Sau khi thành công nghe thấy giọng nói vô cùng kinh ngạc của Phàn Dục Nam, tôi lập tức như bị ảnh hậu Oscar nhập, bày ra vẻ ngày thơ như thiếu nữ bị sàm sỡ, tát Đường Kiều một cái: “Chủ tịch Đường, anh... anh là đồ khốn!”
Lúc tôi tức hổn hển xoay người cầm thẻ phòng mở cửa, còn nhân cơ hội liếc qua biểu cảm của Phàn Dục Nam, thấy cô ta há to miệng, mặt đầy vẻ khó tin.
Trước khi đóng cửa lại, tôi cố ý nhìn thoáng qua Đường Kiêu, thấy anh ôm mặt đăm chiêu nhìn tôi, chắc là cũng bị dọa ngây ra rồi.
Tôi nheo mắt với anh, cho anh một nụ cười ngọt ngào, rồi đóng sầm cửa lại.
Nằm trên giường, tôi hưng phần rất lâu, còn thiếu nước lăn qua lăn lại trên giường cười to, xem ra diễn xuất của tôi cũng rất tốt, sau khi tát anh xong, anh tỏ ra đầy vô tội và đau khổ, đúng y biểu cảm của người bị hại...
Chậc chậc, thử hỏi có ai có thể “diễn mà như không diễn được như tôi không?
Không biết đã tự sướng bao lâu, dù sao sau đó tôi cũng ngủ trên giường, mơ mơ màng màng ngủ đến sáng hôm sau, chuông cửa kêu lên như đòi mạng. Tôi hận không thể rời giường, cầm chày cán bột đánh kẻ đang nhấn chuông cửa liên tục kia một trận.
Sau khi tỉnh táo lại mới nhận ra đang ở trong khách sạn, tôi đi đầu tìm chày cán bột chứ?
Tôi mang theo mái đầu ổ gà rời giường, bụng tức anh ách đi mở cửa, nhìn thấy Đường Kiêu tuấn tú lịch sự đứng ở cửa.
Có lẽ tôi ngủ vẫn hơi choáng, đâu phải chưa từng gặp Đường Kiêu, song nhìn dáng vẻ anh mặc đồ vest làm ăn vẫn suýt chảy máu mũi với độ đẹp trai này.
Trong hành lang có ánh nắng, ánh nắng mùa này vừa đủ, không gắt không nhạt, vô cùng phù hợp cho sự sống, mà người cao lớn trước mắt tôi gần một mét chín, khi tôi không đi giày cao gót, tôi không thể không ngước hẳn đầu lên nhìn anh. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hồi còn trẻ xem không ít phim thần tượng, đọc tiểu thuyết tình cảm, phần lớn nam chính trong đó đều mày kiếm mắt sáng, mũi cao dọc dừa, môi trái tim đỏ thắm, tóc mai như đao cắt, khi đó tôi cảm thấy toàn xạo cả, làm sao có thể có người đẹp đến vậy chứ?
Bây giờ xem ra, tiểu thuyết tình cảm thật sự không lừa tôi, trong cuộc sống thật sự có hàng báu này, còn cho tôi gặp được.
Có điều tên này ngoại trừ bề ngoài được ra, những mặt khác rất cặn bã, mặc dù có câu lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng, nhưng tôi không thể nào trở thành người khiến lãng tử quay đầu vì yêu được, nếu thật sự có thể khiến anh quay đầu, đó cũng là chuyện của Phàn Dục Nam.
Không biết tôi ngẩn ra như vậy bao lâu, về sau Đường Kiêu huơ huơ tay trước mặt tôi, tôi mới hồi phục lại tinh thần. “Sao vậy? Ngủ một đêm mà choáng váng đầu óc à?”
Tôi lườm anh: “Mới sáng sớm anh làm gì vậy? Anh đi lấy mạng ai à?”
Anh không hề khách khí lườm lại tôi: “Hôm nay tham gia buổi họp tinh anh, cô nói xem tôi làm gì?”
Lúc này tôi mới ra còn có việc như thế, trước đó tôi còn hoàn toàn quên mất việc này, tưởng đang đi du lịch tập thể vậy.
Tôi nheo đôi mắt ngái ngủ nói với anh: “Vậy anh chờ lát, tôi ra ngay đây.
Anh nói với tôi như tên lưu manh: “Tối hôm qua đi ngủ sớm như vậy mà đến bây giờ vẫn chưa tỉnh sao? Liệu có phải cô hôn tôi một cái rồi nhớ nhung tôi cả đêm, cho nên mất ngủ không vậy?”
Ôi ôi, có thể biết xấu hổ chút không vậy? Tôi mệt mỏi “ừ một tiếng, sau đó đóng sầm cửa lại.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, tôi xuất hiện ở cửa lần nữa, nét mặt sáng láng nhìn anh, anh quan sát tôi từ đầu đến chân như đang lựa một món hàng nào đó, sau đó nói: “Tàm tam."
Rồi anh rất tự nhiên nắm tay tôi đi qua hành lang đến thang máy.
Ban đầu tôi không cảm thấy có gì, nhưng tôi đột nhiên nhớ tới Phàn Dục Nam, liền lặng lẽ rụt tay về, anh cúi đầu nhìn, lại nằm lại tay tôi.
Thế là tôi ho khan một tiếng: “Cái đó... Lát nữa bạn gái anh nhìn thấy sẽ giận đấy, tôi nói với anh này, ánh mắt của cô ta có thể làm Tiểu Lý Phi Đao đâm tôi thành cái sàng đấy.
Anh cúi đầu liếc tôi: “Có đáng sợ như cô nói không vậy?”
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là có, với anh đương nhiên cô ta ôn hòa ngoan ngoãn săn sóc. Đối với tôi... Nếu cô ta biết tôi là tình địch của cô ta, còn từng sảy thai vì anh, không chừng cô ta sẽ cầm súng Gatling chạy tới nhà tôi pằng pằng tôi...
Anh nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn kẻ thần kinh, khẽ nói: “Thật không rõ trong đầu cô suốt ngày chứa những gì, thật muốn cầm con dao nạy đầu cô ra khám xét
Trong đầu tôi lập tức hiện lên cảnh Đường Kiêu cầm dao giải phẫu bổ đầu tôi ra, da đầu không khỏi lập tức tê dại, vô thức dịch sang bên cạnh.
Ra khỏi thang máy, Đường Kiêu kéo tay tôi, từ xa tôi đã thấy Đào Cẩn và Phàn Dục Nam đứng ở cửa, do chột dạ, tôi vội hất tay anh ra, hấp tấp chạy đến cửa.
Đường Kiêu gọi giật lại: “Lý Nhã Hàm, cô đứng lại cho tôi!”