Khi gặp hai vợ chồng Mộ Dung Khanh, tiểu Hoàng đế quỳ xuống dập đầu ba cái như thi lễ với phụ mẫu.
Mộ Dung Khanh đưa tay đỡ cậu ta, nói với giọng điệu thành khẩn: “Lễ này chỉ được dùng lần này, giờ ngươi đã là hoàng đế, tính ra thì bản vương phải thi lễ với ngươi mới đúng.”
“Không.” Trong mắt tiểu Hoàng đế tràn đầy yêu mến: “Mạng của ta do hoàng thúc và hoàng thẩm thẩm cứu, ngôi vị Hoàng đế này cũng do hoàng thúc giành cho ta, ơn cứu mạng như cha mẹ ruột, ta quỳ xuống dập đầu có gì không đúng?”
“Nói càn.” Mộ Dung Khanh trách cứ: “Làm Hoàng đế thì phải giống hoàng đế.”
“Ta cũng không thi lễ với người ngay trước mặt các đại thần, xung quanh không có ai mới dập đầu.” Tiểu Hoàng đế nhìn hai đứa bé được Thương Mai dắt tay, cậu ta rất vui vẻ: “Đệ đệ muội muội của ta.”
Thương Mai mỉm cười: “Mau qua gặp Hoàng đế ca ca.”
Trước khi vào cung đã được dạy dỗ, hai bé rất thông minh, nghe Thương Mai bảo gọi: “Hoàng đế ca ca!”
“Giỏi, hay lắm, gọi lại nào!” Tiểu Hoàng đế mừng như điên.
“Hoàng đế ca ca!”
Hai bé lại gọi một tiếng, hai tiểu quỷ đầu này biết hễ phụ mẫu bảo gọi người nào là sẽ có đồ ăn ngon, ít nhất thì hôm qua vừa về với sáng hôm nay là như vậy, đặc biệt là bà ngoại, gọi một tiếng là có kẹo ăn, từ sáng tới giờ mới nửa canh giờ đã ăn mỏi cả quai hàm.
Suy cho cùng Hoàng đế cũng là một đứa trẻ, gặp đệ đệ muội muội vừa đáng yêu vừa thông minh như thế lại trở nên ham chơi, muốn dẫn chúng ra ngoài chơi đùa.
Đương nhiên Mộ Dung Khanh cũng đi cùng. Họ vừa ra điện, người của Phúc Thọ cung đã đến, nói là Hoàng thái hậu muốn mời Vương phi qua đó.
Hiện tại Hoàng thái hậu rất ít khi ra khỏi Phúc Thọ cung. Kể từ khi Mộ Dung Khanh rời kinh thành, nàng ta bị ốm một đợt, sau đó khỏi bệnh, đi ra ngoài thì không hiểu sao lại ngã xuống thềm đá trước hành lang, chỉ có vài bậc thang nhưng rất đau, thân trái nàng ta khó cử động, chân trái cũng gần như không đi được, chỉ có thể nằm trong cung.
Hôm qua nàng ta nghe nói đã tìm được Thương Mai, hai phu thê sắp trở về nên đã sai người chú ý, khi biết Thương Mai vào cùng thì lập tức gọi người đi mời.
Thương Mai đã không gặp Hoàng thái hậu hơn hai năm rồi. Trong thời tiết đầu đông, nàng ta nửa nằm trên ghế quý phi, mặc áo khoác lông chồn trắng viền vàng, chải búi tóc Đọa Mã, châu ngọc đầy đầu, nhìn vô cùng cao quý.
Chắc hẳn nàng ta đã cố gắng ăn diện, lớp trang điểm dày cộp che lấp sắc mặt tái nhợt. Nàng ta béo hơn trước một chút, hoặc có thể nói là đầy đặn hơn.
Nhìn thấy Thương Mai, nàng ta khẽ cười, thái độ hòa nhã thân thiện: “Ai gia rất vui khi thấy ngươi trở về.”
Thương Mai khom người: “Tham kiến Hoàng thái hậu .”
Hoàng thái hậu cười xua tay: “Được rồi, chúng ta là chị em bạn dâu, cần gì phải khách sáo như thế làm gì? Mau lại đây ngồi!”
Nói xong, nàng ta vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
Nhưng Thương Mai không đi qua mà ngồi xuống ghế bên cạnh: “Hoàng thái hậu vẫn khỏe chứ?”
Ánh mắt Hoàng thái hậu ảm đạm, nàng ta thở dài một hơi: “Hai năm trước còn đỡ, từ khi Lương vương thành thân thì càng ngày càng xấu đi, cũng không biết có phải vì ngày thành thân của Lương vương không tốt nên xung khắc hay không. Lúc đó ai gia đã nói rồi, ngày sinh nhật của ai gia vào tháng đó, lùi lại hai tháng cũng có ngày tốt, chọn ngày tốt thành thân sau nhưng không tin, làm hại ai gia thành ra thế này, còn chúng thì tốt lắm, vừa qua ba ngày thành thân đã lại mặt đến giờ chưa về, muốn gọi chúng đi miếu cầu phúc cho ai gia, cũng không muốn phải đợi tới khi nào mới về.”
Thương Mai nghe nàng ta phàn nàn, cứ như nghĩ mình bị ốm là do ngày thành thân của Lương vương được chọn không tốt làm xung khắc tới nàng ta.
Thương Mai nhếch môi cười hờ hững: “Hoàng thái hậu chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Hoàng thái hậu nhìn thấy cô như thế thì khẽ thở dài: “Ngươi vẫn còn để bụng chuyện trước đây ư? Mọi thứ đã qua rồi, ai gia cũng không để bụng nữa.”
Thương Mai sửng sốt nhìn thẳng vào nàng ta, nàng ta không để bụng nữa?
“Đúng vậy, ngươi có ơn với ai gia và hoàng đế, ai gia ghi nhớ, vì thế ai gia cũng không muốn so đo, cũng không nhớ rõ chuyện ngươi từng trách cứ ai gia. Mọi việc đã qua rồi, ngươi đừng giữ trong lòng.”
Hóa ra là chuyện cô nổi giận chỉ trích nàng ta ở Hi Vi cung, Thương Mai cười khẩy.
Hay nhỉ, bây giờ là Hoàng thái hậu, những việc sai trái nàng ta đã làm trước kia đều trở nên hợp lẽ, thậm chí lỗi là của người ngoài.
Hoàng thái hậu phối hợp nói: “Ai gia nghe nói Hoàng đế phong nữ nhi của ngươi là công chúa, cũng phong cho nhi tử ngươi là thân vương. Hoàng đế làm vậy là phá lệ, trái với quy định tổ tiên, nhưng ai gia đồng ý hắn làm thế. Làm người phải biết uống nước nhớ nguồn, ai gia vẫn luôn dạy hắn như vậy.”
Thương Mai không nói, chỉ nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hoàng thái hậu thấy cô như thế cũng hơi mất tự nhiên, khí thế yếu đi một bậc: “Thương Mai, ta gọi ngươi đến là muốn ngươi thăm ai gia. Ngự y đã nói sau này nửa người ai gia sẽ không cử động được, y thuật của ngươi cao siêu, ngự y không chữa được, ngươi có thể chữa được đúng không?”
Thương Mai lạnh nhạt cười: “Làm sao biết được? Ta cũng không cao siêu, ít nhất là có người nào đó lấy tóc của ta hạ chú thuật, ta cũng không phát hiện ra đấy thôi?”
Hoàng thái hậu im lặng nhìn cô, nàng ta hơi tức giận: “Ngươi nói chuyện này làm gì? Chẳng phải giờ ngươi vẫn khỏe mạnh đó sao? Hay là hiện tại ngươi sống không tốt? Ai gia thấy ngươi sống rất tốt đấy.”
Thương Mai thở phào nhẹ nhõm: “Đúng thế, rất tốt, bây giờ ta rất hạnh phúc, hai đứa con ở bên, trượng phu cũng đối xử tốt với ta, dù là ở trong triều hay ngoài dân gian, ta đều có uy tín rất cao. Ta có thể làm gương cho con ta, ta rất hạnh phúc.”
“Vậy chẳng phải…”
Mai phi vẫn chưa nói hết, Thương Mai đã lạnh lùng ngắt lời nàng ta: “Nhưng người có biết trước đó ta và lão Thất đã trải qua ngày tháng thế nào không?”
Hoàng thái hậu sửng sốt, khí thế lại yếu đi một bậc: “Tất cả đã qua rồi.”
“Đã qua rồi, nhưng có một số ân oán không thể qua được. Bài học người dạy cho ta ít nhất khiến ta hiểu, có một số người không đáng phải đối xử tốt, bởi vì ngươi không biết mình sẽ bị nàng ta cắn ngược lúc nào đâu, mà nàng ta không hề có chút áy náy, còn hùng hồn vì nàng ta hiện đã là Hoàng thái hậu cao quý, tất cả mọi người đều phải làm theo lệnh nàng ta, quan điểm của nàng ta luôn đúng.”
“Ngươi… Ai gia không có ý này, ngươi là đại phu, Ngô Yến Tổ từng đến khám cho ai gia, hắn ta nói ngươi là đại phu. Nếu có ngươi, người bệnh nào con cũng sẽ cứu chữa. Ai gia từng làm sai, nhưng cũng đã biết lỗi, chuyện đó cũng đâu ảnh hưởng đến toàn cục, không phải sao? Ngươi yên ổn trở về, hơn nữa vợ chồng các con trải qua tai nạn này, tình cảm càng bền chắc hơn trước đây. Ngươi có được nhiều thứ hơn ai gia thì còn chuyện gì không buông bỏ được? Sao vẫn cứ một mực ôm lấy chút ân oán trước kia chứ? Mọi thứ đã qua rồi.”
Thương Mai lắc đầu: “Mọi việc đều có nhân quả, đến tận bây giờ nàng vẫn còn trách tội người này người kia, Lương vương thành thân làm xung khắc nàng? Nực cười, ta và lão Thất vượt qua tai nạn còn phải cảm ơn? Dù có cảm ơn thì cũng không phải cảm ơn nàng. Ông trời có đức hiếu sinh, nàng tự giải quyết cho tốt đi, có lẽ nàng làm nhiều việc tốt, ông trời sẽ thương hại, đưa một đại phu giỏi tới cho nàng đấy.”
Dứt lời, Thương Mai định đứng dậy rời đi.
“Đợi đã!” Hoàng thái hậu chống tay, vội vàng gọi.