Thương Mai nói những chuyện mà lúc nãy cô đã phân tích với Mộ Dung Khanh và Linh Lợi cho bọn họ nghe, sau khi hai người bọn họ nghe xong nhìn nhau một chút, Tiêu Thác khó chịu cả nửa ngày rồi mới nói: “Có phải là người đã suy nghĩ quá nhiều rồi? Dựa vào một bóng lưng và động tác của người ta mà có thể kết luận Sở Kính ở lại bên cạnh Khang Bình đế, hắn ta có thể chạy thoát được mà tại sao lại phải mạo hiểm như vậy?”
Tuy là Tô Thanh có hơi say nhưng mà suy nghĩ vẫn luôn tinh tế hơn người thường, nói: “Tiêu Thác, chỉ sợ không phải là do vương phi nhạy cảm đâu, mà thật sự có khả năng đó đó, trên đời này nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hắn ta có thể dịch dung trở thành người bên cạnh Khang Bình đế, ai sẽ sinh lòng nghi ngờ với hắn ta đây, ngược lại là hắn ta chạy đi thì mới nguy hiểm.”
Thương Mai nói: “Ta nghi ngờ hai điểm, chỉ là một góc nhìn mà thôi, nhưng mà mọi người cũng không ngại thảo luận một chút chứ?”
“Nàng cứ nói đi.” Mộ Dung Khanh nheo mắt lại.
Thương Mai gật đầu đưa tay đặt trên cái bàn trà bằng gỗ lim, nhỏ giọng nói: “Trấn Quốc Vương gia gây chuyện là do Tần lão thái thái thúc đẩy, Tần lão thái thái nói Tần gia sẽ là chỗ dựa cho ông ta, thế là Trấn Quốc Vương gia liền dẫn người tiến cung, nhưng mà sau khi Trấn Quốc Vương gia tiến cung rồi thì người của Tần gia lại không tới, cho dù ông ta có nghỉ ngờ nhưng mà khi đó đã bắt buộc phải làm rồi, ông ta cũng chỉ có thể thí quân mà thôi, mưu câu đại sự. Nhưng mà Hoàng Đế lại đâm đầu vào kiếm của ông ta mà chết đi, chuyện này nghe hình như là... tình tiết của câu chuyện cây dong đầu.”
Thương Mai dừng lại một chút, cảm thấy cổ họng có hơi khô, cô uống một cốc nước rồi tiếp tục nói: “Điểm thứ hai, Long lão tướng quân đi tìm lão thái thái của Tần gia để cầu hôn, nhưng mà lão thái thái của Tần gia lại đồng ý hôn sự này, mọi người có cảm thấy kỳ quái không?”
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Điểm đó bổn vương cũng cảm thấy không ổn.” Nói xong, hắn tán thưởng nhìn Thương Mai một chút.
Tiêu Thác suy nghĩ một chút: “Có lẽ là bà ta lo lắng hôn sự của Tần Châu, bà ta lại không biết rằng Tần Châu không thích nam tử”
“Không đâu, một lão thái thái nhìn thấu đáo mọi chuyện như thế sẽ phạm vào sai lầm có tính nguyên tắc như thế này à?
Long Gia và Tần gia một khi kết thân với nhau, Hoàng Đế sẽ không cảm thấy có uy hiếp, chắc chắn là bà ta có thể nghĩ tới điểm đó, nhưng mà lại khuyến khích Long lão tướng quân đến trước mặt thánh thượng câu tứ hôn, đây rõ ràng là cho Hoàng Thượng một lời cảnh cáo. Tô Thanh, nếu như ngươi là Hoàng Thượng thì ngươi sẽ làm như thế nào?”
