Đào Cẩn cười hiền: “Hôm qua tôi gọi cô không ai nghe máy, tôi lo cô sẽ bị anh ta khống chế lại, tôi còn gọi điện thoại đến công ty của cô hỏi, bọn họ nói Đường Kiêu đến đảo Cổ Lãng tham gia buổi họp tinh anh, vừa khéo tôi cũng nhận được thiếp mời, bèn đi cùng.”
Sau khi nói xong, anh ấy dừng chút rồi nói: “Vừa khéo cô cũng ở đây.
Tôi cười khan, hỏi bọn họ đã ăn sáng chưa.
Shelly cướp trả lời nói đã ăn rồi, tôi xoa đầu cô bé, tóc của trẻ con lúc nào cũng mảnh mai mềm mại, trơn như tơ lụa.
Lúc này Đào Cẩn mới nhìn ra có gì đó là lạ, nhìn quanh một vòng, hỏi tôi. “Đường Kiêu đâu?”
Tôi lắc đầu: “Không biết nữa, có lẽ đang ngủ với vợ chưa cưới của anh ta, cũng có lẽ đã đi ra ngoài rồi, ai biết được?”
Sắc mặt anh ta không tốt lắm: “Vợ chưa cưới? Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi còn đối xử với cô như vậy sao?"
Anh ta hỏi tôi như vậy khiến tôi hơi khó chịu, thế nhưng quan hệ giữa tôi và Đường Kiêu vốn là quan hệ vụng trộm, dù nói ra thì sao? “Đúng vậy, có thể là vợ chưa cưới, cuối tuần bọn họ phải đi gặp người nhà, sau này chắc cũng sẽ kết hôn, cho nên chờ anh ta kết hôn, tôi sẽ được tự do”
Đào Cần tỏ ra vô cùng bất mãn với suy nghĩ này: “Như vậy khác nào cô là vật phẩm của anh ta không, đợi có vật thay thế thì lập tức đá cô đi, sao con người Đường Kiêu khốn nạn như thế!”
Vẻ mặt của Đào Cẩn rất phẫn nộ, tôi bế Shelly từ trong lòng anh ta, mỉm cười nói: “Có lẽ vậy, giờ tôi đã quen rồi.”
Thật ra tôi phát hiện con người Đào Cẩn rất có lực tương tác, ở cạnh anh ta, tôi luôn thấy rất thoải mái, cái gì cũng muốn chia sẻ với anh ta, có lẽ anh ta là người hay lắng nghe. “Chào buổi sáng Nhã Hàm.”
Chúng tôi đang đứng bên này, Phàn Dục Nam kéo tay Đường Kiêu đi từ trên tầng xuống, tôi liếc qua bọn họ, thấy sắc mặt Phàn Dục Nam hồng hào tinh thần tràn trề, chắc một phen mây mưa với Đường Kiêu tối hôm qua rất hài lòng.
Nghĩ tới đây, tim tôi hơi ê ẩm, nhưng ê ẩm thì có ích gì chứ? Anh là người xa vời không thể chạm tới, địa vị của tôi và Phàn Dục Nam ở trong lòng Đường Kiêu khác biệt như ngày với đêm.
Đến khi tôi nhìn vào mắt Đường Kiêu, anh cực kỳ không vui, sắc mặt âm trầm, như trời sắp mưa vậy.
Tôi biết anh đang cảm thấy không vui vì chuyện tôi và Đào Cẩn đứng cạnh nhau, thế nhưng tôi còn cách nào à? Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn, làm vậy là quá độc đoán rồi.
Vờ như không thấy ánh mắt anh, tôi mỉm cười với Phàn Dục Nam: “Chào cô Phàn.”
Có câu phụ nữ có ba thứ mẫn cảm trời sinh, tin đồn, trai đẹp, và đụng hàng.
Mà bên cạnh tôi có một trai đẹp nhũ mẫu, sau khi cô ta nhìn thấy hai chúng tôi thì hai mắt bắt đầu tỏa sáng, ban đầu tôi còn tưởng cô ta thích trai đẹp đằng sau tôi, kết quả về sau phát hiện hai mắt cô ta sáng lên nhìn hai chúng tôi.
Không sai, là hai người tôi và Đào Cẩn.
Ánh sáng trong đôi mắt đó là khát vọng với tin đồn.
Cô ta đến gần hơn, mặt đầy nghi hoặc. “Anh này là...
Đào Cẩn tao nhã lịch sự chìa tay ra: “Tập đoàn Trung Thiên, Đào Cẩn.”
Có lẽ Phàn Dục Nam có ấn tượng, nhẹ nhàng bắt tay Đào Cẩn: "Hân hạnh được gặp
Có lẽ Đường Kiêu không hài lòng lắm với hành động tôi bế con của Đào Cẩn, quát tôi: “Lý Nhã Hàm, cô đứng xa như thế làm gì? Còn không mau qua đây?”
Tôi đứng im không nhúc nhích, thầm nghĩ anh còn lên giường với Phàn Dục Nam, tôi và Đào Cần đứng cạnh nhau thì sao?
Đường Kiêu biết không gọi được tôi, bèn nói chuyện với Đào Cẩn. “Chủ tịch Đào, trước đó tôi nghe nói anh không tới tham gia buổi họp tinh anh này, sao hôm nay lại tự dưng đến vậy?”
Đào Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười trả lời anh: “Chẳng phải Chủ tịch Đường cũng vậy sao? Một buổi họp nhỏ mà cũng làm phiền anh tự mình đại giá quang lâm đi một chuyển, quả là có tâm với nghề.
Tôi ở bên cạnh rất khó hiểu, thì ra hai người này đều không muốn tới à? Vậy bọn họ còn bay hàng nghìn cây tới đây làm gì?
Chắc không phải... Là vì tôi đấy chứ?
Trong đầu tôi đột nhiên dần hiện ra một giải thiết quái dị, liệu có phải Đường Kiêu vì không cho tôi có cơ hội tiếp xúc với Đào Cẩn, cho nên mới mang tôi đến Phúc Kiến, mà Đào Cẩn thì biết tôi đến đây nên cũng mò tới?
Điều này thật sự quá kỳ quái...
Chỉ mong không phải nguyên nhân này, nếu không tôi sẽ thành bia ngắm mất.
Bây giờ như này, người càng nhiều thì càng lúng túng, mãi đến khi Phần Dục Nam nói buổi tối hôm nay trong khách sạn có tiệc tối đốt lửa trên cát, mọi người mới hào hứng lại.
Ngoại trừ tôi.
Ở thời điểm này, lựa chọn sáng suốt nhất của tôi chính là đi ngủ, Đường Kiều và Đào Cần như cây kim với cọng râu, đừng để đến lúc đó cãi nhau tôi còn phải đi khuyên nhủ, vậy ngượng lắm.
Dĩ nhiên tôi là người lựa chọn không tham gia đầu tiên, cho nên tôi tỏ thái độ lạnh nhạt: “Buổi tối tôi quen ngủ sớm, mọi người cứ đi đi."
Đường Kiêu đứng cách tôi không xa nhíu mày, nhưng Phần Dục Nam lại lay cánh tay anh làm nũng. “A Kiêu, buổi tối chúng ta cùng đi đi được không? Nghe nói tối nay còn có tiệc nhảy, anh còn nhớ điệu nhảy của chúng ta bên sông Seine không? Tối hôm nay, chúng ta hãy khiến bọn họ ngỡ ngàng đi."
Tôi không nghe nổi đoạn sau nữa, quay người định đi.
Giọng Đường Kiêu đột nhiên vang lên sau lưng, khiến tôi ngây người.