Ông lão vừa nói vừa tự hào vuốt chòm râu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Như Ý như thể muốn xem liệu khuôn mặt lạnh băng của cô có “khe hở” nào không.
Nhưng mọi thứ dường như làm ông ta thất vọng.
Như Ý không chỉ không ngạc nhiên hay xấu hổ, mà cô còn cười, thậm chí lúm đồng tiền nhỏ cũng lộ ra.
“Ông nói về chuyện đấy sao?”
Như Ý vừa nói vừa lấy bạc từ trong bao tiền của mình ra.
Nhạy cảm là thứ mà một đặc vụ phải có, một chuyển động nhỏ thôi cũng phải cảnh giác, tốc độ nhanh lại càng không thể thiếu. Khi công nghệ cao ngày càng hiện đại, muốn lấy được thứ gì cần phải có đôi mắt và đôi tay nhanh nhẹn, vì thế nên khi đứa trẻ đó chạy về phía cô rồi đụng vào người, cô biết hết, nhanh chóng lấy lại đồ, cậu nhóc đó chỉ sợ đến bây giờ vẫn còn đang vui vẻ chạy tung tăng ấy chứ.”
Lần này, ông lão thực sự kinh ngạc, đứng ngây người, ông không hề biết cô đã làm thế nào, có lẽ đến ông ta cũng không có tốc độ nhanh như vậy.
“Ông chủ, cho ta một kẹo hồ lô băng đường!”
Như Ý đưa cho ông chủ một ít bạc, sau đó lấy hai cây kẹo và đưa cho người vẫn đang đứng ngây ngốc bên cạnh mình: “Cho ông này, ăn đi, tiện thể lấp đầy cái miệng đang há hốc ra của ông!”
Nhét kẹo vào miệng của ông lão, Như Ý cầm lấy kẹo của mình rồi rời đi, Tiểu Giai, cô nhìn thấy rồi chứ, thế giới này đẹp biết bao, tôi cũng ăn luôn phần kẹo hồ lô băng đường của cô nhé.
Như Ý nhìn lên bầu trời, không biết là trên bầu trời ấy có gương mặt tươi cười của Tiểu Giai hay cô đang cố kìm nén nước mắt rơi xuống.
Ông lão phản ứng ngay lập tức và nhanh chóng đuổi theo Như Ý: “Nha đầu, nha đầu, đợi ta với!”
Ông ta hét to lên ở trên đường như thế mà không thấy xấu hổ, Như Ý cũng không quan tâm, cô rất bình tĩnh chỉ là cô thế mà gặp phải một người kỳ lạ, quả nhiên là một ông lão nghịch ngợm giống như nhân vật Chu Bá Thông dưới ngòi bút của Kim Dung vậy, rất thích những món đồ hiếm lạ.
“Còn chuyện gì không? Hay ta nên cảm ơn ông, cảm ơn ông vì đã nhắc nhở?” Như Ý vừa ăn kẹo hồ lô vừa hỏi với khuôn mặt ngây thơ.
Ông lão hơi ngượng ngùng: “Ta, Ta, chỉ là chiêu của cô rất lợi hại, ta muốn học!”
Trông bộ dạng ông lão như một đại cô nương, nhăn nhăn nhó nhó.
Như Ý không thể chịu được vẻ dễ thương như vậy, đành lè lưỡi rồi nhanh chóng bước đi.
Ông lão vô cùng không nhẫn nại, sao có thể để Như Ý bỏ đi chứ.
Như Ý dừng lại, không hài lòng chẹp miệng: “Tại sao ta phải dạy ông chứ!”
Ông lão sững người, vò đầu, nghĩ đi nghĩ lại sau đó lật thứ gì đó trên người: “Ta đưa cho cô hũ rượu này!”
Nói vậy mà trông gương mặt ông đầy sự nuối tiếc, không nỡ.
Khi Như Ý thấy ông lão lật tìm thứ gì đó, cô nhìn thấy một cây sáo , cô thực sự thích cây sáo nhỏ đó.
“Đưa cho ta cây sáo của ông đi!” Như Ý giơ tay ra, không hiểu tại sao ông lão như đứa trẻ này lại hơi trẻ con.
Ông lão quay người lại, vội vã giấu cây sáo của mình, vì sợ Như Ý sẽ cướp mất: “Chỉ có hũ rượu thôi, cây sáo này là mạng của ta đấy!”
Như Ý mỉm cười, nhìn ông lão coi cây sáo như bảo bối, nghĩ lại thì đây có lẽ là tín vật định ước tình yêu, thế thì cũng không thể lấy đồ của người khác, cô nhận lấy hũ rượu rồi nói với ông lão: “Thế này đi, hôm nay ông đi về nghĩ kĩ lại đi, ngày mai ta sẽ từ từ dạy cho ông!” Như Ý nói xong nhanh chóng rời khỏi, ngày mai? Cứ mơ đi nhé, lần sau có khi còn chả gặp được nhau ấy chứ!
Ông lão rất phấn khích tưởng rằng Như Ý thực sự muốn dạy cho lão.
Bởi vì chuyện của ông nên lúc Như Ý quay về đã hơi muộn, nhưng tâm trạng cô rất tốt.
Như Ý đang có tâm trạng tốt nhưng Mộ Dung Tinh Thần lại gấp gáp chờ đợi, hắn hối hận vì đã không phái người đi theo Như Ý, sợ cô gặp chuyện gì bất trắc.
Lúc đầu hắn đợi rất lâu mà Như Ý chưa về, hắn còn muốn tự mình đi tìm cô nhưng lại sợ mình vừa ra ngoài, Như Ý đã quay về thì phải làm sao, thế là hắn cứ đi đi lại lại ở trong phòng cả một buổi chiều.
“Như Ý, cuối cùng nàng cũng về rồi!”
Khi Như Ý bước vào cổng Hắc Hạp, người của Mộ Dung Tinh Thần vội vã đi hồi báo, cuối cùng họ cũng thấy chủ nhân của họ cũng có vẻ mặt hoang mang như vậy, cả một buổi chiều cứ quanh quẩn trong gian phòng đó.
Mộ Dung Tinh Thần vừa nghe tin Như Ý về, khuôn mặt u ám của hắn trông giống như thời tiết ảm đạm lập tức thay đổi chóng mặt, “sương mù” âm u nhanh chóng xua đi, trên gương mặt loé lên nét hạnh phúc, vội vàng đi đón cô.
Nhìn Mộ Dung Tinh Thần vừa lo lắng vừa vui mừng, cô hơi bối rối: “Có chuyện gì vậy? Tinh Thần?” Thần sắc Như Ý không tồi, tâm trạng cô cũng tốt, vì vậy lúc nói chuyện với Mộ Dung Tinh Thần cô cười ngọt ngào vô cùng.
Mộ Dung Tinh Thần bị mê hoặc bởi nụ cười của giai nhân, nên hắn chỉ lắc đầu và nói không có chuyện gì, thực ra, hắn vẫn mơ hồ lo lắng, chỉ là nhìn thấy Như Ý hắn trở nên bình tĩnh hơn.
“Kể với ngươi này, hôm nay ta đã gặp một ông lão kỳ lạ với bộ râu trắng dài và một cây sáo xinh đẹp, gương mặt ông ta có nét ngây ngô, ngờ nghệch, thật dễ thương!” Như Ý như đang tán ngẫu với Mộ Dung Tinh, tuỳ ý nói ra những chuyện vui ngày hôm nay.
Mộ Dung Tinh Thần lúc này đang chìm đắm trong nụ cười mê người của Như Ý, bình thường cô đều dịu dàng cười, nhưng lần này lại say đắm như một bông hoa đang nở, vì vậy mới khiến hắn như lạc mất hồn phách mà đứng ngây người ra, chỉ gật đầu, nhưng lại không nghe được Như Ý nhắc tới ông lão râu trắng hay chiếc sáo của ông ta, cũng bỏ lỡ luôn manh mối có thể tìm được Hắc Huyền Lệnh.
Mà ông lão đó không phải ai khác mà là Quái Dịch Tử, Quái Dịch Tử rất kỳ quái, sở thích cũng kỳ quái theo.
Lúc này, ông ta đang ở ngọn núi nơi mình sống, khổ tâm tự hỏi Như Ý làm kiểu gì, đến cả hồng Đậu tới cũng không phát hiện được.
“Ông lão chết tiệt, dám nhốt ta à, hừ hừ hừ, xem ta có…”
Hồng Đậu ban đầu định lấy một con bọ nhỏ để dọa ông lão Quái Dịch Tử, nhưng nàng ta thấy ông lão Quái Dịch Tử khi trở lại có vẻ hơi khác, vì ông ta hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của mình, thậm chí có phản ứng khác lạ với hành động ác ý của bản thân khiến Hồng Đậu cảm thấy hoang mang.
Ban đầu, nàng ta còn đắc ý vì đã báo thù được nhưng khi nàng ta giơ tay lên không trung, nàng ta đã lựa chọn từ bỏ, tại sao ư, nếu ông lão có thể ra ngoài đi dạo chơi, nàng ta cũng phải được ra ngoài, chơi những trò chơi thú vị, hừ, dám nhốt nàng ta, bây giờ có thể nhân lúc ông lão không để ý đi xuống núi.
Nghĩ đến đây, Hồng Đậu bí mật xuống núi với tâm trạng phấn khích.
Đợi đến khi Quái Dịch Tử không suy nghĩ về vấn đề đấy nữa, Hồng Đậu đã sớm chạy đi rồi, việc này khiến ông ta vừa gấp gáp vừa tức giận, không gấp sao được? Hiện tại Hồng Đậu mất trí nhớ, ra ngoài rồi thì biết được nàng ta nghỉ chân ở đâu được chứ.
Ngày hôm sau, Như Ý nhận được thông báo của Bành thúc từ sớm, nói là đã tìm được một trạch viên, nghe nói không tồi.
“Tinh Thần, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi!”
Sáng sớm, lúc hai người đang ăn cơm, Như Ý bỗng buông bát đũa xuống nhìn Mộ Dung Tinh Thần.
Mộ Dung Tinh Thần bình tĩnh đặt bát đũa xuống rồi nhìn Như Ý nở nụ cười, đợi Như Ý nói.
Như Ý nuốt nước bọt, đôi mắt ngây thơ như vậy thực sự quá nguy hiểm với cô, nhưng chuyện này không thể không nói, dù sao cô cũng cần phải phục hồi lại thế lực của mình, ở lại đây quả thực không tiện.
“Ta muốn chuyển ra ngoài sống, ta đã tìm được nơi ở rồi!” Như Ý không biết vì sao bây giờ cô cảm thấy rằng mình đang làm sai chuyện gì đó, lúc đầu cô nói rằng nơi này rất tốt, nhưng bây giờ cô lại muốn chuyển đi.
Quả nhiên, khuôn mặt Mộ Dung Tinh Thần như “sụp đổ”, trông hơi tủi thân, dung mạo tuyệt mỹ vì không vui khiến người khác có cảm giác tàn bại.
“Tại sao nàng muốn chuyển đi chứ, ở đây không tốt sao?” Mộ Dung Tinh Thần kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, hỏi Như Ý với giọng bình tĩnh, sợ mình nói to quá doạ Như Ý sợ.
Như Ý xua tay, nhanh chóng giải thích: “Không phải không phải, chỉ là ta có việc, ở đây không tiện!”
Như Ý bỗng nghĩ rằng mình muốn làm gì thì làm thôi, giải thích nhiều làm gì, ý nghĩ này như hồi phục lại khí lực của cô.
“Tinh Thần, ta đã quyết định, nhà cũng đã tìm được rồi, được rồi ta ăn đã no, cứ quyết định như vậy nhé!”
Gương mặt Như Ý lại trở về như thường ngày, dáng vẻ lạnh nhạt không chút gợn sóng.
Mộ Dung Tinh Thần nhìn bóng lưng Như Ý, có điều gì đó khiến hắn vô cùng khó chịu, hắn đứng dậy, hét lên: “Ta sẽ chuyển qua với nàng!”
Như Ý dừng lại: “Được thôi!” Rồi cô tiến về phía trước, không nói thêm lời nào.
Mộ Dung Tinh Thần ban đầu lo lắng rằng Như Ý sẽ từ chối hắn một lần nữa, hắn luôn thận trọng, sợ Như Ý đưa ra quyết định khác. Bây giờ hắn thấy Như Ý không còn bài xích mình như trước nữa, thế mà đồng ý cho hắn chuyển qua sống cùng khiến hắn vô cùng vui mừng.
Tuy nhiên, vui thì vui, người muốn chuyển đi chỗ khác, nhưng những việc hàng ngày trong Hắc Hạp của hắn cần phải được an bài xong xuôi thì mới rời đi được. Đương nhiên, Như Ý sẽ không phí thời gian chờ đợi hắn xử lý xong rồi mới đi, vì vậy cô đã rời khỏi Hắc Hạp trước.
Nhưng không sao, Mộ Dung Tinh Thần tự cổ vũ mình, dù sao hắn sẽ đến đó sớm thôi, đến lúc ấy hắn sẽ cùng Như Ý mở một cửa tiệm, có cảm giác giống như đôi vợ chồng ngày sống qua ngày, nghĩ đến đây, Mộ Dung Tinh Thần lại thấy lòng mình lâng lâng.
Hồng Đậu xuống núi, đương nhiên không có bạc trên người, lúc này nàng mới thấy mình thật liều lĩnh, nhưng nàng ta lại không thể mặt dày đi ăn một bữa ngon được, xem ra những ngày tiếp theo chỉ có thể ngửi mùi mỹ vị trong gió thôi, đành nuốt nước miếng.
Như Ý xuống núi, sau khi xem trạch viên xong cảm thấy rất vừa ý, cô thấy đồ đạc trong nhà hơi thiếu nên muốn đi ra ngoài sắm sửa một ít.
Không biết đây là ngẫu nhiên hay quá trùng hợp nữa.
“Bán kẹo hồ lô băng đường đây…”
Khi Như Ý nghe người bán kẹo hồ lô đường, cô nhớ đến ông lão mà cô gặp hôm qua, nhưng cô không muốn xuất hiện vào lúc này, ông ta như một đứa trẻ, ba phần hiếu kỳ, ba phần nóng nảy, Như Ý ngẫm nghĩ nhưng lại bị thu hút bởi nữ tử mặc y phục màu đỏ đứng trước chỗ bán kẹo hồ lô đường.
“Hồng Đậu…”
Ánh mắt Như Ý đầy niềm vui, cô nhanh chóng kéo lấy Hồng Đậu, bản thân đã phái người đi tìm nàng ta, Mộ Dung Tinh Thần cũng phái nhiều người như thế nhưng lại không có tí tin tức nào của Hồng Đậu, lúc này nhìn thấy nàng ta sống sờ sờ trước mặt mình, bất luận thế nào, Như Ý đều rất vui mừng.
Đối với Như Ý đang kéo mình, Hồng Đậu bị mất trí nhớ rất mờ mịt, nhưng nàng ta cảm thấy Như Ý rất xinh đẹp, vì thế nên nàng ta không phản ứng thái quá.
“Cô nương này, chúng ta quen biết nhau sao?” Hồng Đậu thực sự không thể nhớ bất kỳ ký ức nào nàng ta với nữ nhân trước mặt, đầu nàng ta hoàn toàn trống rỗng, nàng ta cố gắng nhớ lại nhưng chỉ khiến đầu óc thêm loạn.
Như Ý nhìn Hồng Đậu với vẻ mặt bối rối, rồi dùng tay xoa đầu nàng ta.
Như Ý nắm lấy tay Hồng Đậu rồi bắt mạch, quả nhiên như cô đã nghĩ, có lẽ Hồng Đậu bị thương ở vùng đầu, bị máu chèn vào dây thần kinh dẫn đến việc mất trí nhớ.
“Chúng ta quen nhau, nhưng ta nghĩ nàng đã quên mất ta rồi!” Như Ý không nói dối, cô đã từng tiếp xúc với Hồng Đậu một thời gian rồi, tính cách nàng ta hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, có gì thì nói đấy, mặc dù mất trí nhớ nhưng tính cách sẽ không thay đổi.