Chương 41
Khi Dương Hân bị tôi kéo khẩu trang xuống thì cô ta lật đật giật lại, nhưng khuôn mặt biến dạng của cô ta đã bị mọi người nhìn thấy.
Mặt phải của cô ta sưng lên, trên miệng còn lưu lại vết máu, cái mũi vốn tẹt của cô ta có thêm một vết thương khiến nó càng tẹt thêm nữa.
Tôi ngạc nhiên một lúc nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Bộ dạng này của cô ta chắc chắn là bị vợ Tào Hoa đánh rồi.
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, cô ta chịu không được, nhấc chân chuẩn bị rời đi nhưng bị tôi cản lại.
“Đi cái gì chứ, cô sợ việc cô làm bồ nhí bị người khác biết sao?”
Cô ta ba lần bảy lượt hãm hại tôi, bây giờ cô ta thảm hại như vậy nên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội nhạo báng cô ta.
Dương Hân là một người rất xem trọng thể diện nên chuyện gì cũng háo thắng, muốn làm đẹp mặt mình. Đối với cô ta thì mất mặt là việc mà cô ta ghét nhất.
Quả nhiên, vừa nghe tôi nói xong thì những nhân viên xung quanh đã bắt đầu xì xầm, lâu lâu còn ném cho cô ta cái nhìn khinh bỉ nữa.
Dương Hân làm sao mà chịu được nỗi nhục này nên nhịn không nói lời nào, điều này còn chứng tỏ cho người khác thấy cô ta đang chột dạ trong lòng.
“Dương Hân, làm thì cũng làm rồi, cô còn sợ người khác biết sao?”
Tôi sẽ không giữ thể diện cho cô ta đâu, chuyện đã đến nước này thì tôi tuyệt đối sẽ không nhân từ với bất kỳ người nào từng hãm hại tôi.
Cô ta bị tôi làm nhục, thẹn quá hóa giận nên quát lớn: “ Lý Nhã Hàm, cô hại tôi thành ra như thế, tôi sẽ không tha cho côi”
Cô ta như phát điên, lao tới đâm sâm vào người tôi.
Cô ta thúc mạnh khuỷu tay vào bụng khiến tôi đau đến đổ cả mồ hôi hột.
Cô bé nhận dữ liệu tiến lên đỡ lấy tôi và hỏi tôi có sao không, tôi vừa cười vừa lắc đầu.
Lần này Dương Hân ra tay mạnh thật.
Tôi sẽ ghi nhớ rồi trả lại cô ta gấp mười lần. Tôi ôm lấy bụng vừa ra khỏi công ty thì có điện thoại reo lên.
Là một số lạ, tôi nhăn mày rồi nghe máy.
“Xin hỏi là Lý Nhã Hàm đúng không ạ?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là giọng của ai.
Tôi ừ một tiếng, giọng nói bên kia liền trở nên vui vẻ.
“Nhã Hàm, là tớ, Tiểu Lệ.”
Nghe câu này, cuối cùng tôi cũng khớp được cái giọng nói và cái tên lại rồi.
Tiểu Lệ là bạn học đại học hệ phiên dịch và cũng là lớp trưởng hệ phiên dịch của khóa chúng tôi, bởi vì tính cách vui vẻ mà mọi hoạt động của hệ đều giao cho cậu ấy làm MC.
Tôi và các bạn học giao lưu không nhiều, sau khi tốt nghiệp càng không có gặp mặt, không biết Tiểu Lệ tìm tôi có chuyện gì nữa.
“Nhã Hàm, thứ bảy tuần sau họp lớp hệ phiên dịch, cậu nhất định phải đến nhé!”
Cậu ấy nhanh chóng nói thời gian và địa điểm, chưa đợi tôi trả lời thì đã dập máy làm tôi một mặt ngơ ngác.
Họp lớp sao? Lúc học đại học, tôi luôn chỉ ở lớp học, ký túc xá, nhà ăn. Sinh hoạt vừa quy tắc vừa bình lặng, dường như không có chuyện gì đáng nhớ cả.
Nhưng dù sao Tiểu Lệ cũng đã gọi điện thoại đến mời tôi nên không đi cũng không phải. Nghĩ đến việc Dương Hân luôn miệng nói tôi giả thanh cao mà lòng tôi bùng lửa giận, đó đâu phải là do tôi muốn.
Về đến chung cư nấu cơm cho Đường Kiêu xong, tôi đột nhiên nghĩ đến việc lúc rời khỏi nhà Khương Chí Cang thì đã đem cả đống ảnh tốt nghiệp đi.
Tôi đi vào phòng, tìm rất lâu mới tìm thấy tấm ảnh.
Đống ảnh đã bị ép trong đáy tủ quá lâu nên đã ngả vàng nhưng tôi vẫn nhận ra từng khuôn mặt trong đó.
Đứng ở chính giữa hàng thứ nhất là những nam sinh sôi nổi nhất hệ chúng tôi; đứng ở phía tay trái hàng phía sau là những cô gái cao nhất, thậm chí còn cao hơn cả nam sinh; đứng kế tôi chính là Dương Hân với khuôn mặt mộc và xanh xao.
Mỗi một người trong bức ảnh tôi đều nhớ hết, họ in sâu vào não tôi, tôi chưa từng quên đi.
Ngón tay tôi trượt đến hàng thứ hai chính giữa, người thiếu niên với khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, cả người toát ra vẻ rạng ngời.
Tim tôi đột nhiên thắt lại, chưa đợi tôi phản ứng thì Đường Kiêu đã dùng đôi tay ôm lấy eo tôi.
“Đang xem cái gì vậy?”
Tôi nén đi sự đau thương và nói không có gì, chỉ là đang xem ảnh thời đại học thôi.
Anh giật lấy tấm hình trong tay tôi, nhìn nhìn rồi tìm ra tôi đang đứng ở hàng thứ ba phía tay phải.
“Cô đứng xa như vậy nhưng lại rất nổi bật”
Anh cười rồi nghiên cứu tấm hình của tôi, nói sao anh lại không gặp lúc tôi học đại học.
“Cô nói em, lúc đó cô rất xinh đẹp, chắc là nhiều người theo đuổi lắm?”
Anh năm lấy cằm tôi và nở nụ cười mê hoặc lòng người.
Đối với lời nói của anh thì tôi không phủ nhận. Không phải là tôi tự tin mà là vì những bức thư tình và những lời tỏ tình tôi nhận được thật sự quá nhiều, tôi cũng đã quen rồi.
Tôi sớm đã quen với sự theo đuổi của họ, bị họ vây quanh, nhưng cảm giác cao cao tại thượng thật sự không dễ chịu cho lắm.
Tôi đẩy đẩy vai của Đường Kiêu: “Ăn cơm thôi, nguội hết rồi.”
Có lẽ anh thấy đầu óc tôi suy nghĩ đẩu đâu nên anh hỏi tôi có chuyện gì vậy, tôi trốn không được nên nói với anh về chuyện đi họp lớp.
“Cô không phải đang tính đi gặp người tình cũ chứ?”
Anh cười cười, tôi tính mở miệng ra giải thích thì đã bị nụ hôn của anh khóa môi.
“Chính vì vậy từ đây đến khi đó, tôi phải làm cho cô hiểu ra cô là người phụ nữ của ai.”
Chương 42 Tôi không hiểu lý so tại sao
Đường Kiêu lại cứ thích gọi tôi là người phụ nữ của anh, hoặc là tự gọi mình là người đàn ông của tôi.
Nói chung là bây giờ anh đang bùng cháy dục vọng, cơm còn chưa ăn thì đã đẩy tôi xuống sô pha và lấy một cái nệm lót dưới eo tôi, rồi anh nhấc một chân tôi cao lên, tư thế trông rất xấu hổ.
“Đi họp lớp không được nói chuyện với người đàn ông khác đó.”
Anh vừa làm chuyện đó vừa ra mệnh lệnh cảnh cáo tôi, nếu mà bị anh biết tôi dám nói chuyện với người đàn ông khác thì anh sẽ không bỏ qua cho tên đó.
Thủ đoạn của anh tôi đã được xem qua.
Nhưng tôi không xem lời nói của anh là thật, tôi nghĩ đó chỉ là lời nói lúc đang làm chuyện đó, hình như nói vậy sẽ rất hưng phấn.
Nên tôi chẳng để ý đến anh mà đồng ý luôn, chứ thật ra tôi không hề để tâm tới.
Sau khi xong chuyện thì anh lại cảnh cáo tôi một lần nữa, tôi chỉ có thể gật đầu mà kêu anh mau ăn cơm.
“Cô đừng nói khi học đại học không thích một người nào hết nhé?”
Anh bán tín bán nghỉ, vừa ăn vừa chất vấn tôi.
Lúc đại học, ngoại trừ Khương Chí Cang thì tôi quả thật từng thích người khác.
Chỉ là đó là chuyện quá khứ rồi nên không muốn nhắc đến.
Vì để tránh rắc rối nên tôi nghiêm túc bảo anh là tôi không có, anh mới an tâm mà ăn cơm.
Đến thừ bảy, tôi chọn một chiếc váy màu đỏ thẫm. Chiếc váy rất đẹp, mặc trên người càng tôn lên vẻ đẹp của tôi.
Nhưng khi tôi đứng trước gương soi xem có chỗ nào không ổn không thì Đường Kiêu đã tiến tới bên cạnh.
“Cô định mặc chiếc váy này đến họp lớp sao?”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, mắt cứ liếc xuống ngực tôi.
Tôi nhanh chóng che lấy ngực và nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Đường Kiêu không xem nữa, chỉ là bộ mặt rất tức giận, từ tủ áo lấy ra một cái áo dài tay và ép tôi mặc vào.
“Tôi mặc cái gì anh cũng phải quản à!”
Tôi không chịu, bộ áo dài tay thật sự không thích hợp đi họp lớp, nó khiến tôi vừa sến sẩm vừa ngốc nghếch.
“Cô mặc hở hang như vậy không sợ người đàn ông khác nhìn sao?”
Anh chau mày không vui, bộ mặt giống như sắp nổi cơn lôi đình đến nơi vậy.
Có lẽ người nhìn tôi chỉ có anh thôi!
Tôi chửi thầm Đường Kiêu trong bụng mình.
“Cô nhất định phải mặc cái váy này sao?”
Giọng điệu anh có chút dịu lại khiến tôi cảm thấy lạ lùng nhưng đã gật đầu.
Anh cười ma mị, nụ cười đó khiến tôi nổi ca da gà lên.
Nhưng tôi vẫn kiên quyết gật đầu và không nghe theo lời anh.
Anh cười nhếch môi: “Nếu chiếc vày này có mùi của tôi thì cô cũng không còn mặt mũi đứng gần người đàn ông khác đúng không?”
Thì ra nấy giờ là anh đang sợ tôi tìm người đàn ông khác, nhưng nó thì có liên quan gì đến anh chứ, xem biểu hiện của anh thì chẳng qua là do tính chiếm hữu của anh tác quái mà thôi.
Việc mà anh muốn thì tôi không cách nào cản được. Sau khi bị anh ép làm một hiệp thì váy của tôi đã ướt nhẹp, tôi tức đến mức muốn bóp chết anh.
Anh ta thì một mặt nham hiểm mà đi ra khỏi cửa.
Quần áo tôi đem không nhiều, mặc dù từng dùng thẻ của anh mua vài bộ nhưng đa phần đều là đồ công sở nên không thích hợp mặc đi họp lớp.
Sau khi lựa chọn một hồi thì tôi đã mặc một cái áo trắng phối với chiếc váy màu xanh lục, đây là phong cách hồi đại học của tôi.
Mặc dù nhìn có phần tỏ vẻ ngây thơ nhưng tôi cũng chỉ có thể mặc như thế thôi.
Tất cả đều do Đường Kiêu, cái gì cũng phải quản. Tôi muốn nhanh chóng phục thù và thoát khỏi ma chưởng của anh.
Trên đường đi, tâm trạng tôi có chút bồn chồn. Tôi và mọi người trong lớp không thân nên không biết đến khi đó có gượng gạo không.
Nếu không ai quan tâm đến tôi thì tôi sẽ đi tìm Tiểu Lệ, cậu ấy đó giờ rất hoạt bát nên sẽ không từ chối trò chuyện với tôi.
Sau khi suy nghĩ xong xuôi thì tôi mới từ từ đẩy cánh cửa phòng của tiệm ăn vào, tôi nở nụ cười để mình trông không quá lạnh lùng.
Chỉ là khi tôi đi vào thì ánh mắt trên những khuôn mặt quen thuộc đó nhìn về phía tôi đều có ý gì đó.
Tôi không biết làm sao mà hình dung ánh mắt đó, nó có chút thương hại, xen vào đó là chút khinh bỉ và có chút đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi không để ý đến những ánh mắt đó, có lẽ trong mắt bạn bè tôi là một sự tồn tại kỳ lạ thôi.
Tôi nở nụ cười mà mình cho là đẹp nhất và chào hỏi mọi người, nói đã lâu không gặp.
Tôi nhìn lướt về phía mọi người nhưng không thấy người mà tôi muốn gặp.
Nhưng lại để tôi thấy khuôn mặt của Dương Hân.
Mặt cô ta đã bớt sưng rồi, cộng thêm lớp trang điểm nên cơ bản là nhìn không ra vết tích bị đánh.
Nhưng đáng tiếc là không ai bắt chuyện với tôi, rốt cuộc thì Tiểu Lệ phải thế vào vị trí đó.
Tôi được sắp xếp chỗ ngồi bên cạnh Dương Hân khiến tôi không biết nên nói lời nào. Ý của Tiểu Lệ là tốt, cậu ấy hoàn toàn không biết chuyện tôi và Dương Hân trở mặt nên mới cho rằng xếp tôi và cô ta ngồi chung với nhau sẽ không gượng gạo.
“Không ngờ cô lại đến nhỉ, không phải là một người cũng không quen sao?”
Mặt cô ta cười nhưng lời nói ra thì cay độc.
“Cô thành ra như thế chẳng phải cũng đến sao?” Tôi cười đáp lại.
Cô ta bị tôi nói đến cãi không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi.
Tiểu Lệ nói mọi người đã đến gần đủ, có thể bắt đầu rồi, không ngờ cửa phòng lại mở ra. Người vừa bước vào khiến tôi cứng đờ cả người, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Bao lâu không gặp nhưng anh vẫn như ngày xưa, không thay đổi chút nào.
Chương 43
Sự có mặt của Hà Phong khiến nhiều bạn nữ kích động, tất nhiên là bao gồm cả tôi và Dương Hân.
Cậu ấy vẫn như ngày xưa, sạch sẽ điển trai, dấu vết của thời gian hoàn toàn không lưu lại trên mặt cậu ấy.
Cậu ấy mới là mặt trời thật sự, không chỉ tướng mạo xuất chúng, tài hoa cũng đứng nhất đứng nhì. Năm xưa có người từng ghẹo chúng tôi là tài tử giai nhân của hệ phiên dịch, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể so sánh được với cậu ấy.
Hà Phong và tôi không giống nhau, cậu ấy có nhân duyên rất tốt, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo làm giá. Vì vậy nên tôi luôn ngưỡng mộ cậu ấy, thậm chí là từ ngưỡng mộ thành ái mộ. Chỉ là tôi chưa kịp biểu lộ lòng mình thì anh đã lắng lặng đi ra nước ngoài rồi.
Cậu ấy nhìn quanh phòng và đi đến chỗ trống bên cạnh tôi, hỏi tôi có thể ngồi cùng không. Cậu ấy vẫn như ngày xưa, nụ cười rất dịu dàng.
Cậu ấy vừa nói xong thì có người đã cười ồ lên như đang xem kịch vậy.
Tôi cười rồi nói được.
Nếu là tôi của ngày xưa thì lúc này tôi đã đỏ cả mặt nhưng thời gian trôi đi, tôi đã không còn là người con gái đơn thuần của ngày xưa nữa.
Có điều tôi có thể cảm nhận được Dương Hân đang hướng ánh mắt không mấy thiện cảm về phía tôi.
Bữa cơm ăn đến một nửa thì không biết ai bày trò mà bắt đầu nhắc đến chuyện ngày xưa người nào thích người nào khi học đại học.
Tôi lằng lặng ăn cơm và không có ý định tham dự nhưng vẫn không may bị điểm tên.
Người đàn ông đó là bạn cùng bàn với tôi lúc học đại học, cậu ấy xem ra đã uống rất nhiều rượu, cậu ấy cầm ly rượu loạng choạng đi về phía tôi với khuôn mặt đỏ lựng.
“Lý Nhã Hàm, năm xưa tớ theo đuổi cậu lâu như vậy mà cậu vẫn không đồng ý, thật là tức giận mà.” Tôi cười ngại ngùng mời cậu ta một ly.
Không khí ngày càng nóng lên, mọi người không còn tập trung vào việc ăn mà người thì lo trêu ngẹo, người thì lo uống rượu, như quay về lúc học đại học.
Đến người đó giờ luôn trầm lặng như Hà Phong cũng rót ly rượu nói là mời tôi.
“Bạn học Lý Nhã Hàm, đã lâu không gặp.
Ánh mắt cậu ấy như có ánh sao khiến tôi không để dời cái nhìn ra khỏi.
Ngơ đi một lát, tôi mới nở nụ cười, cầm lấy ly rượu và cụng ly với anh. Tiếng cụng ly nghe lanh canh vui tai, tôi ngẩng đầu và uống hết cả ly rượu.
Dương Hân thấy cảnh tôi và Hà Phong như trùng phùng sau bao ngày thì chịu không được, bèn lấy ly rượu lên mà mời cậu ấy một ly.
Lúc đi học chỉ có một mình tôi biết cô ta yêu thầm Hà Phong. Lúc đó tôi còn rất khổ não bởi vì tôi cũng có hảo cảm với cậu ấy.
Hà Phong gật đầu một cách lãnh đạm, thậm chí còn không cụng ly với cô ta, chỉ là uống một ngụm ứng phó mà thôi.
Dường như cô ta cảm thấy bị mất mặt nên không biết phải nói gì mà chỉ cười khan hai tiếng.
Tôi cười thầm trong lòng, tôi cười nhạo cô ta năm xưa yêu thầm Hà Phong, thậm chí mỗi ngày đều đến thư viện để giả vờ đụng mặt cậu ấy.
Tôi nhìn bộ dạng tủi thân của cô ta, xem ra bây giờ trong lòng cô ta vẫn còn lưu luyến Hà Phong.
Tôi tính toán trong lòng, đây là cơ hội tốt để đả kích Dương Hân.
Tôi mỉm cười mà vui vẻ trò chuyện với Hà Phong, tôi hỏi cậu ấy năm xưa sao lại im hơi lặng tiếng ra nước ngoài vội vàng như vậy.
Cậu ấy ngơ đi một lúc rồi giọng nói không được tự nhiên lắm: “Cậu không biết chuyện tớ ra nước ngoài sao?”
Tôi lắc đầu ngơ ngác, còn cậu ấy thì nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Tôi quả thật là không biết chuyện cậu ấy ra nước ngoài, thậm chí trước khi đi một ngày cậu ấy vẫn còn hẹn tôi ra ngoài. Vì vậy nên khi biết cậu ấy đã đi rồi, tôi đã kinh ngạc rất lâu.
“Tớ chưa từng nghe về việc cậu đi nước ngoài, sao cậu lại đi đột ngột vậy?”
Tôi không cam tâm, nếu ngày đó cậu ấy không đi thì có thể tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy, cho dù bị từ chối thì cũng không hối tiếc.
Mặt cậu ấy có chút khó chịu và nhìn về phía Dương Hân: “Tớ tưởng cậu biết, còn chờ cậu ở sân bay rất lâu nữa nhưng rốt cuộc cậu cũng không đến tiễn tớ.”
Tôi ngơ ngác hồi lâu, cậu ấy đợi tôi tiễn sao?
Tôi còn chưa mở miệng nói thì Dương Hân đã ôm lấy bụng quỳ xuống nói đau bụng.
Hà Phong nhăn mặt lại, hỏi Dương Hân có cần nghỉ ngơi một lúc không.
Biểu cảm của cô ta trông rất đau khổ, cô ta gật gật đầu nên Hà Phong đã đỡ cô ta ngồi lên ghế sô pha.
Tôi ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Hà Phong mà lòng tràn đầy suy nghĩ. Hà Phong là người rất dịu dàng, cho dù là đối với ai thì cậu ấy cũng không từ chối giúp đỡ.
Đợi cậu ấy quay lại thì Tiểu Lệ đã hô hào mọi người đi hát hò và tiếp tục uống rượu.
Tôi nhìn Hà Phong nhưng không nói lời nào mà cùng mọi người đi KTV.
Không khí trong phòng KTV có chút kỳ lạ, ánh đèn không biết có phải cố tình hay không mà trông rất u ám. Cộng thêm mọi người đều uống rượu nên không khí trông rất ám muội.
Tôi ngồi trong góc, thấy có chút khó chịu nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Vừa ra khỏi phòng thì đụng mặt Dương Hân vừa đi từ nhà vệ sinh ra.
Cô ta liếc tôi một cái, lớp trang điểm trên mặt lại đậm lên một chút, xem ra là mới dặm thêm phấn rồi.
Tôi nhướn nhướn đôi mày: “Sao, muốn quay về tìm Hà Phong sao?”
Như bị tôi nói trúng nên cô ta rất tức giận: “Lý Nhã Hàm, cô chẳng phải cũng thế sao?”
Tôi chưa mở miệng thì cửa phòng đã mở ra, Hà Phong bước đến gần.
Cậu ấy nhìn Dương Hân, ngữ điệu không mấy tốt.
“Dương Hân, câu nói vừa nãy của cô là có ý gì?”
Chương 44
Nhìn thấy Hà Phong thì vẻ uy phong của Dương Hân bỗng nhiên tiêu bớt, hoàn toàn không có chút tỉnh thần nào.
Còn tôi thì cảm thấy ngại ngùng với câu hỏi của Hà Phong nên cúi đầu định đi về trong phòng.
Hà Phong chặn tôi lại, trên mặt hiện lên vẻ bi thương. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, không biết đang xảy ra chuyện gì.
“Dương Hân vừa mới nói ‘cậu cũng vậy” là chỉ cái gì?”
Biểu cảm của Hà Phong như đang rất chờ đợi đáp án của tôi. Tim tôi nghẹn lại, có chút đau lòng.
Dù sao cũng bị nghe thấy rồi, thôi thì nói ra thôi, coi như là cho Hà Phong một đáp án cho quãng thời gian đau khổ yêu thầm lâu như vậy.
“Hà Phong, tớ và Dương Hân đều từng rất thích cậu. Chỉ tiếc là cậu đi nước ngoài cũng không nói với tớ.”
Tôi cẩn thận nói ra những lời này, giống như là cô nữ sinh ngày xưa đang yêu thầm cậu ấy vậy, đối mặt với cậu ấy, tôi không thể ra vẻ điềm tĩnh được.
Hà Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy thì lạnh lùng nhìn về phía Dương Hân.
Hà Phong tiến lên phía trước, Dương Hân hình như chột dạ nên lùi bước lại.
“Dương Hân, cậu nói cho tớ biết năm xưa rốt cuộc là thế nào? Tớ rõ ràng là nhờ cậu truyền đạt tâm ý của mình, nếu cậu ấy cũng thích tớ thì hãy đến sân bay, †ớ sẽ không đi nữa.”
Hà Phong chỉ tay về phía tôi, tôi chưa từng trông thấy vẻ đau buồn như thế “Hà Phong, tớ và Dương Hân đều từng rất thích cậu. Chỉ tiếc là cậu đi nước ngoài cũng không nói với tớ.”
Tôi cẩn thận nói ra những lời này, giống như là cô nữ sinh ngày xưa đang yêu thầm cậu ấy vậy, đối mặt với cậu ấy, tôi không thể ra vẻ điềm tĩnh được.
Hà Phong bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy thì lạnh lùng nhìn về phía Dương Hân.
Hà Phong tiến lên phía trước, Dương Hân hình như chột dạ nên lùi bước lại.
“Dương Hân, cậu nói cho tớ biết năm xưa rốt cuộc là thế nào? Tớ rõ ràng là nhờ cậu truyền đạt tâm ý của mình, nếu cậu ấy cũng thích tớ thì hãy đến sân bay, †ớ sẽ không đi nữa.”
Hà Phong chỉ tay về phía tôi, tôi chưa từng trông thấy vẻ đau buồn như thế của cậu ấy bao giờ. Còn tôi vẫn đứng tại chỗ không nói ra được lời nào.
Cậu ấy nói chữ “cũng”, ý là cậu ấy cũng thích tôi sao? Kết hợp với việc hỏi Dương Hân thì tôi bỗng dưng hiểu ra điều gì đó nên căm phẫn nhìn Dương Hân.
Lúc ở quán cà phê, Dương Hân từng lỡ miệng hét rằng tại sao người cô ta thích đều thích tôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu lúc đó tại sao cô ta lại nói như thế.
Sắc mặt Dương Hân dần dần trông rất khó coi, từ từ lộ rõ bản mặt thật của mình.
Cô ta cười cười, ánh mắt lạnh tanh: “Hà Phong, tớ đúng là không chuyển lời của cậu đến Lý Nhã Hàm nhưng bây giờ cậu biết thì sao chứ, cậu còn tính nhặt lấy đôi giày rách đó sao?”
Lòng tôi bỗng thấy căm phân, lời nói của Dương Hân khiến tôi thấy thật kinh khủng. Tôi và Hà Phong là do cô ta chia rẽ, sau đó còn thừa lúc tôi đau lòng mà giới thiệu Khương Chí Cang cho tôi nữa.
Quả là cô bạn thân vô tình và ác độc, miệng thì nói vì tôi nhưng người hại tôi nhiều nhất chính là cô ta.
Tôi nhìn vê phía Hà Phong, cậu ấy đang rất phân nộ, một tay đấm vào bờ tường kế bên Dương Hân khiến cô ta giật mình, còn tôi thì thót cả tim.
Nhưng cô ta lại không vì sự tức giận của Hà Phong mà ngừng chửi tôi.
“Hà Phong, cậu không biết sao, Lý Nhã Hàm đã gả cho mội người đồng tính, lại còn bám vào ông chủ, cậu có phải rất ngạc nhiên không? Cô ta là một đôi giày rách nát, tôi nghĩ chắc cậu cũng chả còn hứng thú nhỉ?”
Lời nói cay độc của cô ta như con dao đâm vào tôi.
Hà Phong là người ôn hòa, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nổi giận. Nhưng lần này cậu ấy trừng to mắt và nhìn Dương Hân bằng ánh mắt rất kinh khủng.
“Lý Nhã Hàm nếu là giày cũ thì cậu chính là đống cát dưới chân cô ấy, thật khiến người khác kinh tởm mà.”
Dương Hân trừng to mắt, tôi nghĩ cô ta hoàn toàn không ngờ Hà Phong lại đối xử cay nghiệt với cô ta như thế.
Lời nói của Hà Phong làm tôi có chút cảm động nhưng tôi không muốn dây dưa với Dương Hân nữa nên tính rời đi.
Tôi vừa quay lưng thì Hà Phong lại năm lấy cổ tay tôi. Cậu ấy tỏ vẻ mong đợi hỏi tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ấy không.
Nhìn vào đôi mắt của Hà Phong, tôi không thể từ chối được và gật đầu. Cậu ấy hình như rất vui, kéo tay tôi đi ngay.
Còn Dương Hân thì thẫn thờ đứng tại chỗ, cô ta mất kiểm soát và chửi ầm lên, thiếu điều muốn giết tôi thôi.
Cậu ấy kéo tôi đến một hành lang yên tĩnh của KTV, đôi tay nóng ấm khiến tôi có chút thất thần.
“Cậu sống có tốt không?”
Hai người chúng tôi im lặng rất lâu thì cậu ấy mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói không được tự nhiên.
Tôi cười, không chỉ là không tốt mà còn rất tệ nữa là đằng khác.
Tôi bảo tôi vẫn ổn, cậu ấy than một câu nói nếu năm xưa chúng tôi không lỡ mất nhau thì tốt rồi.
Nhìn vào đôi mắt của Hà Phong, tôi không thể từ chối được và gật đầu. Cậu ấy hình như rất vui, kéo tay tôi đi ngay.
Còn Dương Hân thì thẫn thờ đứng tại chỗ, cô ta mất kiểm soát và chửi ầm lên, thiếu điều muốn giết tôi thôi.
Cậu ấy kéo tôi đến một hành lang yên tĩnh của KTV, đôi tay nóng ấm khiến tôi có chút thất thần.
“Cậu sống có tốt không?”
Hai người chúng tôi im lặng rất lâu thì cậu ấy mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói không được tự nhiên.
Tôi cười, không chỉ là không tốt mà còn rất tệ nữa là đằng khác.
Tôi bảo tôi vẫn ổn, cậu ấy than một câu nói nếu năm xưa chúng tôi không lỡ mất nhau thì tốt rồi.
Tôi chỉ có thể cười mà thôi, thời gian không thể quay lại, chúng tôi đã sớm bị lỡ mất rồi.
Cậu ấy hỏi tình hình gần đây của tôi nhưng không hỏi về hôn nhân của tôi.
Điều này khiến tôi có chút cảm động, cậu ấy luôn luôn thấu hiểu lòng người và rất ấm áp.
Và từ cuộc trò chuyện thì tôi biết cậu ấy mới từ nước ngoài về, bây giờ là một phiên dịch viên có tiếng, rất nổi tiếng ở nước ngoài.
Tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy vì đã làm công việc mà tôi luôn ao ước.
Cậu ấy vẫn rất phong độ, hoàn toàn không mất đi tài hoa năm nào.
Bây giờ cậu ấy vẫn là hình mẫu tôi không thể vươn tới, bất kể là thân phận, địa vị hay là cuộc đời.
“Cậu bây giờ chắc là kết hôn rồi chứ?”
Suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc tôi cũng đã hỏi ra câu mà tôi muốn hỏi.
Cậu ấy trông rất ngạc nhiên và trả lời tôi là chưa.
Tôi thấy rất lạ, một người đàn ông giỏi giang như vậy sao đến bây giờ vẫn chưa cưới vợ chứ?
“Ngày hôm đó tớ đợi cậu ở sân bay, đợi rất lâu.”
Câu nói của cậu ấy khiến tôi đau lòng, rõ ràng là yêu thương nhau nhưng không thể đến được với nhau.
Tôi cười cười, nếu tôi đến thì bây giờ chúng tôi sẽ ra sao?
“Tớ từ sân bay đợi đến tận bây giờ.”
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, ánh mắt thắm thiết tình cảm ấy giống như cái bẫy khiến tôi không cách nào thoát ra được.
Chương 45
Tôi cũng không biết lý do tại sao mà khi nhìn Hà Phong thì trong đầu tôi lại hiện ra khuôn mặt của Đường Kiêu. Tôi không biết trả lời thế nào, đối diện với ánh mắt đầy trông đợi của cậu ấy tôi không biết phải làm sao.
Cũng may là Tiểu Lệ đã tìm tới chúng tôi nói là quay về chơi trò chơi.
Tôi nhanh chóng đi theo Tiểu Lệ, quay đầu nhìn cậu ấy thì thấy cậu ấy lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt.
Về đến phòng thì mọi người đều bảo hãy chơi trò nói thật mạo hiểm. Nói thật thì tôi chưa chơi qua trò chơi tập thể nên có chút sợ hãi.
Hà Phong sau đó cũng đã đi vào và rất tự nhiên ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy nhìn tôi nở nụ cười dịu dàng.
Bầu không khí nhanh chóng bị Tiểu Lệ khuấy động lên, mọi người đều rất hào hứng. Trò chơi tiến hành bằng cách đổ xúc xắc, người có số lớn nhất sẽ hỏi người có số nhỏ nhất. Trò chơi tiến hành trong tiếng hò reo của mọi người.
Các câu hỏi mở rộng từ “cậu từng thích ai” đến chuyện “lần đầu tiên”, cũng may là những câu hỏi này không đến chỗ tôi.
Sau đó khi tôi đổ trúng nút nhỏ nhất thì cảm thấy mình vừa nãy đã vui mừng quá sớm rồi.
Đổ được số lớn nhất là một nữ sinh ngày xưa không quá nổi bật, tên là Tiểu Quyên. Nghe nói bây giờ cô ấy gả được vào nhà giàu có nên trong bữa cơm rất là kiêu ngạo.
Bởi vì lúc nãy tôi đã thấy những yêu cầu mạo hiểm quá biến thái nên tôi đã quả quyết chọn câu nói thật, hy vọng là Tiểu Quyên sẽ nhẹ nhàng một chút mà bỏ qua cho tôi.
Nhưng biểu cảm của cô ấy xem ra không mấy thân thiện. Cô ấy ném ánh mắt sắc lẻm về phía tôi khiến tôi thấy có gì đó không ổn chút nào.
“Bạn Lý Nhã Hàm, nghe nói là cô đã gả cho một tên gay, có đúng vậy không?”
Não tôi như bị nổ tung làm hai, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi khiến tôi toàn thân ớn lạnh.
Ánh mắt của họ, tôi không thể nói ra được đó là cảm giác gì, nghĩ kỹ lại thì nó giống với lúc tôi vừa bước vào trong phòng tiệc vậy.
Tôi chán nản cúi đầu và ừ một tiếng, mọi người trong hội trường ồn ào lên.
Bọn họ từ thì thầm nói nhỏ đến lớn tiếng thảo luận, ánh mắt họ như con dao đâm vào trong sống lưng của tôi.
“Không ngờ Lý đại mỹ nhân của chúng ta chọn tới chọn lui lại chọn phải người đồng tính?”
Người nói câu này là Tiểu Quyên, giọng điệu mang sự chế nhạo. Lẽ ra tôi phải sớm biết là ánh mắt của cô ấy khi hỏi tôi đã không có ý tốt rồi.
Tôi không biết cô ta biết thông tin đó từ đâu, chuyện này ngoài những người trong cuộc biết chuyện thì chỉ còn…
Dương Hân…
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào gương mặt đắc ý của cô ta.
Không đợi tôi phản ứng thì lại có người làm náo động lên.
“Không chỉ vậy, tôi còn nghe nói cô đã trèo lên giường của sếp…”
Tôi muốn hét lên để những âm thanh đáng ghét đó biến mất, nhưng tôi lại đứng yên tại chỗ, đến nước mắt cũng không rơi.
Những chuyện này lẽ nào là lỗi của tôi sao? Bởi vì tôi gặp phải người xấu nên tôi mới bị đám người năm xưa đến ngẩng đầu cũng với không tới tôi này cười nhạo sao?
Tôi giận đến run người nhưng trong lòng tôi ngày càng cảm thấy đau thương. Tôi nhìn đám người mang tiếng là bạn học này, người mà từng yêu thầm tôi, bọn họ không ai đưa tay ra giúp đỡ nói hộ tôi vài câu.
Trong sự hoang mang tột độ thì tôi bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, tôi đi theo sự chỉ dẫn đó mà rời khỏi căn phòng.
Cơn gió ngoài ban công khiến tâm trạng tôi dịu đi một chút, tôi thẫn thờ đứng nhìn mặt đất rất lâu cũng không tỉnh lại được.
Sau lưng tôi đột nhiên ấm lên, Hà Phong cởi áo khoác đắp cho tôi, khuôn mặt cậu ấy trông rất lo lắng.
“Đi dạo một chút nào.”
Hà Phong không hỏi gì mà chỉ nói một câu đã khiến tôi thấy thật ấm áp.
Hà Phong lái một chiếc Cadillac, nó rất hợp với khí chất và thân phận của cậu ấy.
Tôi ngồi ở ghế phụ và nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận lấy nguồn gió mát lạnh nhưng lòng tôi hoàn toàn không thể bình phục.
“Nhã Hàm, nếu khó chịu thì cứ khóc ra đi, đừng giữ trong lòng.”
