Mục lục
Bạo quân sủng ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 371: ẢO GIÁC TRONG SƯƠNG MÙ


Trác Lỗi lại nghĩ đến việc gì, quay đầu nhìn Trác Uy: “Trác Uy, tình hình của phụ thân sao rồi?”


Trác Uy nhíu mày: “Không có gì bất thường, nhưng mà đại ca, hôm nay Hoàng thượng gọi huynh tiến cung, chẳng lẽ chưa hề nhắc đến chuyện khen thưởng sao? Có lẽ chúng ta có thể…”


Tất nhiên Trác Lỗi biết Trác Uy nghĩ cái gì, hắn cũng không phải là không nhắc đến, nhưng còn chưa nói ra chút yêu cầu này đã bị Thác Bạt Liệt xảo quyệt chặn lại rồi: “Hắn nói ban đầu Như Ý đã đàm phán xong xuôi thỏa thuận với hắn rồi, bây giờ sợ rằng phải chờ Như Ý trở về mới thực hiện được, các đệ cũng không cần gấp, huynh thấy mặc dù bây giờ phụ thân hơi khổ cực, nhưng vẫn an toàn hơn một chút, luôn cảm thấy còn có một lực lượng phía sau ngăn cản chúng ta cứu người!”


Thấy Trác Lỗi nói tất cả đều là ý của Như Ý, mấy người đều mở to hai mắt nhìn: “Đại ca, huynh nói không thể bỏ qua công lao của Như Ý? Nàng cũng chỉ là một cô gái!” Trong mắt những người hành quân chiến đấu bọn họ, phụ nữ trời sinh chỉ thích hợp ở trong nhà giúp chồng dạy con, sao có thể có tài năng như vậy.


“Chính là nàng, các đệ không thể khinh thường nàng, ngay cả đại ca cũng không sánh bằng nàng!” Mặc dù Trác Lỗi nói vậy hơi thái quá, nhưng hắn cho rằng, Như Ý quả thật lợi hại như vậy.


Mấy huynh đệ khác nghe thấy Trác Lỗi nói thế, rất ngạc nhiên, bèn bước nhanh ra ngoài triệu người đến, có lẽ chờ không lâu nữa, bọn họ có thể thấy được bản lĩnh của Như Ý rồi.


Ngay khi tất cả mọi người rời đi, khi Trác Lỗi đang chuẩn bị sắp xếp chuyện của mình, hắn mới phát hiện Trác Tuấn vẫn luôn im lặng lại không đi.


“Sao thế?” Trác Lỗi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trác Tuấn, cũng không biết hắn đang lo lắng cái gì.


Trác Tuấn bước đến gần một bước, vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút nặng nề: “Đại ca, có phải huynh có tình cảm với Như Ý cô nương kia không?” Hắn phát hiện Trác Lỗi thật sự quá quan tâm đến Như Ý cô nương, quan tâm vượt mức bình thường.


Trác Lỗi sững sờ, thật không ngờ Trác Tuấn sẽ hỏi như vậy, nhìn hắn nghi ngờ nỏi: “Đệ muốn nói cái gì? Bây giờ chỉ có hai huynh đệ chúng ta, đệ cứ nói đi đừng ngại!”


Lúc này Trác Tuấn mới thả lỏng, lo lắng nói: “Đại ca, nếu có tình cảm, vậy vẫn nên buông tay sớm đi, khi cung biến, chỉ sợ huynh nhìn thấy rồi, mọi người cũng đều nhìn thấy, giữa Như Ý cô nương và Hoàng thượng không phải đơn giản như vậy, hoặc là nói bọn họ là người có tình, Trác gia chúng ta trung thành tận lực vì đất nước, loại chuyện thế này, huynh cũng biết…” Trác Tuấn nói ra điều này, vẫn sợ Trác Lỗi không tiếp nhận được, vô cùng cẩn thận nhìn Trác Lỗi một cái.


Sao Trác Lỗi có thể không biết chứ, nhưng bây giờ hắn không muốn Như Ý lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tất nhiên không hi vọng nàng ở bên Thác Bạt Liệt, nghe thấy Trác Tuấn nói như vậy, cơ thể hắn không nhịn được run lên, miễn cưỡng mỉm cười: “Yên tâm, huynh hiểu!” Hiểu rõ đạo lý này, nhưng có thể làm được hay không, ít nhất bây giờ hắn không thể chắc chắn.


Đối với việc toàn thân Trác Lỗi run rẩy, còn cả biểm cảm khi nói đã hiểu, Trác Lỗi hiểu sai ý, nên bất đắc dĩ vỗ vai đại ca, sau đó thở dài một tiếng rời đi.


Khi Trác Tuấn vừa rời đi, Trác Lỗi cũng từ từ khôi phục lại vẻ mặt của mình, búng tay một cái, một người áo đen xuất hiện trước mặt.


“Chủ nhân…!” Người kia lập tức quỳ xuống trước mặt Trác Lỗi.


Trác Lỗi gật đầu: “Hàn, ta có việc giao cho ngươi đi làm!”


Hàn cũng không nói nhiều, ôm quyền đáp: “Chủ nhân cứ dặn dò !”


Trác Lỗi cười lạnh một tiếng, nghiêm túc nhìn Hàn: “Vừa rồi nghe thấy lời của Trác Tuấn rồi chứ? Không cần phải nghiêm túc như vậy, chuyện ta giao cho ngươi đi làm, chính là thăm dò chuyện năm đó Như Ý mất tích, còn có, phải chăng năm đó Thác Bạt Liệt thật sự đã từng trúng độc, đã từng mất trí nhớ!”


Thấy Trác Lỗi nói rất nghiêm túc, Hàn nghĩ đến việc Trác Lỗi gọi mấy người mà Trác phủ sắp xếp đi tìm Như Ý trở về, sao lại còn bảo mình đi điều tra.


“Chủ nhân, không phải người đã sai bọn họ đi điều tra sao?”


Đối với nghi ngờ của Hàn, Trác Lỗi cười dịu dàng một tiếng, dường như đây là vấn đề nằm trong dự liệu của hắn: “Ngươi cho rằng vì sao lúc trước chúng ta điều tra thế nào cũng không điều tra ra cái gì, bây giờ đi điều tra có thể phát hiện gì mới sao? Thật ra ta chỉ là để cho bọn họ bứt dây động rừng mà thôi!” Trác Lỗi tràn đầy tự tin nhìn về phương xa.


Chỉ là Hàn vẫn không hiểu rõ ý tứ của Trác Lỗi, ngơ ngác nhìn hắn: “Mong chủ nhân tha thứ cho thuộc hạ ngu muội, vẫn còn có chút không hiểu!”


Trác Lỗi nghe thấy Hàn nói như vậy, tiếp tục nói: “Ta sai bọn họ gióng trống khua chiêng đi điều tra, chính là muốn để cho bọn họ làm cho đối phương tỉnh táo, làm cho đối phương căng thẳng, sau đó nhất định sẽ dắt mũi người của ta đi đến phương hướng mà kẻ địch muốn, nhưng mà có lẽ bọn chúng sẽ không nghĩ rằng bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp đằng sau, chúng ta đi theo người mà bọn chúng dùng để dẫn dắt, tìm hiểu ngọn nguồn! Ngươi cảm thấy thế nào!” Dường như khi Trác Lỗi nói đến chỗ này lại có chút hưng phấn.


“Chủ nhân sáng suốt!” Hàn nghe xong lời Trác Lỗi nói mới chợt hiểu ra, không thể không bội phục mưu kế của Trác Lỗi, hơn nữa trước đây điều tra nhiều năm như vậy, mỗi lần đều bị tiến vào ngõ cụt trong thời khắc mấu chốt, nhất định là đối phương cố ý gây ra.


“Vậy bây giờ…”


“Cứ chờ đi!” Trác Lỗi cười dặn dò.


Một đêm này, thật ra trong lòng Trác Lỗi phập phồng lên xuống mấy lần, nhìn thấy trời đã sắp sáng, qua năm rồi, mùa đông cũng trôi đi, mùa xuân đến, vạn vật sinh sôi, hắn vẫn nhớ Như Ý từng nói, nàng thích nhất là mùa hè nóng rực, như thế có thể khiến cho nàng cảm thấy sức sống của mình vẫn sôi trào nhiệt huyết, Như Ý, mùa hạ sang năm chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này cảm nhận nóng rực của mùa hè, lá rơi lả tả của mùa thu, tốt đẹp biết nường nào! Trong lòng Trác Lỗi mong mỏi những điều tốt đẹp.


Như Ý cảm thấy gió thổi ngày càng lạnh lẽo, khác với làn gió ấm áp vừa rồi, cô hơi nghi ngờ.


“Bạch Dực, xảy ra chuyện gì?” Như Ý có vẻ hơi lo lắng, mặc dù giọng nói của cô không chút gợn sóng, nhưng sóng biển trong lòng đã bắt đầu cuồn cuộn nổi lên.


Bạch Dực dùng tinh thần nói chuyện với Như Ý: “Chủ nhân, nhất định phải đi con đường này, trong này có một con Thần Thú khác bảo vệ, sức mạnh của nó sánh ngang với sức mạnh của ta, vì vậy không thay đổi được không khí này!”


Lúc này Như Ý mới hiểu rõ, nhưng trong lòng lại nảy ra một nghi ngờ khác ‘Vì sao năm đó mình lại không có cảm giác này? Chẳng lẽ là vì khi đó thời tiết khác biệt?’ Trong lòng Như Ý nghĩ như vậy, nhưng cô quên rằng Bạch Dực đang dùng tinh thần để nói chuyện với cô.


“Chủ nhân, năm đó cô còn nhỏ, trong lòng không có tạp niệm và tham niệm, mặc dù bây giờ trong lòng cô cũng không ham muốn gì mấy thứ này, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng cô không có trông mong, vì vậy chút nữa cô phải nhắm mắt lại, tất cả mọi thứ trong mắt cô đều trở thành mây trôi, nếu cô bị mất phương hướng, ta sẽ ở bên cạnh đánh thức cô!”


Khi Như Ý vẫn đang suy nghĩ lời Bạch Dực nói, chỉ thấy Bạch Dực nói một tiếng: “Nhắm mắt lại!”


Như Ý nghe lời mà nhắm mắt, lại phát hiện không hiểu sao một mình đang đứng trong sương mù dày đặc.


Sau đó cô nhìn thấy sương mù này tan đi, thế mà lại là một cái giường, trên giường lại có hai người không mảnh vải che thân đang dây dưa với nhau.


Người phụ nữ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ dâm dục, hơn nữa thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gầm của người đàn ông.


Trong lòng Như Ý khẽ thắt lại, muốn tiến lên phía trước, nhưng trong lòng cũng đang đấu tranh.


“Bình tài nhân, đồ đê tiện, Thác Bạt Liệt, đồ đê tiện!” Như Ý nghiến răng nghiến lợi, muốn xông lên kéo hai người này ra.


Nhưng một giọng nói khác lại đang nhắc nhở chính mình: “Như Ý, ảo tưởng, những thứ kia đều là ảo tưởng, là tâm ma của cô, cô phải chiến thắng nó!”


Sau đó là hai giọng nói không ngừng đấu tranh, giãy dụa, chút lý trí hiện giờ khiến cô dần đần khôi phục cảnh tượng trước mắt.


“Chủ nhân, đừng mất phương hướng!” Trong mơ hồ, Như Ý nghe thấy giọng nói của Bạch Dực, ý thức của cô hoàn toàn khôi phục rồi.


Sau đó, tất cả trước mặt đều thay đổi, không có cái gì, Như Ý vui vẻ tiến lên phía trước, sau khi đi được mấy bước, một hình ảnh lại nhảy ra.


“Oa oa oa!” Thế mà Như Ý nhìn thấy một đứa bé đứng trước mặt mình khóc nỉ non, đứa bé kia quá quen thuộc, đó là con của cô, nhất thời tình mẫu tử của Như Ý tràn ra.


“Ha ha ha!” Như Ý nhìn thấy người kia ôm con của mình, tay bấm trên cổ đứa bé, giống như là nhìn Như Ý, lại cũng giống như là xuyên qua Như Ý nhìn về phương xa: “Tất cả cũng nên kết thúc rồi, ha ha!”


Tiếp đó, Như Ý thấy tiếng khóc của đứa bé kia ngày càng nhỏ, sau đó dường như đã không còn hít thở, con! Trong lòng Như Ý không ngừng kêu rên, cô muốn xông đến, nhưng lý trí nói cho cô biết, cô không thể, cho dù đi lên, có thể cứu được con mình sao?


Cô dùng hết toàn bộ lý trí, từ từ khống chế tư tâm, khống chế suy nghĩ muốn xông lên của mình.


Rất may mắn, Như Ý lại tránh thoát kiếp nạn một lần nữa, cô cũng có thể cảm thấy Bạch Dực thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến mình đúng thật là buồn cười, Bạch Dực này, cô lại xem hắn là con của mình.


Lại thêm một hình ảnh xuất hiện, khiến cho cơ thể đã mệt mỏi rã rời của Như Ý không chịu nổi.


“A…” Một tiếng thét vang lên, Như Ý tận mắt nhìn thấy ca ca Trác Lỗi của mình quỳ rạp xuống trước mặt Thác Bạt Liệt.


Sau đó cô nhìn thấy hình ảnh chính mình cầm kiếm chỉ thẳng vào Thác Bạt Liệt: “Ta muốn giết người!” Nói đến đó, hình ảnh cô đâm kiếm vào ngực Thác Bạt Liệt xuất hiện.


Máu từ tay của cô từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà trơn bóng: “Vì sao ngườ không né tránh?” Cô khiếp sợ nhìn Thác Bạt Liệt, nào biết Thác Bạt Liệt chỉ cười nhạt một tiếng, phản chiếu trong này, lại càng giống như bổ sung cho nhau, Thác Bạt Liệt từ từ ngã xuống mặt đất, cứ nhìn Như Ý bằng ánh mắt thâm tình như vậy, sau đó nhắm mắt lại.


Như Ý khó chịu, đau buồn ngồi xổm trên mặt đất, cô muốn lấy tay sờ khuôn mặt đã nhắm mắt của Thác Bạt Liệt, từng chút từng chút, yêu thương tha thiết, vậy mà tay của cô không tự giác nắm chặt chuôi dao mình mang theo bên người, ánh mắt ngưng lại, cô muốn đâm về phía lồng ngực của mình.


Lý trí, lý trí của cô đã trở nên cực kỳ yếu ớt, muốn khống chế ý thức của cô, chính là ý thức tự sát kia, dường như không có chút sức lực nào.


“Chủ nhân, chủ nhân…”


Là ai đang gọi cô, cô không nghe thấy, cô mặc kệ, cô đã không còn hy vọng, người thân của cô đi mất rồi, ca ca của cô cũng mất rồi, người cô yêu cũng bị chính tay cô giết chết, bây giờ cô còn ở lại làm gì, cô vốn không phải người của thế giới này, như vậy thì để cô tự kết thúc sinh mạng của mình đi.


“Như Ý, Như Ý…” Ai quấy rầy cô tự sát, cô không muốn quan tâm, thật sự không quan tâm. Nghĩ đến đây, Như Ý nhắm mắt lại, lưỡi dao kia sắp đâm vào trong lồng ngực của mình.


‘Uỳnh!’ một tiếng vang lên, lưỡi kiếm rơi xuống đất.


Như Ý sững sờ, nhìn thấy trong tay mình trống không, ánh mắt hơi trống rỗng.


“Như Ý, cô không sao chứ!” Ngay sau đó, Như Ý cảm thấy mình tiến vào trong lồng ngực của một người đàn ông.


Người đàn ông, ý thức của Như Ý tỉnh tháo lại, đẩy người đàn ông ra: “Ngươi là ai?”


Người đàn ông kia không nói lời nào, chỉ xoay người biến mất trong sương mù, Như Ý hoàn toàn không ngờ người đàn ông này sẽ hành động như thế, lập tức lao ra, nhưng mà kỳ lạ là, thế mà sương mụ này lại tự tan đi.


“Bạch Dực…” Như Ý vừa gọi, mới phát hiện Bạch Dực biết thành một con vật nhỏ, ghé vào dưới chân mình, chẳng biết tại sao nhìn hơi mệt mỏi.


“Ngươi sao rồi? Có phải cũng gặp phải ảo cảnh không, không ngờ ngươi vẫn còn, chắc rằng đang suy nghĩ đến con Thần Thú cái nào nhỉ!” Như Ý nói chuyện thế này lại dẫn đến một tiếng cười, nhưng tiếng cười này, cô lại không nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK