“Mẹ nó, tên phá của Mộc Tử Thông này dạy anh nói linh tinh gì vậy không biết!”
Đường Kiêu nhỏ giọng lầm bầm hai câu, lập tức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt kinh hãi của tôi, trong con người hiện lên vẻ bá đạo. “Ý của anh là, anh muốn theo đuổi em”
Anh bỗng nhiên ném ra câu này khiến tôi bực bội lần nữa, thì ra những câu vừa rồi đều là Mộc Tử Thông dạy anh, thế nhưng... Đường Kiêu anh là công tử trăng hoa, tán gái còn cần Mộc Tử Thông dạy sao? Anh đang đùa tôi đấy à?
Thấy ánh mắt của tôi vẫn ở trạng thái mê mang, anh biết tôi đang ngẩn người, không khỏi mất hứng, bèn nhào tới đè chặt tôi trên giường lớn.
Trong chăn có thứ gì đó chọc vào eo tôi, rất cứng, hơi đau, tôi lại bị cơ thể Đường Kiêu đè lên, đành phải dịch cơ thể để eo mình không đè lên thứ cứng đó nữa.
Đường Kiêu cắn một cái lên môi tôi, hơi đau, tôi giận đến nỗi mắng anh. “Anh cầm tinh chó à? Bây giờ còn học cách cần người, anh làm phản đúng không?”
Có vẻ tâm trạng của Đường Kiêu cũng không tệ lắm, cho nên một tay chống trên giường, một tay đặt lên hông tôi, ung dung giải thích với tôi. “Ai bảo em không tôn trọng anh? Lại còn ngẩn người trước mặt anh, ngẩn người thì thôi, còn vặn eo quyến rũ anh, em đúng là yêu tinh quyến rũ người khác.
Bị anh trêu chọc, khuôn mặt tôi trở nên đỏ bừng: “Ai... Ai quyến rũ anh vậy? Tôi... Dưới chăn có thứ gì đó chọc vào eo tôi” “Dưới chăn có thể có thứ gì được chứ?”
Anh nghe tôi nói vậy, nửa tin nửa ngờ vén chăn lên, thấy dưới chăn có một thứ hình cây nấm to lớn, màu hồng.
Dưới biểu cảm giật mình kinh ngạc của tôi, hình như Đường Kiêu cũng sửng sốt một giây, lập tức trưng biểu cảm phức tạp cầm thứ đó lên, ấn một cái, thứ đó còn bắt đầu rung lên.
Mí mắt tôi bắt đầu giật giật, chỉ cảm thấy cả trái tim cũng run rẩy theo tần suất rung của chiếc gậy đó.
Anh đột nhiên quay lại, nở nụ cười gian xảo, tôi thấy tình thế không đúng, lập tức rụt về sau, cơ thể dán vào tủ đầu giường, lạnh như băng. “Em có muốn thử một lần không?”
Dưới vẻ mặt cười có chút dâm đãng của anh, tôi hoảng loạn lắc đầu, mắt nhìn chằm chặp thứ trong tay anh. “Đường Kiêu... Anh, anh đừng như vậy, tôi
Nét mặt anh thản nhiên: “Anh thấy tên Mộc Tử Thông này muốn chết rồi, dám để thứ này trong phòng anh, ông đây cần dùng thứ này để thỏa mãn em sao?".
ngôn tình ngược
Nói xong, anh trở tay ném thứ đó đi, chậm rãi cởi áo của anh, để lộ làn da màu bánh mật, tôi che kín mắt: “Đường Kiêu, anh đừng làm bậy, tôi... tôi sẽ giận thật đấy.
Anh không để ý đến tôi chút nào, ngược lại xuống giường, đi thẳng vào trong phòng tắm, chỉ chốc lát sau, bên trong đã vang lên tiếng nước ào ào.
Xong rồi xong rồi, anh đã đi tắm rồi, lát nữa đi ra tôi sẽ xong đời.
Tôi uể oải co lại trong chăn, nơm nớp lo sợ chờ đợi, không biết rốt cuộc anh tắm bao lâu, tôi lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ thiếp đi, hình như có người đang cẩn thận đắp chăn cho tôi từng li từng tí, nhưng tôi thật sự quá buồn ngủ, ngay cả mắt cũng chẳng muốn mở ra, tiếp tục rơi vào vòng xoáy trong mơ.
Ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh dậy, sau khi tôi mở mắt, biểu cảm bình yên như đứa trẻ của Đường Kiêu xuất hiện trước mắt tôi không hề phòng bị.
Tôi sửng sốt hai giây, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, không khỏi giật nảy mình, đẩy phắt anh ra.
Đường Kiêu bị tôi đánh thức, còn ngái ngủ nhìn tôi. “Dậy rồi à?"
Anh ngồi dậy trên giường, nhìn qua điện thoại: “Ừm, đã mười giờ sáng rồi, em ngủ giỏi đấy, ngủ đến nỗi tay anh tê cả đêm, anh không dám cử động, chỉ sợ đánh thức em dậy.
Tôi cũng ngồi dậy trên giường, nhìn thấy quần áo mình vẫn nguyện vẹn, không khỏi thở phào một hơi.
Anh cũng coi như chỉnh tề, dưới người chỉ quấn khăn màu trắng, thứ giữa háng hình như vì nguyên nhân “chào cờ” mà ngẩng cao đầu.
Tôi vô cùng xấu hổ nhìn qua chỗ khác, sau đó nghe thấy giọng anh hơi lành lạnh: “Bây giờ em còn không muốn nhìn anh sao?”
Không thể nói vậy được, nhưng giữa tôi và anh thật sự không thể tiếp tục dây dưa như vậy được.
Tôi thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói với anh: “Đường Kiêu, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh.”
Anh ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt đen như mực: “Vừa khéo anh cũng muốn nói chuyện với em.
Tôi ngước mắt nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu nhìn tôi, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, dáng vẻ của anh như một pho tượng thần vậy. “Em nói trước đi.
Anh lạnh nhạt mở miệng.
Cũng được, tôi nuốt nước miếng một cái: “Tôi không nói mấy câu như kiểu cắt đứt quan hệ nữa, dù sao anh cũng không nghe Như này đi, chúng ta rời khỏi thế giới của đối phương một cách hòa bình, anh có chịu không?”
Anh không hề do dự: “Không được.”
Được rồi, tôi đã đoán được kết cục này. “Đến bây giờ anh vẫn không hiểu rõ ý tôi à...
Ý của tôi là…” “Em nghe đây, Lý Nhã Hàm, anh không cần biết em có ý gì, mấy ngày nay anh cũng đã suy nghĩ, lúc trước khi ở bên em có lẽ anh đối xử với em không tốt, cho nên em mới lựa chọn ở bên Đào Cẩn, nhưng nếu như anh thay đổi, liệu em có quay lại không?”
Cái gì?
Tôi hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Đường Kiêu nói anh sẽ thay đổi? Thay đổi chỗ nào? Thay đổi ra sao?
Vì không cho anh có quá nhiều ảo tưởng, tôi bình tĩnh hỏi anh: “Có ý gì?”
Ánh mắt anh tĩnh mịch, mang theo ánh sáng hi vọng: "Em không thích anh lăng nhăng, anh sẽ thay đổi, em không thích anh nổi cáu, anh cũng sẽ thay đổi, chỉ cần là thứ em không thích, anh đều có thể từ bỏ, em thấy thế nào?”
Mấy vạch đen rơi xuống trên trán tôi, đành phải gạt tay anh ra, che đi bối rối trong lòng: “Anh có uống nhầm thuốc không vậy? Anh có thể thay đổi những tính xấu đó được sao?”
Nói xong tôi xuống giường, chạy về phía cửa, anh nhanh chân đuổi theo: “Bây giờ ngay cả một cơ hội em cũng không chịu cho anh sao? Sao em độc ác vậy?”
Tôi quay đầu liếc anh: “Trước kia anh có rất nhiều cơ hội, nhưng anh còn chẳng muốn nhìn một lần, bây giờ tôi đã có nơi tôi thuộc về, anh lại bảo tôi cho anh cơ hội, vậy dù anh thay đổi thì sao? Tôi phải đồng ý với anh, sau đó chia tay với Đào Cẩn à?”
Anh khẽ nhíu mày, tôi không để ý đến anh nữa, tiếp tục đi tới bên cửa, tôi mặc kệ, hôm nay dù có phá cửa, tôi cũng phải đi ra ngoài.
Cùng lắm thì báo cảnh sát, ai sợ ai?
Đường Kiêu tới ôm tôi, tôi mất kiên nhẫn giấy giụa, trong hỗn loạn, tôi làm rơi khăn tắm trên eo anh, cơ thể trần truồng của anh cứ thể hiện ra trước mắt tôi.
Tôi ngày người, mặt bắt đầu nóng lên trong nháy mắt, đôi mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Môi anh nhếch lên nở nụ cười lưu manh: “Anh mặc kệ, em quấn lại cho anh, nếu không hôm nay em đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.