Mục lục
Giọt tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 222: Có ân oán gì chứ




Mộc Tử Thông nở một nụ cười khó hiểu khiến tôi có chút sốt sắng.



Bọn họ rốt cuộc đang âm mưu chuyện lớn gì vậy? Cái này thật sự là gợi dậy sự tò mò của tôi đó. “Cái đó... rốt cuộc là phim hay cuối năm gì đây? có thể tiết lộ một chút không?



Mộc Tử Thông nhìn tôi bằng ánh mắt giấu kín như bưng: “Không được đâu, em gái Nhã Hàm, đã nói là phim hay rồi thì em phải giữ lại từ từ chờ xem chứ



Tôi cúi đầu chán nản sờ vào cái váy ướt nhem của mình: “Chà, tiếc cái váy quá đi, mấy chục ngàn đó, mới mặc được một lần là hủy hoại nó mất rồi.”



Hắn quay đầu qua nhìn tôi, ánh mắt ma mãnh y như con hồ ly vậy: "Không sao đâu, cô ta hủy bộ váy của em thì em đi hủy bộ đồ kính rượu của cô ta, dù sao thì cái váy đó cô ta cũng không mặc được lâu đâu...”



Tôi cảm thấy Mộc Tử Thông giống như đang đẩy tôi vào trong biển lửa vậy, bình thường không bao giờ thấy hắn đề cử những ý kiến tốt cho tôi, vậy mà những ý tưởng điên rồi thì rất nhanh.



Thế nên tôi mới lắc đầu trong hoảng sợ. “Anh đùa tôi à? Đường Kiêu mà biết thì chẳng phải sẽ giết tôi chết à? Anh ta xem Nam Nam nhà anh ta như bảo bối ấy, nếu anh ta mà biết tôi báo thù cục cưng của anh thì anh có tin là Đường Kiêu sẽ dùng cái ánh mắt chứa đầy xung điện hai ngàn mấy độ mà tiêu diệt luôn tôi đấy?”



Hắn ta trợn mắt một cái: “Đồ nhát gan.



Hừ hừ, dùng chiêu khích tưởng à, tôi mà mắc lừa hả? Tôi thà làm đồ nhát gan như anh nói chứ không đi ghẹo lão Diêm Vương Đường Kiêu kia đâu, sẽ chết người thật đấy. “Bỏ đi, nếu như em không dám thì hãy ở bên ngoài giúp anh canh chừng nhé, anh sẽ lén lén vào phòng cô ta để phá bộ lễ phục của cô ta, như thể được chưa nào?”



Ôi đệch, Mộc Tử Thông làm thật sao?



Lẽ nào hắn ta cũng bị Phàn Dục Nam bỏ thuốc hãm hại sao? Nếu không thì sao lại có thù oán sâu đến mức như thế!



Tôi cười gian xảo tiến đến gần và thì thầm hỏi nhỏ hằn: “Anh và Phàn Dục Nam có phải là có mâu thuẫn gì không? Hay là anh bị cô ta ra tay hãm hại hả?"



Khóe miệng hắn nở ra một nụ cười ma mị nhưng thu hút: “Vậy thì không phải chỉ là anh không ưa cô ta lâu rồi, năm xưa khi ở London, anh đã muốn cho cô ta một trận rồi, nhưng nếu không phải nể mặt Đường Kiêu thì cô ta mà được nở mày nở mặt như hôm nay?”



Tôi nhìn con mắt đen láy của hắn ta, câu nói này sao giống như những người yêu không được thì phải hủy hoại nó đi vậy? "Cái đó..." Tôi buột miệng hỏi hẳn một câu: “Có phải năm xưa anh từng theo đuổi Phàn Dục Nam không vậy?”



Mộc Tử Thông nhìn tôi với biểu cảm “cô bị điên à”: “Tại sao cô lại hỏi thế?” “À... không có gì, tôi cứ tưởng anh và Đường Kiêu là tình địch đấy



Mặt của hắn ta xám xịt đi lần nữa: “Thần kinh à, đã ra nước ngoài mà còn cua gái Trung Quốc à? Những em gái nước ngoài ngực nở mông to không theo, tại sao tôi phải đi theo một Phàn Dục Nam phiền phức lại quấn người cơ chứ?"



Lời hắn ta cũng rất là có lý khiến tôi không cách nào đối đáp được.



Chúng tôi lặng lẽ tìm trong nhà được một chiếc váy màu hồng, kích thước có chút nhỏ và hở ngực.



Mặc kệ nó vậy, dù sao thì cũng chỉ mặc một lần, đâu phải là mặc hằng ngày đâu.



Sau khi thay đồ đi ra thì Mộc Tử Thông nắm lấy tay tôi. “Nhanh lên đi theo anh nào, một lát người đến đông đủ thì hôn lễ sẽ bắt đầu đó, lúc đó chúng ta sẽ khó ra tay lắm.”



Chưa đợi tôi đồng ý thì hắn ta đã dẫn tôi đến trước một cánh cửa bằng gỗ đỏ được điều khắc tinh xảo, đây chắc là phòng của Phần Dục Nam rồi. “Em đợi anh ở ngoài này nhé, anh đi vào trong rồi sẽ ra ngay thôi." “Này...”








Tôi muốn nói là tôi không dám nhưng hắn ta đã nhanh chóng đóng cửa lại bỏ tôi bên ngoài, tôi nóng ruột như thể con kiến đang trên cái chảo vậy, bây giờ mà Phàn Dục Nam quay về thì đừng nói là tôi mà đến Mộc Tử Thông cũng sẽ toi đời đấy.



Tôi nơm nớp gác cửa chừng mười phút thì hẳn mới bước ra, tôi thở phào nhẹ nhõm y như là bị táo bón ba ngày được thông thoảng ra vậy. “Đi thôi đi thôi, chút nữa là không kịp đầu đấy.



Chúng tôi lại len lén xuống lầu, hoàn toàn không ai chú ý đến chúng tôi, trái lại Đảo Cần thấy chúng tôi vừa xuống cầu thang liên nhanh chóng tiến đến.



Anh ấy ẩm theo Tuyết Lê đi đến, con bé bổ nhào tới, tôi mang đôi giày cao gót thiếu chút nữa là đứng không vững rồi. “Tiểu Tuyết, mẹ Nhã Hàm hôm nay mang giày cao gót nên không tiện đi lại, con đừng bảo mẹ ẵm nhé.



Tôi nở nụ cười đầy thiện ý với Đào Cẩn: “Không sao, Tiểu Tuyết không nặng lắm nên ằm cô bé vẫn không thành vấn đề.



Vừa nghĩ đến bộ phim hay nhất năm mà Mộc Tử Thông nói vừa nãy, tôi thấy có chút chột dạ, tôi quay đầu lại thì thấy đôi mắt hắn đang nhìn tôi tình tứ khiến tôi thấy có chút không thoải mái lắm. “Em gái Nhã Hàm thật biết chọn bạn trai đấy, kiểu này khi cưới rồi thì không cần phải sinh con chăm con nữa, tự nhiên được thăng chức làm mẹ luôn, điểm này quả là khiến nhiều phụ nữ phải ngưỡng mộ đấy...”



Tên khốn này không bao giờ nghiêm túc được cả.



Thế nhưng nói chuyện với hắn thì quả là rất thoải mái nên tôi mới cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, chẳng phải dạo này thịnh hành mốt bố bỉm sữa sao, tôi cũng phải theo kịp xu hướng chứ...



Vừa nói xong, quay đầu cái tôi suýt nữa ngã vào lòng một người đàn ông, tôi nhanh chóng giữ lấy vai người đó, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tân lang hôm nay đang đứng trước mặt tôi.



Tôi nhanh chóng buông tay ra và hoảng loạn xin lỗi Đường Kiêu: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”



Tôi không biết anh có tâm trạng gì nhưng sắc mặt anh ta y như muốn giết người vậy tôi sợ đến mức không dám nhìn. “Cô thích Chủ tịch Đào như vậy thì ra là đã tính toán lâu lắm rồi nhỉ, thể có phải là trước kia khi cô bên cạnh tôi cũng có mục đích không hả?"



Hôm nay bộ anh ta muốn tôi chết à? Anh ta lại ở hôn lễ của mình nhắc cho mọi người biết tôi là bạn gái cũ của anh, chẳng phải là đang muốn gây chiến cho tôi và Phàn Dục Nam sao?



Tôi chột dạ nhìn xung quanh thì thấy cô ta và mẹ cô ta đang trò chuyện với ba mẹ Đường Kiêu, họ trò chuyện rất say mê, lâu lâu còn có tiếng cười nữa.



Anh ta còn muốn nói thêm lời gì nữa nhưng lúc này mẹ anh đã vẫy vẫy anh qua, anh chau mày và hằm hằm bỏ đi.



Đào Cẩn ôm lấy tôi và đau lòng nói: “Bộ váy này không vừa vặn à? Có chật quá không?”



Tôi bất ngờ và quay lại hỏi anh: “Sao anh biết nó không vừa người?”



Đào Cẩn bĩu môi và hướng ánh mắt về phía ngực tôi: “Hừm... ngực em như muốn nổ tung luôn rồi, không ngờ thân hình em lại cũng khá ngon đấy."



Tôi cúi đầu nhìn thì đỏ hết cả mặt và mắng anh. “Tên lưu manh!” “Là em để lộ ra mà, chẳng lẽ không cho anh xem sao? Lẽ nào... em mặc thế để cho người đàn ông khác xem à?”



Tôi đấm anh một cái: “Làm gì có! Nói bậy, anh tin em xé rách cái miệng anh không?”



Anh sửng sốt: “Em hung dữ quá, em như vậy thì anh không cưới em đâu...” “Thế em cũng không chịu gả cho anh đâu!”



Trong lúc chúng tôi đang mắng yêu thì có người tiến đến nhắc nhở: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mời các vị khách quý hãy vào chỗ ngồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK