Mục lục
Giọt tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chương 265) Tiệc thượng lưu



Tôi ngước mắt nhìn, Đường Kiêu nghiêm mặt kéo Phản Dục Nam đứng trước mặt tôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thật đáng ghét, nhìn đồ buồn nôn này từ xa là được rồi, ai ngờ cô ta còn chủ động tìm tới tôi.



Tôi không để ý đến Phan Dục Nam, vẫn cười tủm tỉm ăn đồ ăn với Đào Cần ở bên cạnh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thật ra người như tôi dễ chịu thiệt nhất, người khác tốt xấu gì cũng còn diễn, nhưng mà ngay cả diễn tôi cũng chẳng muốn diễn cho cô ta nhìn, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô ta nhạm vào tôi khắp nơi



Bỏ mặc cô ta qua một bên, có lẽ Phản Dục Nam gặp chuyện này không nhiều, khiến sắc mặt cô ta không khỏi hơi ng dành phải kéo Đường Kiêu ở bên cạnh như chim non nép vào người



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









"A Kiêu, xem ra chúng ta tới không đúng lúc rồi, em Nhã Hàm đang hẹn hò với Chủ tịch Đảo, chúng ta quấy rầy nên cô ấy không vui



Nói xong cô ta còn là lưỡi một cái nhìn dáng vẻ rất đáng yêu



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Người phụ nữ như cô ta thích hợp với môi đỏ chót, chứ biến thành gái nhà lành, tôi lại cảm thấy hơi làm vẻ



Có lẽ bản thân tôi có thành kiến với cô ta, tỏ ra rất khinh thường hành vi ra sức vờ đáng yêu của cô ta, nói không chừng đàn ông người ta còn cảm thấy cô gái này xinh xắn, ngay cả làm nũng cũng đáng yêu như thế?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ai quan tâm có ta đáng yêu hay không, bây giờ Đường Kiêu muốn khiến cô ta lỡ là tôi thì không cần, cô ta hại tôi nhiều lần, tôi không nuốt trôi cơn giận này.



"Cô le lưỡi làm cái gì? Như ma that cổ vậy hôm nay may mà cô không mặc váy đỏ, nếu không phối với khuôn mặt đánh phần tra toát của có, tôi thật sự cho rằng tôi gặp ma giữa ban ngày rồi đấy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa nói xong, đã có hai luồng ánh mắt nóng rực nhìn qua, trong đôi mắt mang theo bất ngờ và xúc động.



Hai người đàn ông Đường Kiều và Đào Cần cũng thật là, đều phải gin giữ hình tượng quý ông của bản thân, không đầu võ mộm với cô ta vậy tôi không thể nhịn vậy được, bọn họ đ đều không làm được chuyện này, vậy để tôi ra tay vậy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phần Dục Nam bị tôi khiến cho nghẹn lời mấy giây, nghiêng đầu đi mộc mía tôi với Đường Kiêu



“A Kiêu, anh nhìn xem tính cách của em Nhã Hàm nóng nảy chưa kia, chắc chắn là Chủ tịch Đào đối xử với em ấy quả tốt rồi, cho nên nuông chiều tính cách của em ấy, có điều cũng tốt, anh cũng đối xử với em như vậy, chúng ta đều thật hạnh phúc.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi cười khẩy "hạ hạ" "Chủ tịch Đường dương nhiên tốt với cô, mà còn cho có đủ tự do, lần trước chúng phải một mình cô về Hồng Kông rồi sao? Điều khó có nhất giữa những người yêu nhau chính là tin tưởng nhau đấy



Thật ra tôi muốn lỗi chuyện có ta về Hồng Kông để khay cô ta, không biết có phải cô ta không tinh ý hay hay không mà không coi đó là chuyển đáng kể, ngược lại còn cười trả lời.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Đúng vậy, để có che cười rồi, vốn muốn để A Kiệu trở về cùng tôi nhưng tôi sơ quay cây công việc của anh ấy, cho nên không cho anh ấy đi cùng tôi, phụ nữ mà, vẫn phải đặt sự nghiệp của người đàn ông lên đầu.



Giả vờ giả vịt... Thật sự coi bản thân là người phụ nữ hiền lương thục đức đấy à.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi không để ý tới cô ta, cô ta còn tới ngồi bên cạnh tôi, tay tôi đặt lên một cái ghế, cô ta chợt kéo ra, tôi không phòng bị chút nào, suýt nữa ngã xuống đất, cũng may Đào Cần kéo tay tôi lại, tôi mới không ngã



Ngắng đầu, nhìn thấy Đường Kiểu nhíu mày, năm đấm của anh đã siết chặt như thể không thể nhìn được nữa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi lạc đầu với Đường Kiêu, ý bảo anh nhất định không được hành động bồng bột, tôi có thể nhìn được



Trong ảnh mat Đường Kiều tràn ngập tức giận, nhưng cuối cùng, bị anh cố gắng đè xuống mất của anh lại trở về vẻ đen nhánh bình tĩnh vốn có lần nữa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Chủ tịch Đảo, nghe nói gần đây Trung Thiên và Dương Thi sap hợp tác một vu lam an, như vậy sau này hai công ty chúng ta bắt tay chính là dệt hoa trên gấm..



Mặc dù tôi không hiểu sao Phần Dục Nam lại đột nhiên quan tâm đến điều này, chẳng phải cô ta quản lý tài vụ sao, đột nhiên quan tâm tới vụ hợp tác của Trung Thiên và Đường Thị làm



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








gì?





"Vậy thì không có, cô Phần, tôi nghĩ có lẽ có hiểu lầm rồi, không hề có chuyện tôi và Đường Thị hợp tác, xin cô đừng nghe những tin đồn thất thiệt đó, tôi còn chưa nghĩ đến hợp đồng đầu, nói gì đến chuyện hợp tác chứ



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Điều này không chỉ khiến Phần Dục Nam giật minh, tôi cũng kinh hãi vụ hợp tác của Trung Thiên và Đường Thị nói hủy liên hủy sao? Sao tôi lại không biết?



Liệu có phải... Là vì tôi không?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phản Dục Nam nhìn tôi với ánh mất chán ghét, miệng không nói gì, nhưng chắc bạn đã đoán được kẻ gay tại là ai.



Về sau cô ta lại mặt dạn máy dây bán máy chuyển quan trọng không liên quan ở đây, nhưng từ đầu đến cuối Đào Cần đều giữ thái độ “không thể trả lời”, cuối cùng cô ta không mò được tin tức hữu dụng gì, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đường Kiêu nhìn về phía tôi với ánh mắt ân cần, tôi làm khẩu hình "yên tâm” với anh, cuối cùng anh vẫn không yên lòng đuổi theo bước chân của Phần Dục Nam.



Tôi quay đầu, sắc mặt Đào Cần rất khó coi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh không nói câu nào, tôi cũng không tiên nói gì, chỉ mọi ruột gan nghĩ chủ đề ở trong lòng, nhưng anh lại phá vỡ sự im lặng trước tiên,



"Lần đó anh ta cam đoan với anh, nói em trở lại bên cạnh anh ta sẽ hạnh phúc anh mới trả lại tự do cho em, thế nhưng em như bây giờ chính là hạnh phúc mà anh ta nói sao?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi biết anh còn đang giận vì vừa rồi Phân Dục Nam kéo ghế của tôi, liên cuống quýt giải thích với anh



"Đạo Cẩn, chuyện không phải như anh nghĩ at Anh không biết đâu, bây giờ Phản Dục Nam đang quản lý tại vụ của Đường Kieu luôn ngâm chặt một khoản tiền của Đường Thị, bây giờ Đường Kiêu đang tìm chứng cớ phạm tội của cô ta



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Em đang ở đây, tại sao anh ta lại cho người phụ nữ đó quản lý số sách? Ngay cả quyền lực tài chính của công ty cũng không dám giao vào tay em, vậy tình yêu anh ta dành cho em có đáng nói không?”



Tôi



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi lại không phản bác được.



Tôi đang vật hết óc nghĩ xem nên phản bác ảnh thể nào, Đào Cần lại đột nhiên nói. "Nhã Hàm anh buông tay, là bởi vì anh muốn cho em hạnh phúc, bây giờ thấy em như này, anh cảm thấy anh cần phải để em quay về bên anh lần nữa mới được."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ách. Không phải chứ



Tôi cuống đến phát khóc đầu óc ngu ngốc này, giải thích cũng không giải thích rõ ràng, so với như vậy, thà rang tôi cần lưỡi tự sát cho xong.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Dao Can... Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn



Đang định nói chuyện bình thường với anh, trong đại sánh vang lên tiếng nhạc, tôi nghiêng đầu sang nhìn vào sàn nhảy, bên kia có rất nhiều người đang khiêu vũ, Đường Kiêu đang mời Phản Dục Nam khiêu vũ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Nhã Hàm."



Đào Cần gọi tôi, tôi lập tức quay đầu: "Sao vậy?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Nói thật, Đường Kiêu như này, anh không biết là đang gặp dịp thì chơi, hay là đang dùng điều này để ngụy trang bắt cá hai tay trang trơn



Những lời anh nói làm tôi rất khó chịu, im lặng nhìn vào sản nhảy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đường Kiêu đang nhẹ nhàng khiêu vũ với Phần Dục Nam, trong nhiều người như vậy, hai người bọn họ nổi bật nhất, bọn họ làm gì cũng biết cách khiến người ta cảm thấy rất xứng đôi



Xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, áp dụng máy cau nay vao bọn họ rất thích hợp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nghĩ nhiều như vậy, tôi thấy chanh long Đạo



Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!




Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK