Lần này không phải là Đường Kiêu, mà là ba mẹ của anh.
Tôi không biết bọn họ tìm được số điện thoại của tôi từ đâu, khi gọi tới tôi vẫn chưa có số của bọn họ, phải biết bọn họ ở Nhật Bản, đường dây quốc tế đó.
Hoàn toàn không ngờ sau khi tôi nghe, chờ đợi tôi lại là một tràng trách mắng ập xuống, khiến cho tôi không có cơ hội để thích ứng. “Lý Nhã Hàm, rốt cuộc cô đưa con trai tôi đi đâu? Tôi cho cô biết, cô đừng nghĩ có cơ hội có thể thừa dịp chúng tôi không ở đó mà giở trò, nếu con trai tôi có chuyện bất trắc, tôi sẽ không tha cho cô!”
Chẳng phải bọn họ đang ở Nhật Bản à? Với lại làm sao bọn họ biết chuyện Đường Minh Hiến mất tích?
Chẳng lẽ là kẻ ác Đường Hân Nhiên cáo trạng trước, đánh tôi một phát sao?
Tôi cảm thấy rất tủi thân, người làm mất con của bác không phải là tôi, bác gọi điện thoại đến mắng tôi làm gì?
Nhưng bà ấy là mẹ của Đường Kiêu, từ nhỏ ba mẹ tôi đã dạy bảo tôi phải lễ phép khi gặp bề trên, bà ấy vô lễ, nhưng không có nghĩa là tôi cũng phải vô lễ với bà ấy.
Cho nên tôi cố gắng dùng ngữ khí bình thản trả lời bà ấy: “Bác à, đã tìm được Minh Hiền rồi, thằng bé ở ngay bên cạnh cháu đây, nếu bác không tin thì có thể trò chuyện với thằng bé."
Nói xong, tôi đưa di động cho Minh Hiền bên cạnh, cậu bé vừa nghe đã bắt đầu giải thích giúp tôi. “Mẹ, con không đi lạc ạ, là con tự chạy đi, ban đầu con định chờ chị hai ở bên ngoài, về sau chị ấy không tìm được con, bèn nói con mất tích... Thực ra con không sao, mẹ và ba không cần lo lắng cho con... Đúng rồi, ba mẹ phải chơi vui vẻ nha... Được ạ, bái bai”
Sau khi tắt điện thoại, Đường Minh Hiền liền cười tinh nghịch với tôi: “Chị Nhã Nhã, chị xem, em giúp chị giải quyết phiền phức đó.”
Tôi bóp mũi thằng bé, cười nói: “Vẫn là Minh Hiện thương người nhất, em biết chị Nhã trang web cập nhật nhanh nhất
Nhã tốt với em, cho nên em cũng tốt với chị như vậy, cảm ơn nhé.”
Hai chúng tôi hoàn toàn ngó lơ Đào Cẩn ở bên cạnh, anh ta ôm đứa bé ngủ say trong lòng rồi hỏi tôi: “Mẹ chồng tương lai khó đối phó nhỉ?”
Tôi yên lặng, lập tức cười cười: “Nào có, bà ấy là mẹ của chủ tịch Đường chúng tôi, ba mẹ chủ tịch Đường ra nước ngoài du lịch, cho nên tạm thời giao Minh Hiền cho tôi chăm sóc.
Anh ta bừng tỉnh: “Thế nhưng hình như dáng vẻ lúc nói chuyện của bà ấy rất không khách khí, nói thật, lần trước ở châu Úc, tôi còn tưởng rằng cô và Chủ tịch Đường là một đôi tình nhân đẩy, xem ra tôi nhầm rồi.”
Ngoài mặt tôi cười bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang phụ họa, con mắt thật tinh tường, bị anh ta nhìn ra quan hệ tình nhân giữa tôi và Đường Kiêu rồi.
Lúc này tôi mới chú ý tới đứa bé trong lòng anh ta, cô bé giống hệt anh ta, có một mái tóc dày đen nhánh, tuy không mở mắt, nhưng từ khuôn mặt thì có thể thấy đây là một cô bé xinh đẹp, điều này khiến tôi nhớ tới những chuyện mà Đường Kiêu nói lúc họp ở châu Úc.
Thế là tôi hỏi anh ta: “Chủ tịch Đào, đây là con gái của anh sao?”
Anh ta gật đầu, dịu dàng trả lời: “Con bé tên là Shelly, năm nay vừa tròn hai tuổi” “À... Là thế à, Shelly, nghe có vẻ là một người đẹp núi băng, về sau lớn lên nhất định sẽ là một người lạnh lùng giống như ngài.”
Anh ta liếc tôi một cái: “Trong mắt cô, tôi rất khó tiếp cận à?”
Ặc... Vốn định vỗ mông ngựa (*), ai ngờ vỗ phải vó ngựa rồi, nhưng tốt xấu gì tôi cũng làm thư ký mấy năm, mọi việc đều thuận lợi cho nên tôi vẫn rất thông thạo loại chuyện này. (*) Vỗ mông ngựa: nịnh bợ.
Tôi nở một nụ cười nhìn rất thân mật vô hại: “Không đâu, ý tôi là, bề ngoài ngài rất lạnh lùng, nhưng nội tâm chắc chắn là một người đàn ông dịu dàng.”
Anh ta cười nhạt: “Cô chưa từng tiếp xúc với nội tâm của tôi, sao lại biết tôi rất dịu dàng?”
Trên đầu tôi hiện đầy vạch đen, nói lạnh lùng là anh, nói dịu dàng cũng là anh, tôi và anh chẳng qua chỉ có duyên phận vài lần thôi, sao tôi biết được anh là dạng người gì? Đây chẳng phải là cố tình gây sự à.
Nhưng ngoài miệng tôi lại nói như thế này với anh ta: “Anh xem bây giờ anh chăm sóc Shelly đâu vào đấy, trong mắt đầy vẻ dịu dàng mà một người ba nên có, chẳng lẽ anh không phải dạng người này sao?”
Ánh mắt anh ta có chút khen ngợi: “Ừm, quan sát rất tỉ mỉ.”
Tôi cười ha ha, ngoài miệng nói chủ tịch Đào ngài quá khen, trong lòng lại nghĩ thầm cái này không tỉ mỉ sao được? Để chứng minh anh là người dịu dàng, tôi phải nghĩ nát óc đó.
Tôi cúi đầu nhìn Minh Hiên một chút, thắng bé đang dùng thìa múc từng thìa kem ăn, lúc này tôi mới nhớ tới một chuyện quan trọng nhất.
Tôi vẫn chưa nói cho bọn Đường Kiêu chuyện đã tìm được thằng bé.
Thế là tôi áy náy nhìn chủ tịch Đào: "Chủ tịch Đào, tôi vẫn chưa nói tin tức đã tìm được Minh Hiến cho Chủ tịch Đường, để bọn họ không phải sốt ruột, chúng tôi xin đi trước.
Nói xong, tôi bèn ôm lấy Minh Hiền bên cạnh, anh ta mỉm cười gật đầu với tôi: “Vậy hai người đi trước đi, đừng để Chủ tịch Đường chờ sốt ruột.
Minh Hiền ra đến trước cửa thì vẫy tay với anh ta: “Cám ơn uncle đã mời cháu ăn kem.”
Khi tôi ôm thằng bé chạy tới chỗ Đường Kiêu và Đường Hân Nhiên, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, tôi len lén liếc nhìn sắc mặt của Đường Hân Nhiên, cô ấy hơi bối rối, nhất là khi đối mặt với tôi thì càng chột dạ.
Phỏng đoán của tôi là đúng.
Thế là tôi chất vấn cô ấy: "Đường Hân Nhiên, tại sao cô muốn vu oan cho tôi?”