Mục lục
Giọt tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137: Không đơn giản như vậy




Tôi vui mừng nhướng mày: "Tặng quà phiền phức lắm, tiền mặt luôn chứ sao!"



Đường Kiêu có chút hứng thú nhìn tôi, đang định mở miệng, Đường Hân Nhiên lại nói chen vào. "Cô không nhìn lại xem bản thân cô trị giá bao nhiêu đi, có tư cách gì vòi anh tôi tiền?"



Trán tôi chảy vạch đen, đồng thời bắt đầu hối hận đã dẫn bà cô này tới nơi đây.



Có điều cũng trách bản thân tôi không tinh ý, thấy rõ Đường Hân Nhiên ở bên cạnh gây khó, tôi còn vòi tiền Đường Kiêu trước mặt cô ấy, vậy chẳng phải tôi tìm đường chết sao? "Đường Hân Nhiên, em còn nói lung tung nữa thì cút về cho anh!"



Đường Kiêu tức giận, nhíu chặt mày lại, Đường Hân Nhiên vừa nhìn thấy anh như này, lập tức ỉu xìu.



Tôi đang cảm thấy vô cùng ngượng ngùng thì thang máy đến nơi đúng lúc đã cứu tôi một mạng, "Đinh" một tiếng, cửa mở, chúng tôi đi hết ra ngoài.



Đường Kiêu đi phía trước mở cửa, Đường Hân Nhiên đi ngay theo sau, lúc vào cửa còn cố ý huých tôi một cái, tay tôi còn bế Minh Hiện, bất đắc dĩ phải tránh qua một bên.



Tôi vốn rất tức giận, thế nhưng vừa nhìn thấy cô ấy như này, tôi chỉ cảm thấy thật buồn cười, Đường Hân Nhiên quả nhiên là anh em ruột của Đường Kiêu, tính ấu trĩ cũng không khác nhau là bao.



Sau khi vào phòng, tôi đưa Đường Minh Hiền vào phòng ngủ của tôi thu xếp đầu vào đó rồi lại tốn một đống sức lực mới miễn cưỡng thu dọn sạch phòng làm việc.



Khi dọn dẹp phòng làm việc, Đường Hàn Nhiên còn đi lướt qua kiểm tra xem mọi thứ có ổn không như chủ thầu kiểm tra công trình vậy, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng cuối cùng vẫn ngại anh trai cô ấy ở bên ngoài nên rắm cũng không dám thả, cô ta ném vali lên giường.



Nhìn hành vi tạo ra tiếng vang để đuổi khách của cô ấy, tôi rất khinh thường, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng làm việc.



Vừa nhìn giờ, đã một giờ hai mươi phút đêm.



Ngày hôm nay thật sự khiến tôi mệt chết rồi, đón đứa bé, còn ôm thằng bé từ nhà họ Đường đến đây, lại bận rộn dọn phòng, sau khi làm xong tất cả, cả người tôi mệt đến nỗi như rã ra thành từng mảnh, thậm chí còn không muốn tắm, đi thẳng đến phòng ngủ của Đường Kiêu.



Anh vẫn chưa ngủ, đang xem gì đó trên laptop, vừa thấy tôi đi đến, anh đã dịch người, vỗ vỗ chỗ anh vừa ngồi: "Đến đây đi."



Điều hòa trong phòng bật rất vừa, tôi vừa mở cửa ra đã cảm thấy mấy trăm triệu lỗ chân lông trên người nở ra, lập tức ngáp không ngừng, nước mắt giàn giụa, suýt nữa cắm đầu xuống sàn nhà ngủ như chết.



Nước mũi hòa cùng với nước mắt, tôi không quan tâm anh nghĩ gì nữa, trực tiếp vén chăn lên nằm xuống giường.



Tôi là kiểu người vừa dính vào gối đã ngủ, trong mơ màng, có người gặm cắn cổ tôi, hình như sợ đánh thức tôi nên động tác rất nhẹ, như lông vũ gãi ngứa vậy.



Mặc kệ anh đi, dù sao tôi cũng mệt đến nỗi không mở mắt ra được, cho nên Đường Kiêu càng làm càn hơn, sau đó giống như tôi mơ mộng xuân cả đêm, trong mơ người đàn ông vô cùng dũng mãnh đưa tôi lên đỉnh núi hết lần này đến lần khác.



Tôi muốn mở mắt ra, nhưng cơn buồn ngủ đã chiến thắng cả trai đẹp, cho nên chỉ nhìn thấy dáng người có vẻ rất tốt trong mông lung, và ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long thoang thoảng...



Buổi sáng tỉnh lại, tôi mới phát hiện mình nghỉ ngơi cả đêm cũng không cải thiện được tật bị đau cơ bắp, vén chăn lên vừa nhìn thấy dấu vết đỏ đỏ tím tím trên cơ thể trần truồng của mình, tôi lập tức hiểu rõ mộng xuân tối hôm qua là chuyện gì.



Mộng đẹp thành sự thật.



Tôi hơi ảo não, vội vàng mặc một chiếc áo sơmi dài tay, mặc thêm chiếc quần dài cạp cao màu đen, mang giày cao gót chuẩn bị đi làm cùng Đường Kiêu, nhưng mà anh lại bảo với tôi là cho tôi đi muộn một tiếng.



Đây đúng là tin khiến lòng người phấn chấn, tôi đang định dùng một tiếng này để ngủ thêm một giấc đấy, anh lại bảo tôi, lát nữa Minh Hiên phải đi đến chỗ nhà thầy dạy kèm học dương cầm, bảo tôi đưa thắng bé đi xong rồi đến công ty.



Quả đúng là Chu Bái Bì vẫn là Chu Bái Bì (*), Đường Kiêu vẫn là Đường Kiêu. (*) Chu Bái Bì: Một tên phủ hộ ác khét tiếng dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái Bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.



Tôi không còn cách nào khác phải đồng ý, chờ anh và Đường Hân Nhiên đến công ty xong, mới đánh thức Tiểu Minh Hiền còn ở trong chăn, thắng bé vô cùng ngoan, cả đêm không hề đá chăn, càng không "vẽ bản đồ" trên giường của tôi, điều này khiến tôi rất vui mừng.



Cậu nhóc có cái nhìn riêng đối với quần áo của mình, lấy ra từng bộ quần áo được xếp gọn trong vali của thằng bé, tôi hỏi: "Hôm nay em muốn mặc bộ nào?"



Có lẽ thằng bé còn chưa ngủ đủ, sau khi ngáp một cái chỉ bộ áo phông in hình khủng long và quần soóc cao bồi, sau khi mặc vào vừa sáng sủa vừa đáng yêu, rõ ràng là một tiểu chính thái* mê chết người không đền mạng. *Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi ngây thơ



Đưa thằng bé đi xong, tôi lại phải bắt xe đi công ty, trên xe tôi còn suy nghĩ, tôi đúng là cả ngày ăn no rửng mỡ nên đi tìm hai tổ tông để hầu hạ, đây không phải mệnh a hoàn thì là gì?



Càng nghĩ càng thấy không công bằng, sau khi trở lại công ty tôi vẫn còn suy nghĩ vấn đề này, đến khi tan làm về nhà, Đường Kiêu dừng xe ở bên dưới, cho nên tôi quay về trong phòng trước, vừa vào nhà, đã thấy cửa phòng làm việc đóng chặt



Bên trong vọng ra tiếng ồn ào, khiến tôi cực kỳ tò mò.



Kỳ lạ, Đường Hân Nhiên về sớm vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK