Mộ Dung Khánh nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của cô cô Tư Trúc , trong lòng đột nhiên hoảng hốt:"Người đâu!”
“Có!” Thị vệ từ phía sau hắn ta đi ra.
“Quan sát vị Quý thái phi bên đó, có gì dị thường, lập tức bẩm báo lại với bổn vương.” Mộ Dung Khánh ra lệnh.
“Rõ!” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Tối mùng hai tháng tám.
Ngày mai là ngày vui lớn của Thừa tướng của Đại Chu, Hạ Hòe Quân cưới cháu gái của Tấn Quốc công Tấn Quốc công là Tây Môn Hiểu Nguyệt.
Luật pháp Luật nhà - môn Hôn Nhân à của Đại Chu, nam tử Đại Chu chỉ có thể cưới một vợ, bình thê mặc dù xưng thê, nhưng vẫn chia là đồng thiếp.
Cho nên, cái gọi là bình thê, chỉ là cách gọi mà dân chúng tôn trọng đối với một phòng khác, nhưng trên luật lệ, vẫn là thị thiếp.
Bởi vậy, thông thường chỉ cưới vợ bình thường, nhất định có một số quy củ khác với cưới hỏi đàng hoàng. Đầu tiên, không được mặc hỉ phục đỏ thẫm, cân đổi sang màu hồng đào hoặc những màu đỏ khác. Thứ hai, kiệu hoa không thể dừng ở cửa chính, phải ở cửa hông nghênh đón tiến vào, dùng cửa chính cũng được, nhưng không được trải thảm đỏ, không được đốt pháo dài ở cửa chính. Thứ ba, bởi vì không có cách nói chính thống, cho nên, bình thê vẫn phải kính trà với chính phòng, mới có thể hoàn thành lễ.
Thế nhưng, Tây Môn Hiểu Nguyệt vào ngày mùng một tháng tám, được Hoàng Thái Hậu phong làm Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, bởi vì có chức vị trong người, cho nên, nàng ta đưa ra hôn lễ ngày đó, nàng ta phải từ cửa lớn đi vào, dựa theo thủ tục cưới hỏi đàng hoàng, trải thảm đỏ cùng với đốt pháo dài sau khi tân nương tiến vào phủ đệ, mà không phải pháo ngắn.
Hơn nữa, nàng ta sẽ mặc áo choàng đỏ thẫm mũ phượng, ngồi kiệu hoa tám người khiêng.
Ngoài ra, nàng ta nói Liên thị bởi vì xung khắc, ngày hôn lễ, Liên thị không thể ở trong phủ. Mà đại tiểu thư và nhị tiểu thư của tướng phủ, nhất định phải quỳ xuống dâng trà trước mặt khách mới, tôn làm mẫu thân.
Nói cách khác, nàng ta là muốn lấy thân phận Thừa tướng phu nhân, nhập chủ phủ thừa tướng.
Hạ Oanh Nhiễm liên thôi, bởi vì nàng ta là do thiếp thị sinh ra, dâng trà cho bình thê, tôn làm mẫu thân, cũng không quá đáng.
Nhưng Hạ Thương Mai là con gái cả của vợ cả, mẫu thân của nàng ta là phu nhân nhà chính của tướng phủ, là chủ mẫu của Đương gia, dựa theo lễ nghi, nàng ta không cần dập đầu kính trà với Bình thê, cũng không cần tôn nàng ta làm mẫu thân, bởi vì, thân phận đích trưởng nữ cao hơn tất cả thị thiếp, bao gồm cả Bình thê được dân gian công nhận.
Còn có một điều, Tây Môn Hiểu Nguyệt sai người xem qua vị trí của tướng phủ, cảm thấy nàng ta ở tại Hạ Chí Uyển sẽ tốt hơn, nhưng bởi vì Hạ Chí Uyển hiện tại tương đối đơn sơ, sau khi gả tới, nàng ta sẽ tạm thời ở tại viện trước của phu nhân Nguyệt Nhung, thế nhưng yêu cầu đổi tên là "Vọng Nguyệt Các", chờ sau khi Hạ Chí Uyển trang trí lại xong, sẽ chuyển đến Hạ Chí Uyển, mà bảng hiệu Vọng Nguyệt Các, đến lúc đó cũng sẽ thay thế Hạ Chí Uyển.
Chức vị trên người, luật lệ quy định hết thảy, đều có thể cân nhắc.
Tất cả chỉ xem Tướng phủ có đồng ý hay không.
Tướng phủ nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục, đồng ý hết thảy yêu câu của Tây Môn Hiểu Nguyệt, không những thế, sính lễ Tấn Quốc công Tấn Quốc công yêu cầu, đều tăng gấp bội.
Tấn Quốc công Tấn Quốc công hết sức hài lòng, Tây Môn Hiểu Nguyệt cũng vô cùng hài lòng.
Phủ Tấn Quốc công.
Trong phủ tối nay có lẽ là đêm không ngủ, lão phu nhân mời mệnh bà tốt trong thành đến chải đầu cho Tây Môn Hiểu Nguyệt, trâm hoa, nữ quyến trong tộc hầu như đều đến.
Dùng lời hiện đại mà nói, Tây Môn Hiểu Nguyệt là hàng hiệu của gia tộc của Tấn Quốc công, nàng ta là một góa phụ, trước được Hoàng Đế phong nàng ta làm Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân, hôm nay lại được Hoàng Thái Hậu nâng lên nhất phẩm, nhị phẩm cùng nhất phẩm này nhìn như chỉ kém một chữ, lại kém một trời một vực.
Thực chất ở trong Triều Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân có rất nhiều, nhưng Nhất phẩm lại chỉ có ba bốn vị.
Ngay cả phu nhân Tấn Quốc công, cũng chỉ là nhị phẩm, hiện giờ cháu gái có tiên đồ, thông gia với tướng phủ, lại được phong làm Nhất phẩm, đối với phủ Tấn Quốc công Tấn Quốc công mà nói, là thiên đại vinh quang.
Bởi vì, Tây Môn Nhất Tộc, đã lâu không có người có tiên đô.
Lão phu nhân tự mình đi vào trong phòng của Tây Môn Hiểu Nguyệt, cho người bên cạnh lui ra, ở lại nói
chuyện với mình Tây Môn Hiểu Nguyệt.
“Hôm nay tướng phủ đồng ý yêu cầu chúng ta đưa ra, nhưng ngươi không nên cho rằng, Tướng phủ cực kỳ coi trọng ngươi, bà ta chỉ coi trọng sức ảnh hưởng của ông nội cháu, bây giờ tổ mẫu dặn dò cháu, sau khi gả đi, tuyệt đối không được để Liên thị ở lại, danh tiếng của người này quá lớn, tuy rằng vẫn bị áp chế, nhưng bây giờ con gái của bà ta Hạ Thương Mai có thể được chỉ hôn cho Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương luôn không thích ông nội cháu lắm, cho nên Hạ Thương Mai sẽ không là đồng minh của chúng ta, bởi vậy, cháu phải nghĩ biện pháp, trước tiên đuổi Liên thị ra ngoài.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt gật đầu:”Tổ mẫu yên tâm, cháu gái trong lòng hiểu rõ.”
“Ừ, cháu luôn là một đứa trẻ thông minh, tổ mẫu đối với cháu rất yên tâm, còn nữa, Trần Nguyệt Nhung người này mặc dù bị Tướng phủ ghét bỏ, nhưng đến nay vẫn chưa bị đuổi ra ngoài, Hạ Oanh Nhiễm sắp gả cho Thái Tử, Trần Nguyệt Nhung có khả năng sẽ trở mình, cháu phải đề phòng cẩn thận, không thể để cho nàng ta lại lần nữa cầm quyền, cháu phải hiểu rằng, một người, chỉ có chết đi, mới thật sự không còn là sự uy hiếp.”
“Vậy tổ mẫu cho rằng, nên xuống tay với Trần Nguyệt Nhung trước, hay là xuống tay với Liên thị trước?” Tây Môn Hiểu Nguyệt khiêm túc thỉnh giáo.
“Trần Nguyệt Nhung tạm thời không sinh ra sóng gió gì, nhưng mà, Liên thị và Hạ Thương Mai lại ở trên đầu sóng ngọn gió, lúc này trêu chọc các nàng ta, không phải là chuyện tốt, ngược lại dễ dàng bị người khác lợi dụng, trước tiên giải quyết Trần Nguyệt Nhung, về phân Liên Thị, tất cả lực ảnh hưởng của nàng ta là ở thanh danh của nàng ta, Tướng phủ ba lần bốn lượt muốn bại hoại thanh danh của nàng ta đều thất bại, có thể thấy được bản thân nàng ta cực kỳ thông minh, nữ nhi của nàng ta cũng không thể khinh thường, nhưng mà, có một người có thể lợi dụng.”
“Ai ạ?” Tây Môn Hiểu Nguyệt mặc dù còn chưa gả đi, thế nhưng đối với danh tiếng của Liên thị cũng có nghe qua, nữ nhân như vậy, không nên để sống trên đời, ít nhất không thể để cho nàng ta trở thành uy hiếp của bản thân.
“An Thân Vương”, Lão phu nhân ho khan một tiếng, trâm giọng nói: “An Thân Vương đối với Liên thị vẫn không thể vong tình, đến nay chưa cưới, tổ phụ ngươi cùng An Thân vương cũng lui tới, có thể thích hợp nhắc tới tình cảnh Liên thị ở trong phủ, lúc cháu chỉnh trị Trần Nguyệt Nhung, cũng có thể giả vờ giao hảo với Liên Thị, nói cho Liên thị biết tình cảm của An Thân Vương đối với nàng ta. Làm cho nàng ta động lòng.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt lắc đầu: "Cháu gái không làm ra loại chuyện như này để lấy lòng ả ta, cháu không thích Liên Thị, vả lại chúng ta đã đưa ra yêu cầu, lúc cháu vào cửa ả ta không thể ở trong phủ, sau đó lại giả vờ lấy lòng, ả ta sao có thể tin tưởng?”
Lão phu nhân thân sắc hơi tức giận: "Mới vừa rồi còn nói ngươi thông minh, lúc này lại ngu ngốc như vậy, ngày mai không cho nàng ta ở trong phủ, là cho nàng ta một cái hạ mã uy, ân uy cũng làm biết không? Về phân giả vờ giao hảo, không phải là lấy lòng, chỉ là không trở mặt, mặt mũi không có trở ngại, thỉnh thoảng nói vài câu, nói được Liên thị động tâm là tốt nhất, nếu không động tâm, ít nhất tâm sinh áy náy, sau này chúng ta thuận tiện làm việc.
Tây Môn Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút: "Cháu gái không phải tự cho mình thanh cao, thế nhưng, Liên thị không đáng để cháu gái đi lấy lòng, người này tuy nói danh tiếng lớn, thế nhưng cháu xem ra lại nói qua kỳ thực, nhiều năm như vậy, lại bị Trần Nguyệt Nhung kia chèn ép gắt gao, không ra được đầu, có thể thấy được, cũng không phải là cái gì xuất sắc.”
Lão phu nhân không khỏi trầm mặt xuống: "Ngươi nói như vậy là không đúng, Liên thị có thể có thanh danh hôm nay, hơn nữa trải qua mười mấy năm, ở trong lòng mọi người, vẫn không bị ảnh hưởng. Nàng ta nhất định có chỗ xuất sắc, ít nhất, điểm này ngươi không làm được, danh tiếng của ngươi mặc dù cũng lớn, nhưng là thông qua tướng công đã chết của ngươi đổi lại, không cùng một đẳng cấp với người ta, nếu ngươi kiêu ngạo, nhất định thua ở trong tay nàng ta.”