Tiếng “ào” vang lên, trên mặt trên đầu trên người tôi toàn là mùi rượu, cả người bị nước rượu có đá đó giội cho “xuyên tim, tim bay lên”.
Tôi nhớ tới người đại diện cho Sprite khoảng thời gian trước, rõ ràng anh ta còn thảm hơn tôi nhiều, vì hiệu quả của quảng cáo, anh ta ướt từ đầu đến chân, cả người còn phải toát lên cảm giác thoải mái như gặp được mát lạnh trong ngày hè chói chang.
Trước kia tôi cứ tưởng đó là sảng khoái thật, song khi tôi tự mình trải qua, lại lạnh từ đầu đến chân, cả người bốc lên mùi rượu.
Tôi run rẩy cố mở mắt ra, trông thấy một người phụ nữ đứng cách tôi hơn một mét, đi giày cao gót trang điểm xinh đẹp.
Vừa thấy tôi, Châu Vũ Dao liền kinh ngạc che miệng lại: “A... thì ra là cô à, Lý Nhã Hàm, xin lỗi, tôi nhận nhầm người, vừa rồi tôi còn tưởng cô là hồ ly tinh phá hoại gia đình anh rể tôi chứ, ôi, bóng lưng hai người thật sự quá giống...
Tôi nheo mắt lại, ngoài miệng mỉm cười, răng lại đã nghiến ken két, muốn tôi phải nhận vũ nhục bất ngờ này à, không có chuyện đó đâu nhé!
Đường Hân Nhiên vừa thấy Châu Vũ Dao đã quên tôi luôn, thậm chí sự ngạc nhiên của cô ấy còn không liên quan đến cảnh ngộ tôi đang gặp. “A, Vũ Dao, sao cậu ở đây cũng không nói cho tớ một tiếng, có phải không còn chị em gì nữa không vậy.
Châu Vũ Dao nhếch môi khẽ cười, kéo cô ấy nói chuyện ngay cạnh tôi, đến lời xin lỗi cũng tràn ngập ý khiêu khích như vậy.
Đường Hân Nhiên cũng thật buồn cười, dù ban đối xử với cô ấy tốt cũng không quan trọng bằng bạn nhậu trong mắt cô ấy.
Tôi nghĩ chắc chắn nhìn tôi bây giờ vô cùng thảm, nếu không vì sao người xung quanh đều kinh ngạc nhìn tôi như vậy?
Không được, tôi nuốt không trôi cơn giận này.
Mắt tôi liếc trên quầy bar, trước mặt một người đàn ông để một cốc Black Label, tôi bèn cướp lấy, nhằm gương mặt xinh đẹp của Châu Vũ Dao hắt vào. "A!!"
Cô ta hét lên một tiếng, mắt trợn trừng lớn hơn cả chuông đồng, như cảm thấy không thể tin chuyện tôi hắt ngược lại cô ta.
Tôi cười khoa trương, hỏi cô ta: “Lão Thiết, sướng không???
Cô ta giận đến nỗi cả người phát run, muốn xông tới đánh nhau với tôi, lại không bỏ thể diện đại tiểu thư dùng hàng hiệu Dior của cô ta xuống được, đành phải khích Đường Hàn Nhiên bên cạnh. “Hu hu... Hân Nhiên, tớ khó chịu lắm, bị người ta cướp chồng chưa cưới thì thôi, ngay cả phát tiết một chút cũng không cho phép, xem ra tớ thật vô dụng, cả đời này cũng không thể gả vào Đường gia nhà cậu, làm bạn thân cả đời với cậu được.
Cô ta bắt đầu ôm Đường Hân Nhiên khóc, tôi nhìn chằm chằm vào Đường Hân Nhiên, trong lòng thầm đánh cược, tôi đang đánh cược rốt cuộc cô ấy có ra mặt cho Châu Vũ Dao không.
Nếu như hôm nay cô ấy đánh tôi cho Châu Vũ Dao, như vậy từ nay về sau tôi sẽ không hỏi đến chuyện của cô ấy nữa, sẽ không xen vào việc của người khác nữa... “Vũ Dao, cậu đừng khóc, anh cả hủy hôn với cậu không phải vì cô ấy, vả lại cô ấy cũng không phải vợ của anh cả, cậu cần gì phải nói vậy? Chỉ cần cậu thay đổi tính cách, nói không chừng sau này anh cả sẽ thích cậu lần nữa đấy...
Đường Hân Nhiên lo lắng nhìn qua tôi, nói một tràng những lời trên.
Cũng may, cô nàng Đường Hân Nhiên này vẫn có chút lương tâm.
Châu Vũ Dao nhìn cô ấy như thấy ma giữa ban ngày, nói với cô ấy: “Cậu không nhầm chứ? Nói đỡ cho cô ta sao?”
Trong lòng tôi đắc ý như đang bay, nhưng vẫn yên lặng quan sát biểu cảm của Đường Hân Nhiên.
Tôi thấy Đường Hân Nhiên nhìn Châu Vũ Dao cực kỳ nghiêm túc. “Thật ra cô ấy không xấu như cậu nói đâu, chí ít lúc tớ ở cạnh cô ấy không cần cân nhắc vấn đề liệu anh tớ có đuổi tớ đi không... “Vũ Dao, tớ không muốn sống tiếp cuộc sống ngơ ngơ ngác ngác này nữa, cậu cũng đừng chơi bời nữa, sửa lại thói quen xấu đi, sau này nhỡ đâu anh tớ lại thích cậu thì sao?” Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Tôi cười vui mừng trong lòng, Đường Hàn Nhiên có thể được như bây giờ đúng là ngoan rồi, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ngang ngược càn rỡ trước đó, không ngờ trong lúc vô tình phát hiện bí mật của cô ấy lại có thu hoạch lớn như thế, xem ra tôi thật sự kiếm lời rồi.
Ài, nhân phẩm bùng nổ, thời tới không cản được mà...
Tôi vô cùng đắc ý nhìn biểu cảm Châu Vũ Dao vênh váo lúc đầu biến thành kinh hãi, cuối cùng thành phẫn nộ. “Đường Hân Nhiên, có phải cậu bị cô ta tẩy não rồi không? Còn học cách đứng trên đỉnh đạo đức chỉ trích tớ cơ à? Cậu cho rằng cậu cao thượng lắm sao? Còn dạy dỗ tớ, đầu óc cậu có bị sao không!”
Cô ta đẩy Đường Hân Nhiên ra, Đường Hàn Nhiên đi theo hơi lảo đảo, tôi vội đỡ cô ấy. “Vũ Dao... tớ cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu hãy thay đổi đi, chuyện vừa không tốt cho bản thân lại vô nghĩa, tại sao chúng ta phải tự sa ngã như thế. “Cậu...
Châu Vũ Dao chán nản, cắn răng giậm chân chạy ra ngoài, Đường Hân Nhiên định đuổi theo, tôi kéo cô ấy lại. “Được rồi, để cô ấy nghĩ lại đi.”
Cô ấy có chút áy náy, hỏi tôi: “Chị Nhã, có phải tôi nói hơi nặng lời rồi không?”
Tôi khẽ lắc đầu: “Không đâu, cô làm rất tốt rồi, để cô ta tỉnh táo lại, suy nghĩ kĩ cuộc đời mình đi.”
Đường Hân Nhiên nghe tôi, tôi kéo cô ấy định rời đi, đột nhiên nhớ ra vừa rồi cướp cốc rượu của người khác, lập tức để tờ hai trăm tệ lên quầy bar xin lỗi người đàn ông đưa lưng về phía tôi. “Xin lỗi anh, vừa rồi động vào rượu của anh, đây là tiền bồi thường cho anh, thật ngại quá.”
Anh ta đẩy tiền về: “Không có việc gì, một cốc rượu thôi mà, sao tôi có thể lấy tiền cô được, huống chi cô còn là người quen nữa chứ?”