Tôi ngồi trên bàn im lặng không lên tiếng, định xem xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái quái gì.
Cô gái bị mất nhẫn kia chỉ thẳng vào người tôi: “Cô ra đây, chúng tôi muốn kiểm tra đồ trên người cô.”
Cái gì?
Tôi nhíu chặt lông mày, chỉ mình hỏi cô ta: “Cô nói tôi à?”
Cô ta hơi dữ dằn nói: “Không nói cô chẳng lẽ còn nói ai? Chính cô lén lén lút lút đi vào phòng tôi, có thể thấy trên camera, cô còn muốn chống chế à?”
Ha, mấy cô nàng nhà giàu này à, tôi biết rõ nơi này có camera, vậy còn chạy đến phòng cô ta trộm đồ làm gì?
Thế là tôi tức giận đứng lên, đang định đối co với bọn họ, Đường Kiêu lại đứng lên trước tôi: “Cô ấy là trợ lý hành chính của tôi, ý của cô là, cô ấy trộm một chiếc nhẫn kim cương của cô à?”
Giọng Đường Kiêu lạnh đến nỗi như ác ma đến từ Địa Ngục, anh đứng phía trước tôi, chắn tôi sau anh, không khí xung quanh cũng vì biểu cảm lạnh lùng lần này của anh mà trở nên lạnh lẽo. “Chủ tịch Đường, tôi không có ý đó, cũng không buộc tôi cô gái này trộm, chúng tôi chỉ muốn kiểm tra đồ trên người cô ấy, nếu như không có, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không bám riết nữa. “Vậy nếu như tôi không muốn các cô lục soát thì sao?”
Đường Kiêu híp mắt lại, tôi biết, đây là biểu hiện anh sắp tức giận.
Anh bây giờ như con rắn hổ mang thè lưỡi, khắp người tỏa ra mùi nguy hiểm.
Nói thật, tôi cảm thấy anh lúc này thật sự đẹp trai chết, nhất là dáng vẻ đứng ra nói thay tôi, thật sự khiến tôi lau mắt mà nhìn, hảo cảm đối với anh lại tăng lên một chút. “A Kiêu, anh?”
Phàn Dục Nam vừa nói chuyện thì đã bị ánh mắt muốn giết người của Đường Kiêu trừng lại.
Cô ta hơi lúng túng hằng giọng một cái: “A Kiêu, bọn em đều biết cô Nhã Hàm sẽ không lấy nhẫn, cô ấy đã không lấy, như vậy chắc chắn trong túi không có, bọn họ chỉ kiểm tra theo quy định thôi, không có gì đáng ngại.”
Tôi nghĩ thầm cũng đúng, chuyện tôi không làm, bọn họ lại đổ oan cho tôi, được, tôi sẽ lỗi túi ra cho mấy người nhìn xem, rốt cuộc tôi có trộm nhẫn của cô ta hay không!
Tôi cầm túi xách định mở ra, nhưng túi xách lại bị Đào Cẩn cướp lấy. “Tôi cũng không tin, đường đường là vợ chưa cưới của Chủ tịch Tập đoàn Trung Thiên có thể trộm một chiếc nhẫn đính hôn của cô đấy?”
Đào Cẩn vừa dứt lời, cằm tôi suýt rơi xuống đất. Chương mới nhất tại ++ trumtruy en.C O M ++
Anh ta nói gì? Vợ chưa cưới của Chủ tịch Tập đoàn Trung Thiên?
Tôi cảm thấy nếu như nơi này không có ai, nhất định có thể nhét hai quả trứng gà vào miệng tôi.
Người ở đây, có lẽ ngoại trừ biểu cảm của Đường Kiêu và Đào Cẩn không thay đổi quá lớn ra, những người khác đều kinh hãi.
Nội tâm của của tôi còn chớp giật đùng đùng hơn những đám người hóng hớt này, bọn họ không biết, nhưng dù gì tôi cũng được coi như người trong cuộc, chuyện người trong cuộc cũng không biết mà anh ta dám nói ra như vậy à?
Tôi nuốt nước miếng một cái, duy trì thái độ hoài nghị đối với chuyện này, nhưng vẫn nhịn không hỏi.
Điều này khiến không ai dám động vào túi xách của tôi.
Tôi ngẩng đầu lén liếc qua Đường Kiêu, mặt anh vẫn lạnh tanh, có điều gương mặt đã đen như Bao Công rồi.
Cô gái kia vẫn chưa hết hi vọng, thì thào nói: “Rõ ràng chính là cô ta, đồ y đúc, sao mà nhầm được...
Đường Kiêu lạnh lùng nói: "Vậy chúng tôi cũng đến phòng giám sát xem sao!”
Nói xong, anh liền xoay người đi về phía phòng giám sát, tôi ngơ ngác nhìn qua bóng lưng của anh, quay đầu lại liếc mắt nhìn Đào Cẩn, anh ta gật đầu với tôi, đi tới chủ động kéo tay tôi đi theo bước chân của Đường Kiêu.
Tôi sợ không gì bằng, cảm giác bị Đào Cần kéo đi như bị sét đánh vậy, khiến tôi chỉ ngơ ngác đứng sau. Anh ta quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như hồ nước. “Đi thôi, ngây ra đó làm gì?” "A? À."
Tôi lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn để anh ta dắt đi.
Một đồng người đằng sau đi theo chúng tôi, cách đó không xa tôi nghe thấy tiếng những quý bà quý cô kia xì xào bàn tán. “Cô ấy chính là vợ chưa cưới của Chủ tịch Đào ư? Sao tôi lại không biết nhỉ?” “Đúng đó đúng đó, có điều khí chất cũng tạm được, vậy người phụ nữ vào phòng Mina chắc không phải cô ấy đâu, người ta đường đường là vợ Chủ tịch, ai lại đi trộm đồ chứ, vậy hài hước quá rồi...
Thì ra quý cô mất nhẫn kim cương tên Mina, nhưng vì sao cô ta lại khăng khăng là tôi trộm nhẫn vậy? Chẳng phải cô ta luôn đeo nhẫn trên tay mình sao? Sao lại làm mất được?
Trong lòng tôi có rất nhiều nghi hoặc không sao lý giải được, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng tôi chắc chắn tôi không ăn trộm.
Dù sao từ nhỏ ba mẹ tôi đã dạy tôi không được phép tùy tiện cầm đồ của người khác, sự dạy dỗ đó là thứ thậm căn cổ đế, trước giờ tôi chưa từng vi phạm.
Có lẽ Đào Cần biết trong lòng tôi thấp thỏm, anh ta quay đầu lại nhìn tôi với vẻ ôn hòa, véo nhẹ lòng bàn tay của tôi. “Đừng sợ, bọn họ không dám làm gì cô đầu”
Tôi bị hành động mập mờ bất thình lình của anh ta khiến cho xấu hổ đỏ mặt, đành phải cúi gằm đầu gật đầu: “Được, cám ơn anh!”
A a a, khoảng thời gian này khó khăn quá đi, bây giờ tôi bị anh ta kéo tôi, đừng nói một ngày bằng một năm, mà là như một giây bằng một năm vậy.
Chúng tôi vừa tới phòng giám sát, vừa khéo bọn họ đã lấy ra đoạn video có người vào phòng Mina.
Tôi thấy người phụ nữ trong video mặc đồ y hệt tôi, cũng để tóc dài, mái tóc vén qua một bên, cô ta nhìn quanh một vòng ở cửa phòng cuối hành lang, sau đó luống cuống lấy thẻ phòng ra, đẩy cửa đi vào phòng...
Sau lưng tôi lập tức lạnh toát, bảo sao bọn họ tìm tôi soát người, chiều cao, trang phục và kiểu tóc của cô ta giống hệt tôi!