Lương Thị tiến vào, vẫn chưa khiến bất kỳ ai chú ý, bởi vì nếu trong phủ có yến hội hoặc liên hoan gì, bà ta luôn là người bận rộn nhất.
Nhưng lúc này, bà ta lại đi thẳng vào trong rồi ngồi xuống chỗ ngồi, sau đó hỏi Hạ thừa tướng: "Đúng rồi, tướng gia, chuyện hỏa hoạn ở phòng bên hôm đại hôn đã điều tra rõ ràng chưa?”
Tấn Quốc công không ngờ rằng bà ta sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này, khuôn mặt hơi trâm xuống, quát lớn: "Nhị phu nhân, hôm nay không thích hợp nhắc đến chuyện này, để sau lại nói."
Lương thị lại khẽ cười, trong nụ cười tươi lại lộ ra mấy phần ý lạnh: “Sao lại không ổn? Thừa dịp hôm nay mọi người có mặt đông đủ, cũng nên nói đến
chuyện này đi thôi."
Tây Môn Hiểu Nguyệt nhìn Tây Môn Nhị Gia, chuyện này lúc sau Tây Môn Nhị Gia mới biết, bởi vì lúc sau nàng ta mới kể lại cho hắn, nói hắn nhịn xuống chuyện này, Hạ thừa tướng sẽ đề cử hắn làm Hộ bộ thị lang.
Tây Môn Nhị Gia trở về nhà nói với Tấn Quốc công, Tấn Quốc công rất vừa lòng với quyết định của Tây Môn Hiểu Nguyệt, bởi vì Hộ bộ thị lang là chức quan béo bở, một năm có thể thâm hụt đi kha khá tiên.
Quan trọng là Hộ bộ thị lang có thể thăng chức rất nhanh, Hộ bộ thượng thư đã đến tuổi nhất định, chỉ cần có Hạ thừa tướng giới thiệu, chức vụ Hộ bộ thị lang này chỉ là tạm thời, Hộ bộ thượng thư mới là mục đích cuối cùng.
Lâu lắm rồi gia tộc của Tấn Quốc công không có người lên được chức quan nhị phẩm.
Thượng thư chính là nhị phẩm, quả thực là một bước nhảy vọt đối với phủ Quốc công.
Lão đại chắc chắn là không có tiền đồ gì, lăn lộn hai mươi mấy năm cũng chỉ làm được một chức quan nhàn tản ở nha môn, ông ta chỉ ngóng trông có một người có thể xuất đầu, đừng nói hy sinh Lương thị, cho dù là phải hy sinh lão đại, ông ta cũng đều nguyện ý.
"Tướng gia, điều tra như thế nào rồi?" Lương thị thấy ông ta không trả lời bèn hỏi lại.
Vẻ mặt Hạ thừa tướng phức tạp: "Nhị phu nhân không cân sốt ruột, việc này đã giao cho nha môn đi điều tra, tuy nhiên bước đầu kết luận có lẽ là ngoài ý muốn."
Lương thị cười lạnh một tiếng: "Nếu có người ở nha môn điều tra thì nên tới hỏi thiếp thân mới đúng, dù sao thiếp thân mới là người ở trong đám cháy cùng đại tiểu thư nhà họ Hạ ngày đó."
Mọi người nghe được lời này, lập tức kinh ngạc.
Việc xảy ra hỏa hoạn ở tướng phủ trong ngày đại hôn đó, mọi người ở đây đều biết, bao gồm cả Thái bảo(1).
Tuy nhiên, vì chỉ có một thi thể được mang ra khỏi đám cháy, cuối cùng được chứng thực là Hạ Đoàn, vê phần Hạ Thương Mai và Lương thị, mặc dù có người nói các nàng cũng ở bên trong, nhưng lúc lửa sắp được dập tắt, Hạ Thương Mai lại xuất hiện, cho nên rất nhiều người cho rằng , họ đã rời khỏi phòng bên khi ngọn lửa bắt đầu.
Lão phu nhân nghe lời nói của Lương thị xong thì biết sắp có chuyện không ổn, Lương thị muốn phản.
Bà ta vội vàng hòa giải: "Được rồi, hôm nay là ngày tốt, khó được dịp mọi người tụ tập đông đủ dưới một mái nhà, vả lại Thái bảo đại nhân cũng đến đây, không cần nói những chuyện không thoải mái."
Tấn Quốc công liếc xéo Lương thị một cái, tỏ vẻ ông ta rất không hài lòng: "Người đi xuống xem ngọ thiện đã chuẩn bị thế nào rồi?
Chuyện trong phủ vốn là do ngươi trông coi, luôn khéo léo, nếu hôm nay con dâu lại mặt, không thể để phủ Quốc công mất mặt được."
Tấn Quốc công đây là khen ngợi Lương thị trước mặt mọi người, bà ta vốn luôn biết giữ mặt mũi, nghe xong lời này hẳn là sẽ biết đúng mực.
Nhưng mà hiển nhiên hôm nay Lương thị là dầu muối không ăn, bà ta ngẩng đầu, nhìn thẳng Tây Môn Hiểu Nguyệt: "Lúc phòng bên bốc cháy, ta đang chuẩn bị quà đáp lễ với đại tiểu thư nhà họ Hạ, nhưng mà nói đến cũng thật kỳ quái, từ lúc ta uống một ly rượu của nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, sau khi vào phòng, ngay cả đứng cũng đứng không vững, người nói điều này có kỳ lạ không?”
Lão phu nhân đột nhiên kinh ngạc: "Nhị phu nhân đang nói cái gì thế? Là nói lão nhân hạ độc sao?”
Lương thị cười lạnh: "Lão phu nhân đừng ăn ốc nói mò, dù sao ngoài uống rượu ra thì tôi còn ăn rất nhiều đồ ăn khác nữa."
Thái bảo đại nhân biết nhân phẩm của Lương thị, là nữ tử mạnh mẽ không khuất nhục cái ác, nhưng lại luôn vô cùng giữ thể diện cho phủ Quốc công, đối với bà ta mà nói, toàn bộ phủ Quốc công chính là toàn bộ mọi thứ của bà ta, thế nhưng hôm nay nàng ta lại không cần thể diện này, chẳng lẽ thực sự có ẩn tình gì?
Tuy nhiên, ông ta luôn luôn trâm ổn, cho nên hiện giờ chỉ nhìn Lương thị chứ không nói chuyện, chậm rãi đợi chuyện tình tiếp diễn.
Tây Môn Hiểu Nguyệt nhỏ nhẹ nói: "Nhị thẩm, có phải ngài hiểu lầm gì Hiểu Nguyệt không? Chuyện hỏa hoạn thật ra chỉ là ngoài ý muốn, ai biết ống khói đột nhiên sập đâu? Tất cả mọi người đều không muốn xảy ra hỏa hoạn, hơn nữa không phải nhị thẩm cũng tránh được à?"
Lương thị hừ một tiếng: “Đúng là tránh thoát, nhưng các người có muốn nghe một chút xem ta tránh thoát thế nào không?”
Chuyện này, cả Hạ thừa tướng và lão phu nhân đều rất muốn biết, nhưng nhất định không phải muốn nghe ngay lúc này.
Lão phu nhân nói với Tấn Quốc công: “Quốc công gia, đối với chuyện hỏa hoạn làm nhị phu nhân bị thương, lão thân cũng rất áy náy, nhưng chuyện này thật sự chỉ là ngoài ý muốn, không ai muốn hại nhị phu nhân cả."
Nói xong, bà ta đứng dậy thi lễ với Lương thị: "Nhị phu nhân chớ trách, lão thân xin lỗi ngươi, thật sự là chuyện ngoài ý muốn, sức người khó có thể khống chế.”
Tấn Quốc công đè tay lại nói: "Không ai trách tội tướng phủ, lão phu nhân không cân để ý."
Nói xong, ông ta nhìn Lương thị với vẻ mặt tức giận: "Được rồi, không cân nói nữa, người còn sống, lại không chịu thương tích gì, coi như chuyện quá khứ đi, lão phu nhân đều tự mình nhận tội với ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Lương thị lại tự đứng lên nói: "Bị nhốt ở bên trong phòng có ba người, ta, đại tiểu thư nhà họ Hạ và quản gia Hạ Đoàn của nhà họ Hạ, lúc ấy sau đi vào phòng, ta cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân vô lực, đại tiểu thư bèn để người chăm sóc nàng dâu đi lấy nước cho ta, bởi vậy người chăm sóc nàng dâu mới tránh thoát một kiếp. Vốn quản gia Hạ Đoàn cũng muốn đi, nhưng lúc ấy ta và đại tiểu thư cũng không biết bên ngoài sắp cháy, cho nên bèn để hắn ở lại giúp kiểm tra số lượng, Hạ Đoàn không muốn, vì rời khỏi phòng mà hắn ta thậm chí còn lấy ghế đập đại tiểu thư. Thái độ nóng lòng muốn rời khỏi của hắn khiến cho ta và đại tiểu thư hoài nghi, lúc ấy bên ngoài vẫn chưa cháy, Hạ Đoàn muốn phá cửa xông ra, đại tiểu thư bèn tiện tay lấy một cái ghế ném qua, vừa vặn ném trúng chân hắn ta, làm hắn ta gãy chân, không chạy được nữa, khi lửa lớn lan đến, hắn ta chỉ có thể bò trên mặt đất, van xin chúng ta cứu hắn, còn nói hắn chỉ nghe mệnh lệnh làm việc, không phải hắn ta phóng hỏa."
Lương thị nói đến đây, cả người đều run lên, bà ta không thể quên cảnh tượng lúc Hạ Đoàn bị lửa thiêu, cảm giác thống khổ, cảm giác giãy dụa, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ cùng tuyệt vọng này.
Hắn ta quay cuồng trên đất như sâu lửa, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên, ngay lúc đó, bà ta đã ở trên tơ lụa, Thương Mai kéo bà ta lên, bà ta nhìn xuống từ xà nhà, nhìn thấy hắn ta giơ cao hai tay, la hét nói: "Đại tiểu thư cứu ta, nô tài biết sai rồi, nô tài chỉ phụng mệnh làm việc thôi."
"Đủ rồi, câm miệng!" Tấn Quốc công bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi nói ba người ở trong đám cháy, Hạ Đoàn bị chết cháy, các người làm sao mà sống đi ra ngoài được? Có phải ngươi bị ma quỷ ám, liên hợp với người ngoài đối phó phủ Quốc công không? Ngươi nên nhớ, phủ Quốc công mới là nhà ngươi, Hạ Thương Mai và Liên thị cho ngươi chỗ tốt gì? Thế mà ngươi lại bán đứng phủ Quốc công?”
Lương thị lạnh lùng nở nụ cười: "Bán đứng phủ Quốc công? Tội danh thật lớn, phụ thân nghe nãy giờ, có thể nghe thấy ta nói một câu không tốt nào về phủ Quốc công à? Chuyện hỏa hoạn lại có quan hệ gì với phủ Quốc công?”