CHƯƠNG 19: TRANH SỦNG
“Như Ý, muội không sao chứ?
“Muội không sao.”
“Có phải Trác Uyển đã tới đây rồi không?”
“Đúng vậy.”
“Muội ấy không làm gì quá đáng chứ?”
“Không có.”
Sự thờ ơ của Như Ý càng khiến Trác Lỗi thêm giận dữ, sự nhỏ nhen của Trác Uyển hoàn toàn đối lập với sự độ lượng của Như Ý.
“Con nhóc đó thật ra cái gì cũng tốt, chỉ là lòng dạ quá hẹp hòi, mãi không quên được đình trúc trú mưa ấy. Huynh muội chúng ta chung một huyết mạch, nên giúp đỡ lẫn nhau, muội ấy lại cứ nhằm vào muội, thật sự quá đáng mà!”
“Tứ ca, tỷ ấy chỉ là tính tình trẻ con thôi.”
“Cái gì mà trẻ con, muội ấy là tỷ tỷ của muội, nên giúp đỡ, dìu dắt muội, quan tâm muội hơn. Nhìn bộ dạng hiện tại của muội ấy, có chỗ nào giống một tỷ tỷ chứ?” Trác Lỗi càng nói càng tức giận.
“Thực ra lúc nãy tỷ ấy qua đây chỉ là để hỏi thăm muội sống có quen không thôi, đúng rồi, tứ ca, mấy ngày nay không phải huynh rất bận rộn sao? Sao lại rảnh rỗi qua đây?”
Trác Lỗi vỗ nhẹ vào đầu mình, kinh ngạc hô lên: “Suýt nữa quên mất! Muội xem huynh đi, giận đến mê man đầu óc! Thực ra chiều nay huynh phải đi mua nguyên liệu nấu ăn cho phủ, muốn đưa muội cùng đi dạo phố. Muội đã tới vương phủ một thời gian rồi, vẫn chưa có cơ hội ra ngoài chơi đúng không?”
“Tứ ca, huynh là tổng quản, việc mua nguyên liệu nấu ăn cũng cần huynh đích thân làm sao?”
“Đúng vậy. Vương phủ hơn 200 người, mỗi người tiêu tốn một lượng lương thực lớn, bình thường thì đều là do nhà bếp đi mua, nhưng những loại nguyên liệu dựa trên thân phận quan trọng trong phủ trong một số nguyên liệu quý đều bắt buộc phải do đích thân huynh đi mua. Như vậy đầu tiên có thể đảm bảo nguồn gốc antoàn của nguyên liệu, thứ hai cũng có thể phòng tránh việc hạ nhân trộm hay cắt xén nguyên liệu.””
“Tứ ca huynh làm tổng quản thật vất vả.” Như Ý thở dài.
“Hắc, cả đời này tứ ca của muội cũng có chút thành tựu này rồi, có thể dốc sức vì vương phủ, cố gắng chăm sóc các thúc thúc bá bá, giúp các đồ đệ ưu tú của Trác gia đều dốc sức vì thiên hạ, tứ ca ở nhà sắp xếp mọi việc, giúp họ không tránh phải lo lắng chuyện trong nhà, thật ra đây cũng là việc rất có cảm giác thành tựu.”
“Tứ ca, lẽ nào huynh chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi vương phủ sao?”
“Rời khỏi?”
“Ừm.”
“Sao phải rời khỏi?”
“Dựa vào tài năng của tứ ca huynh, dù cho không biết võ công, ra ngoài lang bạt cũng sẽ có thành tựu của riêng mình. Nhưng huynh ở trong phủ, mãi mãi sống sau cáu bóng của những thiên tài hay cao thủ khác, dù huynh làm tốt tới đâu, cũng sẽ không có ai nhìn nhận công sức của huynh.”
“Đứa ngốc, muội vừa vào phủ, có vài chuyện đương nhiên không biết.Thân là người của Trác gia, chỉ cần có thể cống hiến một phần nhỏ vào sự phồn thịnh của gia tộc, thì dù cho người khác có không nhìn nhận thì cũng đâu liên quan gì?Chỉ cần huynh có thể mãi mãi ở trong phủ Trác vương, cũng đã đủ mãn nguyện rồi.”
“Tứ ca, huynh thật cổ hủ.” Câu cuối cùng, Như Ý không nói ra.
Nàng xuyên không đến đây, thật sự khó mà hiểu được tâm thái của Trác Lỗi.
Rõ ràng Trác gia khinh thường huynh ấy, đường đường là tứ công tử do chính thất sinh ra, là trưởng tử chi thứ hai của phủ Trác vương, lại giống như hạ nhân ra đường mua nguyên liệu nấu ăn, sống cuộc sống phục vụ kẻ khác, huynh ấy ngược lại vẫn cảm thấy thỏa mãn, an nhàn.
Nàng tuy rằng khó lòng hiểu được, nhưng cũng không muốn phê bình huynh ấy.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách thức sống của bản thân, chỉ cần không làm hại người khác là được.
Sự phồn hoa của kinh thành vượt xa so với tưởng tượng của Như Ý, tiểu thương sai dịch, tửu lầu kỹ viện, ngân hàng rồi tiềm cầm đồ…đường phố đông nghịt vô cùng náo nhiệt.
Việc buôn bán và đi lại ở thành Kim Vũ phồn hoa vượt xa so với bất kì vương triều cổ đại nào mà Như Ý biết. Thậm chí sự phồn hoa của thành Kim Vũ so với thành Trường An của Đại Đường thịnh thế chỉ có hơn chứ không có kém.
Trác Lỗi đưa Như Ý cùng hai hạ nhân mặc thường phục đi bộ trên đường lớn, Trác Lỗi đối với đường phố và cửa tiệm ở đây đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí nhà nào làm ăn tốt, nhà nào là cửa tiệm cổ, hắn đều nắm rõ.
Trác Lỗi vừa chọn lựa nguyên liệu, vừa nói với Như Ý về nhũng điều thú vị của kinh thành cũng như phong tục văn hóa nơi đây, để Như Ý có thể nhanh chóng quen thuộc với cuộc sống quý tộc nơi kinh thành.
“Tứ ca, kia là cái gì?” Như Ý chỉ vào một cửa tiệm náo nhiệt, tuy rằng bên ngoài cửa tiệm có biển hiệu, nhưng nàng không biết chữ.
“Đó là sòng bài Hanh Thông, là sòng bài lớn nhất kinh thành.”
“Đánh bạc?”
“Đúng vậy, đây là nơi tiêu khiển cho các công tử nổi tiếng trong kinh thành.”
“Tứ ca, huynh biết đánh bạc không?”
“Haha.Mấy năm trước từng chơi vài lần, nhưng sau đó bị cha mắng một trận, đã không còn chơi nữa rồi.”
“Hay là chúng ta vào trong xem đi?”
“Như Ý, muội là nữ nhi, vào nơi sòng bài hỗn loạn này không hay lắm, nếu như để cha biết…” Trác Lỗi còn chưa nói xong, đã không thấy bóng dáng của Như Ý nữa rồi.
“Như Ý.”
Trác Lỗi hô lên một tiếng, sau đó nhanh chóng vào trong sòng bài.