Anh nhào tới, tôi không đẩy anh ra, mặc cho anh làm những chuyện tổn thương tôi.
Tôi hiếm khi không phản kháng khiến anh bất ngờ, như này anh cũng không còn hứng thú làm tiếp nữa, dứt khoát cả người ngồi trên người tôi, đè lên tôi. “Lý Nhã Hàm, vẻ mặt cô như vậy là sao? Bây giờ không muốn ngủ với tôi nữa à?”
Tôi cũng không rõ rốt cuộc mình nghĩ như thế nào, vừa nhìn thấy anh, tôi sẽ nghĩ tới Phàn Dục Nam, chắc chắn mùi của cô ta trải khắp người Đường Kiêu, tôi luôn sợ ở quá gần anh vì nó có thể khiến tôi ngửi thấy thứ mùi buồn nôn đó. “Đường Kiêu, hai người định lúc nào kết hôn?”
Tôi cảm thấy vấn đề anh nên quan tâm bây giờ không phải là tôi có muốn ngủ với anh hay không, mà là lúc nào anh và cô vợ xinh đẹp của anh có thể động phòng mới đúng chú?
Thật kỳ lạ, nghĩ đến Phàn Dục Nam cũng là phụ nữ đã kết hôn, chắc hẳn sẽ phát sinh quan hệ với Đường Kiêu trước khi kết hôn, huống hồ nhìn dáng vẻ của cô ta như chỉ ước gì có gì đó với Đường Kiêu, nhưng vì sao Đường Kiêu luôn tìm đến tôi vậy?
Chẳng lẽ hoa dại nhất định thơm hơn hoa nhà? “Đáng chết! Cô hi vọng tôi kết hôn với cô ấy đến vậy à?”
Anh đột nhiên nổi giận, đưa tay bóp cổ tôi, khiến tôi không thở nổi. “A... Anh buông tay!”
Tôi giãy giụa hai lần không có kết quả, đột nhiên dồn sức tát anh một cái, lần này tôi không đùa với anh, bởi vì bản năng muốn sống dồn vào cái tát này, tôi đánh hết sức mình, khiến anh ngây người. “Đường Kiêu, anh đừng như thế này, hôn nhân không phải trò đùa, anh đã lựa chọn kết hôn với cô ta, vậy nhất định phải chung thủy với hôn nhân, anh đã không thể giữ mình trong sạch, vậy tại sao lại kết hôn với cô ta?”
Anh bình tĩnh lại, trong đôi mắt đen lại mang theo vẻ trào phúng: “Lúc trước chẳng phải cô cũng ngoại tình với tôi trong hôn nhân sao? Cô cảm thấy cô có tư cách nói câu này với tôi à?”
Tôi ngạc nhiên, đúng vậy, lúc trước là tôi chủ động quyến rũ anh, bây giờ lại nói những câu này với anh, thật đúng là không có chút tính thuyết phục nào cả.
Tôi thỏa hiệp, anh dùng bàn tay thon dài nắm cằm tôi, tôi bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay như một món đồ.
Nhiệt độ trong phòng nóng lên theo tần suất hành động của anh, tôi kêu lên từng tiếng thở dốc ngứa ngáy khó nhịn dưới người anh.
Mà sâu trong linh hồn tôi lại hoàn toàn yên tĩnh, như thể cô ấy đã rời khỏi người tôi, đứng trên trần nhà, vẻ mặt thương xót quan sát tất cả.
Bây giờ tôi cảm giác sắp phát điên rồi, có đôi khi rõ ràng hận người đàn ông trước mắt muốn chết, thế nhưng có đôi khi lại không sao hận nổi.
Còn có ai mâu thuẫn như tôi không?
Quan hệ nguy hiểm như vậy chẳng khác nào băng lửa đối lập, tôi thật sự sợ ngày nào mình không duy trì được sự cân bằng này nữa, đột nhiên sẽ sụp đổ.
Mấy chục phút ngắn ngủi, chuyện nên xảy ra, không nên xảy ra giữa tôi và Đường Kiêu đều xảy ra như nước chảy thành sông.
Khi tôi đang liên tục tiến hành phân tách linh hồn, điện thoại vang lên, tôi tìm kiếm trong đống quần áo trên giường, lần theo âm thanh tìm điện thoại di động của tôi, nhưng Đường Kiêu lại tìm được trước tôi. Tôi muốn cướp, anh lại không biết xấu hổ giấu điện thoại di động của tôi ra sau lưng. “Không cho phép nghe, nhất là của anh ta!” “Này anh Hai, anh rõ ràng chút đi, người ta là bệnh nhân, tôi còn phải đi chăm sóc anh ấy đấy, lúc này mới phẫu thuật xong được mấy ngày, chẳng lẽ anh cho rằng anh ấy còn có thể làm gì tôi à?”
Anh liếc mắt nhìn tôi, khịt mũi phát ra âm tiết khinh bỉ: “Anh ta không làm được chuyện giữa hai chúng ta, nhưng ôm hôn thì vẫn có thể đúng không? Nói không chừng còn là cô chủ động đấy?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tôi lườm anh một cái, mắng một câu thần kinh xong liền bắt đầu mặc quần áo. Anh bị biệt danh tôi đặt cho anh chọc giận, ấn tôi lên giường lần nữa, chỉ một mực đè tôi, không cho tôi nhúc nhích. “Lý Nhã Hàm, cô đúng là có bản lĩnh, tôi nói tôi không thích Đào Cẩn, cô lại liên tục muốn đi tìm anh ta, cho đến bây giờ, cô đã làm hết những việc tôi không thích rồi, giờ cũng nên bớt bớt lại đi chứ?” “Rốt cuộc là ai phải bớt đi vậy, tôi nghĩ Chủ tịch Đường anh rõ hơn tôi đấy, nói không chừng tầm này vợ chưa cưới Nam Nam của anh đã nấu xong canh gà đang chờ anh về nhà ăn cơm đấy, nhưng mà anh lại mây mưa trên giường với tôi ở đây. Anh nói xem nếu cô ta biết sẽ nghĩ như thế nào?” “Xin lỗi, ngày đó tôi không nên ép cô làm chuyện cô không thích.”
Mặt anh gần tôi trong gang tấc, ánh nhìn dịu dàng mà chăm chú.
Tôi lại bởi vậy mà nhíu mày.
Thật ra tôi ghét dáng vẻ bây giờ của anh nhất, rõ ràng bản thân là công tử trăng hoa, lại giả vờ như anh rất si tình, tạo cho tôi ảo tưởng là anh thích tôi.
Nhưng mà lần trước là anh túm tay tôi, buộc tôi xin lỗi Phàn Dục Nam. Thế nhưng rõ ràng tôi không hề làm gì sai.
Người đàn ông như vậy, lòng dạ quá sâu, như một hồ nước không thấy đáy, bất kể tôi cố chấp lặn xuống như nào, lại chỉ nhìn thấy tình cảm càng ngày càng rắc rối phức tạp, khiến tôi dần mất phương hướng, sớm muộn cũng sẽ chết chìm trong sự dịu dàng giả tạo của anh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, tôi vội vàng đẩy anh ra bắt đầu luống cuống mặc quần áo, nhưng đã muộn rồi.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Phàn Dục Nam đẩy cửa ra, trợn mắt há miệng nhìn chăm chăm cảnh này.