chết dưới hình thức nào thì hãn vân đạt được mục đích Màn đêm buông xuống, đúng là đã chờ đến tin tức, Quý thái phi không hạ độc, bảy tên sát thủ ám sát đều chết ở Từ An Cung, Trần lão thái quân bị thương nhẹ, Quý thái phi bình yên không có việc gì, Tôn Phương Nhi lại bị thương nặng hỏn mê Nghe được tin tức này, trong lòng Nam Hoài vương lập tức biết kế hoạch thất bại, mâu phi đã biết hành động của hăn.
Bởi vì, người của hản sẽ không ra tay với Tôn Phương Nhị, ít nhất tạm thời vân không thể.
Bây giờ Tôn Phương Nhi bị thương nặng hôn mê, còn ở trong cung, khó mà sống nổi nữa “Mẫu phi vân luôn coi trọng Tôn Phương Nhi, cho dù biết được suy nghĩ của bốn vương, bà vân để Tôn Phương Nhi ở lại bên người, để nàng hiển kế thậm chí hiển độc dược cho bà, nhưng vì sao lại muốn giết người chứ?” Nam Hoài vương bàn bạc với mưu thần Thương Khâu Nhưng mà, không lâu sau hản đã biết được vì SaO.
Đợi đến khi hản cảm thấy bụng đau như cắt, mới đại phu đến bät mạch mới biết, hản trúng độc.
Hản nhớ đến trước khí đi, Quý thái phi có cho.
hản uống rượu, lúc đó bà đã nói, vốn là chuẩn bị cho Mộ Dung Khanh, giờ lại cho hản dùng trước.
Hản giận quá hóa cười: “Mẫu phi, rốt cuộc người đã sắp xếp bao nhiêu người bên cạnh ta? Từng hành động của bổn vương, người đều hiểu rõ như trong lòng bàn tay”
Chắc chắn bà đã biết hăn muốn hạ độc bà, cho nên mới đánh ngược lại “Vương gia, người có bồ câu đưa thư!” Thị vệ bước vào, trong tay cầm một ống trúc nhỏ.
“Trình lên!” Nam Hoài vương nghiển răng nghiến lời, chỉ có bà mới gửi bồ câu vào lúc này.
Thị vệ lấy một tờ giấy ra khỏi ống trúc, đưa cho Nam Hoài vương.
Sau khi hãn xem xong, lập tức ném vào lò than, lập tức có khói nhẹ bốc lên Mưu thần Thương Khâu hỏi: “Vương gia, là Quý thái phi sao?”
“Là bà ta!” Mặt Nam Hoài vương tối sâm xuống: “Bổn vương trúng độc, là độc do Tôn Phương Nhi chế tạo, chỉ có Tôn Phương Nhi có thuốc giải, cho nên bà ta mới muốn giết chết Tôn Phương Nhi”
“Xem ra, Quý thái phi đã đoán được ý đồ của người từ lâu” Thương Khâu trầm ngâm nói.
“Bà biết, cho nên bà mới hạ độc dược mãn tính, mồi tháng phải uống thuốc giải một lần, nếu không bụng của bổn vương sẽ thối rữa đến chết”
“Bà không trực tiếp ra tay giết người, có nghĩa là còn muốn lợi dụng Vương gia!”
“Không sai, bà muốn bổn vương ở yên đây đợi lệnh, đợi lệnh của bà” Nam Hoài vương đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, khoanh tay lại đứng đó, vẻ mặt âm trầm bất định “Vương gia, vậy người vân nên làm hòa bỏ qua thù oán cũ với Quý thái phi đi, chắc là bên phía Quý thái phi cũng sẽ coi như chưa từng có việc gì xảy ra, dù sao mỗi người đều có lợi” Thương Khâu đề nghị Giọng Nam Hoài vương lạnh căm: “Thương Khâu, ngươi suy nghĩ cẩn thận lại, bà ta muốn giết Tôn Phương Nhị, điều này có nghĩa là gì?”
Thương Khâu suy nghĩ một chút, đều nhiên hít sâu: “Bà ta giết chết Tôn Phương Nhi, có nghĩa là nàng không phải mâu c “Nếu nàng không phải mâu cổ, vậy thì là ai?”
Nam Hoài vương đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt độc ác Thương Khâu nhìn Nam Hoài vương, khó khăn nói: “Vương gia, chúng ta luôn bị Quý thái phi trêu đùa”
“Lúc trước, Tôn Phương Nhi đã nói bốn vương là mâu cổ, sau đó bốn vương điều tra, thăm dò mâu phi, cuối cùng kết luận mâu phi mới là mâu cổ, chúng ta đều bị bà lừa rồi”
CHƯƠNG 505: LỤC SOÁT CUNG
Nam Hoài vương suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi lập tức phái người đi thăm dò tình hình quân sự, xem thứ tình hình cuộc chiến giữa Mộ Dung Khanh và Bắc Mạc thế nào rôi”
Thương Khâu hỏi: “Vương gia, người định làm gi Nam Hoài vương ác độc nói: “Không thể kéo dài tiếp nữa, mâu phi nhất định sẽ kêm chế bổn vương, chúng ta phải năm được tình hình quân đội, chuẩn bị sản sàng cho bước tiếp theo, ngươi lập tức phái người đi tìm người giỏi giải độc, nếu bổn vương giải được độc trong người xong lập tức sẽ lấy bạc của Nam Quốc, mời người của Tà Hàn Lâu giết chết bà ta”
Nếu Mộ Dung Khanh thăng, danh vọng sẽ được tăng cao, đến lúc đó người dân cũng sẽ ủng hộ hản đến đỉnh điểm, bình định xong Băc Mạc, việc đầu tiên Mộ Dung Khanh làm chính là giải quyết hàn, cho nên hăn không thể để Mộ Dung Khanh quay về.
Cho nên hản bảo Thương Khâu lại gần, nói nhỏ bên tai hản ta: “Ngươi đích thân đến Bäc Mạc, tìm được Vương gia Trấn Quốc của Bắc Mạc, nói bổn vương muốn giúp đỡ Bắc Mạc”
Thương Khâu ngẩn ra một lúc: “Nhưng mà Bäc Mạc lòng lang dạ thú, cho dù Vương gia có giúp đỡ, sau này xong việc rôi cũng sẽ không chia cät Đại Chu cùng Vương gia”
“Bổn vương tự có tính toán riêng” Nam Hoài vương cười lạnh, đương nhiên hàn sẽ không ảo tưởng răng Bắc Mạc sẽ chia cắt Đại Chu cùng hăn, thật ra, hản cũng không thế nào chia cắt quốc thổ Đại Chu với Bác Mạc, hản là người nhà Mộ Dung, không thể chấp nhận được việc quốc thổ không còn nguyên vẹn Hản chỉ cài gián điệp vào quân đội của Mộ Dung Khanh, báo tình hình quân đội nhà Mộ Dung cho Bäc Mạc biết, để Mộ Dung Khanh thua trận, tiến sâu vào, còn tướng sĩ của Nam Quốc sẽ cứu vớt đại quân của Mộ Dung Khanh, đến lúc đó, binh quyền đương nhiên sẽ rơi vào tay hãn, hăn là công thần của Đại Chu, dùng thân phận công thân mà quay về kinh đô.
Như thể, cho dù là Lương Vương, Tam hoàng tử, hay là Thất hoàng tử cũng đều chỉ có thể nghe lời hän Còn Mộ Dung Khanh, vì có đồng mệnh cổ nên không giết được, nhưng cũng có thể đánh gãy tay gãy.
chân hản, giam lỏng hản trong kinh Tiền đề của tất cả kế hoạch là phải giải được dộc Cho nên hăn cải trang, muốn trốn vào kinh.
Trong kinh có rất nhiều danh y, hơn nữa Tôn Phương Nhỉ chỉ bị thương nặng, có lẽ vân còn sống, chỉ cần Tôn Phương Nhi còn sống, hän có thể ép Tôn Phương Nhi giải độc cho hẳn Hản đương nhiên biết lần này Hạ Thương Mai bị chơi một vố nặng, người bên cạnh cô chắc chăn đã chuẩn bị sản sàng chiêu lớn để đổi phó với Quý thái phi, cho nên lân này hăn đi vào cũng vô cùng cẩn thận.
Tạm thời không nhắc đến chuyện Nam Hoài vương về kinh giải độc.
Bên phía Quý thái phi, đương nhiên cũng biết đám Dạ Vương chuẩn bị trả đòn Nhưng mà bà vân luôn muốn giết chết Tôn Phương Nhị, bà cũng rất hoảng sợ khi biết Tôn Phương Nhi trúng độc không chết, bởi vì lúc ấy khi Hạ Thương Mai dân người đi thì đã hạ độc xong rồi, theo lý thuyết thì chưa kịp về đến Huệ Khánh Cung thì nàng ta đã chết Nhưng nàng ta lại sống, đúng là cực kỳ khó hiểu.
Đương nhiên Quý thái phi không biết trong cơ thể Tôn Phương Nhi có hệ thống miên dịch kháng độc, độc tính xâm lấn chậm hơn người bình thường rất nhiều, lại cộng thêm thuốc giải độc của Hạ Lâm, nghiêm trọng nhất vần là vết thương của nàng.
Về mặt vết thương, có danh thủ cấp quốc gia Hạ Thương Mai ở đây, cũng không coi là quá nghiêm trọng Đóng cửa cung lục soát, Quý thái phi biết chắc chản sẽ lục soát đến Từ An Cung.
Bây giờ, thi thể của hai tên thích khách đã bị ném xuống đáy giếng của Từ An Cung, đó là một cái giếng bỏ hoang, nhưng nếu muốn điều tra thì vẫn có thể điều tra được.
Cho nên, trước khi Dạ Vương đến, bà phải sai người xử lý thi thể một lân nữa.
Cho nên chuyện bà cần làm vào lúc này chính là canh chừng nghiêm ngặt, không cho người Dạ Vương bước vào điêu tra, cho dù muốn tra cũng phải kéo dài thời gian Lúc chiêu tối, Dạ Vương dân người đến Dạ Vương điều tra những cung điện khác trước, cho bà có đủ thời gian để xử lý, coi như có lợi cho bà.
A Phúc bước ra ngăn cản trước, Dạ Vương hoàn toàn làm lơ hẳn, nói hản cản trở việc điều tra, sai người bät lấy hãn trước, xông thăng vào trong điện.
“Làm càn, Dạ Vương, bây giờ người đäc ý, đến cả ai gia cũng không thèm để vào mắt sao?” Quý thái phi thấy A Phúc bị bắt, tức giận bước ra nói Dạ Vương chãp tay, khí thế vô cùng kiêu căng, người này không biết khiêm tốn là thứ gì hết, chỉ thấy hàn chấp tay lạnh nhạt nói: “Quý thái phi, bốn vương phụng chỉ điều tra thích khách, cho dù là Hi Vi Cung cũng phải lục soát, nói gì là Từ An Cung”
Giọng điệu vô cùng cứng răn, đã đè ép Quý thái phi về mặt khí thế Quý thái phi thấy khí thế của hän quá mạnh, giọng điệu lại cứng ran như thế, cũng không thể nào nói tình cảm được, giọng nói lập tức lại cao hơn, lạnh lùng cứng răn nói: “Từ An Cung đang đặt linh vị của Hoàng Thái Hậu, ai gia tuyệt đối không cho ngươi đi vào làm phiên Hoàng Thái Hậu, nếu muốn điều tra thì phải bước qua xác của ai gia”
Những con cháu hoàng thất bình thường, nghe Quý thái phi nói thế, cho dù không lùi bước thì cũng sẽ tìm cách khác, hoặc là sẽ mềm thái độ xuống, nhưng cái tên lưu manh Dạ Vương này lại không thèm quan tâm: “Nếu Hoàng Thái Hậu ở trên trời có linh cũng sẽ hy vọng bổn vương có thể sớm bảt được thích khách, cho nên Quý thái phi đừng dùng Hoàng Thái Hậu làm tấm chản, chuyện nên làm sẽ làm, không cho bốn vương làm thì bắt lại hết”
Quý thái phi cười khẩy: “Tốt, vậy ngươi cứ bước qua xác ai gia đi”
Nói xong, bà lại tháo một cây trảm xuống kê lên cổ, dáng vẻ như ngươi mà bước qua ta chết cho ngươi xem ngay.
Đúng vậy, bà là Quý thái phi, lý do cản Dạ Vương vào lục soát cung cũng rất mạnh mẽ, bên trong còn đang bày linh đường đó, là linh đường của đương kim Hoàng Thái Hậu.
Nếu trong quá trình đó lại xảy ra chuyện gì, vậy Dạ Vương hẳn cũng phải gánh chịu hết mọi hậu quả Cho nên, Trương tướng quân – người tạm giữ chức Phó thống lĩnh Cấm vệ quân – thấy Dạ Vương không thèm quan tâm đến, vội khuyên: “Vương gia, chuyện này không được, tránh làm ngộ thương đến Quý thái phi”
Trong mắt các cung nhân và cấm quân, các chủ nhân trong hậu cung đều vô cùng cao quý, bị thương một cọng tóc cũng sẽ bị hỏi tội, Trương tướng quân cần thận như thể này cũng là chuyện bình thường Dù sao người ta đã kê trâm vào động mạch chủ trên cổ mình rồi, nếu không lùi bước một chút, cũng rất có lôi với thái độ quá khích của người ta Dạ Vương chấp tay sau lưng, liếc nhìn Trương tướng quân: “Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, ai dám cản trở cứ giết không tha, Quý thái phi có ý định muốn cản trở, bốn vương không giết bà ta, bà ta tự động tự sát, liên quan gì đến bổn vương?”
Dạ Vương nói với Trương tướng quân xong, lại quay qua nói với Quý thái phi: “Quý thái phi, người muốn chết thì sang một bên mà chết, đừng làm chậm trẻ chuyện quan trọng của bổn vương, một tên vút đi như bổn vương khó khăn lãm mới được Hoàng thượng trọng dụng, đang muốn thể hiện đây, người đừng làm bẩn con đường thăng chức nhanh rộng của bổn vương”
Quý thái phi không ngờ Dạ Vương lại mềm cứng không ăn như thế, tính tình giống hệt như đứa con bất hiếu kia, nhưng đứa con bất hiếu kia chỉ đối xử với người khác như thể, không dám làm vậy với bà, Dạ Vương lại không thèm nể mặt bà chút nào.
Tính tình của Dạ Vương đúng là giống hệt Mộ Dung Khanh, nhớ lúc trước Mộ Dung Khanh làm bậy cũng làm rất nhiều đại thân phải đau đâu, mềm cứng không án, dầu muối không ăn, nói làm là làm ngay, lúc trước vụ án tham ô bùng lên, có rất nhiều người nói hản sẽ không giết sạch toàn bộ, không ngờ hản lại ra một mệnh lệnh, tất cả những người tham ô nhiều đều đi gặp Diễm Vương, Trước khi Mộ Dung Khanh xuất chinh đã từng dặn dò Dạ Vương, khi đối phó với người lưu manh thì phải lưu manh hơn cả họ, đối phương đòi chết đòi sống, ngươi cứ việc bảo người ta đi chết, chết dứt khoát vào, dù sao đã không có ý định muốn có thanh danh tốt gì, loại đồ vật như thanh danh này, không thể ăn được.
Bà uy hiếp: “Được, ngươi muốn lục soát, ai gia cũng cho người lục soát, nhưng mà hôm nay ngươi phạm phải tội quấy nhiêu Hoàng Thái Hậu, ai gia nhất định sẽ báo lên với Hoàng thượng, phải bàn bạc cho kỹ”
Quý thái phi chỉ muốn kéo dài thời gian, bây giờ nghĩ chäc cũng đã gân được rồi, lập tức cho Dạ Vương đi vào trong.