Mục lục
Giọt tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 225: Bị lừa đi




Tim tôi đập thình thịch một cái, Đường Kiêu trúng độc sao?



Làm sao có thể chứ...



Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi đã xông ra khỏi Cục Cảnh sát, từ phía xa đã thấy Mộc Tử Thông ngả ngớn đứng dựa vào chiếc siêu xe màu đỏ chói của hắn, vừa thấy tôi đi ra thì hắn đã huýt sáo. “Lên xe nào, để đại gia chở em đi tìm cậu ấy."



Tôi chạy qua đó nhưng trong bụng thì vẫn còn một sự tức giận chưa bùng phát, thế nhưng nghĩ đến việc đây là trước cửa Cục Cảnh sát không tiện nói chuyện nên tôi đã đi lên xe.



Hắn ta lái xe rất nhanh, tôi ngồi bên cạnh tức giận nói: “Bộ phim hay cuối năm của anh đấy, bản thân mình bị đưa vào Cục Cảnh sát không nói, đã vậy còn liên lụy đến tôi nữa, cái kế hoạch quỷ quái gì vậy hả



Mộc Tử Thông không hề tranh cãi với tôi mà trái lại còn nhìn tôi chọc ghẹo “Em Nhã Hàm à, nhìn bộ dạng của em thì em đang lo cho anh Đường Kiêu của em xảy ra chuyện à?” “Hai người thật là kỳ lạ, một người thì nói không yêu đối phương nhưng lại vì cứu người ta ra khỏi Cục Cảnh sát nên tự uống bình Quinine nhỏ, người còn lại thì nói hận người ta nhưng lại bỏ rơi vị hôn phu mà chạy đến bệnh viện tìm người ta... Ôi, cái thứ gọi là tình yêu quả là rất khó đoán mà



Vừa nghe hắn nói những lời đầy ẩn ý này, tôi nhanh chóng trợn mắt nhìn hắn hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh nói Đường Kiêu trúng độc Quinine là do anh ấy tự uống vào ư?”



Mộc Tử Thông cười hí hí nói: “Anh không có nói nhé, mà nói cậu ấy vì cứu anh cũng không phải là không thể, nhưng mà nhìn đạo đức cậu ta thì chắc là chỉ mong anh ngồi tù vô thời hạn thôi, vì vậy nên anh mới nghĩ là cậu ta vì cứu em... “Làm sao mà anh ấy lại vì tôi được chứ?”



Tôi chán nản cắt đứt lời hắn ta: “Anh ấy vốn dĩ không hề yêu tôi, đây là do chính miệng anh ấy thừa nhận” "Vậy nên?"



Mộc Tử Thông nhướn nhướn mày: “Sau đó thì em đã lao vào trong vòng tay của ông tổng Trung Thiên à?"



Câu nói này của hắn ta như một cái gai đâm thẳng vào nơi yếu đuối nhất trong lòng tôi, đã vậy nó còn lôi ra hết những suy nghĩ xấu xa trong đó ra nữa.



Tôi thừa nhận tôi là người ích kỷ, trong lòng thì vẫn còn hình bóng Đường Kiêu nhưng lại muốn có một tình yêu không cần tốn công tổn sức gì, chính vào lúc này Đào Cẩn lại xuất hiện trước mắt, khi con người ta đổi mặt với cái hạnh phúc trước mắt thì tôi đã quả quyết mà chọn người sau. “Nếu đúng vậy thì có sao chứ? Đường Kiêu chẳng phải cũng có tình mới sao? Tôi chẳng qua chỉ là một cô thư ký nhỏ, khi cô đơn thì tìm đến để làm bạn chung giường thôi, cả hai chúng tôi đều là chơi qua đường, hoàn toàn không hề có tình cảm thật... “Thế bây giờ em đang làm gì vậy? Đang ngồi trên xe của anh đến bệnh viện đâm Đường Kiêu thêm vài dao à? Đúng rồi, em lấy vũ khí chưa? Có cần anh lấy cho em con dao không?”



Tôi bây giờ đang mất dần thiện cảm đối với Mộc Tử Thông đấy, bình thường thì nói năng lung tung mà bây giờ khi đốp lại tôi thì lại chuẩn xác từng câu từng chữ, lời hắn nói khiến tôi không cách nào phản kháng lại được. “Em gái Nhã Hàm, xem ra thì em vẫn chưa hiểu rõ Đường Kiêu rồi, anh chơi với cậu ta từ hồi còn con nít nên anh hiểu rõ cậu ta hơn em nhiều, nói thật với em thì con người cậu ấy vốn là như thế, trong lòng thì xem trọng nhưng miệng thì không chịu nói ra, khép kín cực kỳ. “Thành thật mà nói thì tính cách cậu ta giống như phụ nữ tụi em vậy, miệng thì nói không nhưng lòng thì lại để ý vô cùng, em đó, sau này em phải tiếp xúc với cậu ấy nhiều thì mới không...



Tôi ngơ ngác vài giây nhưng vẫn giảo biện nói: “Anh đang nói về Phàn Dục Nam đúng không? Chuyện tình cảm của bọn họ liên quan gì đến tôi chứ. "Két...



Hắn ta thắng xe lại khiến tôi suýt chút nữa thì đâm đầu vào cửa kính, tôi tức giận mắng hắn: “Anh điên à?”



Mộc Tử Thông nghiêm mặt, như thể hận rèn sắt không thành thép: “Này, cô gái như cô năm nay cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi đúng không? Thế sao não cô không bằng một cô bé mười mấy tuổi vậy hả? Trước đây cô chưa từng hẹn hò bao giờ à? Cô nhìn thế nào mà lại nói Đường Kiêu thích Phàn Dục Nam vậy?” ‘ Tất nhiên là bọn họ... “Chết tiệt, cô vẫn còn cãi được à



Mộc Tử Thông cúi đầu mắng một câu: “Đường Kiêu nếu như thích Phàn Dục Nam thì đã không bỏ thuốc mẹ cô ta rồi? Cô thật là nực cười mà”



Não tôi đang thấy rối như mớ bòng bong: Ý anh là gì?”








Mộc Tử Thống nhăn nhỏ mặt mày: “Cuối cùng thì anh cũng hiểu vì sao mà Đường Kiêu lần nào cũng bị em chọc đến phát điên rồi, thôi đi, em đừng hỏi anh nữa, tự mình đến bệnh viện mà hỏi cậu ta cho rõ ấy”



Nói rồi hắn đạp chân ga, chiếc xe “vù” một cái rồi lao đi.



Sau đó thì hắn không nói gì với tôi nữa, tôi chán nản ngồi đó, khoảng mười phút sau, chúng tôi đến bệnh viện.



Mộc Tử Thông chậm rãi đi phía trước còn tôi thì ở phía sau, chúng tôi lên tầng mười tám của bệnh viện, sau đó đến một trước cửa căn phòng bệnh VIP.



Hắn trực tiếp đẩy cửa vào, trong phòng ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch của Đường Kiêu đang nằm đó thì hoàn toàn không có ai.



Mộc Tử Thông nở nụ cười không thiện ý lắm bước vào bên trong, sau khi tôi đóng cửa lại thì chỉ cúi đầu đi theo hẳn như người hầu vậy, tôi nép vào trong cái thân hình to lớn của hắn để Đường Kiêu không nhìn thấy tôi cho rồi. “Ồ, Chủ tịch Đường của chúng ta ăn sơn hào hải vị quen rồi nên tính uống Quinine để rửa ruột à?”



Đường Kiêu không thèm nhìn hắn mà trực tiếp hướng ánh mắt về phía tôi rồi trưng ra bộ mắt khó coi: “Coi như cô có chút lương tâm mà còn biết đến thăm tôi.”



Tôi giống như con lạc đà vậy, đầu thì càng cúi càng thấp hơn. “Nào nào nào, sao nghe ai đó nói lời gì mà chua dữ vậy? Tôi nghe đến mức nổi cả da gà lên rồi...



Mộc Tử Thông nở nụ cười như đóa hoa cúc vậy, khẩu khí của hắn khiến tôi rất muốn đánh hắn nên câu nói này của hắn đã thành công trong việc chọc giận Đường Kiêu. “Cút ngay cho ông! Cậu nói nhiều thật đấy, cô ấy đến rồi thì cậu đi được rồi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi nữa, thấy cậu là tôi thấy phiền rồi.” “Xí, đi thì đi... Em Nhã Hàm, đêm trăng thanh mát, em phải tranh thủ đó nha...



Tôi sợ hãi ra mặt, hắn ta định bỏ tôi ở đây sao? Nếu vậy thì chỉ còn tôi với Đường Kiêu ở đây thôi, thật là ngượng ngùng mà! “Anh đợi tôi với, tôi đi nữa...



Để tránh việc ngượng ngùng thì tôi nhanh chóng theo hắn đi ra ngoài nhưng bị Mộc Tử Thông đẩy lại: “Em hãy ngoan ngoãn ở đây đi, Chủ tịch Đường mới rửa ruột xong nên sẽ không có sức lực mà làm gì em đâu, đừng sợ hãi như thế.



Tôi



Một tiếng “rầm” vang lên, giọng của Mộc Tử Thông vang lên ngoài cửa một lần nữa: “Chủ tịch Đường, cửa đã đóng rồi nên cậu hãy từ từ tận hưởng nhé, nhớ khao tôi đi ăn nhé...



Sau đó thì hắn ta tí tởn rời đi, tôi hoảng sợ đi mở cửa nhưng mở hết nửa ngày vẫn không mở ra được.



Tôi khóc cười không xong, tôi là người đã có bạn trai rồi đó, hắn ta để tôi và Đường Kiêu trong một căn phòng như thế bảo tôi khi ra ngoài phải làm sao mà giải thích với Đào Cần đây? “Cô không muốn ở cùng tôi như thế sao?”



Trong lúc tôi còn đang phiền chán chửi thầm thì giọng nói Đường Kiêu đã truyền đến từ phía sau lưng.



Tôi quay đầu lại thì thấy đôi mắt đen láy của anh.



Đường Kiêu ngoắc ngoắc tay về phía tôi: “Qua đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK