Mục lục
Giọt tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 150: Anh cũng có tình yêu đích thực




Tôi hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nếu để anh phát hiện ra tôi và Đào Cẩn dạo phố, anh không lột da tôi mới lạ.



Cân nhắc đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, tôi lập tức bước nhanh hơn, hận không thể lập tức ra khỏi nơi này để tránh bị anh phát hiện.



Vừa đi được hai bước, Đào Cẩn gọi tôi ngay sau: “Lý Nhã Hàm, cô đi nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ quá đói ư?”



Nói thật, câu đùa này của anh ta không những không buồn cười, ngược lại còn khiến tôi có cảm giác sợ hãi bị Đường Kiêu phát hiện, điều này khiến tôi rất nôn nóng.



Tôi quay đầu lén nhìn qua vị trí tầng hai của Đường Kiêu, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, bên cạnh anh đã có một cô gái cao gầy.



A không, nói đúng ra là một người phụ nữ rất nữ tính, cô ấy có mái tóc dài xoăn màu nâu đẹp đẽ, vòng eo nhỏ nhắn như ngôi sao điện ảnh, nhìn từ bóng lưng đã đủ khiến rất nhiều người phụ nữ hổ thẹn.



Tôi không nhìn thấy chính diện khuôn mặt cô ấy, chỉ thấy cô ấy thân mật khoác cánh tay Đường Kiêu, hai người đứng cạnh nhau, thật ứng với câu trai tài gái sắc, khiến người ta không khỏi nghĩ, trên đời này còn có ai xứng đội hơn bọn họ không?



Chỉ sợ không có.



Hơn nữa ánh mắt Đường Kiêu luôn dừng lại trên người cô gái đó, chưa từng rời đi, cũng may anh không phát hiện ra tôi.



Thế nhưng vì sao trong lòng có chút ê ẩm vậy?



Đường Hân Nhiên kéo tay tôi hỏi: “Chị Nhã, chị nhìn gì mà mất hồn như thế?”



Tôi dời mắt về với tốc độ cực nhanh: “À Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ lát nữa nên ăn gì cho ngon đây?”



Cô gái này nghe đến ăn, lập tức trở nên vô cùng có chủ kiến: “Tôi biết trung tâm thành phố có một nhà hàng bò bít tết kiểu Pháp đặc biệt chính tông, chúng ta đến đó được không anh Đào Cẩn... trang web cập nhật nhanh nhất



Tôi xạm mặt lại, cô gái này, ba câu thì hai câu không thể rời khỏi anh Đào Cẩn của cô ấy, đúng là hành vi điên rồ mà.



Tôi cúi đầu xuống chậm rãi đi theo bọn họ, khi tôi quay đầu lén nhìn lên tầng hai lần nữa đã đã không thấy bọn họ đâu.



Tôi dụi dụi mắt nhìn lại, vẫn không thấy gì.



Có lẽ là ảo giác của tôi chăng?



Tôi không rõ suy nghĩ lừa mình dối người như này có ý nghĩa gì, nhưng tôi thực sự làm như vậy, mặc dù lừa mình xong trong lòng không dễ chịu hơn là bao.



Lơ đễnh cùng bọn họ lái xe đi đến trung tâm thành phố, ngay cả bản thân chọn món gì tôi cũng không biết, chỉ nhét từng miếng vào miệng, trong đầu như bị xe tải lớn nghiền qua, kêu ầm ầm liên tục, bụi đất bay mù mịt. “Đúng rồi, Nhã Hàm, công ty của các cô ngoại trừ sản phẩm điện tử ra, có phải còn quan tâm đến phát triển phần mềm nữa không?”



Tôi nghe đến chuyện công việc, suy nghĩ bay về theo phản xạ có điều kiện, song phản ứng trong đầu chậm nửa nhịp, vẫn chưa hiểu anh ta nói gì. “Hả? Chủ tịch Đào, anh nói gì vậy?”



Anh ta hơi nhíu lông mày, nhưng qua một thoáng, anh ta tốt tính hỏi tôi: “Nghĩ gì mà nhập tâm vậy, tôi hỏi cô, công ty của các cô ngoại trừ sản phẩm điện tử, có phải còn có lĩnh vực phát triển phần mềm hay không?” “Còn nữa... Anh ta dừng một chút: “Đã nói không cần gọi tôi là chủ tịch Đào rồi, gọi tên tôi là được rồi.”



Tôi xấu hổ cúi thấp đầu: “Xin lỗi, vẫn chưa thay đổi được thói quen... Có điều công ty chúng tôi có đội ngũ phát triển phần mềm riêng, mà kỹ thuật cũng tương đối tốt.



Anh ta gật đầu: “Tôi đã điều tra cái này rồi, vừa khéo công ty của chúng tôi có nền móng cực tốt, lần trước khi ở Úc, tôi đã định bàn chuyện hợp tác với Chủ tịch Đường, ai ngờ hai người lại đi sớm như vậy, vừa khéo cô ở đây, nhớ phải giúp tôi nói việc này với



Chủ tịch Đường cô nhé.”



Tôi vội gật đầu lia lịa, không ngờ đi ăn một bữa cơm còn cho tôi đàm phán thành công một đơn làm ăn lớn, vận may thật sự quá tốt rồi.



Vừa nghĩ như thế, tâm trạng của tôi không còn quá phiền muộn nữa, thậm chí còn rất kích động muốn hát vang một khúc.



Ăn cơm xong, hai chúng tôi kéo lê cơ thể vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi trở về, vốn cho rằng không sao, có thể ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đến công ty đi làm, kết quả cô gái Đường Hân Nhiên này lại đòi ngủ với tôi.



Tôi không bao giờ lay chuyển được sự chấp nhất của cô ấy, cô ấy dùng đủ mọi cách với tôi, dùng cả nũng nịu uy hiếp, cuối cùng tôi đành phải thỏa hiệp.



Đợi đến khi cô ấy nằm trên giường tôi, tôi mới bắt đầu hối hận, bởi vì cô ấy ríu rít hỏi tôi đủ thứ về Đào Cẩn.



Tôi chỉ muốn ngủ, liền đả kích cô ấy, nói con gái người ta đã hai tuổi, không ngờ cô ấy không hề để ý, nói bây giờ thịnh hành kiểu bố bỉm sữa, mẫu đàn ông đó có sức hút nhất.



Tôi không thể nào hiểu được thần kinh của cô gái này, có lẽ một người gần đầu ba như tôi đã có khoảng cách thế hệ với những cô gái kém tôi mấy tuổi này.



Đường Hân Nhiên một mực hưng phấn khác thường thảo luận với tôi đến đêm khuya, bài tiết hormone tràn trề nào giống một người phụ nữ vừa mới nạo thai không lâu chứ? Cuối cùng vẫn là cô ấy không chống cự nổi cơn buồn ngủ ập tới, ngủ thiếp đi trước.



Tôi trở mình, đột nhiên nghĩ đến Đường Kiêu.



Mấy ngày nay anh nói đi công tác là đều ở bên người phụ nữ nhìn thấy hôm nay sao?



Rốt cuộc cô ta là ai, xem ra, hai người như người yêu chung sống nhiều năm, chẳng lẽ cô ta chính là “tình yêu đích thực của Đường Kiêu mà tôi đoán?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK