Hỏng bét rồi, nếu anh nhìn thấy tôi đặt tên cho anh là "ngắn nhỏ mềm", anh nhất định sẽ đánh chết tôi.
Đầu tôi túa mồ hôi, nịnh nọt cười một tiếng với anh: “Không có mà, tôi đặt tên cho anh là Đường Kiêu, rất bình thường, tốt hơn anh nhiều.
Đường Kiêu nghi ngờ nhìn tôi: “Thật sao?” “Đương nhiên là thật, thật hơn cả trân châu đấy...
Nhìn dáng vẻ của anh có lẽ là bị tôi qua mắt rồi, cho nên tôi thầm thở phào một hơi trong lòng.
Ài, đúng là dọa chết người...
Kết quả anh lại thuần thục mở điện thoại di động của tôi ra lần nữa: “Vậy thì tôi càng muốn sửa, muốn sửa thành một cái tên vừa hay lại vừa ngầu, ài, cô thấy 'Định Hải Thần Châm' thế nào?"
Tôi đột nhiên cảm thấy mình như bị sét đánh.
A, đây chính là tâm linh tương thông trong truyền thuyết sao? Không biết nếu như anh nhìn thấy ba chữ “ngắn nhỏ mềm”, liệu có muốn giết tôi không.
Tôi rùng mình một cái, muốn cướp lấy điện thoại, nhưng anh lại mở danh bạ trong điện thoại tôi trước một bước, sau khi nhìn thấy một chuỗi cuộc gọi nhỡ, đột nhiên cười thành tiếng. “Phụt ha ha ha, rốt cuộc 'ngắn nhỏ mềm này là ai... Đậu xanh, cô đội nón xanh cho tôi à?”
Tôi
Tôi không cách nào dùng lời để hình dung dây thần kinh của anh nữa.
Tôi vô cùng nghi ngờ thứ anh bị cứa hôm nay không phải tay, mà là não, não là đồ tốt, đáng tiếc Đường Kiêu không có.
Nếu còn để cho anh nhìn thấy số điện thoại bên cạnh, bảo đảm anh sẽ nhảy dựng lên.
Trong đầu vừa mới hiện lên câu nói này, một giây sau anh đã phát điên. “Đậu má, Lý Nhã Hàm, cô đặt tên tôi thành thứ này sao? Cô chờ đó, về nhà tôi sẽ xử lý Cô!"
Anh giận dữ ấn ấn gì đó trên điện thoại di động của tôi, tôi vội vàng cướp lại di động. “Đường Kiêu, anh đừng ấu trĩ vậy được không?”
Tôi vừa mắng anh vừa đưa di động lên nhìn, tốt lắm, số điện thoại của Đào Cẩn mất rồi.
Tôi giơ ngón giữa lên với anh: “Sao anh ấu trĩ vậy? Tôi thích nói chuyện với Đào Cẩn thì sao? Liên quan gì đến anh? Tôi nói chuyện với ai ở bên ai thì mắc mớ gì đến anh?” “Anh có chút thời gian quản tôi, sao anh không đi giữ gìn mối quan hệ với Nam Nam tranh thủ thời gian kết hôn hả? Tôi ngóng trông ngày này lâu lắm rồi!”
Gần đây tôi rất dễ bị anh chọc giận, hơn nửa đều bởi vì hồ ly tinh Phàn Dục Nam kia, thật sự tức chết mất.
Vẻ mặt Đường Kiêu như có phần tổn thương, anh tức giận hỏi tôi: “Cô hi vọng tôi kết hôn đến vậy sao?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, một khi anh kết hôn, tôi sẽ được tự do, có thể muốn làm gì thì làm, có gì không tốt?”
Anh oán hận nhìn tôi, mắng: “Thật hận không thể bóp chết cô
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh: “Dù sao anh đánh cũng đã đánh, hôn cũng đã hôn, cũng bóp cổ tôi thành quen rồi, sau này có thể dùng câu khác được không?” “Ví dụ như mấy câu 'Thật muốn chém chết cổ, 'Thật muốn đâm cô ngàn dao ngũ mã phanh thây' vân vân, chắc chắn sẽ càng kinh khủng hơn, có điều dù anh nói gì tôi cũng không sợ đâu, cùng lắm thì chết một lần, thật đấy, Đường Kiêu, tôi không sợ anh chút nào đâu” “Bây giờ tôi nhìn thấy anh thậm chí còn muốn cười, như đứa trẻ vậy, rõ ràng anh lớn hơn tôi, nhưng anh chẳng khác gì đứa trẻ ranh cả, tôi nhớ có người nói biểu hiện của đàn ông ở trước mặt phụ nữ như đứa trẻ mãi không lớn, vậy nhất định là yêu cô ấy, phụ nữ cũng như thế... “Thế nhưng sao đến chỗ anh lại trở nên lỗi vậy, anh không yêu tôi, nhưng hành vi của anh không khác gì đứa trẻ, mẹ nó ngay cả lòng chiếm hữu cũng tương tự đến vậy! Thật không biết anh thật sự ấu trĩ hay là giả ngốc nữa, khiến tôi bây giờ vừa nhìn thấy anh đã như bị táo bón, cả người khó chịu.
Tôi phát hiện ngay cả tôi cũng bị những lời trong cơn nóng giận của tôi dọa sợ, chắc là tác dụng phụ do mấy ngày nay im lìm ít nói mang tới, làm bây giờ tôi nói chuyện như hạt đậu rơi, rơi ào ào, Đường Kiêu nghe mà sửng sốt.
Ừm, chắc là mấy ngày nay tôi nhịn gần chết, cho nên bây giờ mới phải xả ra như thế.
Anh mở to đôi mắt đa tình người gặp người thích, hỏi tôi: “Cô nói xong chưa?”
Tôi nghĩ thầm chẳng lẽ tôi nói chuyện ảnh hưởng tới sự phát huy của anh hay sao? Bây giờ dù anh có diễn thuyết dõng dạc mở một buổi diễn thuyết, tôi cũng không cản anh.
Đường Kiêu đột nhiên nói: “Vậy cô chờ đã, tôi gọi điện thoại.”
Tôi đang hoài nghi đêm hôm khuya khoắt anh gọi cho ai đây, bên cạnh đã vang lên giọng nói vô cùng dịu dàng của anh. “Alo, Nam Nam, em ăn tối chưa?"
Tôi “xì” một tiếng, lại còn “Nam Nam”, tôi là “Bắc Bắc” đấy!
Đã bao giờ anh nói chuyện với tôi dịu dàng như vậy chưa? Ngoại trừ lần đó tôi vừa sinh non, Đường Kiêu tới chăm sóc mấy ngày, trên cơ bản xem như kiểu “đánh không đánh trả, mắng không cãi lại”, cũng là bởi vì anh thấy có lỗi với tôi, cho nên mới dịu dàng với tôi.
Thế nhưng mới qua vài ngày đã bắt đầu dữ dằn với tôi nhanh như vậy, chứng minh một chút áy náy đó đã sớm bốc hơi sạch trong lòng anh rồi. "...Ừm, vậy bao giờ em ngủ?”
Hệ, còn hỏi người khác đã ngủ chưa, không xấu hổ à?
Tôi bĩu môi tức giận nhìn anh chăm chăm nhìn anh như một con “sói dịu dàng” từ đầu đến chân, ghê muốn chết.
Đột nhiên, đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, bèn vọt tới bên cạnh điện thoại di động của anh, nói một câu vô cùng quyến rũ: “Anh à, em vẫn muốn...