Mục lục
Giọt tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 113 Ở bên cạnh cậu thật tốt

“Cái đó, Nhã Hàm... nhà tớ hơi nhỏ nên chỉ có một căn phòng thôi, tối nay cậu ngủ tạm trong phòng tớ còn tớ sẽ ngủ trên ghế sô pha.”

Phù... Thì ra cậu ấy tiến sát là để nói chuyện này, tôi còn tưởng là vì...

Tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.

Thế nhưng dù sao tôi cũng mới đến thì làm sao có thể ngủ trong phòng chứ? Đó là giường của người ta cơ mà.

Vì vậy nên tôi vội vàng xua tay: “Không cần đâu, tớ ngủ phòng khách là được rồi, tớ ngủ say lắm nên sẽ không bị lạ giường đâu...”

Cậu ấy tranh giành với tôi: “Phụ nữ ưu tiên, cậu là con gái thì làm sao mà ngủ

ghế sô pha được chứ? Vả lại, cậu là vợ tương lai của tớ mà, làm sao tớ có thể để cậu chịu khổ được, cho dù chỉ là một đêm thì cũng không được.”

Được thôi, tôi nói không lại cậu ấy nên chỉ còn cách đỏ mặt mà đi vào phòng ngủ của cậu ấy.

Phòng của cậu ấy vẫn kiểu rất sạch sẽ, y như con người cậu ấy vậy, vừa bước vào cửa là thấy một cái giường lớn trắng buốt, một cái tủ đặt cạnh đầu giường, trên nóc tủ đặt một cái đèn ngủ hình cây dù.

Sau khi sắp xếp cho tôi ổn thỏa thì cậu ấy đóng cửa lại và nhẹ nhàng nói với tôi: “Ngủ ngon.”

Tôi mỉm cười đáp lại: “Ngủ ngon.”

Trong giấc ngủ, tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, tôi thấy Đường Kiêu như phát điên lên mà đi tìm tôi, tôi thì điên cuồng tìm chỗ trốn, cuối cùng sau khi tìm thấy tôi, anh cười đến mức vặn vẹo cả khuôn mặt.

Trong giấc mơ anh ấy cầm lấy vài sợi dây thừng và cột tứ chi của tôi vào bốn cái chân giường, cho dù tôi có kêu la thế nào cũng không được, anh ấy cười như tên biến thái vậy và nhìn tôi bằng ánh mắt âm u.

“Tôi nói là cô sẽ chạy không thoát khỏi tay tôi đâu mà, cho dù cô đi đến đâu thì tôi cũng sẽ tìm thấy cô, chúng ta sẽ mãi mãi quấn lấy nhau, cô không thể rời khỏi tôi được đâu...”

Nói rồi anh ấy cầm lấy một con dao đâm liên tục mười mấy nhát dao vào cái miệng đã bị bịt lại của tôi, tôi muốn kêu lên nhưng kêu không thành tiếng, những giọt máu tươi từ từ chảy từ tấm ga trắng xuống dưới sàn nhà y như một dòng sông vậy...

Tôi giật mình tỉnh giấc và ngồi bật dậy nhìn xung quanh, ở đây làm gì có bóng dáng của Đường Kiệu chứ? Chiếc giường của tôi hoàn toàn không hề có vết máu, mọi thứ chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi...

Tôi lau đi những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán, tôi bước ra khỏi giường và kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng chói chang bên ngoài hắt vào người tôi giống như nước vậy.

Một ngày mới lại bắt đầu rồi.

Sau khi mở cửa thì thấy Hà Phong đang chuẩn bị đồ ăn sáng trong bếp, cả căn nhà ngập tràn mùi thơm của thịt nạc và nấm hương.

“Chà... cái gì vậy, thơm quá.”

Tôi nuốt nuốt nước miếng, đêm qua xảy ra nhiều chuyện nên sáng nay dậy tôi cũng thấy đói rồi.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả? Con mèo lười, tớ vừa nấu nồi cháo thịt nạc nấm hương đây, cậu lại nếm thử xem mùi vị thế nào?”

Tôi chạy theo mùi thơm vào trong bếp, vừa tính bưng một chén ra thử mùi vị thì cậu ấy đã đưa chiếc muỗng với một ít cháo qua, sau khi chu đáo thôi nguội thì đưa nó tới miệng tôi.

“Thử một miếng xem xem mùi vị như thế nào?”

Tôi ngơ ngác, trong chốc lát mặt tối đỏ như trái cà chua bị nấu chín.

Ngoại trừ Đường Kiêu thì chưa từng có người đàn ông nào có cử chỉ thân mật với tôi như vậy nên nhất thời có chút chưa thích ứng được.

Tôi nhìn ánh mắt chân thành không hề lẫn chút tạp niệm của cậu ấy mà mở

miệng ra đón lấy, cậu ấy cười hỏi tôi: “Có ngon không?”

Tôi gật gật đầu: “Ngon, cậu nấu ngon hơn của tớ rồi.”

“Vậy thì sau này tớ sẽ thường xuyên nấu cho cậu ăn nhé.”

Cậu ấy đưa tay phải ra vuốt vuốt mái tóc của tôi: “Đi thôi, con mèo ham ăn, tin chắc rằng cậu cũng đã đói rồi.”

Tôi nhanh chóng gật đầu, cũng phải thôi, bây giờ bụng tôi đang hát “không thành kế” đây.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì chúng tôi ngồi vào bàn ăn, bữa ăn sáng rất đơn giản, chỉ có cháo và ít đồ ăn nhưng mùi vị thì lại không tệ chút nào.

Ăn được một lúc thì Hà Phong đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi tôi:



“À, Nhã Hàm, tớ có chuyện này muốn bàn bạc với cậu có được không?”

Tôi vừa ăn cháo vừa gật đầu: “Chuyện gì vậy, cậu nói đi.”

Cậu ấy cười có chút ngượng ngùng: “Sáng nay sếp tớ gọi điện thoại bảo tới đến Tam Á tham dự một hội nghị nên tới nghĩ thời gian đi Mỹ phải lùi trễ lại một chút rồi...”

“Hả?”.

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên: “Ý cậu là gì? Cậu sẽ lại để tớ một mình ở đây sao?”

Cậu ấy lập tức xua tay: “Không phải không phải, tất nhiên tớ sẽ không để cậu ở đây rồi, ý tớ là... cậu có đồng ý đi Tam Á với tớ không?”

À... Thế thì tôi yên tâm rồi.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng máu me trong giấc mơ, tôi sợ đến mức chảy cả mồ hôi hột, nếu cậu ấy để tôi ở lại đây mà để Đường Kiêu tìm được thì cả đời này tôi không còn hy vọng trốn thoát nữa rồi...

“Tất nhiên rồi, tớ đã từng nói cậu đi đâu tớ sẽ đi theo đó mà.”

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ổn rồi, tớ còn tưởng cậu không đồng ý nữa chứ... vậy sau khi ăn sáng xong thì chúng ta xuất phát nhé.”

Tôi trả lời dứt khoát: “Được thôi.”

Tôi không có hành lý gì cả, sáng nay Hà Phong đã đến tiệm phục trang chọn cho tôi hai bộ quần áo, về mặc thử thì nó vừa khít người. Đồ đạc của cậu ấy mang theo cũng rất ít, ngoại trừ những vật dụng cá nhân được sắp xếp gọn gàng trong hành lý thì những thứ khác đều là đồ cậu ấy mua cho tôi.

Chiếc xe dừng lại ở sân bay, trước khi xuống xe, tôi còn quan sát tình hình xung quanh, sau khi xác nhận không có người khả nghi thì tôi mới dẫn theo Hà Phong vội vã đi đến phòng chờ.

Vừa vào trong phòng chờ không bao lâu thì tôi thấy từ xa có một người đàn ông mặc áo đen đang nhìn tôi, tôi thấy rất quen, nhìn kỹ lại thì tôi đã nhớ ra anh ta là ai rồi.

Anh ta chính là cấp dưới của Đường Kiêu, anh râu ria!

Tôi chộp lấy tay Hà Phong: “Chạy mau!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK