Phinh Đình nghe xong biến sắc mặt, cuối cùng không đoán được Như Ý này muốn làm gì cũng không biết có phải đang đấu tranh tâm lý hay không, Phinh Đình cắn môi nói ra: “Ta là một sát thủ, lần này phụng mệnh đi vào sơn trang này điều tra một đồ vật nhưng lại bị phát hiện, cuối cùng liền thành dạng này, cho nên ta sợ người của sơn trang nhìn thấy ta, nhận ra ta là chuyện nhỏ còn làm liên lụy tới Như Ý cô nương ngươi mới là chuyện lớn!” Phinh Đình giải thích đơn giản với Như Ý.
Như Ý gật gật đầu: “Ta đã biết, yên tâm ta sẽ không để cho ngươi bị phát hiện, ta cũng sẽ không bị liên lụy, ta cam đoan với ngươi là như vậy nên ngươi không phải lo lắng đâu! Nghỉ ngơi thật tốt còn những cái khác ta sẽ an bài, ta cũng sẽ không để ngươi tuỳ tiện bị phát hiện, phải biết rằng ta đã tốn hao khí lực rất lớn mới cứu được mệnh của ngươi trở về nên sao có thể để ngươi tuỳ tiện nạp mạng! Về phần những cái khác, nếu như ngươi không muốn nói thì coi như quên đi!” Như Ý cố ý hời hợt nói nhưng thật ra cô đang quan sát nữ tử này, cũng biết nữ tử này hẳn là một người biết trọng tình nghĩa nhưng hiện tại cũng chưa chắc có thể dùng tới nàng ta, dù sao hiện tại thương thế của nàng ta nặng như vậy, cô tin tưởng với trời là nữ tử này sẽ không thẳng thắn nói cho cô biết huống hồ từ trước đến nay cô cũng không thích đặt người khác vào chỗ khó.
Phinh Đình vốn đang đang lo lắng sợ Như Ý sẽ hỏi nàng ta cái gì đã khẩn trương đến mức bàn tay đã lấm tấm mồ hôi nhưng không ngờ Như Ý chẳng những không hỏi gì mình mà còn thông tình đạt lý bảo nàng ta nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nhìn qua căn phòng này mang theo khí tức thanh nhã khiến trong lòng Phinh Đình tràn đầy hâm mộ, nàng ta nghĩ mình cũng có cơ hội thì chợt Phinh Đình cười khổ một tiếng tựa hồ cảm thấy đối với một sát thủ mà nói thì chuyện này vốn là không nên nghĩ tới, nhưng nếu mình thật sự thoát khỏi cái thân phận sát thủ này thì sao?
Bóng đêm mông lung một màu đen bao phủ xuống lộ ra càng thêm duy mỹ mà thần bí, trong đêm dài như thế này, trong sự yên tĩnh lại luôn cảm thấy xen lẫn một khí tức không hề tầm thường nào đó, loại cảm giác này gọi là âm mưu.
Như Ý sớm đã biết nhóm người này sẽ không kìm nén được mà muốn đi lấy bảo vật này, nó sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của mọi người huống chi thanh danh lại còn không nhỏ như vậy, hơn nữa mọi người thậm chí còn chưa biết cụ thể đó là vật gì nên lại càng thêm khiến cho nhiều người tò mò như vậy.
Như Ý dặn Huyền Dạ an bài người chờ sẵn từ sớm ôm cây đợi thỏ đợi những người tới thăm dò này.
“Nhanh lên, nhanh lên, các huynh đệ cẩn thận một chút, bây giờ chúng ta nhìn xem thứ này để ở nơi nào, đoàn người kia không hề bị tham lam che kín mắt, dù sao sơn trang này thật mẫu thân nhà hắn quá quỷ dị thế mà lại đem nơi cất giấu đồ vật nói cho mọi người biết, rõ ràng đây chính là muốn dẫn dụ để bọn họ mắc câu không phải sao, trước tiên chúng ta cứ dò xét đường đi nước bước cho tốt sau đó đợi người khác động thủ trước xem thế nào!” Một tên giang hồ diện mạo có chút dũng mãnh phân phó cho người đứng phía sau!”
Người đi đường kia gật đầu một cái ngay sau đó tiến vào Nội đường, sau khi thăm dò một phen người này lại cấp tốc rời đi.
Đám người này vừa mới đi thì ngay sau đó một nhóm người khác lại có mặt khác, bất quá khi bọn hắn trở ra tựa hồ cũng có chút thất vọng bởi vì phía trong đó được bố trí rất nhiều cơ quan nhưng lại không có bất kỳ người nào trông coi.
Đợi nơi này yên tĩnh trở lại đang lúc Huyền Dạ chuẩn bị để cho mọi người kết thúc công việc rời đi thì đúng lúc này có một đám người xâm nhập vào trong tầm mắt của bọn hắn.
“Trang chủ, người xem!” Một tên tiểu học đồ thở nhẹ một tiếng, sau đó nhìn về phía Huyền Dạ.
Ánh mắt Huyền Dạ nhìn xuống trên thân mấy người kia.
Huyền Dạ phát hiện ra mấy người này mặc dù cũng cẩn thận dị thường nhưng qua thần sắc của bọn hắn nói lên rằng bọn hắn đối với đồ vật trong này không có bao nhiêu hứng thú mà dường như bọn hắn chỉ suy nghĩ nhìn xem bốn phía, sau khi tiến vào Nội đường bọn hắn càng không dây dưa dài dòng, trực tiếp nhìn thoáng qua một cái sau đó nhanh chóng lách mình rời đi.
“Ngươi đi theo sau xem bọn họ là từ viện lạc nào tới!” Bởi vì người lần này tới thân phận không tầm thường nên ngay lúc đó Huyền Dạ liền an bài như vậy, các viện lạc đều nằm đơn độc cho nên chỉ cần thủ hạ của mình tra ra là từ viện lạc nào tới như vậy liền biết là người nào.
“Rõ!” Vừa nhận được mệnh lệnh, người kia liền thi triển khinh công đi theo, vì phòng ngừa bị phát hiện nên hắn ta rất cẩn thận đi cách một khoảng cách, như thế này hẳn là sẽ không bị phát hiện.
“Chủ tử, đây là bản đồ phân bố cơ quan ám khí bên trong, thuộc hạ đã vẽ rõ ràng ra từng cái rồi!” Ở trong khuê phòng Hồng Đậu, nàng ta đang cung kính đứng ở sau lưng một người nam tử trong tay cầm một tờ giấy viết đầy ký hiệu, chế tác tinh tế, tô lại điểm chuẩn xác dâng lên, nhìn qua có thể thấy được dụng tâm của nàng ta rất sâu.
Nam tử đứng chắp tay đưa lưng về phía Hồng Đậu, lúc nghe thấy Hồng Đậu báo cáo mới xoay người lại, gương mặt khiến cho vạn vật đều thất sắc lúc này ở dưới ánh đèn lại càng lộ ra chói lóa mắt.
“Vấn đề này vẫn là ngươi đi làm, nhớ kỹ nhất định phải đem đồ vật này đưa cho Như Ý còn những chuyện khác không cần quản nhiều. Tìm người bảo hộ sự an nguy của nàng ấy, có lẽ nàng ấy thật sự có thể giải khai bí mật của Hắc huyền lệnh!” Thanh âm nam tử lạnh buốt không có nửa phần cao hứng, từng chữ nói ra không có nửa phần chập trùng giống như không có nửa phần tình cảm đối với cô gái trước mặt, từ lúc hắn ta đến đây đến bây giờ, thanh âm và biểu lộ của hắn ta cũng không hề thay đổi, dường như như động tác cũng lộ ra ít càng thêm ít.
Mặc dù Hồng Đậu không hiểu ý đồ chân chính của chủ tử cũng chính là Mộ Dung Tinh Thần, thậm chí nàng ta không biết nguồn gốc của người chủ nhân này và Như Ý, chuyện này giống như bọn họ nằm chung trong một tổ chức đen nào đó nhưng không cho phép bất luận kẻ nào được phép nhắc đến nó: “Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Ngoại trừ phục tùng, nàng ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Mộ Dung Tinh Thần nhìn qua cửa sổ về phía viện lạc ở hướng tây bắc, giữa lông mày tựa hồ còn đang so đo cái gì đó, lần nữa xoay người lại phân phó nói: “Ta nhớ được ngươi và Cát Băng kia là người quen biết cũ, có lẽ hai người các ngươi sẽ hiểu nhau nhiều hơn!” Nói xong, Mộ Dung Tinh Thần không có nửa phần do dự trực tiếp đi ra khỏi khuê phòng của nàng ta, lắc mình một cái người đã biến mất ở trong bóng đêm, tất cả mọi chuyện đều trở về vẻ bình thường vốn có.
Hồng Đậu nhìn một mảnh đen kịt phía ngoài nhất thời còn chưa kịp phản ứng, câu nói sau cùng vừa rồi của Mộ Dung Tinh Thần rốt cuộc là ý gì? Chẳng lẽ là hoài nghi lòng trung thành của nàng ta, không đâu sẽ không, rất nhanh Hồng Đậu lại phủ nhận suy nghĩ này, nếu như quả thật hoài nghi thì như vậy chuyện đầu tiên là Mộ Dung Tinh Thần sẽ không để cho nàng ta đi làm việc, mà hơn nữa dạng chủ tử này là lạnh lùng đến mức không có nửa điểm đồng tình, nếu như phạm sai lầm như vậy chỉ có thể tiếp nhận trừng phạt, mà đối với Tịch Mịch Yên Vũ lâu mà nói thì trừng phạt kia sẽ vô cùng tàn nhẫn.
Vậy thì sẽ là cái gì đây? Chẳng lẽ là bọn Cát Băng có hành động gì khác nên chủ tử mới để cho mình đi điều tra một phen? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Hồng Đậu có một chút cao hứng trở lại, nói như vậy thì chủ tử là càng thêm tin cậy mình, vậy là tốt rồi.
Nếu như tiểu chủ tử xuất hiện, hắn ta nhất định sẽ tự mình đem đồ vật tới cho Như Ý, kết quả như vậy thật ra Hồng Đậu cũng không hi vọng nhìn thấy, cho nên nàng ta cảm thấy chủ tử lãnh khốc cũng làm cho nàng ta càng thêm yêu thích.
Đợi lúc Huyền Dạ từ đại sảnh ra đi thẳng đến chỗ Như Ý ở thì ở đó đã có chút biến động, bất quá những chuyện này dường như không để cho người khác có chỗ hoài nghi, dường như bởi vì trước đây Như Ý thấy Huyền Dạ đối với mình khác biệt, đã có đầy đủ điều kiện như vậy cho nên Như Ý mới có thể an tâm ngồi ở chỗ này như thế.
“Tình hình thế nào rồi? Có ai không tới nhìn ‘Hắc huyền lệnh’ không?” Như Ý luôn luôn có một loại dự cảm, trong đám người kia nhất định sẽ có người để lại dấu vết, dù sao trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, cho nên cô rất chắc chắn.
Huyền Dạ đứng ở trước mặt Như Ý, có vẻ hơi tiếc nuối: “Hồi môn chủ, lần này cơ hồ tất cả mọi người đều đi hết!”
Như Ý nghe xong, không nhịn được cau mày lại, dựa theo phân tích của cô thì hẳn là sẽ không xuất hiện loại phân tích này mới đúng, vì sao?
“Cái này sao có thể? Có những đầu mối khác hoặc là cái gì bất thường hay không?” Như Ý vẫn luôn rất tin tưởng phán đoán và trực giác của mình, hai cái này cộng lại sẽ không có sai lầm mới đúng, mặc dù vừa rồi sắc mặt cô tương đối có chút khó coi nhưng lý trí vẫn còn, cô cảm thấy trong đó nhất định sẽ có manh mối gì đó.
Huyền Dạ nhìn thấy Như Ý khẳng định như vậy lại càng thêm bội phục: “Môn chủ không cần phải lo lắng, mặc dù tất cả người đều đi nhưng có một số người lại có một vài động động tác khác lạ, thuộc hạ nghĩ có khả năng người kia chính là người tản bộ như trong tin đồn, sở dĩ bọn hắn cũng đi dò xét tin tức chỉ là vì che giấu tai mắt người ta chứ thật ra cũng là vì chính là tai mắt của chúng ta, bởi vì hiện tại bọn hắn cũng không xác định mục đích của chúng ta đang làm, huống hồ còn cả một màn ban đầu kia nữa, chỉ là bởi vì bọn hắn là người viết y dạng họa hồ lô nên làm thế nào cũng có chút không giống, hôm nay cuối cùng cũng có một nhóm người tiến đến, mặc dù nhìn qua cũng rất cẩn thận giống như những người khác nhưng bọn hắn lại không hề tới gần vị trí cất giữ ‘Hắc huyền lệnh’ này, cho nên thuộc hạ đã phái người đi theo dõi đối phương cũng đã phát hiện đối phương là người ở Đào hoa sơn!” Huyền Dạ đem tất cả phỏng đoán cộng thêm phát hiện của mình báo cáo hết cho Như Ý.
Như Ý nghe xong phân tích và cả phát hiện của Huyền Dạ, trong mắt phản xạ ra một loại gọi là tinh minh quang mang: “Nếu đối phương đã thích giá họa như thế thì tạm thời mặc kệ để xem mục đích cuối cùng của đối phương là gì, nhưng Huyền Thiết sơn trang chúng ta cũng không phải mặc cho người đến chém giết, hiện tại là thời điểm phản kích, trước tiên các ngươi tạo thêm cho bọn hắn chút phiền toái nhỏ, đến lúc đó chỉ sợ bọn họ muốn ở chỗ này cũng không ở được!” Đằng sau câu nói của Như Ý lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò, tựa hồ hết thảy đã nằm trong khống chế của cô.
“Thuộc hạ đi làm ngay!” Huyền Dạ ôm quyền sau đó đi cho người chuẩn bị xuống dưới.
Ngay lúc Huyền Dạ đi không được bao lâu, Huyền Thiết được phái đi điều tra thân phận của nữ tử kia cũng quay về, bất quá hắn ta trở về tựa hồ cũng quá là đúng lúc rồi.
“Cẩn thận!” Cái tên Huyền Thiết này vừa mới vào nhà cũng không biết từ đâu bay tới một chiếc phi tiêu, ngay lúc hắn ta cho là chiếc phi tiêu kia sẽ bắn về phía Như Ý thì Như Ý đã nhẹ nhàng lóe lên rất nhanh tránh thoát được, mà phi tiêu kia tựa hồ thật sự chỉ sượt qua bên cạnh Như Ý, mục đích chỉ là bức tường phía sau lưng cô.
“Dừng lại!” Mặc dù không làm bị thương Như Ý nhưng Huyền Thiết cũng tuyệt không thể để hung thủ đào thoát, lập tức liền đuổi theo sau.
Như Ý quét mắt nhìn vào tờ giấy được phi tiêu găm trên tường một chút: “Huyền Thiết, không cần đuổi theo!” Huyền Thiết nghe thấy Như Ý nói vậy vội vàng ngừng lại, Như Ý đưa ra quyết định gì thì hắn ta vẫn luôn tuân theo vô điều kiện, huống hồ trong mắt hắn ta không có gì mà Như Ý không giải quyết được.
Như Ý rút đồ vật phía trên ra sau đó đưa cho Huyền Thiết: “Ta nghĩ đối phương không phải muốn gây bất lợi cho ta bằng không cũng sẽ không nhiều lần bắn trượt như vậy!” Như Ý cười cười, thong dong bình tĩnh ngồi ở trước mặt Huyền Thiết, tuyệt không lo lắng.
“Đây không phải vị trí mà Hắc huyền lệnh chúng ta bố trí cơ quan ám khí sao?” Huyền Thiết có chút hiếu kỳ, hiển nhiên người này là muốn nói cho Như Ý biết, nếu như là người khác có thể sẽ hoài nghi trong đó có âm mưu nhưng bởi vì trong này là bố trí của chính Huyền Thiết sơn trang của bọn hắn, như vậy qua đó có thể thấy được người đưa tới đồ vật này là muốn Như Ý tìm ra Hắc huyền lệnh, hơn nữa đối phương vẫn không biết Hắc huyền lệnh cũng không phải nằm trên tay người của bọn họ, cho nên có thể thấy được đối phương cũng không có ác ý.
“Chủ tử, ngài nói người này sẽ là ai chứ? Đào viên sơn là không thể nào rồi vậy thì sẽ là ai chứ? Chủ tử, có phải người hôm nay ở đại sảnh quen biết với ngài Mộ Dung Tinh Thần hay không?” Huyền Thiết loại bỏ những người khác cuối cùng chỉ có thể nghĩ tới cũng chỉ còn người này.
Nhìn ánh mắt lo lắng cùng có chút hoài nghi của Huyền Thiết, Như Ý cũng có suy nghĩ đồng dạng thế nhưng với hiểu biết của cô đối với Mộ Dung Tinh Thần mà nói thì nếu như hắn ta muốn cho mình biết như vậy nhất định sẽ trực tiếp nói ra mới đúng, hắn ta đơn thuần như vậy nên sẽ không đi một vòng như vậy mới đúng, thế nhưng không phải là hắn ta thì sẽ là ai chứ?