Tô Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Đầu tiên đương nhiên là không đồng ý hôn sự này, nếu như binh quyền trong tay của Long gia và Tần gia kết hợp thành một nhà thì Hoàng Đế căn bản chính là thùng rỗng kêu to, tiếp theo đây sẽ từ từ nghĩ biện pháp để làm tan rã binh quyền ở trong tay của Tần Châu và Long lão tướng quân, mà Hoàng Đế dù sao thì cũng phải tập trung binh quyền ở trong tay của mình mới có thể an toàn được, dù sao thì bây giờ đã đạt thành hòa bình trăm năm với Đại Chu, chúng ta sẽ võ tướng ở trong triêu sẽ từ từ có một bộ phận buông bỏ.”
“Ngươi có thể nghĩ đến vậy thì lão thái thái không thể nghĩ tới được à?” Thương Mai hỏi lại.
Sắc mặt của Tô Thanh thay đổi: “Người nói rằng người mà lão thái thái ủng hộ chân chính đó chính là Sở Kính, nhưng mà tại sao bà ta lại phải khuyến khích Trấn Quốc Vương gia tiến cung cơ chứ?”
Mộ Dung Khanh nói: “Bởi vì có một số việc có thể giấu diếm Trấn Quốc Vương gia nhưng mà không thể giấu diếm Tần Châu, chết ở dưới tay của Trấn Quốc Vương gia còn có thể gặp thi thể của Trấn Quốc Vương gia tan nát, thế thì Tần Châu và Khang Bình đế sẽ không thể nào nghiệm thi được.”
“Nhưng mà cuối cùng không phải cũng không thể gạt được Trấn Quốc Vương gia à?”
Thương Mai chậm rãi nói: “Không sai, cuối cùng không thể lừa gạt Trấn Quốc Vương gia, bọn họ là huynh đệ nhiều năm rồi,chắc chắn là hết sức quen thuộc lẫn nhau, chỉ sợ là sau này Trấn Quốc Vương gia mới biết được, đương nhiên là có phần lớn nguyên nhân là bởi vì bọn họ quá vội vàng.”
“Tần Châu tạm thời khởi sự đương nhiên là bọn họ ứng phó phải vội vàng.” Mộ Dung Khanh nói.
“Nhưng mà.” Tô Thanh không hiểu rõ: “Nếu như là thật thế thì Sở Kính ở trong cung vì cái gì vậy chứ, hắn ta phải cải trang thành một hoạn quan thì có thể chỉ phối được quyết định của Khang Bình đế? Cho dù như thế nào thì không phải là hắn ta muốn giết Khang Bình đế đó chứ? Cho dù có giết Khang Bình đế thì có thể làm gì đâu, binh quyền nằm ở trong tay của Tần Châu mà.”
“Nếu như Tần Châu chết rồi, thế thì binh quyền sẽ rơi vào trong tay của người nào?” Mộ Dung Khanh hỏi lại.
Tô Thanh trâm tư một lát: “Vậy nếu như Hoàng Đế vẫn còn chưa kịp thu hồi binh quyền, vậy thì binh quyền sẽ được xác định ra vào trong tay của Tần gia lão tướng quân hoặc là vào trong tay của lão thái thái."
“Vậy thì nếu như là Tần lão tướng quân và lão thái thái thật sự đều là người của Sở Kính, thế thì giang sơn này cuối cùng sẽ rơi vào trong tay của người nào, còn không phải là Sở Kính nữa? Đến lúc đó không chỉ giang sơn đã trở về, binh quyền cũng đã quay về rồi."
“Sở Kính chắc chắn như vậy à Tần gia lão thái thái và lão tướng quân sẽ luôn trung thành với ông ta ư?” Tiêu Thác thật sự không hiểu.
Thương Mai nói: “Tần gia vẫn luôn không làm phản mà nhiều năm như vậy rồi đều lấy Sở gia hoàng triêu làm chủ.”
“Nói như thế không phải Tần Châu kêu tổ mẫu của nàng ta phản bội hả?” Tô Thanh nghẹn ngào.
Mười năm, chỉ sợ rằng kế hoạch này cũng là suy nghĩ nhất thời, bọn họ biết không có cách nào đối phó với sự phản loạn của Tần Châu cho nên mới tương kế tựu kế.” Thương Mai nói.
Tô Thanh nhíu mày: “Nếu như Sở Kính thật sự thành công thì chỉ sợ là không nhìn thấy được ngày hòa bình của cả hai nước.”
Mộ Dung Khanh nói: “Không sai, hơn nữa nếu như Sở Kính thật sự trở thành hoạn quan ở bên cạnh Khang Bình đế, vậy thì chắc chắn hoạn quan này sẽ là người đi theo Khang Bình đế nhiều năm, có lẽ là Vương Hoàng Hậu cũng sẽ tin tưởng ông ta, nếu không thì là ai thông báo cho Vương Hoàng Hậu biết rằng Khang Bình đế có tâm tư với Tần Châu, đây là muốn Vương Hoàng Hậu phải nói đến chuyện hôm sự này, như thế thì dựa vào hoàn cảnh của Khang Bình đế, sợ nghĩ biện pháp để làm tan rã binh quyền của Tần Châu nhưng mà kế sách mà lại không thành, thế là lại ra tay với Tần Châu. Bây giờ thái tử đang ở nam quận, chắc có lẽ là Tần lão thái thái cũng đã sớm đứa thư cho Lạc Thân Vương, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp không phải là Bắc Mạc sẽ là của bọn họ rồi à? Chúng ta làm nhiều như vậy đều uổng phí hết.”
Tiêu Thác thâm nói: “Sao mà ta nghe thấy dường như tất cả mọi thứ đều là âm mưu vậy nè? Có khi nào là Hoàng Đế chỉ muốn thu hồi binh quyền, đi một nước cờ nguy hiểm, cố ý giết bách tính để gọi Tần Châu mưu phản, rồi sau đó thừa dịp lúc bọn họ đang lơ là thì nhất cử đoạt lại?”
“Làm như vậy quá nguy hiểm, sợ chưa chắc Sở Kính sẽ đồng ý, lúc trước có lẽ là hắn ta cũng đã muốn nhanh chóng xâm lấn Đại Chu của chúng ta, cho nên mới giết chết nạn dân để che giấu tất cả.” Mộ Dung Khanh nói.
Phân tích tới phân tích lui như thế này làm cho người ta phải cảm thấy hoảng sợ.
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một lát, nói với Tô Thanh: “Tần Châu và người ở bên cạnh Khang Bình đế có thể sử dụng mưu trí không nhiều, Tô Thanh, ngươi và Linh Lợi đi một chuyến đi nhắc nhở không dễ nóng mới có thể lấy được hòa bình cũng đừng thật sự bị hủy.”
Tô Thanh nói: “Được rồi, ta sẽ lập tức đi thu thập hành trang trở về trong đêm.”
Tô Thanh vừa đi ra khỏi cửa liên gặp binh sĩ dịch quán bước vào: “Vương gia, có An cô nương câu kiến.”
Mộ Dung Khanh và Thương Mai nghìn nhau, An cô nương, không phải là An Công Chúa đó à?
“Mau mời nàng ấy vào đi.” Thương Mai vội vàng nói.
Người đến quả nhiên là An Công Chúa, nàng ấy mặc một bộ y phục vải thô, mái tóc thật khỏe được búi ở sau đầu, chỉ được định lại bằng một cây trâm ngọc bích.
Đi cùng với nàng ấy còn có mấy người, đều là ám vệ của nàng ấy.
Hành động của bọn họ đều rất vội vàng, nhìn bộ dáng có lẽ là đuổi theo cả một đường.
Mời vào, An Công Chúa cho người chờ ở ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “May mà các người vẫn còn chưa đến, xảy ra chuyện rồi."
Trong lòng mọi người đều chấn động, lúc này mới vừa nói xong An Công Chúa liên đến nói là xảy ra chuyện.
Trước tiên Thương Mai mời nàng ấy ngồi xuống, đưa một chén trà rồi nói: “Môi của công chúa khô lắm, uống chút nước cho thấm giọng đi.”
An Công Chúa nhận lấy, nói một tiếng tạ ơn, sau đó uống cạn một một tách trà.