Hà Phong đưa một tay ra vỗ nhẹ vào đầu tôi, y như lúc học đại học vậy.
Tôi buồn không phải vì bị người khác biết tôi gả cho một người đồng tính mà là không một ai chịu nói hộ tôi lời nào.
Tôi thanh cao, không thích giao tiếp với người khác, những thứ này tôi đều nhận hết. Nhưng tôi không ngờ rằng nhân duyên của tôi lại tệ đến mức độ này.
Nếu như không có Hà Phong thì tôi cũng không biết phải làm sao.
Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt cảm kích, cậu ấy mỉm cười một cái và lái xe đến bên bờ sông.
Cậu ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào lòng cậu ấy. Tôi kháng cự nhưng đã bị cậu ấy ôm chặt hơn.
Cái ôm của Hà Phong và Đường Kiêu không giống nhau, trên người cậu ấy không có mùi khói thuốc mà lại mang một mùi nước hoa nhè nhẹ.
“Nhã Hàm, tớ phát hiện là bao nhiêu năm nay tớ vẫn không thể quên cậu được”
Câu nói của Hà Phong đâm thẳng vào tim tôi, khiến tôi không cách nào thoát ra được.
Bao nhiêu năm nay, tôi cũng nào có quên được Hà Phong? Cậu ấy là giấc mơ thời niên thiếu của tôi, là thanh xuân mà tôi không cách nào quên được.
Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, cảm giác bi thương dâng trào, đây là cái ôm mà tôi hằng mong ước, bây giờ lại là sự ấm áp trước mắt tôi.
Tôi lưu luyến sự ấm áp này nhưng tôi biết mình không xứng. Cuộc đời của cậu ấy rất sáng lạng, còn cuộc đời của tôi thì đã sớm vỡ nát rồi.
“Hà Phong, người phụ nữ như tôi không đáng để cậu nhớ đến.”
Tôi cố nén nỗi đau thương trong lòng mà rời khỏi vòng tay anh, tôi quay lưng bỏ đi.
Nhưng cậu ấy níu tôi lại lần nữa, ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu và mong đợi.
“Nhã Hàm, hãy ở lại.”
Chương 46 Người đàn ông của cô ấy “Xin lỗi”
Tôi vùng khỏi bàn tay của Hà Phong, không phải vì lý do gì, chỉ là bởi vì tình trạng hiện tại của tôi, tôi thật sự không thể chấp nhận được cảm tình thuần túy của cậu ấy.
Vừa quay lưng bước di thì tôi phát hiện ra Đường Kiêu đang đứng tựa bên xe ở gần đó nhìn về phía tôi, ánh mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Chưa kịp nghĩ thì Đường Kiêu đã tiến bước về phía chúng tôi.
Không hiểu sao mà mặt tôi đỏ cả lên, cảm giác giống nhưng đang bị bắt gian tại trận vậy, cho dù trước đó bị Khương Chí Cang bắt gặp tôi và Đường Kiêu ăn cơm cùng nhau thì tôi cũng không như vậy. Tôi rốt cuộc bị sao vậy?
Anh mở cửa bước xuống, tôi đứng trước mặt anh mà lúng túng cúi thấp đầu, tôi không biết phải giải thích như thế nào.
Nhưng mà bây giờ thì tôi nên giải thích với ai trước đây?
Hà Phong cũng bước xuống xe và đi tới bên cạnh tôi, đôi tay cậu ấy đút vào túi quần và cười hỏi: “Nhã Hàm, vị này là…”
Chưa đợi tôi mở miệng trả lời thì Đường Kiêu đã giành trả lời: “Xin chào, tôi là người đàn ông của Nhã Hàm, Đường Kiêu.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu trợn mắt nhìn Đường Kiêu chìa tay phải ra với Hà Phong, tôi không ngờ anh lại dám đường hoàng bảo anh là người đàn ông của tôi trước mặt người khác như vậy.
“Xin chào, tôi là bạn học đại học của Nhã Hàm, tôi là Hà Phomg, rất hân hạnh gặp anh!”
Hà Phong thoáng bất ngờ nhưng rất nhanh đã bắt tay với Đường Kiêu.
Lúc này càng không thể để Đường Kiêu ở lại đây lâu hơn, tôi không thể để cậu ấy biết quá nhiều. Nếu bị Hà Phong biết tôi leo lên giường của sếp thì hình tượng tôi trong lòng cậu ấy càng tan vỡ đi.
Tôi không biết là liệu Hà Phong có tin những lời trước đó không nhưng dù sao thì chuyện cần thiết lúc này là phải đưa Đường Kiêu rời khỏi nơi đây trước.
“Hà Phong, hôm nay cám ơn cậu, tớ đi trước đây.”
Đầu tiên là chào tạm biệt Hà Phong rồi nhanh chóng kéo Đường Kiêu lên xe dưới cái nhìn chăm chăm của Hà Phong.
Đường Kiêu từ đầu tới cuối cũng không nói lời nào mà chỉ mặc cho tôi kéo anh lên xe.
Anh khởi động xe, tôi ngồi trong xe chạy đi xa lánh thế sự.
Chiếc xe dừng lại trước cửa chung cư nơi tôi và Đường Kiêu ở, anh không nói lời nào mà tháo đai an toàn ra rồi xuống xe.
Trong khi tôi nghĩ Đường Kiêu đang giận thì cánh cửa bên cạnh đã mở ra. Đường Kiêu trầm ngâm không nói lời nào mà chỉ cởi đai an toàn của tôi ra và bế tôi xuống xe.
Tôi để mặc ang bế tôi vào tromg chung cư, anh trực tiếp ném tôi xuống giường và bắt đầu tháo cà vạt của mình ra.
Tôi biết anh ấy muốn làm gì nhưng biểu cảm bây giờ của anh khiến tôi không biết anh có đang giận hay không.
Vì vậy mà tôi im lặng mặc anh muốn làm gì làm.
Lần này thì anh hoàn toàn không có chút dịu dàng nào.
Anh trực tiếp đưa vào trong tôi và mạnh mẽ chiếm lấy nó.
Tôi chịu đựng nỗi đau bên thân dưới, lúc này tôi mới phát hiện ra là anh đã giận thật rồi.
Dường như phát hiện tôi đã phân tâm nên anh đã đẩy mạnh một cái để tâm trí tôi quay trở lại.
“Trên giường của tôi thì không được nghĩ về người đàn ông khác!”
Tôi từ từ làm quen với tiết tấu của Đường Kiêu và dần chìm vào trong khoái cảm.
Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng ra và mệt mỏi nằm nhoài trên người tôi.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy anh và hỏi có phải là anh đang… ghen hay không?
Anh ừ một tiếng trong sự mệt mỏi rồi chìm vào trong giấc mơ.
Đến khi tôi tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng Đường Kiêu đâu nữa.
Tôi thất vọng ngồi dậy, trong lúc đang phân vân không biết có nên cầm điện thoại lên gọi cho anh không thì đã thấy anh quấn lấy khăn tắm từ trong phòng tắm bước ra.
“Anh…” Tôi không biết nên mở miệng thế nào, lần đầu tôi thấy bộ dạng ghen tuông của anh, tôi không biết là nên vui hay buồn nữa.
“Tôi nhớ tôi từng nói là đi tham gia họp lớp không được nhìn người đàn ông khác, không được nói chuyện với người đàn ông khác. Cô quăng lời tôi nói đi đâu rồi?”
Anh cầm lấy khăn mặt ngồi trên giường lau tóc, nước bắn tung tóe lên mặt tôi, cái lạnh khiến tôi tỉnh táo hơn.
“Tôi…” Tôi không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ tôi nói anh nghe chuyện tôi đã cưới một người đồng tính và leo lên giường sếp đã bị toàn bộ bạn học của tôi biết hết rồi ư?
Những lời này dù thế nào tôi cũng không nói ra trước mặt anh được. Vả lại lời họ nói đều là sự thật nên tôi hoàn toàn không có lý do gì để phản biện.
Đột nhiên anh ném chiếc khăn đi và đi đến bên cạnh ôm lấy tôi vào lòng.
“Cô không thể kể cho tôi nghe mọi chuyện để tôi giúp đỡ cô sao?” Giọng nói đầy sức cuốn hút mang chút đau lòng thì thâm bên tai tôi khiến tôi ngây ra.
Thì ra anh đã biết mọi chuyện rồi sao?
“Xin lỗi.” Tôi ngập ngừng, ngoại trừ lời xin lỗi thì không biết phải nói gì.
Anh buông tôi ra và cười nói: “Cái khí thế khi cô đối diện với Dương Hân và Khương Chí Cang đâu mất rồi? Bây giờ sao lại chỉ biết nói lời xin lỗi trước mặt tôi vậy?”
Tôi nhất thời cứng họng, cho dù tôi biết anh đang trêu tôi nhưng lại không thể phản biện được.
“Cô nhớ lấy, cô là người phụ nữ của tôi nên không được tùy tiện để người khác ôm”
Chương 47 Bất an trong lòng
Tôi vốn không phải là cô gái mười mấy hai mươi tuổi nhưng khi nghe những lời ghen tuông này thì vẫn cảm thấy vui trong lòng.
Anh dường như rất thích bộ dạng ngoan ngoãn của tôi, hài lòng xoa đầu tôi rồi lại ghé mũi khẽ hít hà mùi thơm của tóc, rất lâu mới nỡ buông ra.
“Tôi không thích cái người đàn ông tên Hà Phong kia, sau này không được gặp tên đó nữa.”
Nghe lời anh nói, tôi nhướn nhướn đôi mày: “Nếu là mối quan hệ trong công việc thì sao?”
Anh nhìn tôi ra vẻ bất mãn: “Vậy thì tôi lựa chọn không hợp tác với công ty của hắn ta.”
Tôi…
Được thôi, anh có tiền anh muốn sao cũng được.
Tôi nằm trở lại giường, trong đầu cứ nghĩ về những chuyện xảy ra đêm hôm qua, chuyện Dương Hân cố ý làm khó, sự dịu dàng của Hà Phong, tất cả đều khiến tôi ngủ không được.
Người thì nghĩ đủ mọi cách để đả kích tôi, người thì lại sau nhiều năm mới nói với tôi là cậu ấy thích tôi.
Thiện và ác là hai cái rất cực đoan, giống như là sự khác biệt của lửa và băng, mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu khiến tôi trằn trọc không yên, đến khi Đường Kiêu đánh tôi một cái thì mới chấm dứt, không lâu sau tôi đã chìm vào trong giấc ngủ, tôi buồn ngủ đến mức đến giấc mơ cũng không có.
Sáng sớm thức dậy thấy ánh nắng mặt trời tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ, tôi hét toáng lên, hấp tấp dậy mặc quần áo.
“Sắp trễ rồi! Sắp trễ rồi!!”
Tôi tay chân hoảng loạn ra khỏi chăn nhưng lại nhìn thấy Đường Kiêu đang nằm ngủ trong chăn, ánh nắng chiếu vào khiến làn da anh trông căng mịn sáng bóng, cái thân hình quyến rũ chết người này có thể đi làm người mẫu đồ lót được rồi.
Lúc này tôi mới ý thức được đêm qua mình đã làm gì, nhìn lại cơ thể mình, xem ra đêm qua đã lưu lại bằng chứng của cuộc ân ái không ít.
Tôi bất giác đỏ cả mặt, anh ta đột nhiên ôm lấy tôi vào lòng và dùng giọng ngái ngủ nói với tôi: “Sếp còn ngủ bên cạnh cô, trễ giờ cái gì chứ? Vả lại hôm nay là cuối tuần, đêm qua cô uống đến lú lẫn rồi sao?”
Đúng rồi, hôm nay là cuối tuần mà tôi lại muốn đi làm? Xem ra tôi lú lẫn thật rồi.
Sau đó thì tôi lại ngủ không được nữa, bụng tôi đói cồn cào nên đã thức dậy làm thức ăn sáng.
Khi tôi mang thức ăn sáng bày lên bàn thì Đường Kiêu đã ngửi thấy mùi thức ăn mà thức dậy, quần áo còn chưa mặc mà đã chạy ra ngồi ăn bánh bao giống như bức tượng thần Hy Lạp.
Nhìn anh trên người không mảnh vải che thân, tôi ho khan hai tiếng và hỏi anh: “Đường tổng, cho hỏi cuộc sống riêng tư của anh luôn không có quy tắc như vậy hả?”
Anh nhếch môi lên và cười nham hiểm: “Sao? Muốn thử một lần hả?”
Tôi sợ hãi lắc đầu: “Không không không…”
Giây tiếp theo thì anh đã đứng trước mặt tôi, khuôn mặt điển trai của anh ghé sát mặt tôi, anh dùng tay phải xoay mặt tôi lại.
Tim tôi đang đập rất nhanh, khuôn mặt nóng bừng đến mức có thể chiên cả trứng gà, không cần nghĩ thì tôi cũng biết mặt tôi đỏ đến mức nào.
“Đường… Đường Kiêu…”
Tôi ngập ngừng nhưng anh lại càng tiến sát tôi hơn, đến mức tôi có thề cảm nhận thấy tiếng lông mi quét qua mặt tôi.
Tôi nhắm mắt lại nhưng chờ mãi không thấy nụ hôn của anh, vừa mở mắt ra thì thấy khuôn mặt đang cười muốn tắt thở của anh làm tôi có chút tức giận.
“Cô xem, phụ nữ các cô đều như thế, miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại bán đứng mình.”
Anh ta tiếp tục cười làm tôi tức đến muốn tát anh một cái. Lúc này điện thoại tôi reo lên.
Tôi bực mình nhấc máy lên xem thì thấy một mẩu tin nhắn không có ghi chú.
“Nhã Hàm, buổi chiều bốn giờ, tớ đợi cậu ở quán cà phê ‘Gặp Nhau’”, không gặp không về.”
Một đoạn tin nhắn vài chữ thôi nhưng khiến tim tôi đập điên loạn lên.
“Gặp Nhau” là quán cà phê tôi và Hà Phong thích nhất thời đại học, lúc đó tôi thường bị Dương Hân kéo đến làm bộ vô tình gặp mặt các kiểu, sau này thân thiết rồi thì đã trở thành nơi gặp gỡ của ba người chúng tôi.
Hà Phong…
Tôi thấy máu trong cơ thể đang sôi sùng sục lên, cái tình cảm giấu giếm trong lòng bao lâu nay dường như lại như nảy nở lần nữa, thậm chí là bắt đầu mong chờ…
Dù sao thì tôi cũng phải gặp cậu ấy một lần.
Tôi ăn sáng mà đầu óc trôi đẩu đâu, đúng lúc đang nghĩ lý do để Đường Kiêu thả tôi đi thì đột nhiên anh nói là buổi chiều anh phải về ba anh nên buổi tối sẽ không về nhà.
Tôi đang sầu não thì đột nhiên cảm thấy hứng khởi, thậm chí còn bịa ra vài câu nói dối rằng tôi sẽ nhớ anh để làm anh vui.
Buổi chiều ba giờ, tôi trang điểm kỹ càng và mặc quần áo đi đến điểm hẹn.
Bởi vì tâm trạng tôi quá phấn khích nên tôi đến điểm hẹn trước mười phút, tôi bất an ngồi đợi ở vị trí yêu thích và không ngừng nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cậu ấy đâu.
Chuyện gì vậy, chẳng lẽ cậu ấy gặp chuyện gì trên đường sao? Hay là cậu ấy không muốn đến?
Trong lúc tôi đang bất an thì có người đã võ nhẹ lên vai tôi từ phía sau.
“Nhã Hàm, đã lâu không gặp.”
Chương 48 Bị chơi khăm
Tôi quay đầu lại nhưng lại nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
“Anh là…”
Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt to bè bóng dầu kia, trong đầu đang không ngừng nhớ lại tôi có gặp qua người này chưa.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ gì cả.
“Nhã Hàm, cậu không nhớ sao? Tớ là bạn học của cậu, Hiểu Đông đây.”
Hiểu Đông? À, tôi nhớ ra rồi, hèn gì mà tôi thấy cậu ấy trông rất quen, thì ra là Quách Hiểu Đồng, truyền kỳ khóa trước của tôi, nhưng… cậy ấy tìm tôi có việc gì chứ?
Tôi nhớ là giữa tôi và cậu ấy ngoại trừ vài lần gặp gỡ trong hoạt động tập thể thì không có giữ liên lạc gì.
Tôi cười ngượng: “À… cậu tìm tớ có việc gì?”
“Lý đại mỹ nhân của tôi ơi, chẳng lẽ không có việc gì thì không được hẹn cậu ra ngoài sao?”
Chết tiệt! Thì ra người gửi tin nhắn cho tôi là người này sao? Làm sao mà cậu ấy có số điện thoại của tôi chứ?
Trong lúc tôi còn đang bối rối không hiểu chuyện gì thì Quách Hiểu Đông đã ngồi xuống bên cạnh tôi, không gấp gáp giải thích gì mà bắt đầu khơi chuyện với tôi.
“Nhã Hàm, cậu đúng là ngày càng đẹp đó, người ta nói phụ nữ từng trải rất có sức hút, cậu so với lúc xưa thì bây giờ thu hút hơn nhiều.”
Nghe xong lời cậu ta thốt ra mà tôi lạnh cả sống lưng.
“Chuyện đó… không biết làm thế nào mà cậu có số điện thoại của tớ vậy?”
Bằng trực giác của tôi thì tôi đã sớm có đáp án nhưng tôi vẫn không cam tâm, tôi muốn chính tai nghe cậu ta nói ra mới được.
“Là Dương Hân nói cho tớ biết đó, cô ấy đúng ta cô gái rất nhiệt tình, nếu không phải cô ấy thì tớ cũng không biết là trong lòng cậu vẫn chưa thể nào quên được tớ… Nói thật thì, Nhã Hàm, tớ cũng rất thích cậu, nếu chúng ta đều có cảm tình với nhau thì hãy đến với nhau đi…”
Cái cậu Quách Hiểu Đông này càng nói càng kích động, nước bọt cũng sắp phun hết ra, thậm chí cậu ta còn định nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi tránh né.
