Mộ Dung Khanh đang giải thích với Hoàng thái hậu nguyên nhân không động binh.
"Động binh, trận chiến này là không thể tránh khỏi, chiến sĩ của chúng ta nếu không phải thế tất yếu, không thể khai chiến ở trong kinh thành, bản vương án binh bất động, chính là để bọn họ có ảo giác rằng nơi này có bẫy, như vậy bọn chúng sẽ không dám tùy tiện động đậy, bản vương suy đoán, thái phó sẽ không chờ, nhưng Nam Hoài Vương không dám động, hắn ta vẫn có chỗ kiêng kị, tổng thế lực của hắn ta không ở kinh thành, nếu như bản vương không đánh giá thấp hắn ta và người đứng bên cạnh hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ lựa chọn bình chân như vại, vậy chỉ còn lại một mình Thái phó khó chống, lão thái quân và người của Tiêu gia đủ để coi chừng cửa cung, chờ đến khi da người giả của Hoàng thượng chuẩn bị cho tốt, lại xuất hiện, thái phó sẽ chấm dứt."
"Ngươi không cảm thấy làm như vậy quá mạo hiểm sao? Một khi ngươi đoán sai, bọn họ sẽ sớm tấn công vào, Quỷ Diện Sang trên cánh tay Hoàng Thượng mặc dù không ở đó, nhưng trên mặt vẫn có chấm đỏ, phải biết rằng Quỷ Diện Sang không phải chỉ nhìn vào ký sinh thai gì đó kia!” Hoàng thái hậu lo lắng nói.
"Càng ở tình huống này, thì càng phải dụng tâm mà tính, không thể thời thời khắc khắc vận dụng binh lực, tính mạng tướng sĩ của chúng ta rất quý giá, chỉ có thể dùng để bảo vệ quốc gia, nếu không tất yếu, bản vương sẽ không điều binh, cho dù Thái phó tấn công vào đến, bản vương cũng có thể ra sức bảo vệ, mẫu hậu hãy an tâm."
"Chẳng lẽ ngươi còn có an bài?” Hoàng thái hậu hỏi.
Mộ Dung Khanh khẽ cười: "Bản vương đã sớm an bài lão Cửu ẩn nấp ở bốn phía hoàng thành!”
Hoàng thái hậu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, lão Cửu chịu ra mặt thì tốt."
"Tên khốn đó, dám không ra mặt sao?" Mộ Dung Khanh hừ lạnh.
"Ngươi cũng đừng nói hắn như vậy, với tính tính của hắn, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, lúc ngươi cần hắn, có lần nào mà hắn không đến giúp ngươi? Lần trước ngươi thành thân, không phải cũng là hắn giúp ngươi đi bắt Thương Mai...”
"Xuỵt, xuỵt!"
Cuộc đối thoại của hai người đương nhiên truyền đến tai Thương Mai, người đang bận rộn như cô trong lòng có một con Đại Kim đang kêu gào.
Bên này thần định khí nhàn, nhưng lại lộ ra thế cục khẩn trương và căng thẳng.
Lương thái phó biết hôm nay dù rút lui hay là tấn công thì cũng không có đường lui, bởi vì, ông ta đã nói thẳng trước mặt Trần thái quân rằng Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, muốn thối vị nhượng chức.
Cho nên, ông ta không duy trì được sự bình thản giống như Nam Hoài Vương.
Sau khi thảo luận với Lương tần xong, ông ta cũng thảo luận với Nam Hoài Vương.
"Là tiến hay là lui, vương gia nói một câu đi." Thái phó quyết đoán nói.
Nam Hoài Vương được Tôn Phương Nhi chỉ điểm, đương nhiên không dám lỗ mãng, đang muốn nói chuyện thì Tôn Phương Nhi lại tiến lên phía trước nói: "Vương gia, tấn công đi."
Nam Hoài Vương ngơ ngác một chút, nhưng lập tức khôi phục như thường: "Thái phó, chuyện cho tới bây giờ, không có đường lui, tấn công."
Trong lòng Thái phó càng thêm nặng trĩu, nói: "Được, chúng ta lập tức điều động binh mã, tấn công đi."
"Được, bản vương tự mình đi điều binh!" Nam Hoài Vương nói.
Lương thái phó nói: "Được, hai canh giờ sau, binh mã tập hợp ở cửa nam, tấn công vào từ phía cửa Nam!”
"Được!" Nam Hoài Vương mang thái độ dứt khoát, sau khi nói xong liền xoay người rời đi.
Nam Hoài Vương muốn rời đi, ai cũng không có ngăn cản, Trần thái quân liếc nhìn, vậy mà lại tự động để hắn ta thúc ngựa rời đi.
"Phụ thân, hắn nói thế nào?" Lương tần và Thái tử tiến lên.
Lương thái phó cắn răng nghiến lợi nói: "Con rùa kia rút lui!”
"Rút lui?" Lương tần ngơ ngác một chút. "Nhưng vừa rồi các người không phải đàm phán rất tốt sao? Hắn ta dường như đã đồng ý, chẳng lẽ là đi điều binh?”
Lương thái phó trầm giọng nói: "Hắn ra rời đi, sẽ không trở về."
Thái tử cả giận nói: "Hắn gạt chúng ta?"
"Hắn ta nhìn ra có bẫy." Sắc mặt Lương thái phó rất khó coi, ông ta hối hận hôm nay hành động thiếu suy nghĩ, thế cục không rõ ràng, ông ta không nên động thủ.
"Có bẫy? Có bẫy gì? Phụ hoàng thật sự bị Quỷ Diện Sang." Thái tử vỗ ngực cam đoan: "Bản cung tận mắt nhìn thấy."
Võ An hầu cũng tới trước nói: "Thái phó, chuyện cho tới bây giờ cũng không thể lui, chỉ có thể mạnh mẽ tấn công vào, nếu như tất cả mọi người tận mắt thấy Hoàng Thượng bị Quỷ Diện Sang, hắn không lùi cũng phải lùi."
Lương thái phó khẽ thở dài, nhìn Võ An hầu: "Hầu gia, lần này ngươi và ta đều đánh cược tính mạng của bản thân và gia tộc, nếu mọi chuyện thành công, ngươi và ta vinh quang lừng lẫy, nếu như thất bại, ngươi và ta đều bị chém đầu cả nhà!”
Võ An hầu cười lạnh: "Cho dù chém đầu cả nhà, cũng còn hơn bây giờ, Hoàng Thượng và Mộ Dung Khanh nhìn ta không vừa mắt, đã nhiều lần đè ép, nếu không phản, Lỗ gia của ta cũng không có hi vọng!”
Võ An hầu ở bên ngoài tỏ vẻ trung lập, nhưng thật ra đã sớm tự mình kết minh với Thái phó.
Hắn ta không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần diệt trừ Trần gia và Tiêu gia, hai gia tộc này vẫn luôn đè ép Lỗ gia của bọn họ, không diệt trừ được bọn họ thì không có ngày nổi danh, vậy nên điều kiện hắn ta hợp tác không phải vì muốn vinh hoa phú quý gì đó, chỉ cần diệt trừ Trần gia và Tiêu gia.
Đương nhiên, diệt trừ Trần gia và Tiêu gia, Lỗ gia của hắn ta sẽ là đứng lên hàng đầu.
Lương tần nói: "Bây giờ Nam Hoài Vương đi, khó mà đảm bảo rằng sau khi chúng ta bức Hoàng Thượng thoái vị, hắn ta sẽ lại dẫn người xuất hiện, đến lúc đó, chúng ta đối phó thế nào?”
"Binh mã của hắn ta ở ngoài thành, cũng không nhiều, bản cung sẽ hạ lệnh đóng cửa thành trước." Thái tử nói.
"Nhưng hạ lệnh đóng cửa thành, không có mệnh lệnh của Mộ Dung Khanh, lại không có lý do." Lương thái phó nhíu mày.
"Cái này không phải đơn giản sao? Chỉ cần nói trong cung phát hiện thích khách, thích khách bỏ chạy, bản cung cũng có thể hạ lệnh đóng của thành khẩn cấp!” Lúc này Thái tử lại không hồ đồ rồi.
"Được, ngươi lập tức phân phó người đi làm, bản quan điều động binh mã, hai canh giờ sau, bức vào cung!” Thái phó quyết đánh đến cùng nói.
Muốn bức cung sẽ trải qua một trận chém giết, đây là con đường không có đường lui, hoặc là thắng, hoặc là thất bại thảm hại.
Lần này Thái phó hoàn toàn bị ép buộc đi lên, tất cả những trù tính trước đó cũng không dùng tới.
Thật ra có người biết chuyện, đã nhận ra rằng trong chuyện này có điều quỷ dị, đã có người bắt đầu bỏ cuộc giữa đường.
Tuy nhiên, vẫn có người cho rằng lần này Thái tử nhất định có thể lên ngôi, Hoàng Thượng mắc Quỷ Diện Sang, nhất định phải thoái vị.
Thái phó điều động ba ngàn binh mã, lại liên kết với bộ phận cấm quân, chuẩn bị bắt đầu tấn công vào.
Người của Trần gia, Tiêu gia, An thân vương cộng lại cũng chỉ vài trăm người, muốn đối phó với trận chiến này có chút khó khăn.
Trần thái quân đứng trên lưng ngựa, nhìn Lương thái phó: "Thái phó, ngươi thật muốn tạo phản sao!"
Lương thái phó cười lạnh: "Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do? Thái quân thích nói thế nào, thì nói thế ấy đi!”
"Ngươi tập hợp binh mã vây đánh cửa Nam, chẳng lẽ không phải muốn bức cung tạo phản sao? Lão thân làm sao lại nói oan cho ngươi rồi?” Trần thái quân vẫn đang nói chuyện.
"Hoàng Thượng mắc Quỷ Diện Sang, chính là thất đức, nhất định phải thoái vị, đây là quy định ngầm của tổ tiên, Trần thái quân ba lần bốn lượt ngăn cản, mới là nghịch thiên đấy!”
"Được, ngươi muốn bức thoái vị, thì cứ bước qua xác lão thân đi thôi!” Trần thái quân giơ roi lên, nghiêm nghị nói.
Cùng lúc đó, Tiêu hầu gia và An thân vương cũng thúc ngựa ở phía trước, cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Lương thái phó giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào Trần thái quân, hai chữ ‘tấn công’ vẫn chưa nói ra miệng, liền nghe thấy có người thần tốc chạy đến, nói: "Hoàng thượng có chỉ!"
Lương thái phó giật mình, nhìn chằm chằm vào người đang chạy như bay đến, chính là Lộ công công phục vụ bên người Hoàng Thượng.
Ông ta một đường phi nước đại, chạy đến cửa cung, giơ ý chỉ trong tay lên: "Hoàng thượng có chỉ, bách quan tiếp chỉ!"
Lương thái phó và Lương tần nhìn nhau một cái, đều có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên, nếu Hoàng thượng đã có chỉ, vậy thì không thể động thủ trước, có thể ý chỉ này của ông ta là thoái vị thì sao?
Thấy bách quan quỳ xuống, Lộ công công bắt đầu tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm từ khi bị bệnh đến nay, lòng người suy nghĩ nhiều, các phương phỏng đoán, lưu ngôn phỉ ngữ không ngừng, gần đây thậm chí nghe nói trẫm tại vị không thực thi nền chính trị nhân từ, bị ông trời trừng phạt, mắc Quỷ Diện Sang, người tung tin đồn nhảm, quả thực ghê tởm, trẫm lại nghe nói bách quan nghe được việc này nên lo lắng cho trẫm, lòng trẫm cảm thấy rất vui mừng, đặc biệt truyền chỉ bách quan nhập Hi Vi cung yết kiến, khâm thử!"
Đây thật sự là vô cùng lúng túng, Lương thái phó muốn tấn công vào, cũng là vì chắc chắn Hoàng Thượng mắc Quỷ Diện Sang, có thể khiến cho Hoàng Thượng thoái vị, nhưng bây giờ Hoàng Thượng hạ chỉ truyền đòi đi vào, vậy thì việc tấn công này sẽ không có lý.
Bọn họ có thể yết kiến, nhưng binh mã làm sao có thể tiến vào? Bây giờ đi vào chính là tạo phản.
Nhưng nếu ý chỉ này không phải đích thân Hoàng Thượng truyền, mà là cạm bẫy của Mộ Dung Khanh, vậy sau khi bọn họ đi vào, còn có thể đi ra không? Người của bọn họ đều ở ngoài cung nha.
Thái tử và Lương tần đều luống cuống, Hoàng thượng có chỉ ở đây, bọn họ cũng không thể mang binh lính vào, càng không thể khai chiến với Trần thái quân, nếu không sẽ bị buộc tội danh bức cung thoái vị để cướp ngôi.
Nhưng cứ đi vào thế này sao được?
Lộ công công đi đến trước mặt Lương thái phó, mỉm cười chân thành nói: "Thái phó, Hoàng Thượng vốn cần tĩnh dưỡng, nhưng nghe thấy tất cả mọi người quan tâm đến bệnh tình của ngài, đặc biệt truyền chỉ mời chư vị vào cung yết kiến, tiếp chỉ đi!”
Thái phó không dám nhận chỉ, một khi nhận chỉ này thì có nghĩa là có chiếu lệnh vào cung, sau này cho dù thế cục thế nào, ông ta đều đuối lý, ông ta đuối lý, chính là Thái tử đuối lý, cho dù bọn họ nhìn thấy Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, Hoàng Thượng cũng đồng ý thoái vị, nhưng trước đó Thái tử đã mạo phạm, bất trung bất hiếu, đăng cơ cũng danh không chính ngôn không thuận.
"Thái phó, có chuyện gì xảy ra vậy?" Lộ công thu liễm nụ cười, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Ngài không phải đi vào cung sao? Hoàng thượng có chỉ để mọi người đi vào, tại sao lại không tiếp chỉ vậy?”
Thái tử tiến lên một bước, nhận ý chỉ: “Nhi thần tiếp chỉ!”
Thái phó khẽ giật mình: "Điện hạ!"
Thái tử hạ giọng nói: "Ông ngoại, bây giờ chúng ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, ngài truyền lệnh xuống, nếu như sau một canh giờ chúng ta không có tin tức gì thì để mọi người tấn công vào!”
Thái phó biết trước mắt cũng chỉ có cách này, ông ta quay đầu thương lượng với Tiền tướng quân vài câu, lấy hạn định là một canh giờ sau, nếu một canh giờ sau không có người đi ra thông báo thì sẽ tấn công.
Lúc Thái phó dẫn người vào cung, đúng lúc giờ Tý.
Trong cung truyền đến tiếng trông canh, từng tiếng chấn động, giống như bùa đòi mạng, khiến trong lòng quan viên vào cung vì đó mà chấn động.
Các quan viên vào cung, người của Quý thái phi đã rời đi, chỉ còn lại những người đi theo Lương thái phó.
Bọn hắn đều mang theo tâm lý không thèm quan tâm, nhưng không quan thêm rõ ràng cũng không đủ triệt để, vì từ khoảnh khắc bắt đầu bước vào cửa cung, trong lòng bọn họ đều đang run rẩy.
Mà trong Hi Vi Cung, cuộc giải phẫu đã hoàn thành, da giả đang trong quá trình chế tạo, chỉ còn chờ chế tạo hoàn tất bóp thành hình dạng sấy khô là có thể dùng.
Thời gian nhanh hơn so với dự tính, khoảng giờ Mão là có thể làm xong tất cả.
Mà bây giờ khoảng cách giờ Mão còn có hai canh giờ, chính là bốn giờ giờ đồng hồ nữa.
Hiện tại, thời gian còn lại chỉ có thể chờ.
Mộ Dung Khanh sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho Thương Mai, bận rộn mấy canh giờ, cô vừa mệt vừa đói, sau khi ra khỏi cũng điện, trực tiếp buông người xuống ghế không muốn nhúc nhích nữa.
"Đã truyền chỉ đi ra rồi sao?" Thương Mai hỏi Mộ Dung Khanh, vừa rồi cô ở bên trong điện, Lộ công công đã mô phỏng ý chỉ.
"Đã truyền, bọn họ lập tức tới đây!” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai lúc này mới có thời gian nghĩ lại những chuyện cần thiết, mặc dù nói Quý thái phi biết được bệnh tình của Hoàng thượng, nhưng muốn trong khoảng thời gian làm mọi chuyện trở nên huyên náo ở trong kinh thành thì vẫn có chút khó khăn nhất định.
Cô nghĩ đến một khả năng, kéo Mộ Dung Khanh ra ngoài, cô nói: "Nói thật đi, bệnh tình của Hoàng thượng bị truyền ra ngoài, người có...”
"Bản vương chỉ trợ giúp, nhưng thật sự không phải bản vương để lộ bí mật!” Mộ Dung Khanh vô tội nói.
"Người trợ giúp?" Thương Mai ngơ ngác một chút: "Vì sao?"
Mộ Dung Khanh nói: "Lúc mọi chuyện bị truyền đi, bản vương đã nhận được tin tức, nhưng không có cách nào để giấu diếm, vậy nên dứt khoát thổi vào trong, làm cho tất cả mọi người đều biết!”
Thương Mai suy nghĩ một chút, lập tức trừng to mắt: "Trời ơi, vậy lần này bức thoái vị, cũng là chuyện trong dự liệu của người? Vậy nên người cố ý để Thái tử và Lương tần tiến đến, để bọn họ nhìn thấy Hoàng thương mắc Quỷ Diện Sang?”
Vì cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện bệnh tình nên không rảnh suy nghĩ những tình tiết này, bây giờ dừng lại suy nghĩ mới cảm thấy có rất nhiều khả năng.
Mộ Dung Khanh có vẻ hơi thất vọng: "Lúc đầu bản vương chỉ muốn chụp vào lão Bát, không ngờ Thái phó đã đợi không kịp, dùng sức chui vào trong, bản vương cũng không muốn chụp ông ta trước nha!”
"Nhưng Thái tử và Lương tần thấy được, chắc chắn Thái phó sẽ hành động!”
"Chỉ có thể nói bản vương đánh giá Thái phó quá cao, dựa vào tình hình hiện tại của ông ta, thật ra không nên hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì ông ta có Thái tử, Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, hắn ta đều có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, nhưng lão Bát không như vậy, hắn danh bất chính, ngôn bất thuận, chỉ có thể dựa vào việc chiếm tiên cơ trước, vậy nên lúc đầu bản vương đoán lão Bát sẽ bức vua thoái vị trước, vì tướng sĩ của hắn đã ở ngoài cung chờ lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, lần này hắn lui, có lẽ là do Tôn Phương Nhi ra chủ ý, dựa vào hiểu biết của bản vương với lão Bát, hắn không chịu nổi kích thích, nếu không phải có người khuyên can lần này hắn sẽ xông vào trong cung.
Bây giờ chụp vào Thái tử, ngược lại là không ổn, bởi vì phế bỏ Thái tử thì phải bắt đầu tranh đoạt vị trí Thái tử, đám nương nương trong cung sẽ xuất ra tất cả vốn liếng, đến lúc đó sẽ rất đặc sắc.
Thương Mai cười nhạo: "Nếu người đã tính trước thì ta không cần phải lo nữa, bất kể là ai cũng phải loại một người mới được.”
Thật ra trong lòng Thương Mai âm thầm cảm thấy may mắn vì không phải Nam Hoài Vương, hắn trúng đồng mệnh cổ, nếu như Nam Hoài Vương bị gài vào, chỉ sợ kết cục cũng chỉ có chết.
Mộ Dung Khanh tỏ vẻ rất tức giận, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Lương thái phó trù tính nhiều năm, không nên bất cẩn như vậy chứ."
"Nếu không có cơ hội này, ông ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nhưng Thái Tử và Lương tần đều tận mắt nhìn thấy, ông ta cảm thấy đây là cơ hội trời cho, sao có thể tuỳ tiện buông tha? Chỉ đáng tiếc cho một phen tính toán của Mộ Dung phu tử." Thương Mai nói.
"Hai người các ngươi ở chỗ này thì thầm cái gì vậy?” Hoàng thái hậu bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hai người hỏi.
Thương Mai bỗng nhiên quay đầu, cười ngượng ngùng nói: "Không có đâu, chỉ nói chuyện phiếm một chút!”
"Lúc này có nhã hứng nói chuyện phiếm? Có thể thấy phía bên Hoàng Thượng đã ổn định đúng không?”
"Không sai biệt lắm, còn trên dưới hai canh giờ, cơ bản có thể hoàn thành!”
Hoàng thái hậu yên tâm: "Vậy là tốt rồi, nhưng hai canh giờ này cũng không dễ trì hoãn, bây giờ Thái phó đã vào cung!”
Mộ Dung Khanh cười lạnh: "Đã vào cung, thì cũng không đến lượt ông ta không đợi!”
Vừa nói xong thì thấy Lộ công công nhanh chân tiến đến: "Vương gia, Thái phó dẫn hai mươi ba vị quan viên đang chờ ở ngoài điện!”
"Để bọn họ chờ đã, cứ nói Hoàng Thượng muốn tắm rửa rửa mặt!” Mộ Dung Khanh phân phó.
"Rõ!" Lộ công công quay người ra ngoài.
Mấy người Lương thái phó chờ ở Hi Vi cung, Lộ công công đi ra và nói: "Chư vị đại nhân chờ một chút, Hoàng Thượng đang tắm rửa, lát nữa sẽ truyền triệu chư vị đại nhân yết kiến."
"Lộ công công!" Lương tần tiến lên một bước: "Để bản cung sẽ đi vào hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa rửa mặt."
Lộ công công mỉm cười: "Sao có thể để Lương tần hậu hạ? Hi Vi cung có nô tài, nô tài hầu hạ đã quen, cũng hiểu được tâm ý của Hoàng thượng, Lương tần và chư vị đại nhân ở đây chờ là được!”
Lương tần nói: “Vậy chúng ta tiến vào trong điện chờ đi, nhiều người lớn đứng ở trong sân này dù sao cũng không tốt, thời tiết lại lạnh như vậy.”
Lộ công công mỉm cười nói: “Lương tần, chẳng qua chỉ là chờ một lát, không sao chứ? Nếu cảm thấy mệt mỏi, nô tài sai người chuyển cái ghế ra là được.”
Lương thái phó nói với Lương tần: “Chờ một chút đi, Hoàng thượng tắm rửa quen thuộc, nhiều nhất là nửa canh giờ, nửa canh giờ này, chờ được.”
Cũng đã ở ngoài cung chờ nhiều canh giờ như vậy, còn quan tâm đến nửa canh giờ này sao?
Lộ công công mỉm cười tiến vào, quay lại liền có nô tài xách ghế ra, lại còn tri kỷ dâng trà nóng lên.
Gió lạnh mưa phùn, thổi tới táp vào mặt, tuy nói không phải ngày đông giá rét nhưng cũng rất lạnh.
Vả lại hôm trước vừa mưa một trận, nhiệt độ không khí giảm một chút, vừa rồi ở ngoài cung tinh thần kích động nên không cảm thấy lạnh, bây giờ ngồi xuống khí lạnh tới bức người.
Thái tử có vẻ rất nôn nóng, bước chân đi qua đi lại, nhưng thái phó lại hết sức tỉnh táo bình tĩnh, sự việc đã đến mức này, kết cục đã thấy rất rõ ràng.
Trong lòng ông ta tính toán hai loại khả năng, một loại, trong kế hoạch của Mộ Dung Khanh, sẽ phục sát họ trong cung, hoàng thượng chắc chắn không có khả năng gặp họ, hắn sẽ không cho người khác nhìn thấy Quỷ Diện Sang.
Loại khả năng thứ hai, sự việc thành công, lập tức tuyên bố kế vị Thái tử, đại điển đăng cơ phải tiến hành nhanh một chút.
Bây giờ cửa thành đóng, coi như Mộ Dung Khanh muốn điều động binh mã cũng không dễ dàng, bởi vì bên ngoài có người của ông ta canh giữ, trong cung này không ai có thể ra khỏi cửa cung.
Mà bọn người Trần thái quân ở bên ngoài không có binh phù, không thể nào điều động tướng sĩ trong doanh trại.
Phía bên Binh bộ Thượng thư cũng sai người giám thị nghiêm mật, một khi đi điều binh sẽ giết không tha.
Nhìn trên mặt bài thì ông ta có tám phần thắng.
“Thái phó, bây giờ xem ra Mộ Dung Khanh cố ý trì hoãn.” Trương Ngự sử nói.
Trương Ngự sử vốn không có lập trường, nhưng lúc mời ông ta đi bàn bạc công việc, nghe thấy Thái tử và Lương tần nói Hoàng Thượng bị Quỷ Diện Sang, ông ta liền muốn thực hiện chức trách, ông ta là người làm nhiệm vụ giám sát Hoàng Thượng giám sát triều thần quan viên, Hoàng Thượng bị Quỷ Diện Sang chính là vì không thi hành nền chính trị nhân từ, khiến trời xanh oán giận và trừng phạt hắn.
Thật ra thì hôm nay ông ta mơ hồ phát hiện có điều không hợp lý, nhưng loại người thẳng thắn chỉ nhận lý lẽ cứng nhắc này nếu như nhìn thấy Hoàng Thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang thì ông ta sẽ vì dân chờ lệnh.
Hiện tại ông ta cho rằng Mộ Dung Khanh đang trì hoãn mà không phải Hoàng Thượng, vì sao Mộ Dung Khanh không cho mọi người gặp Hoàng Thượng? Chính là muốn duy trì vị trí Nhiếp Chính Vương của hắn, Hoàng Thượng không thoái vị, Thái tử không thể đăng cơ, vậy hắn vẫn là Nhiếp Chính Vương địa vị cực cao.
Làm Giám sát Ngự Sử, ông ta cực kì bất mãn đối với sự bá quyền của Mộ Dung Khanh, bởi vậy lần này mới có thể bị bọn người thái phó lợi dụng.
Lương thái phó nói: “Yên tâm chớ vội, sau một canh giờ đại quân sẽ tấn công vào đến, đến lúc đó mặc cho Mộ Dung Khanh kia làm nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng.”
Vừa rồi ông ta suy tính, cấm quân trong cung có bảy trăm người, trong đó có một phần ba người là của ông ta, lại thêm ba ngàn binh sĩ bên ngoài ủng hộ ông ta, giao đấu với bọn Trần thái quân thì đủ phần thắng, đánh giết vào cung, viện trợ bên ngoài của Mộ Dung Khanh không tới được, thế cục này đã được định sẵn.
Có Lương thái phó dẹp yên lòng người, mọi người liền kiên nhẫn chờ đợi.
Lần chờ này nửa canh giờ đã đi qua nhưng nội điện vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Trương Ngự sử hỏi cấm quân ở cửa điện: “Ngươi đi vào hỏi một chút, Hoàng Thượng có triệu kiến chúng ta không?”
Cấm quân thản nhiên nói: “Hoàng Thượng nếu muốn triệu kiến thì đương nhiên sẽ sai người ra truyền lời, chờ là được.”
“Chúng ta là phụng chỉ tiến đến, Hoàng Thượng chỉ là muốn tắm rửa thay quần áo, tại sao lại lâu như vậy?” Trương Ngự sử không vui hỏi, không phải vì phải chờ mà trong lòng cảm giác không vui, mà là bởi vì giọng điệu của cấm vệ quân nói với ông ta không tốt.
Nghĩ ông ta là Giám sát Ngự Sử, cho dù Hoàng thượng hay là bách quan, ai mà không khách khí với ông ta ba phần? Cấm vệ quân vô danh tiểu tốt này lại lạnh nhạt với ông ta như vậy, sao không khiến ông ta tức giận?
“Bây giờ Hoàng Thượng bị bệnh, đừng nói nửa canh giờ, có đôi khi hai canh giờ cũng chưa chắc được.”
Trương Ngự sử một bụng đầy lửa giận, lại không phát ra được, đành phải hậm hực trở về chờ.
Lần chờ đợi này lại đợi đến nửa canh giờ. Đã một canh giờ trôi qua kể từ khi vào cung.
Lương thái phó ngồi trên ghế, ngón tay gõ lên tay vịn của ghế, đôi mắt sắc lạnh lẽo.
Ông ta đã thông báo với Tiền Tướng quân, nếu như một canh giờ không có tin tức gì truyền ra ngoài thì lập tức tấn công vào.
Ông ta đã tính toán rằng sẽ mất khoảng chừng nửa canh giờ để giải quyết binh lính của Trần thái quân và Tiêu hầu gia.
Nhưng lần này lại nửa canh giờ trôi qua, vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh đao thương kiếm kích nào vang lên.
Trong lòng Lương thái phó cảm thấy không ổn, chẳng lẽ mấy ngàn người mà không đối phó được vài trăm người?
Đương nhiên ông ta không biết, ngay từ giây phút ông ta vào trở đi, Tiêu hầu gia liền bắt được Tiền Tướng quân, bắt giặc thì bắt tướng, nắm Tiền Tướng quân trong tay thì những quân sĩ khác liền không dám động đậy, vẫn luôn ở thế giằng co như cũ.
Thái phó chỉ tính đến binh lực, lại không tính tới công phu xuất chúng của bọn Tiêu hầu gia, muốn bắt một tên tướng quân là dễ như trở bàn tay.
Thái phó thấy một canh giờ rưỡi lại trôi qua vẫn không có ai tiến đến, ông ta biết đã xảy ra chuyện.
Sắc mặt ông ta khẽ biến, đứng lên nói: “Vậy nếu thân thể hoàng thượng có bệnh thì chúng ta không nên quấy rầy Hoàng Thượng tĩnh dưỡng, đi về trước đi, ngày khác trở lại!”
Thái tử khẽ giật mình: “Không đợi?”
Lương tần cũng biết tình huống không ổn, nói: “Phụ hoàng ngươi thân thể khó chịu, không nên đi vào quấy nhiễu, đi thôi.”
Dứt lời, lại hạ giọng nói với Thái tử: “Đi mau, không thích hợp.”
Thái tử có chút kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra?”
“Đi!” Lương tần hạ thấp giọng nghiêm nghị nói.
Thái tử thấy mẫu hậu nổi giận, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng đành phải nghe lời.
Nhưng mà bọn hắn vừa mới chuyển người thì liền thấy cửa cung đã đóng trong ánh sáng mờ nhạt, hơn trăm danh cung tiễn thủ từ trên trời giáng xuống, đáp lên trên tường cung.
“Thái phó, đã đi vào rồi thì cũng đừng có vội vàng đi chứ!” Mộ Dung Khanh cười sang sảng từ trong điện đi ra, chắp tay sau lưng, ánh đèn lồng sáng rực chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một của hắn, chỉ là bây giờ khóe miệng lại hiện lên một nụ cười trêu tức.
Lương thái phó chậm rãi quay người, nhìn Mộ Dung Khanh chằm chặp, chuyện cho tới bây giờ, nếu ông vẫn chưa biết mình bị thiết kế thì cũng thực sự ngu xuẩn.
“Mưu kế của Vương gia hay!” Lương thái phó mặt không thay đổi nói.
“Mưu kế?” Mộ Dung Khanh cười khẽ một tiếng: “Cái này sao lại nói là mưu kế? Bản vương ở chỗ này hầu hạ bệnh tật, Hoàng Thượng nói muốn gặp các ngươi, không phải sao, đúng lúc tắm rửa đã xong, ra thông báo cho các ngươi một tiếng, lại không nghĩ rằng các ngươi muốn đi.”
“Người của ta ở ngoài cung đều bị ngươi khống chế rồi?” Lương thái phó lạnh giọng hỏi.
“Không!” Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Người của ngươi vẫn còn bình yên vô sự ở bên ngoài, chỉ có điều mới có người đến thông báo, nói Tiền Tướng quân và Tiêu hầu gia có chút thù oán riêng, bây giờ đang bị Tiêu hầu gia nắm trong tay, hơn nữa Tôn công công cũng ra ngoài thông báo cho bọn hắn là thái phó đang cùng Hoàng Thượng trò chuyện vui vẻ, lúc này không biết bọn hắn yên tâm cỡ nào đâu.”
Lương thái phó thâm trầm nói: “Vậy thì như thế nào? Hoàng Thượng mắc Quỷ Diện Sang, hôm nay không cho mọi người trông thấy, ngày sau kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy, ngươi nghĩ một tay che trời, che đậy người trong thiên hạ chỉ sợ là không thể.”
Mộ Dung Khanh khẽ giật mình, hơi giận nói: “Là ai nói với ngươi Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang? Lời đồn đại trên phố mà ngươi cũng tin tưởng sao? Bản vương thật sự là đánh giá cao thái phó rồi.”
Thái tử kêu gào nói: “Ngươi đừng có giả thần giả quỷ, bản cung và mẫu hậu đều tận mắt nhìn thấy, phụ hoàng chính là bị Quỷ Diện Sang.”
“Quả thực là Thái tử và Lương tần có tới, nhưng Hoàng Thượng chỉ là bị bệnh lao, sao lại bị Quỷ Diện Sang? Hóa ra lời đồn trong dân gian là do Thái tử lan rộng ra ngoài, nói như vậy thì đám người các ngươi tiến cung không phải là vì thăm Hoàng Thượng, mà là muốn tới bức thoái vị?”
Câu nói sau cùng của Mộ Dung Khanh mang theo băng đá vụn, đập vào mặt mỗi một người.
Thái độ của Trương Ngự sử đối với Mộ Dung Khanh rất bất mãn, tiến lên phía trước nói: “Nhiếp Chính Vương, ngươi đừng có há miệng ngậm miệng nói hai chữ tạo phản, chúng ta vào cung không phải muốn tạo phản, một thì là đến thăm Hoàng thượng, thứ hai là muốn chứng thực Hoàng thượng không mắc Quỷ Diện Sang.”
Mộ Dung Khanh liếc ông ta một cái: “Trương Ngự sử, nghe nói ngươi còn có một một tên gọi khác là Trương Đao Tử, cây đao này của ngươi rất sắc bén, nhưng mà cẩn thận bị người ta mượn đao giết người.”
Lương thái phó cười lạnh nói: “Mộ Dung Khanh, ngươi cần gì phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? Nói thẳng ra, cho tới bây giờ còn phải quanh co lòng vòng sao?”
“Bản vương đã rất trực tiếp, chính là nói ngươi, vây cánh của ngươi đêm nay Lộ công công đều ghi lại, Hoàng thượng sẽ biết các ngươi có bao nhiêu lòng trung thành.” Mộ Dung Khanh nói xong cũng không nói nhảm với bọn hắn nữa, quay thẳng về trong điện.
Bọn người Lương thái phó đối mặt nhìn nhau, đi không được, ở lại cũng không xong, không biết bây giờ làm thế nào cho tốt.
Đám người xông tới: “Thái phó, bây giờ làm như thế nào cho đúng? Bây giờ cửa cung bị khóa, người bên ngoài không vào được, chúng ta cũng không ra được, đây chính là thú bị vậy chặt, đấu lại được Mộ Dung Khanh sao?”
Trong lòng Lương thái phó cũng rất loạn, nhất thời cũng mất đi chủ ý.
“Các ngươi đều xác định Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang?” Ông ta hỏi lại Thái tử và Lương tần, nhưng thật ra ông ta biết hỏi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là để cho mình an lòng một chút.
Lương tần và Thái tử gật đầu: “Không sai, chúng ta đều nhìn thấy.”
“Bị Quỷ Diện Sang thì hắn có thể giấu giếm bao lâu?” Lương thái phó thật lòng không hiểu, Mộ Dung Khanh bày ra trận huyền nghi này rốt cục là muốn làm gì?
Hiện tại đã hai canh giờ trôi qua, ông ta gần như chắc chắn Hoàng đế không hội kiến bọn họ, bởi vì không thể nào che giấu Quỷ Diện Sang, cho dù che giấu được cánh tay thì chấm đỏ trên mặt cũng có thể thấy rõ rõ ràng ràng.
Nhưng đồng thời trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, nếu như đêm nay không gặp được Hoàng thượng thì sau này ai cũng không gặp được, chờ đến khi băng hà, người trong hoàng gia sẽ tự mình lo liệu việc đại tang, không có khả năng công khai, như vậy thể diện của hoàng thượng coi như là được bảo vệ.
Mọi người thấy thái phó không có chủ ý gì thì đều luống cuống, trong đầu đều oán trách thái phó cấp bách tiến vào.
Ngay lúc này, Lộ công công đi tới, nói: “Hoàng thượng triệu chư vị đại nhân vào tẩm điện yết kiến.”
Trong lòng Lương thái phó hơi kinh sợ, Hoàng thượng muốn gặp bọn họ?
“Thái phó, mời!” Lộ công công cố ý tiến lên một bước, khom người mời ông ta.
Thái tử này là sinh vật không có não, khuôn mặt vui mừng, nói: “Được, nếu phụ hoàng đã triệu kiến chúng ta thì chúng ta đi vào là được.”
Nhiều người đi vào như vậy, phụ hoàng cũng không thể giết người diệt khẩu chứ? Những người này đều là trọng thần của triều đình.
Lương thái phó nhìn Thái tử vui mừng hớn hở, trong đầu càng nặng nề hơn.
Chỉ có điều bây giờ cũng đành phải tiến vào.
Đám người đi theo Lộ công công tiến vào nội điện, trong điện thắp mười mấy cây nến to bằng cánh tay trẻ con, chiếu lên tẩm điện sáng ngời như ban ngày.
Trước long tháp, màn trướng rủ xuống đất, Hạ Thương Mai đang ở ngay bên ngoài màn trướng, về phần Mộ Dung Khanh thì ngồi trên ghế trong điện, ngay cả Hoàng thái hậu cũng đều ở đây.
Đầu tiên Lương thái phó đi lên quỳ trên mặt đất, khóc rống nghẹn ngào: “Hoàng thượng, thần có thể coi là nhìn thấy Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài có khỏe không?”
Trong lòng ông ta lại cười khẩy, cứ triệu kiến như vậy? Hắn trốn ở sau màn trướng, ai có thể trông thấy hắn?
Các hạ thần cũng tiến lên quỳ lạy: “Hoàng Thượng, chúng thần đều vô cùng nhớ ngài!”
Thái tử xông lên, muốn xốc màn trướng lên, nói ra miệng: “Phụ hoàng, ngài để mọi người nhìn ngài một cái đi, các vị đại nhân đều ngóng trông gặp được thánh nhan của ngài.”
Bao công công tiến lên một bước, kéo Thái tử ra: “Điện hạ, để bọn nô tài đến là được.”
Thái tử lui ra phía sau một bước, vẻ mặt có chút đắc ý: “Được, làm phiền Bao công công.”
Bao công công chậm rãi vén màn trướng lên, vén lên tám cái móc màn mạ vàng tua rua ở hai bên, một người nửa ngồi ở trên giường, chậm rãi quay sang nhìn chúng thần.
Lương thái phó gần như là lập tức ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy mặt Hoàng đế cả người ông ta như bị điện giật.
Ngoại trừ vẻ mặt Hoàng Thượng tái nhợt một chút ra thì trên mặt ở đâu có chấm đỏ?
Thái tử và Lương tần cũng sợ ngây người, chuyện này sao có thể? Rõ ràng bọn họ nhìn thấy trên mặt hoàng thượng có chấm đỏ, trên cánh tay có Quỷ Diện Sang.
“Không, không phải như vậy!” Thái tử kinh hãi hét lên.
Trên mặt Hoàng đế không có bất kỳ biểu cảm gì, nhìn chằm chằm Thái tử đang thất thố: “Cái gì không phải như vậy?”
Thái tử lại tiến lên, kéo một cánh tay của hoàng thượng lên, trên cánh tay kia đâu còn có Quỷ Diện Sang gì chứ?
“Lớn mật!” Hoàng đế giận tím mặt, cho dù đang mang bệnh thì nổi trận lôi đình cũng không thể coi thường, Thái tử “phịch” một tiếng liền tê liệt trên mặt đất.
“Không thể nào, ta cùng mẫu phi đều tận mắt nhìn thấy.” Hắn thì thào nói.
Hoàng đế giơ tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, đánh mạnh vào mặt Thái tử, thở hổn hển tức giận miệng mắng to: “Súc sinh, súc sinh!”
“Phụ hoàng, phụ hoàng...” Thái tử leo lên khóc, cả người bị dọa đến run lẩy bẩy: “Nhi thần không phải cố ý mạo phạm, chỉ là tất cả mọi người nói là lo lắng cho bệnh tình của phụ hoàng cho nên muốn vào cung thăm, nhi thần cũng không có gì.”
“Cút!” Hoàng đế giận không kiềm chế được: “Đến, kéo hắn ra ngoài, trước tiên đánh năm mươi đại bản, tống vào thiên lao, nghe hầu xử trí!”
Từ sau khi Hoàng đế biết bọn họ bức thoái vị thì vẫn luôn ở trong trạng thái cuồng nộ, thế nhưng vẫn còn có thể nhẫn nại được, nhưng thấy Thái tử thì lòng tràn đầy bi phẫn dâng trào, sao hắn lại sinh ra một tên súc sinh chứ!
Hắn ta và Lương tần đi vào thấy ông ta bị Quỷ Diện Sang, lúc ấy trong lòng ông ta còn muốn cho hắn ta một cơ hội, nếu như Thái tử nhìn thấy mà không đi ra nói cho những người khác biết thì như vậy hắn ta còn có thể cứu được.
Nhưng bây giờ xem ra thật sự là hết thuốc chữa, uổng phí tâm huyết nhiều năm như vậy, ghê tởm nhất là còn làm hoen ố thanh danh của Mộ Dung gia.
Súc sinh này, ngã theo chiều gió, thái phó nâng đỡ hắn ta, đến ngay cả lão tử hắn ta cũng có thể bán đứng.
Hai chân Lương tần mềm nhũn, quỳ tiến về phía trước, buồn bã nói: “Hoàng Thượng, tha cho nó đi.”
Đôi mắt lạnh nhạt của Hoàng đế quét tới, nghiêm nghị nói: “Ngươi đã bị giáng xuống làm Lương tần mà vẫn còn không biết hối cải? Chuyện hôm nay, ngươi khó trốn tránh tội lỗi, nếu không có ngươi dung túng xúi giục thì nó không đến mức quên nguồn quên gốc. Đến đây, lôi xuống cùng nhau, tống vào thiên lao.”
Thị vệ đến ngay lập tức, kéo Thái tử và Lương tần ra ngoài, Thái tử khóc đến tê tâm liệt phế, hắn ta biết lần này so với lần trước và lần trước nữa không giống nhau, phụ hoàng thật sự là muốn phế hắn ta.
Đám người thấy Hoàng đế vừa nói liền tống Lương tần và Thái tử vào thiên lao thì bọn họ tự biết tội ác khó thoát, đều nhao nhao quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Chỉ có Lương thái phó lại chậm rãi đứng lên, vẻ mặt đờ đẫn, ông ta không cần thiết phải cầu xin tha thứ, bởi vì Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Hoàng đế đảo qua mặt thái phó, nói với các chúng thần: “Tại sao hôm nay các ngươi vào cung trong lòng trẫm rất rõ ràng, không có gì khác ngoài việc bên ngoài đồn đại trẫm bị Quỷ Diện Sang. Là ai truyền đi trong trẫm lòng cũng nắm chắc, trong lòng các ngươi hẳn là cũng nắm chắc. Không sai, ban đầu đúng là truyền ra từ phủ Nhiếp Chính Vương, nhưng thật sự là do Nhiếp Chính Vương phi truyền ra sao? Bây giờ đại khái các ngươi đều hiểu, Vương phi bị oan uổng, người tung tin đồn nhảm là một người hoàn toàn khác.”
Tin tức là từ phủ Nhiếp Chính Vương truyền đi, không phải Nhiếp Chính Vương phi, vậy thì còn có thể là ai?
Nam Hoài vương!
Hắn vốn với mọi người cùng nhau bức thoái vị, nhưng lại lâm trận đào thoát, cho nên chuyện này căn bản chính là cạm bẫy do Nam Hoài vương bày ra, muốn diệt trừ hết bè cánh của Thái tử và Thái phó.
Trương Ngự sử là người thẳng tính, lập tức lên tiếng: “Hoàng thượng, thần biết tội, không nên bị ác tặc Nam Hoài vương kia xúi giục, hôm nay thần không phải bức thoái vị, thần chỉ muốn chứng thực bệnh tình của Hoàng thượng, bây giờ biết Hoàng thượng không phải bị Quỷ Diện Sang, lòng thần yên tâm, thần cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận bị hoàng thượng giáng tội!”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước, trẫm nói với thái phó mấy câu.”
Chương trướcChương tiếp
Đám vây cánh của Thái phó trong lòng đã sợ sệt, biết là cho dù bây giờ ra ngoài, quay lại vẫn sẽ bị hỏi tội, cho nên dứt khoát quỳ xuống cùng nhau tiến lên, nhao nhao tự biện bạch sự trong sạch, cầu xin Hoàng đế, cầu xin Hoàng thái hậu.
Cứ như vậy các loại tình thâm dụng tâm lương khổ đến rồi đi, kèm theo tiếng khóc đứt ruột, làm cho Hoàng đế nhíu mày.
Mộ Dung Khanh phất phất tay, ra hiệu cho Cấm Vệ quân trước tiên kéo toàn bộ ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Lương thái phó.
Thương Mai cũng dìu Hoàng thái hậu đi ra, Mộ Dung Khanh ở trong điện xem.
Hoàng đế nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Lương thái phó: “Thái phó, trẫm đối đãi với Lương gia của ngươi như thế nào?”
Cả người Lương thái phó đều giống như bị móc rỗng, linh hồn giống như không tồn tại, chỉ đờ đẫn gật đầu nói: “Thần thâm thụ hoàng ân.”
“Vì sao?” Hoàng đế lắc đầu, nói không nên lời khinh miệt và trái tim băng giá: “Ngươi là cha vợ của trẫm!”
Đôi mắt Lương thái phó dần dần có tiêu cự, cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, Hoàng thượng đối với thần rất tốt, hàng năm ban thưởng cho thần cũng là hạng nhất trong các bậc công hầu, trong chính sự thì trọng dụng thần, nhưng thế thì sao? Thần tuy là cha vợ Hoàng thượng, nhưng cũng là một con chó trước mặt Hoàng thượng.”
“Chó?” Hoàng đế giống như là không tin ông ta nói như vậy: “Ngươi nói ở trước mặt trẫm ngươi giống một con chó?”
“Không phải sao? Gọi là đến đuổi là đi, không phải một con chó thì là cái gì? Đối với người của Mộ Dung gia Hoàng thượng chưa từng như thế, có sủng ái thần hơn nữa thì thần cũng chỉ là một người ngoài.”
“Cho nên ngươi nâng đỡ Thái tử đăng cơ, chính là muốn nắm triều chính trong tay, kéo tất cả mọi người đến trước mặt ngươi làm chó của ngươi?”
Lương thái phó nói: “Được làm vua thua làm giặc, thần không còn lời nào để nói, Hoàng Thượng muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì thì làm!”
Hoàng đế cười khẩy: “Ngươi có tư cách gì nói thắng làm vua thua làm giặc? Ngươi cho rằng mưu kế của ngươi rất cao thâm? Ngươi cho rằng ngươi bố trí cẩn thận cỡ nào? Ngươi cho rằng sách lược của ngươi chu toàn bao nhiêu? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Dã tâm của ngươi trẫm đã sớm thấy được, biết vì sao trẫm không động vào ngươi mà ngược lại vẫn luôn kiêng kị Tiêu gia không? Bởi vì dã tâm của ngươi có lớn đến đâu cũng không có thành tựu. Tiêu gia không có dã tâm, nhưng Tiêu gia có vốn liếng để tạo phản, cho nên ngươi có tư cách gì nói thắng làm vua thua làm giặc? Ngươi thắng cũng không phải là vua, bởi vì trong triều đình này ngươi đấu thắng được ai? Ngay cả Nam Hoài vương ngươi cũng không đấu lại, nhưng nếu ngươi thất bại thì sẽ như lời nói của ngươi, là một con chó. Không sai, bây giờ ngươi chính là một con chó nhà có đám!”
Lời nói này của Hoàng đế mang theo sự khinh miệt coi thường, so với giết ông ta còn khiến ông ta khó chịu hơn.
Khuôn mặt ông ta lúng túng, tức giận nổi lên đáy mắt: “Lần này chỉ là thần bị lừa.”
“Tại sao là ngươi mắc lừa mà không phải những người khác mắc lừa? Nam Hoài Vương với ngươi cùng nhau bức thoái vị, vì sao hắn lại rời đi? Ngươi đi ra xem một chút xem bây giờ ở cửa cung còn có ai đang canh giữ ngươi, Võ An hầu đã đi từ lâu, Tiền Khôn bị bắt, binh sĩ đi một nửa, ngươi tầm thường như vậy trẫm không có chút nào kiêng kị, không có chút nào để vào mắt, nhìn ngươi nhảy nhót giống như là nhìn tôm tép nhãi nhép, ngươi không tổn hại được đến trẫm nửa phần, ngược lại còn khiến trẫm thêm niềm vui thú.”
Lương thái phó cười khẩy: “Nếu Hoàng thượng đã coi trọng Nam Hoài Vương như vậy thì chờ Nam Hoài Vương làm những việc mà thần làm không thành đi.”
“Nam Hoài Vương là một tên hề khác, và sau ngày hôm nay trong triều nhiều thế lực ngoại biên sẽ nhằm vào hắn, căn bản không cần tự mình ra tay.” Hoàng đế cười khẩy.
Lương thái phó khẽ giật mình: “Ý Hoàng thượng là muốn thả cho người bên ngoài?”
“Vì sao không thả? Cả triều văn võ, không thể lúc nào cũng có thể yêu cầu lòng trung thành với trẫm, với lại bọn hắn có thể trở thành con dao sắc bén nhất, đâm mạnh vào trái tim Nam Hoài Vương.” Hơn nữa, trên thế giới này có một câu, gọi là tra rõ rồi tính sổ.
Đáy lòng Lương thái phó như sóng lớn lật tung: “Sự ẩn nhẫn của Hoàng Thượng thần mặc cảm không bằng.” Nhưng ông ta hoàn toàn không tin tất cả những điều này là trù tính của Hoàng đế, nhất định là Mộ Dung Khanh, tên hồ ly giảo hoạt này.
Ánh mắt ông ta phức tạp nhìn về phía Mộ Dung Khanh đang ngồi yên một góc, hắn dùng tay đỡ trán, có vẻ hơi buồn bực ngán ngẩm.
“Hoàng Thượng định xử trí thần như thế nào?” Vẻ mặt thẫn thờ nguội lạnh của Lương thái phó cuối cùng cũng có một vết nứt, giọng nói cũng có chút biến đổi.
“Yên tâm, trẫm sẽ không xử tử ngươi, trẫm muốn thái phó sống thật tốt.” Trên mặt Hoàng đế hiện lên một nụ cười ác độc.
Lương thái phó biết Hoàng đế có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện tha cho ông ta, sợ là muốn nghĩ cách tra tấn ông ta.
Thái phó không nói thêm gì nữa mà là chờ đợi Hoàng đế xử trí.
Hoàng đế gọi Lộ công công, nói: “Phụng chỉ!”
Lộ công công tiến lên, “Nô tài có mặt! Mời Hoàng thượng tuyên!”
Hoàng đế nhìn thái phó: “Ngươi đã muốn nâng đỡ Thái tử như vậy, trẫm cho ngươi một cơ hội.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn Lộ công công: “Phụng chỉ, phế Thái tử, biếm thành thứ dân, di cư đến phố Hạ An. Tịnh thân Thái phó, giữ lại phong hào thái phó, hầu hạ Mộ Dung Trịnh, cho đến trăm năm trở lại, sai người nghiêm mật trông coi, chi phí mỗi tháng từ trong cung cấp cho.”
Thái phó bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn: “Ngươi...”
“Vậy, Lương gia xử trí như thế nào?” Lộ công công kính cẩn hỏi.
“Điều tra, tra được có ai với Lương thái phó cùng nhau tạo phản, giết, thu hồi tất cả phong ấp cho Lương gia.”
Hai chân Thái phó như nhũn ra: “Ngươi còn không bằng giết lão phu!”
“Không giết được, không giết được!” Hoàng đế cười khẩy, tiếp tục phân phó Lộ công công: “Đề phòng thái phó tự vận, chặt đứt gân tay gân chân, hắn chỉ có thể bị giết, mà không thể tự vẫn, xem xét xử lý đi.”
“Rõ!” Lộ công công đáp.
Lương thái phó cười ha ha ha như điên, “Hoàng thượng là muốn giết chết thần, tốt hơn là trực tiếp ban được chết, hôn quân vô đạo, vì sao ta vì không thể phản? Thiên hạ này vốn nên là của Lương gia ta, lần này nếu không phải bị mắc lừa thì giang sơn Mộ Dung gia sớm muộn cũng sẽ đổi chủ.”
Ông ta bày mưu tính kế nhiều năm, tính toán nhiều năm, lôi kéo được không ít đại thần vây cánh, chờ đợi Thái tử đăng cơ.
Không ngờ, thật sự là không ngờ dễ dàng trúng kế, ông ta phí hết bao nhiêu công sức và tâm huyết bày mưu tính kế, lại không dùng được chút nào.
Lần này thật sự là đánh ông ta không kịp trở tay.
“Dựa vào ngươi mà cũng dám nói như vậy? Còn muốn điểm mặt ư? Ngươi có bản lĩnh gì? Nam Hoài Vương chỉ tung ra một lời đồn đã khiến ngươi chui vào, ngươi nói ngươi ngu xuẩn thành cái dạng này, còn không biết xấu hổ nói lời như vậy sao?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng thốt lên.
“Không phải Nam Hoài Vương, là ngươi, là ngươi Mộ Dung Khanh!” Hai mắt Thái phó phun ra tia lửa, hận không thể xé nát Mộ Dung Khanh ngay tại chỗ.
Mộ Dung Khanh cười: “Được, được, là bản vương. Bản vương nói như vậy, trong lòng ngươi thoải mái hơn một chút không?”
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Lương thái phó: “Ngươi đã không hề có tác dụng, bản vương cũng không sợ thẳng thắn với ngươi, bản thân Nam Hoài Vương không nghĩ muốn lừa ngươi, chẳng qua là cố ý truyền lời đồn ra, để Hoàng Thượng mất lòng dân, để nhi tử Hoàng thượng sở sinh không thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, hắn liền có cơ hội tranh đoạt đế vị, nhưng không ngờ chính ngươi đần độn mà chui vào, bây giờ bại bởi Nam Hoài Vương, ngươi còn cãi chày cãi cối nói là bại bởi bản vương, lừa mình dối người, bản vương muốn trừ hết người Lương gia ngươi, diệt trừ Thái tử, không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao? Ngày đó thời điểm phế hậu, bản vương đã có thể trực tiếp phế bỏ Thái tử, làm gì chờ tới bây giờ loanh quanh luẩn quẩn một vòng lớn như vậy, còn lấy thanh danh của Hoàng thượng làm mồi dụ?”
Sắc mặt Thái phó tái nhợt, ông ta biết không nên tin tưởng lời nói của Mộ Dung Khanh, nhưng lời hắn nói là gần với sự thật nhất, bởi vì nói cùng nhau bức thoái vị xong Nam Hoài Vương lại lâm trận bỏ chạy.
“Nếu thái phó vẫn không tin thì đi hỏi Tôn Phương Nhi một chút, nàng ta biết tất cả nội tình!”
Thân thể Lương thái phó run nhè nhẹ, ông ta thật sự không thể tiếp nhận nổi, bại bởi tên tiểu tử thúi Nam Hoài Vương này, ông ta vẫn luôn không để hắn vào trong mắt!