Đỉnh đầu của tôi có giọng nói chua ngoa vang lên, tôi ngước đầu nhìn, Dương Hân đang cười híp mắt đứng trước mặt tôi.
Cô ta làm bộ ngạc nhiên sờ vết máu trên mặt tôi: “A... chảy máu à, mặt cô bị làm sao vậy? Bị ai đánh sao? Chủ tịch Đường của cô đâu? Sao anh ta không ở đây vậy?”
Tôi còn chưa mở miệng, cô ta đã bày ra vẻ chợt hiểu ra. “A... chắc là người ta không cần cô nữa đúng không? Cũng chẳng trách, loại phụ nữ không biết liêm sỉ lại phóng đãng như cô, chắc chắn là người ta chơi chán rồi...
Cô ta nói chính cô ta đấy à?
Tôi cứ cảm thấy hình như câu nói này của cô ta có hàm ý, bèn lạnh lùng cắt ngang cô ta: “Có chuyện mau nói có rằm mau thả, đừng ở đây xỉa xói khiến người ta khó chịu nữa đi!”
Cô ta dứt khoát ngồi xuống cạnh tôi, giả vờ ngây ngô nói: “Ài, cô hãy nói cho tôi đi, rốt cuộc đứa con đó của cô có phải của Đường Kiêu không? Chắc không phải đúng không? Nếu không làm sao cô lại đi phá thai sau lưng anh ta được?”
Mắt phải tôi giật giật. “Cô có ý gì?”
Tôi không hề sợ hãi nhìn cô ta, trong lòng đã có chút suy đoán. “Cô đang giả ngu đúng không? Thật ra tôi thích dáng vẻ thông minh của cô hơn đấy, chí ít có mấy lời không cần chính miệng tôi nói ra, cô nói có đúng không?”
Tôi vẫn nhìn cô ta như cũ, ánh mắt không vui không buồn.
Cô ta không kìm chế được nóng lòng nói vào tại tôi: “Cô không biết à? Tài liệu có phá thai là tôi đưa cho Đường Kiêu đấy... Ài, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cô, vốn đã hứa với Hà Phong không nói bí mật này cho Đường Kiêu rồi...
Tôi cảm giác sự việc phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều, sao còn dính dáng tới Hà Phong vậy? Chẳng phải cậu ấy đã chết rồi sao? “Dương Hân, có chuyện gì cô nói nhanh đi, đừng châm ngòi quan hệ của Hà Phong và tôi ở đây, người ta đã chết rồi mà cô còn muốn vấy bẩn linh hồn cậu ấy à?” “Cô mới là người phụ nữ châm ngòi quan hệ đấy!”
Cô ta đột nhiên hung hăng nắm cằm tôi, tức giận hất sang một bên. “Tôi thật sự rất ghét cô, Lý Nhã Hàm, rõ ràng lần nào cô cũng là kẻ yếu, còn muốn tỏ vẻ như sói già vẫy đuôi, cô có biết cô như này khiến người ta rất buồn nôn không?"
Cô ta để ý tôi nhỉ, gì mà lần nào tôi cũng bày ra vẻ sói già vẫy đuôi, chẳng lẽ người đuôi sắp vểnh lên trời không phải cô ta à?
Tôi biết chuyện sẽ không dừng ở đây, cho nên tôi yên lặng chờ cô ta nói tiếp. “Là chính cô làm việc không đủ kín đáo, đến bệnh viện nạo thai còn để tôi và Hà Phong nhìn thấy, cô có biết không, dáng vẻ lén lút của hai cô lúc ấy thật buồn cười... “Sau đó tôi nhân lúc Hà Phong đi làm kiểm tra cắt lớp ung thư, lén chạy đến phòng làm việc của bác sĩ đó, nhân lúc bọn họ làm phẫu thuật đã c tài liệu của cô từ trên máy vi tính xuống.
Ra là vậy... Tôi biết ngay đụng phải cô ta thì không có gì hay mà, cho nên mới tránh cô ta, không ngờ có một số loại ôn thần không tránh được... “Vậy thì liên quan gì đến Hà Phong? Còn nữa... Cô đã sớm biết tin Hà Phong bị bệnh, vì sao không nói cho tôi? Dương Hân, lòng cô độc ác vậy sao?” “Lòng tôi độc ác? Lý Nhã Hàm, là chính cô từ bỏ anh ấy trước cơ mà? Nếu không làm sao tôi có cơ hội thừa lúc vắng mà vào chứ? Khi anh ấy bị bệnh cô ở đâu? Khi anh ấy nằm viện cô ở đâu? Người ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi như cô còn không biết xấu hổ chỉ trích tôi à?” “Tôi..
Đây đúng là lỗi của tôi.
Thấy ánh mắt của tôi trở nên như đưa đám, cô ta càng đắc ý hơn. “Lúc đầu tôi định trực tiếp giao tập tài liệu đó cho Chủ tịch Đường, nhưng bị Hà Phong phát hiện, anh ấy dùng tài sản của mình để trao đổi với tôi, chỉ cần tôi tiêu hủy đống tài liệu đó, anh ấy sẽ cho tôi căn bất động sản ở đây của anh ấy... “Phải biết, có thể mua được một căn hộ ở trong thành phố này, tài sản không hơn triệu tệ thì không có cách nào mua được nhà ở khu vực phồn hoa này, cho nên... Tôi đồng ý.
Tôi bóp chặt nắm đấm, không ngờ trước khi chết Hà Phong cũng bảo vệ tôi, nhưng đáng tiếc là... Cậu ấy đã tin nhầm người, Dương Hân không hề tiêu hủy tập tài liệu đó, cô ta lừa cậu ấy. “Cô đồng ý? Cô đồng ý thì tập tài liệu đó từ đâu ra? Rõ ràng cô đang lừa gạt cậu ấy, cô đang lừa đảo đấy cô có biết không?”
Cô ta nhìn tôi khinh bỉ: “Tôi có tiêu hủy mà, nhưng anh ấy chỉ nói là muốn tiêu hủy tập tư liệu đó, không bắt tôi tiêu hủy phần ở máy tính nha... “Lúc đầu nể tình từng là chị em, tôi muốn cho cô trải qua một khoảng thời gian tốt lành, ai biết vào ngày Hà Phong chết cô lại quyến rũ được một chủ tịch khác... Lý Nhã Hàm, tôi đúng là xem thường cô, thủ đoạn của cô cao hơn tôi nhiều đấy!” “Tôi ghét cô, cho nên mới hẹn gặp Đường Kiêu, nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh ta, tôi biết ngay cô sắp xong rồi... Quả nhiên, cô vẫn bị tôi bóp trong tay đúng không?”
Cô ta khoanh tay, dùng ngón tay sơn móng màu đỏ tươi nâng cằm tôi lên, “chậc chậc” cảm thán: “Cứ tưởng mệnh cô tốt cỡ nào chứ, cũng chỉ vậy mà thôi... Cảm giác cuộc đời lên voi xuống chó thế nào? Sướng không?”