Tôi nói làm thế nào mà cậu ấy lại có số tôi được chứ, quả nhiên là bị người bạn thân ngày xưa bán đứng rồi.
Dương Hân chết tiệt lại dám dùng chiêu nham hiểm như vậy với tôi, còn nói là tôi chưa quên được Quách Hiểu Đông nữa chứ.
Tôi hít sâu một hơi rồi từ từ đứng dậy, dùng thái độ nghiêm túc nhìn cậu ta và nói: “Hiểu Đông, tớ nghĩ là cậu đã hiểu lầm rồi”
Cậu ta ngỡ ngàng đến mức những nốt mụn trên mặt muốn phát sáng cả lên: “Cái gì chứ, lúc đi học cậu còn lén gửi thư tình cho tớ mà, cậu vì tớ làm nhiều chuyện như thế thì tớ làm sao mà nỡ từ chối tấm lòng cậu được?”
“…Cậu yên tâm, bây giờ tớ đã là phó giám đốc của một công ty mậu dịch rồi, tớ hoàn toàn có khả năng nuôi cậu.”
Nói rồi cậu ấy lấy ra một bức thư tình, chắc đây là thư tình “tôi” đã viết cho cậu ấy.
Nhìn thấy tờ giấy này tôi tức đến run người.
Cô ta còn dám lén ghi thư tình cho cậu ấy, sức chịu đựng của tôi đã đạt đến mức người thường không thể nhịn được nữa rồi.
“Tớ nghĩ là cậu hiểu lầm rồi, tớ chưa từng viết thư tình cho cậu, cũng chưa từng thích cậu, đó đều là Dương Hân gạt cậu, cô ta muốn cậu bẽ mặt thôi…”
Không còn cách nào cả, nếu tôi không nói sự thật ra thì tên này sẽ càng nói càng quá đáng, có khi còn biến thành tôi khóc lóc muốn leo lên giường cậu ta nữa?
Con tiện nhân Dương Hân này, làm tổn thương tôi không được nên tìm mọi cách để bêu xấu tôi, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Trong lúc cậu ta còn hoang mang, tôi nhanh chóng cầm túi xách lên đi, mới đi hai bước thì bị cậu ta nắm lại.
“Lý Nhã Hàm, cô giả vờ thanh cao gì trước mặt tôi chứ, tôi dù tệ cỡ nào cũng còn hơn người chồng cũ đồng tính của cô chứ?”
Tôi cứng đờ cả người và nghiến răng ken két.
Cô bạn thân Dương Hân của tôi quả là có lòng, chuyện riêng tư của tôi cô ta chỉ còn thiếu điều muốn đăng lên bản tin thời sự thôi chắc?
Thấy sắc mặt tôi khó coi nên cậu ta đắc ý: “Cô là người như thế thì còn giả vờ gì nữa? Vậy đi, niệm tình cũ của chúng ta thì cô ngủ với sếp bao nhiêu tiền một đêm tôi sẽ trả gấp ba lần, cô thấy sao?”
Nói rồi hắn ta ra vẻ như là người chiến thắng đứng nhìn tôi, giống như là việc tôi ngủ với hắn là chuyện vinh quang lắm vậy, tôi còn phải quỳ xuống nhận ân huệ của hắn nữa! Tôi làm sao mà hạ tiện như vậy chứ!
Tôi lạnh lùng ôm lấy túi xách: “Không cần đâu, cậu tự giữ lấy tiền mà mua bao cao su đi.”
Nói rồi thì tôi nện đôi giày cao gót bước “cộp cộp cộp” xuống lầu, bởi vì trong lòng bực mình nên tôi đụng phải ai cũng không chú ý.
“Nhã Hàm? Tại sao cậu lại ở đây?”
Giọng nói người đàn ông rất quen thuộc giống như là sét đánh ngang tai, tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên, trước mắt là đôi mắt trong veo mà đượm buồn như hồ nước đóng băng chớm xuân, vừa bình lặng vừa điềm tĩnh.
“Hà Phong… tại sao cậu ở đây?”
Bây giờ đang là thời gian đi học về, những đôi nam nữ chen lấn nhau đi đi lại lại, chúng tôi bị đồn trong đám người giống như là hình ảnh trong phim điện ảnh.
Cậu ấy cười, nụ cười ấm áp tựa ánh nắng mặt trời chói lọi làm tôi mờ cả mắt.
“Tớ vừa đi ngang qua, đột nhiên nghĩ đến việc ngày xưa cậu rất thích uống cà phê đen ở đây nên vào, không ngờ lại gặp cậu”
Tôi ngạc nhiên, chuyện đã trôi qua bao lâu nay nhưng cậu ấy vẫn còn nhớ.
Lễ nào đây là định mệnh an bài sao?
Chương 49 Thâm tình không phụ
Không hiểu sao khi đối mặt với cậu ấy, tôi căng thẳng đến mức nói không ra lời nào.
Nhưng nghĩ đến việc Quách Hiểu Đông còn ở trên lầu, lỡ hắn ta nói ra lời nào thì tôi sẽ tổn thất nhiều hơn nữa.
Tôi cắn răng kéo tay Hà Phong đi ra khỏi cửa, còn vừa đi vừa nói.
“Cậu muốn uống cà phê gì, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.”
Có lẽ đây là lần đầu tôi chủ động trước mặt cậu ấy như vậy, tôi kéo tay cậu ấy ra khỏi cửa, đi một đoạn đường dài thì phát hiện tay chúng tôi toàn là mồ hôi.
Đợi đến khi tôi phản ứng lại thì phát hiện ra tôi đã kéo cậu ấy đến sân trường mẫu giáo, trong đó nhiều người qua lại, tôi vô thức thả tay cậu ấy ra và ngẩng đầu nhìn cậu ấy, lúc này tôi phát hiện mặt cậu ấy đỏ như tôm luộc vậy.
Cậu ấy cười ngại ngùng: “Trời nóng quá làm tớ chảy hết cả mồ hôi rồi.”
Lúc này tôi nghĩ là mặt tôi cũng không tốt hơn đi đâu, nghĩ lại thì cũng mắc cười, tôi là người phụ nữ đã kết hôn rồi, kéo tay người khác thôi có gì đâu mà đỏ mặt chứ? Tôi đâu phải là cô gái mười mấy tuổi đâu.
Không khí trở nên ngượng ngùng, tôi cười khan hai tiếng, không biết phải nói gì để phá vỡ sự im lặng giữa hai chúng tôi.
“Cậu có còn nhớ không? Lúc đi học cậu rất thích ngồi ở vị trí cửa sổ trong thư viện, có những lúc tớ đánh bóng rổ đi ngang qua thì thấy cậu đeo tai nghe nghiêm túc ngồi đọc sách, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến cậu trông đáng yêu như gấu con vậy.”
Hà Phong nói xong câu này khiến tôi ngượng ngùng lẫn chút mơ hồ, câu nói ấy có nghĩa là gì?
Tôi nhìn cậu ấy ngơ ngác, có thể là biểu hiện có chút khờ khạo nên thành công trong việc chọc cười cậu ấy.
“Cậu vẫn như ngày xưa, luôn dễ dàng khiến tớ nở nụ cười… nếu không phải là Dương Hân thì chắc bây giờ chúng ta đã rất hạnh phúc.”
Cậu ấy dịu dàng vén tóc tôi ra sau tai, động tác cậu ấy thành thục như thể đã chuẩn bị lâu lắm rồi, khiến tôi chìm trong sự dịu dàng của cậu ấy không thể thoát được.
Đúng là vận mệnh trêu ngươi, năm xưa tôi không đợi được giây phút này, nhưng qua vài năm khi cậu ấy nói với tôi những lời dịu dàng như vậy, thì tôi đến tư cách nói lời mật ngọt với cậu ấy cũng không có.
“Đúng vậy, nhưng đáng tiếc đã là quá khứ rồi.”
Tôi cúi đầu, ánh hoàng hôn khiến bóng của hai chúng tôi kéo dài ra, nhìn trông giống như một đôi tình nhân thân mật tựa vào nhau.
“Không, Nhã Hàm, tớ không cam tâm, bao nhiêu năm nay tớ đã thử thuyết phục mình chấp nhận cô gái khác nhưng không ai cho tớ cảm giác như cậu được…”
“Tớ biết cậu sống không hạnh phúc, về chuyện chồng cũ của cậu, tớ cũng có biết chút ít, nhưng bây giờ cậu đã thoát khỏi rồi không phải sao? Cậu luôn cảm thấy mình là người phụ nữ đã ly hôn nên cậu muốn trốn tránh tình cảm của chúng ta đúng không?”
Cũng phải, hôm họp lớp cậu ấy cũng có mặt, làm sao lại không biết chuyện của tôi chứ?
Tôi thở dài thườn thượt, muốn cố nở một nụ cười nhưng cuối cùng lại biến thành cười khổ.
“Hà Phong, không phải là tớ trốn tránh, chúng ta thật sự không thể bên nhau…
điều kiện cậu tốt như vậy, cậu có công việc tốt, sau này nhất định sẽ gặp được cô gái tốt hơn tớ nên bây giờ cậu đừng nói như vậy, dù sao chuyện sau này… ai mà nói trước được?”
Khi nói những lời này thì trong đầu tôi lại hiện ra hình bóng của Đường Kiêu, anh ấy cũng thích cười, khi cười trông tràn đầy sức sống. Sáng nay anh ấy còn nói tôi đừng liên lạc với Hà Phong, kết quả chiều chúng tôi lại bên nhau, nếu anh ta nhìn thấy chắc sẽ nổi cơn tam bành nhỉ?
Lúc tôi đang phân tâm thì Hà Phong đã ôm tôi vào lòng, tôi ngạc nhiên muốn vùng ra nhưng cậu ấy đã ôm chặt lấy.
“Tớ không để ý đến quá khứ, cũng không màng đến việc người khác nói gì về cậu, cho dù cậu và ông chủ bên nhau thì đã sao? Thích cậu là việc của tớ, tớ sẽ không để mình hối hận… Nhã Hàm, tớ sẽ cho cậu tương lai tốt đẹp, tin tớ, tớ sẽ khiến cậu hạnh phúc!”
Cậu ấy nói chắc chắn giống như là tiếng chuông gõ thẳng vào tim tôi khiến tôi cảm động đến suýt khóc.
“Đêm sau khi tớ gặp cậu thì tớ từng hoang mang, tớ biết rõ cậu và sếp đang bên nhau nhưng tớ vẫn không thể khống chế được lòng mình, cho dù sau cùng chúng ta không thề nào thì cũng hãy cho tớ một cơ hội? Không thử thì làm sao mà biết không thích hợp chứ?”
Cậu ấy buông tôi ra, ánh mắt cậu ấy sáng như ngôi sao trên trời khiến tôi chói lóa cả mắt.
Nói thật thì tôi vẫn còn thích cậu ấy, dù sao thì cậu ấy cũng là người đàn ông đầu tiên mà tôi thích, bây giờ nghe được lời tỏ tình chân thành như vậy, tôi không khỏi rưng rưng nước mắt.
Lời nói cậu ấy chân thành lại kiên định, tôi còn lý do gì mà từ chối chứ?
Tôi định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên điện thoại reo lên, tôi cười xin lỗi cậu ấy và lấy điện thoại ra xem.
Là Đường Kiêu.
Chương 50 Cuộc hẹn ngại ngùng
Tôi có chút chột dạ nên đẩy cậu ấy ra và đi ra một góc nghe điện thoại “Cô đang ở đâu?”
Vừa bắt điện thoại lên thì người đầu dây bên kia đã liên tục tra hỏi khiến tôi thấy hơi chột dạ nên chỉ có thể thành thật trả lời là tôi đã đi ra ngoài.
“Hèn chi mà trong nhà không có người.”
Đường Kiêu hắt hơi một cái trong điện thoại: “Khi nào cô về? Tôi còn phải ăn tối đó.”
Tôi hoài nghỉ: “Không phải anh về nhà ba anh sao? Sao đột nhiên lại về sớm vậy?”
Anh ấy trầm ngâm vài giây rồi bật ra tiếng cười nham hiểm.
“Ha ha ha ha… tôi gạt cô đấy, tôi muốn xem cô có ở nhà không, xem ra… cô quả nhiên là không có nhà, nói đi, ở ngoài làm gì? Có phải là đi kiếm người đàn ông khác sau lưng tôi không?”
Tôi tức đến nghiến răng ken két, tên Đường Kiêu chết tiệt, gì chứ, gạt tôi sao?
Đúng là đồ thần kinh mà!
Nếu anh ta không có ở nhà thì tôi cũng không cần nói ra chuyện của Hà Phong, nếu không thì thể nào anh ta cũng chạy như bay trên chiếc siêu xe từ nhà ba anh †a về nhà trừng phạt tôi.
“Tôi có thể có đàn ông nào, quần áo cũng chẳng có cái nào hở hang cả, lại là người phụ nữ từng kết hôn thì làm sao mà đi quyến rũ đàn ông được?”
Nói xong câu này thì tôi thấy chột dạ nên lén nhìn Hà Phong một cái, cậu ấy đang nhìn tôi từ xa, đôi mắt cong cong như mặt trăng trên trời vậy.
“Nói cũng phải, cô chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, người khác tơ tưởng cũng không được, cô nghe rõ chưa?”
Tính chiếm hữu của anh ta mạnh mẽ đến vậy sao…
Tôi nuốt nước miếng: “Vâng, Đường tổng.”
Nói xong câu này thì anh ta rất vui, còn cười lớn nói ngày mai sẽ thưởng cho tôi.
Tôi còn đang nghĩ phần thưởng của anh ấy là sẽ tăng lương cho tôi hay mời tôi ăn một bữa ngon đây thì đột nhiên có tiếng con gái vang lên hỏi anh đang gọi điện thoại cho ai mà cười vui thế, rồi anh cúp điện thoại luôn.
Tôi cầm lấy điện thoại mà suy nghĩ, chắc hẳn trong nhà ba anh ta còn có con gái nhưng chưa nghe anh nói qua bao giờ bên tôi cũng không rõ.
Nghĩ lại thì tôi và anh ấy là mối quan hệ ~ nhân viên và sếp, nếu nhất quyết phải tìm hiểu sâu thì dù tôi có là nhân tình của anh thì cũng không có tư cách gì mà hỏi chuyện nhà của người khác chứ?
Mặc dù nghĩ như thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút không vui nhỉ…
Tôi lắc lắc đầu muốn quăng bỏ đi những suy nghĩ trong đầu, Hà Phong đi đến, khuôn mặt đầy quan tâm: “Sao, nhà cậu có chuyện gì sao?”
Tôi lắc đầu, Đường Kiêu có cuộc sống của anh ấy, tôi và anh ấy chỉ là thỏa mãn nhu cầu lẫn nhau thôi, chẳng lẽ có tồn tại cái gọi là chân tình sao?
Nắm bắt hạnh phúc trước mắt mới là điều quan trọng nhất!
Tôi dịu dàng nhìn Hà Phong: “Không có gì, nhà tớ có mỗi mình tớ thì làm sao mà có chuyện gì…”
Cậu ấy nở nụ cười ngọt ngào: “Nếu vậy thì tiểu thư xinh đẹp dịu dàng Lý Nhã Hàm, không biết em có nể mặt cùng tôi đi ăn tối không?”
Tôi mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Địa điểm ăn tối là nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố, tôi bước vào và ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, từ vị trí tôi ngồi có thể thu toàn cảnh thành phố trong tầm mắt.
Nói thật thì tôi không hiểu được suy nghĩ của những người có tiền lắm, tốn nhiều tiền đến nơi cao cấp như vậy để ăn cơm, so với việc ngồi ở vỉa hè ăn đồ nướng thì tôi thích vế sau hơn.
Hà Phong ngồi đối diện tôi đang gọi món, thần thái trông rất tự nhiên, mọi động tác đều điển trai y như chàng hoàng tử bước ra trong truyện thần thoại vậy.
Cậu ấy chốc chốc lại ngẩng đầu, nói với nhân viên bằng giọng nói dịu dàng như dòng nước chảy, lúc tôi ngẩng đầu lên thì thấy nhân viên đang đỏ mặt trả lời câu hỏi của cậu ấy, còn hai cô gái ngồi bàn bên cạnh thì ngẩn ngơ nhìn cậu ấy.
Quả nhiên quá điển trai cũng là khuyết điểm, đi đến đâu cũng dễ dàng bị người khác nhìn.
“Nhã Hàm, cậu thích ăn món gì?”
Cậu ấy dịu dàng hỏi kéo tâm tư tôi về, tôi nhìn cậu ấy và mỉm cười: “Cậu ăn món gì thì tớ ăn món đó.”
Cậu ấy cười ngại ngùng, gãi gãi đầu rồi nói với nhân viên: “Vậy lấy hai phần bò bít tết kiểu Pháp và hai phần canh nấm vị tiêu đen.”
Trong lúc cậu ấy gọi món thì tôi đảo mắt nhìn xung quanh nhà hàng, đột nhiên bị một khuôn mặt quen thuộc thu hút.
Tôi nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai đó ga lăng kéo ghế cho cô gái mặc váy đỏ, hai người vừa nói vừa cười ngồi xuống vị trí gần vị trí của tôi, khuôn mặt người đàn ông tôi thấy rất rõ còn người phụ nữ thì chỉ thấy nửa khuôn mặt nhưng theo phán đoán thì cô ta không phải là dạng vừa.
Tại sao Đường Kiêu lại ở đây, anh ấy không phải là về nhà ba anh ấy sao?
Điều tôi cần quan tâm bây giờ chẳng phải là chuyện của mình sao? Anh ấy ghét việc tôi ăn tối với Hà Phong, nếu lỡ bị anh ấy bắt gặp thì sao?
Trong lúc đang đứng ngồi không yên thì đột nhiên tôi phát hiện Đường Kiêu đang rảo bước đi về phía tôi…
Truyện Giọt Tình - Giọt tình truyện - giot_tinh - Truy cập Zalo : https://zalo.me/g/cmmwuv189 - Hải Yến đọc thêm chương mới nhất nhé