Mục lục
Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 333 HUNG THỦ






Mộ Dung Khanh chọc vào trán cô: " Dao Chỉ đã chết, nhưng nàng có thể biến nàng ta thành ma, xuất hiện trước mặt Hàn Thanh Thu, có lẽ có thể biết thêm những chuyện bên trong, chẳng hạn như cái chết của Dao Chỉ."


Thương Mai đột nhiên hiểu ra: "Ô, ta hiểu rồi."


"Ta đi tìm Cầm Chi ngay lập tức, Cầm Chi đã ở bên Dao Chỉ nhiều năm như vậy, sẽ biết lời nói, động tác cũng như quần áo nàng ta thích mặc.”


Xe ngựa của vương phủ lại lộc cộc chạy về phía phủ công chúa.


Mộ Dung Khanh buông hai tay, nhìn xem đi, vương phi của hắn đối với ai cũng quan tâm, nhưng chỉ không quan tâm đến hắn.


Đêm khuya, giờ Tý.


Cơn gió lạnh đầu đông xào xạc thổi những cành cây vốn trụi một nửa, phát ra những tiếng u u.


Tiếng quạ kêu chói tai, trong đêm tĩnh mịch có vẻ đặc biệt bén nhọn thê lương, con quạ này là Tô Thanh bắt được, người đang nửa bò sấp trên nóc nhà phủ đại tướng quân bóp lấy cổ của nó rồi buông tay, như vậy âm thanh phát ra mới ác liệt.


Quạ khóc ra máu, cất giọng thê thảm.


Hàn Thanh Thu đã ngủ từ sớm, làm phu nhân đại tướng quân bao nhiêu năm, nàng đã quen với việc có người gác đêm, cho nên ngoài phòng, có một nha đầu ngồi chợp mắt.


Bỗng có tiếng "râm'" làm nha đầu đó thức giấc, nàng dụi mắt nhìn xung quanh thì không thấy gì, nên cô đứng dậy cầm lấy chiếc đèn lồng trước hành lang và đi về hướng của âm thanh.


Vừa đi chưa bao lâu, nàng lại nghe thấy tiếng mở cửa “Két”, quay đầu lại đột nhiên phát hiện cửa đang khóa, nàng rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Thật kỳ quái, chẳng lẽ do gió lớn sao?"


Quả thực gió rất mạnh, song cửa sổ vang "lạch cạch", lá hỗn độn trên cành bay tung tóe, sau khi suy nghĩ xong, cô liền tìm thị vệ đang trực trong phủ đến đây tuần tra.


Hàn Thanh Thu tối nay ngủ rất muộn, chuyện xảy ra hôm nay khiến cô hoang mang, trằn trọc không ngủ được, cô biết Tiêu Kiêu không có tình cảm với mình, nhưng nghĩ lại nhiều năm như vậy, ít nhất hắn cũng nên quên Mộ Dung Tráng Tráng rồi.


Nàng có thể chấp nhận việc phu quân của mình không có nàng trong lòng, nhưng không thể chấp nhận rằng trong lòng hắn có người khác, và vẫn luôn có người khác.


Trớ trêu thay, có vẻ hắn vẫn si mê nàng ta như mười một năm trước.


Điều này có nghĩa là, mười một năm thanh xuân của nàng đã bị lãng phí một cách vô ích.


Nhưng nàng cũng nguyện ý, nguyện ý làm như vậy, nàng chỉ muốn địa vị này, muốn vinh hoa phú quý, nhưng tại sao lại phải chịu sự sỉ nhục này? Nàng nguyện ý trở nên ti tiện thế này, hắn còn muốn nàng phải thế nào nữa?


Vuốt ve má, nơi hắn đánh qua, vẫn còn đau kinh khủng, loại đau này, là đau thấu tâm can.


Ngoài cửa gió rất lớn, có tiếng quạ kêu, còn có tiếng động không rõ, nàng cáu kỉnh, gọi một tiếng: “Tiểu Tinh!"


Nha hoàn không trả lời, một lúc sau lại gọi thêm một tiếng, nhưng vẫn không có người trả lời, nàng tức giận đứng dậy: "Chắc lại ngủ gật rồi, phế vật!"


Cánh cửa kêu “két” một tiếng, như có một cơn gió thoảng qua.



1998438_1_25,60




1998438_2_25,60

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK