CHƯƠNG 297: KHÔNG THỂ HÀNH ĐỘNG THIẾU SUY NGHĨ
“Ngươi đang nói Như Ý?” Hắn có chút không hiểu, trong cuộc bạo loạn lần đó Như Ý đã chết, hơn nữa cho dù không chết, vậy cũng có thể đang ở phương bắc, đâu có quan hệ gì với biên cảnh này?
“Ngày hôm qua không phải ngươi đã gặp được người đó rồi sao?” Băng không nói cái gì nữa, chỉ xoay người lấy quyển võ công tâm pháp Như Ý để lại mà không mang đi, nhìn thấy dấu vết liền biết, quyển sách này đã xem xong, Băng có chút bội phục Như Ý, phải nói cô vẫn luôn bội phục, rất ít người có thể đọc và luyện xong nhanh như vậy.
Hàn không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh, khó trách hôm qua Băng hộ pháp lại cung kính với cô ta, còn có khí chất của Như Ý, hoàn toàn khiến hắn kinh sợ.
“Đúng rồi, mấy ngày này, tạm thời chúng ta không cần hành động, trải qua động tĩnh lớn như vậy của chúng ta, bên kia chắc chắn sẽ tăng cường cảnh giác, lúc này nếu chúng ta hành động, sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa cũng không thể để Như Ý theo chúng ta mạo hiểm!” Băng nói rất có lý, chuyện không nắm chắc thì không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Ban đêm, Như Ý hưởng thụ sự yên tĩnh này, hơn nữa trong sự yên tĩnh lại tìm về một phương hướng, đêm nay cô quyết định hành động.
Nghe được tiếng cầm canh gõ mõ bên ngoài, Như Ý xoay người rời khỏi giường, độc kia của cô đã qua nhiều ngày, sợ rằng Lý quản gia cũng phải sắc thuốc tiếp, dù sao cũng phải có hành động đúng không, cô muốn nhìn xem Lý quản gia này rốt cuộc là thủ hạ của ai.
Như Ý đã khá quen thuộc với Vệ phủ, cho dù nhìn những hàng mái ngói trên nóc nhà, cô cũng có thể phán đoán ra phương hướng.
Như Ý bay về phía nơi mà mình muốn đến, chậm rãi chờ đợi mục tiêu tối nay. Quả nhiên, không bao lâu mục tiêu tối nay đã xuất hiện.
Một nam tử cẩn thận xuất hiện trong tầm mắt của cô, đang chuẩn bị đi về phía hiệu thuốc.
Như Ý là người không đơn giản, lần trước cô đã thử hạ dược để đo lường, còn có khi nào thuốc kia sẽ phát tác, cô đã tính toán được, tuy thời gian rất ngắn, nhưng những thông tin này giống như đã nằm ngay trong đầu, tại lúc cô cần thì nhảy ra.
Như Ý nhìn bóng người quen thuộc kia, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, cô nhoáng người tiến vào hiệu thuốc, thật ra cô đã hạ thuốc mê vào trong thuốc kia từ trước, nếu phối hợp thêm mê ảo thuật của cô, thứ cô muốn mới có thể lấy được.
Như Ý vì đảm bảo, cô phải chú ý người kia có lấy đúng vị thuốc kia hay không. Nhưng không ngoài mong đợi, người nọ lấy tất cả các loại thuốc, sau đó chịu đựng đau đớn rời đi.
Ý cười trên mặt Như Ý càng lộ rõ.
“Ngươi có biết ta không?” Lúc này Như Ý đã thản nhiên đứng trước mặt quản gia, ánh mắt quản gia đã có chút mông lung.
Người nọ đã hoàn toàn mông lung nhìn Như Ý, nở nụ cười: “Ngươi là tiên nữ sao?” Một ngón tay chỉ vào Như Ý, lúc này không còn cái loại cảm giác uy nghiêm lúc mới gặp Như Ý, hoàn toàn là dáng vẻ một lão già không nên nết ngu ngốc.
Như Ý tà mị nhìn chằm chằm quản gia, ánh mắt mang theo mê hoặc.
“Đây là mấy?” Như Ý giơ ba ngón tay, lắc lắc ở trước mắt ở quản gia.
Hai mắt quản gia đều tập trung chú ý lên tay của Như Ý, trong sự mông lung lại có loại trống rỗng, rồi trong sự trống rỗng mang theo một chút nô tính.
“Ba!” Quản gia trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Như Ý mỉm cười, nhìn quản gia ngoan ngoãn trả lời mình như vậy, Như Ý biết mục đích của mình đã đạt được.
Ngay sau đó, cô nhắm mắt rồi lập tức mở ra, trong mắt đã hoàn toàn là ảo ảnh.
“Nói cho ta biết, thứ mà ngày đó ngươi đoạt được là gì?” Như Ý nghiêm túc hỏi.
“Không biết!”
Như Ý cau mày, nhưng cũng biết lời hắn nói với mình là thật, từ trước đến nay cô rất tự tin với năng lực của mình, hơn nữa loại tự tin này tựa như là trời sinh, chỉ cần cô muốn là có thể giải phóng ra mà không gặp vấn đề gì.
“Vậy chủ tử của ngươi là ai?” Như Ý bỏ qua chủ đề này, tiếp tục hỏi.
“Đại phu nhân!”
Như Ý khiếp sợ, sao có thể? Cô trăm triệu lần không ngờ tới là Đại phu nhân, cô thậm chí còn cảm thấy chuyện này không có lý do!
“Bảo ngươi đoạt nó để làm gì?” Như Ý thật sự không biết thứ này còn có thể bị Đại phu nhân nhìn thấy.
“Không biết! Bà ấy chỉ bảo ta đoạt về!”
Như Ý thừa dịp thuốc còn tác dụng, nhanh chóng tiếp tục hỏi: “Bây giờ thứ đó đang ở đâu?”
“Đại phu nhân!”
Như Ý thấy ánh mắt của quản gia càng ngày càng rõ ràng, một bàn tay bổ qua, trực tiếp khiến ông ta ngã xuống đất, xem ra cô chỉ có thể quay về chỗ Đại phu nhân, còn sự sống chết của quản gia này, vậy chỉ có thể xem tạo hóa của ông ta.
Cuối cùng Như Ý đảo mắt liếc qua quản gia, sau đó thi triển khinh công rời đi.
Sau khi trở lại từ chỗ quản gia, Như Ý lại rơi vào một đống suy nghĩ khác, tại sao Đại phu nhân phải cướp lấy thứ đồ kia, khó trách lúc trước Tiểu Thúy nói, đây là Đại phu nhân cho, có lẽ Đại phu nhân giao cho Tiểu Thúy cất giữ, nhưng tại sao Tiểu Thúy lại chết đơn giản như vậy.
Nhưng bây giờ Như Ý chỉ có thể chờ đợi mọi chuyện đến từng bước một.
Ngày mai, cô sẽ đến viếng mộ của Ngưu thúc, trong sự trằn trọc, lúc này Như Ý mới phát hiện mình đã ở Vệ phủ gần một năm rồi, những chuyện này hết bí ẩn này đến bí ấn khác, cô cần phải từ từ khám phá ra, cũng không phải vì cô tò mò, bản chất của cô tự nhiên không phải tò mò, cô chỉ muốn có một sự công bằng với những người trong lòng mình, trong Vệ phủ này rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật, càng tới gần, Như Ý còn có những phát hiện thần kỳ, rất gần gũi, loại chuyện này tuy rằng phải có căn cứ, nhưng loại cảm giác này lại luôn cho cô phương hướng chính xác như vậy.
Khi trong đầu Như Ý hiện lên bóng dáng người kia, trong lòng luôn cảm thấy một loại đau rát khó hiểu, thậm chí còn có một dòng khí trong lòng bắt đầu xáo động.
“Gừ” một tiếng kêu không thể nói rõ truyền tới từ phương bắc, không hiểu sao khiến Như Ý luôn cảm thấy nó đang gọi mình, thanh âm kia rõ ràng như vậy, thậm chí có khả năng xuyên qua nơi này, Như Ý mở mắt ra, đã thấy bên ngoài đen kịt, mọi người không có phản ứng gì, chẳng lẽ thật sự chỉ có mình nghe thấy sao? Như Ý không biết nữa, cảm thấy cái này quá mức thần kỳ, thậm chí thần kỳ đến mức truyền kỳ.
Cô muốn nghe thanh âm kia một lần nữa, lại phát hiện đó chỉ là một ảo giác mà thôi, bên ngoài im lặng ngay cả tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy.
Thở dài, Như Ý lại tiến nhập vào trạng thái suy nghĩ, cơ thể cũng chuyển từ trạng thái căng thẳng sang thả lỏng, cơn buồn ngủ rốt cục lại tới, cô xoa xoa trán, tiến vào trong giấc ngủ.
“Ngạch nương, ngạch nương” một giọng trẻ con mang theo hơi sữa gọi cô, ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Cô muốn xoay người rời đi, tiểu hài tử kia lại túm chặt lấy cô không buông, nhưng khi cô xoay người, đã không còn bóng dáng.
Một đêm, Như Ý trải qua giấc mơ như vậy.
Hôm nay là ngày cô về viếng mộ Ngưu thúc, mặc dù Như Ý trải qua một đêm bị tra tấn bởi cảnh trong mơ nên có chút mỏi mệt, nhưng cô không phải một người lười nhác, nếu đã nói thì nhất định sẽ làm được.
“Dì Ngưu, sao hôm nay dì vẫn còn làm việc? Hôm nay Như Ý không phải muốn về sao? Ngươi đi cùng cô ấy đi!” Đại phu nhân khó có khi đến phòng giặt, nhìn thấy dì Ngưu đang bận rộn thì nhắc nhở.
Dì Ngưu nhanh chóng lau nước trên tay: “Nô tỳ bái kiến Đại phu nhân!” Hành lễ cũng rất nhanh.
Đại phu nhân làm như không nhìn thấy, không quay qua nhìn dì Ngưu, từ sau chuyện điều tra lần trước, thái độ của bà với dì Ngưu có chút thay đổi, Như Ý cũng rất kỳ quái, nhưng lại không tìm ra bất kỳ manh mối nào.
“Như Ý, cô nhanh chóng đi rồi quay lại làm việc, đến lúc đó không chừng lại có chuyện gì đó, nhìn ra được lão gia rất coi trọng ngươi!” Đại phu nhân vỗ vai Như Ý nói.
“Đa tạ Đại phu nhân nhắc nhở!” Như Ý cúi người, bộ dáng rất cảm kích Đại phu nhân, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, lễ độ.
Tiễn bước Đại phu nhân, Như Ý đi tới nâng dì Ngưu còn đang quỳ dậy: “Dì Ngưu, dì vất vả rồi!” Có chút cảm giác có lỗi, Như Ý nói chuyện cũng mang theo chút áy náy.
Dì Ngưu mỉm cười, vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ của Như Ý, trong mắt lại che dấu những cảm xúc khác, đưa Như Ý quay lại ngôi nhà rách nát của mình.
Dì Ngưu rất nhanh đã mang theo Như Ý đi vào một nơi hoang vu, nhìn vào vùng đất hoang mênh mông này, dì Ngưu chỉ vào một phần đất nhô nhỏ không cao lắm, trong giọng nói còn cố ý mang theo chút thương cảm.
“Xem đi, đây chính là mộ Ngưu thúc của cháu, cháu tùy tiện cúi lạy đi. Ông ấy cũng đã lớn tuổi như vậy, có người bái tế ông ấy, có lẽ trong lòng ông ấy rất vui vẻ!” Trong mắt dì Ngưu như chứa nước mắt, thì thào nói.
Như Ý gật đầu, ngồi xổm người xuống giở chỗ tiền giấy và hương trong tay mình ra, nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên bài vị bằng gỗ, trong lòng có loại thương cảm khó nói.
“Như Ý, Như Ý, ngươi ở đây sao, rốt cục tìm được ngươi!” Đang lúc Như Ý chuẩn bị tế bái, một nha hoàn thở hồng hộc tìm đến nơi này, nhìn thấy Như Ý, khuôn mặt vốn còn đang đầy bụi bặm cũng trở nên rạng rỡ, tràn đầy hy vọng.
Như Ý và dì Ngưu đồng thời ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn người trước mắt, nha hoàn này cư nhiên là người bên cạnh lão gia, dì Ngưu có thể không biết, nhưng Như Ý thì khác, cô ở bên cạnh Đại phu nhân đã lâu, cũng biết nha hoàn này là người của Đại phu nhân.
“Chuyện gì vậy?” Như Ý có chút khó hiểu nhìn nha hoàn này, bình thường cũng có vẻ khá ổn trọng, sao lần này lại có vẻ hấp tấp như vậy.
Nha hoàn kia cũng không bối rối, nhìn Như Ý rồi cười: “Lão gia tìm ngươi, nói là có việc, còn giống như đã triệu tập rất nhiều người!”
Như Ý kinh ngạc, có thể có chuyện gì, chẳng lẽ là ý tưởng làm ăn mà cô nghĩ ra có vấn đề, chuyện này sao có thể?
“Ngươi có biết tìm ta có chuyện gì không? Ngươi xem việc trong tay ta...” Ánh mắt Như Ý có chút khó xử liếc về phía phần mộ của Ngưu thúc bên cạnh.
Nha hoàn kia lo lắng nói: “Ta cũng không biết, Đại phu nhân cũng không biết, chỉ nói là chuyện làm ăn!”
Đang lúc Như Ý do dự nên nói với dì Ngưu như thế nào, nha hoàn kia đột nhiên tiến đến bên tai Như Ý nói thầm vài câu, Như Ý cảm thấy cách này được, cúi đầu xin lỗi dì Ngưu rồi theo nha hoàn kia rời đi.
Ngay lúc dì Ngưu thấy Như Ý rời đi, trong lòng tựa như buông xuống một tảng đá lớn, cũng trở nên thoải mái hơn.
Như Ý nghe nha hoàn kia nhắc nhở mình, cũng không dám chậm trễ, đi đường cũng rất nhanh.
“Nô tỳ bái kiến lão gia!” Như Ý tiến vào thư phòng lão gia rồi nghiêm túc hành lễ, hơi thở có chút gấp gáp như vừa chạy tới từ nơi khác, có chút xin lỗi nhìn lão gia, ánh mắt trộm liếc nhìn lão gia, chỉ mong không đến muộn.
“Ừm, trước tiên bái kiến mọi người đi!” Vệ quốc công chỉ hơi cau mày, sau đó nói với Như Ý.
Mọi người? Như Ý nghe thế nhanh chóng ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới trong thư phòng còn ngồi nhiều người như vậy, chẳng lẽ thật sự giống với nha hoàn kia nói, triệu tập nhiều người như vậy, vậy không phải có quan hệ với chuyện làm ăn sao?
“Vị này chính là người mà ta muốn giới thiệu với các ngươi!” Vệ quốc công thấy Như Ý ngẩng đầu nhìn qua phía mọi người, giới thiệu Như Ý với những người đang ngồi.
Rất nhanh, những người đang ngồi phía dưới vừa nghe thấy người này là người bọn họ phải đợi, trong ánh mắt hiện ra tia khó tin, ánh sáng trong mắt lóe lên, khiến cho Như Ý cũng có chút chịu không nổi.