Mục lục
Bạo quân sủng ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 558: THOÁT KHỎI MÓNG VUỐT CỦA ANH

“Không phải đó chứ.” Như Ý xem thường nói: “Ý của anh là chỉ cần quan tâm đến tiền thắng, không cần quan tâm đến tiền thua à?”

“Đương nhiên rồi, không có thương nhân nào muốn làm ăn lỗ vốn, hơn nữa tôi đã đầu tư trên người của cô hết hai mươi mốt tỷ, đối với cá nhân tôi mà nói đây là một hạng mục đầu tư khá là lớn. Với lại…”

“Được rồi được rồi, tôi đồng ý với anh.” Như Ý nói

Minh Ngôn Hạo biết là cô chưa chuẩn bị, nhẹ hôn một cái lên trán của cô rồi nói: “Em thật là đáng yêu!”

Như Ý cũng không có ý định phản kháng, đành phải ngầm thừa nhận là đã nhận mệnh rồi.

Đúng, cô rất đáng yêu, thật sự rất đáng yêu.

Cô đã không có sức để cải lại nữa rồi.

“Đúng rồi, tốt nhất em nên chuẩn bị sẵn sàng đi, chờ thêm một đoạn thời gian nữa quen thuộc hoàn cảnh ở nơi này…” Minh Ngôn Hạo đang muốn nói chuyện, Như Ý lại đánh gãy lời nói của anh: “Tối nay Giai Tử Trạch có về không?”

“Giai Tử Trạch?” Minh Ngôn Hạo nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Như Ý, trong lòng cảm thấy chán chường, anh cười lạnh nói: “Sao vậy, mới nửa ngày không gặp mà đã nhớ cậu ta rồi à?”

Như Ý cũng không phát hiện vẻ mặt của Minh Ngôn Hạo xảy ra thay đổi, vẫn gật gật đầu như cũ mà nói: “Đều là bởi vì anh, lúc đầu tôi muốn ôn lại chuyện cũ với anh ta, tất cả đều bị anh làm cho hỗn loạn, tối ngày hôm nay chẳng lẽ muốn tôi ở khách sạn à?”

“Ở khách sạn?” Minh Ngôn Hạo hơi phản ứng không kịp, hỏi: “Tại sao lại muốn ở khách sạn?”

Như Ý lườm anh một cái, trong lòng khinh bỉ nói: Còn không phải bởi vì do anh sao, làm cho tôi với Giai Tử Trạch không nói được gì với nhau, tối ngày hôm nay tôi cũng không có chỗ ở, không ở khách sạn thì chẳng lẽ muốn tôi ngủ trên đường hả.

Chỉ có điều là cô cũng không dám nói ra lời trách móc Minh Ngôn Hạo, thay vào đó là cô nói: “Bởi vì biệt thự đó đã bị nổ thành vùng đất bằng phẳng rồi, ở Hong Kong tôi lại không có người thân, không ở khách sạn thì còn ở đâu nữa chứ?”

Minh Ngôn Hạo nghe vậy thì cười ha hả, bàn tay trắng như phấn của Như Ý đánh trên vai của anh, hỏi: “Anh cười cái gì chứ?”

“Cười em ngây thơ đó.” Minh Ngôn Hạo không hề che giấu ý cười châm chọc ở trên mặt chút nào.

“…”

Thôi bỏ đi, thật sự không có cách nào để giao tiếp với loại người này… cuối cùng Như Ý lựa chọn không thèm để ý đến Minh Ngôn Hạo.

“Sao vậy?” Minh Ngôn Hạo cười nói ở đằng sau lỗ tai của cô: “Chẳng lẽ em tưởng rằng Minh Ngôn Hạo tôi ngay cả một chỗ ăn ở cho bảo mẫu mà cũng không thể chu toàn được à?”

Như Ý không hiểu mà hỏi: “Câu nói này của anh có ý gì chứ?”

“Đừng quên là tối nay hôm nay thân phận của em đã thay đổi rồi, bắt đầu từ tối ngày hôm nay em chính là vợ chưa cưới của tôi, ngày đầu tiên sau khi đính hôn mà vợ chưa cưới của Minh Ngôn Hạo tôi lại phải ở khách sạn, không biết là người ngoài sẽ nghĩ như thế nào. Em muốn sau này tôi phải làm việc ở trong nhà sao? Em muốn mặt mũi của Minh Ngôn Hạo tôi đều mất hết hay sao?”

Như Ý le lưỡi, vào lúc này cô mới nhớ đến có chuyện này.

“Vậy tối ngày hôm nay tôi phải ngủ ở chỗ này à?” Như Ý cảnh giác hỏi.

Ai biết là tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà lại khác với trong dự liệu là Minh Ngôn Hạo lại lắc đầu nói: “Không phải.”

“Không phải á?” Như Ý hỏi: “Vậy anh định làm như thế nào đây?”

Minh Ngôn Hạo buông cô ra, dùng tay làm gối rồi nhìn lên trần nhà nói: “Tôi mới không thèm ở chỗ này, mà em cũng không có tư cách ở đây, nơi này chỉ có người thuộc gia tộc của nhà họ Minh mới có thể vào đây mà ở được, em còn chưa có gả cho tôi, cho nên em không đủ tư cách. Mà tôi thì… tôi lười phải ở cùng với mấy người phụ nữ suốt ngày cứ luyên thuyên, cho dù tôi không bị người khác mưu sát chết thì cũng bị các bà ấy lải nhải đến chết, tôi mới không có ngu như vậy.”

“Vậy anh ở đâu đây?”

“Tôi ở… Cô Như Ý à, em gấp gáp muốn biết phòng tân hôn của chúng ta ở đâu đến như vậy à?” Trong mắt Minh Ngôn Hạo ngậm lấy ý cười trêu cợt.

“Xía…” Như Ý biết tính tình vô lại kia của anh lại đến nữa rồi, cũng không thèm để ý đến anh.

Minh Ngôn Hạo nhìn chiếc đồng hồ nổi tiếng ở trên tay của cô một chút rồi nói: “Buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, đi ra ngoài thôi, em yêu!”

Như Ý nghe thấy như vậy thì cảm giác như trời đông giá rét, không khỏi rùng mình một cái.

Sau đó cô nhún nhún vai nói với Minh Ngôn Hạo: “Minh Ngôn Hạo, anh có thể đừng xưng hô thân mật như vậy không hả, chúng ta chỉ có thân phận trên hợp đồng, anh cho rằng là thật…”

Cô còn chưa nói xong thì Minh Ngôn Hạo đã cười nói: “Không sao cả, vậy bảo mẫu nhỏ, chúng ta đi xuống đi, buổi tiệc bắt đầu rồi…”

Như Ý không còn từ nào để nói: “Anh vẫn nên gọi tôi bằng cái từ thân mật đi.”

“Thật là ngoan.” Minh Ngôn Hạo gõ nhẹ vào trán của cô, cười nói.

Sau đó Như Ý sửa soạn lại mình một chút ở trong phòng vệ sinh rồi kéo cánh tay của Minh Ngôn Hạo đi ra ngoài.

Lúc này, trong đại sảnh đã có không ít người đến rồi, lúc mà Minh Ngôn Hạo dẫn theo Như Ý xuất hiện ở đại sảnh thì dẫn đến từng tiếng khen ngợi.

“Đẹp trai quá đi thôi! Đây không phải là Minh Ngôn Hạo sao?”

“Đúng đó, Ngôn Hạo là đẹp trai nhất. Cô nhìn dáng vẻ mỉm cười của anh ấy xem, nếu như mà cười với tôi một chút thì tôi có chết cũng bằng lòng…”

“Nhưng mà cô nhìn thử xem, ở bên cạnh của anh ấy lại có thêm một người phụ nữ, cho đến bây giờ không phải Ngôn Hạo đều thích con trai hay sao, làm sao lại…”

“Đúng đó nha, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai chứ, không thể không nói cô ta với Ngôn Hạo thật sự cũng rất xứng đôi…”

Từng câu, từng câu nói ghen tị đã rơi vào trong lỗ tai của Như Ý với Minh Ngôn Hạo.

“Xem ra là anh thật sự rất được chào đón nha.” Như Ý lạnh lùng nói.

Sau khi Minh Ngôn Hạo chào hỏi với một tổng giám đốc của công ty khác thì mang theo nụ cười hờ hững, nói với Như Ý: “Sao vậy, em ghen à?”

“Xía, anh tỉnh lại đi Minh Ngôn Hạo, đàn ông thích tôi còn nhiều lắm, tôi lại đi ghen tuông vì anh à? Bất quá thì tôi chỉ là thấy bất công thay cho mấy cô gái mơ tưởng kia mà thôi.”

“Sao lại nói là bất công?”

“Nếu như mà các cô ấy biết anh thật sự là gay, đoán chừng là các cô ấy sẽ đau lòng đến chết mất.” Như Ý nói.

“Tôi có phải là gay hay không chẳng phải em là người rõ ràng nhất hay sao?” Minh Ngôn Hạo vừa mỉm cười, tay phải của anh vừa trượt từ bên hông của Như Ý xuống đến mông của cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn.

“Vô liêm sỉ!” Sắc mặt của Như Ý đỏ bừng tránh thoát khỏi móng vuốt của anh, đi qua một bên.

Cô mới lười phải nói chuyện với cái tên lưu manh dê xồm này.

Minh Ngôn Hạo nhìn bóng lưng của Như Ý đi xa, anh cũng không đi theo ngăn cản, buổi tiệc sẽ còn kéo dài rất lâu, để cho cô tự đi chơi đùa trước đi, Minh Ngôn Hạo thầm nghĩ.

“Ngôn Hạo, đã lâu không gặp!”

“Đúng đó, gần đây Ngôn Hạo lại đẹp trai hơn rất nhiều nha.”

“…”

Sau khi một đám người mơ tưởng viển vông lén lút đứng ở một bên quan sát Minh Ngôn Hạo nhìn thấy Như Ý đi rồi, biết cơ hội đã đến liền vội vàng đi tới bắt chuyện.

Nhưng mà Minh Ngôn Hạo lại không có ý định nói chuyện với các cô ta, chỉ là hờ hững cười một tiếng rồi nói: “Thật sự xin lỗi, ở đây không phải là CLB…” Nói xong cũng trực tiếp đi khỏi.

Như Ý lấy một ly nước trái cây từ trên khay trong tay của người giúp việc, đi đến một cái bàn nhỏ trong góc khuất ngồi xuống. Ngồi được một lúc thì có mấy cậu chủ của gia đình có tiếng tăm đến bắt chuyện, nhưng mà cũng không có ngoại lệ, toàn bộ mấy người bọn họ đều bị tính cách lạnh lùng của Như Ý ngăn cản lại.

“Xin chào, cô là cô Như Ý có đúng không?” Bỗng nhiên có một nhân viên phục vụ đi đến bên cạnh cô cung kính hỏi.

Như Ý không thèm để ý tới anh ta, có lẽ lại là một cậu chủ có tiền nào đó không có chuyện gì làm, cho nên đã tìm nhân viên phục vụ đến để bắt cầu.

Nhân viên phục vụ thấy cô không nói lời nào, cũng không tức giận mà lại nhẹ giọng nói ở bên tai của cô: “Có một vị khách là anh Âu Dương kêu tôi giúp anh ta chuyển lời đến cô, anh ta nói là anh ta đang chờ cô ở lầu hai.”

“Âu Dương?” Như Ý nghi ngờ nhớ tới.

Người được gọi là Âu Dương mà cô quen biết thì chỉ có một mình Âu Dương Tuyệt, nhưng tại sao Âu Dương Tuyệt lại có mặt ở đây chứ.

Đối với Âu Dương Tuyệt, Như Ý vẫn vẫn có một loại cảm giác rất kỳ lạ giống như cũ, không muốn bỏ qua người bạn này nhưng mà lại không dám đến quá gần, chỉ có ở bên cạnh Âu Dương Tuyệt thì cô mới được xem là bộc bạch nội tâm thật sự của mình.

Ít nhất thì cô rất khó quên đoạn ký ức đua xe kích thích với Âu Dương Tuyệt.

“Dẫn đường đi.” Như Ý uống xong nước trái cây ở trong ly rồi thản nhiên nói với nhân viên phục vụ.

Hai người bọn họ rất nhanh đã đi tới lầu hai, nhân viên phục vụ dẫn cô đi đến căn phòng mà ngày hôm nay cô với Minh Ngôn Hạo đã ở trong đó.

Không phải đó chứ, sao mà căn phòng này ai cũng có thể đi vào vậy.

Trong lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn, lúc nãy cô với Minh Ngôn Hạo ở cùng nhau cũng không có làm ra chuyện khác người gì.

Nhưng mà nhân viên phục vụ lại xoay người một cái, dẫn cô đến một căn phòng khác.

“Chính là chỗ này, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi xuống trước đây.” Nhân viên phục vụ cung kín khom người chào, sau đó đi xuống dưới.

Như Ý đứng ở trước cửa hít sâu một hơi, đang chuẩn bị gõ cửa thì cửa lại đột nhiên mở ra, một cánh tay mạnh mẽ có lực lập tức kéo Như Ý vào trong phòng.

Cạch một tiếng, cửa đã đóng lại một lần nữa.

Ở trong căn phòng một màu đen kịt, Như Ý chỉ cảm thấy cả người của mình bị một người đàn ông ôm, phía sau lưng của cô đang dựa sát vào vách tường.

Bỗng nhiên cô cảm giác được bàn tay của người đàn ông kia đang di chuyển ở trên người của cô, cô cười lạnh ở trong lòng, cơ thể của cô hơi lắc một cái rồi gạt tay của người kia ra, sau đó bắt lấy rồi quặt một cái, người đàn ông đau đớn la lên một tiếng.

Vận dụng cơ hội này, Như Ý lập tức xuất ra tuyệt kỹ thành danh của cô, chiêu đoạn tử tuyệt tôn khiến cho tất cả những người đàn ông nghe xong thì đã sợ đến nỗi mất mật, đá vào trong đũng quần của người đàn ông.

Vào lúc mà cô cảm giác là mình đã sắp đá được rồi thì đôi chân nhỏ của cô bị người ta kẹp lại.

“Thật sự hạ thủ không lưu tình mà…” Giọng nói của đàn ông vang lên trong bóng tối, Như Ý còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay mà cô đã bắt được của người kia ở trong tay mình cũng đã thoát ra.

Tách.

Đèn vừa mới mở lên, bởi vì lúc nãy còn ở trong bóng tối, bỗng nhiên cảm nhận được ánh đèn mãnh liệt như thế, Như Ý cảm thấy không thể tích ứng được cho nên nhắm mắt lại.

“Đã lâu không gặp, cô Như Ý yêu dấu, hi vọng cô vẫn chưa quên tôi.”

Mở to mắt ra, Như Ý thấy được Âu Dương Tuyệt mặc một bộ đồ dự tiệc cầm hai ly rượu đỏ đứng ở trước mặt của cô.

“Muốn uống chút rượu đỏ không?” Âu Dương Tuyệt khẽ cười nói.

Như Ý lại hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi lên ghế ở trong phòng, cười lạnh nói: “Chơi đùa rất vui à?”

Âu Dương Tuyệt hờ hững cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy một mình cô ngồi ở một nơi hẻo lánh ở dưới lầu quá là nhàm chán, nên tìm chút trò chơi kích thích để chơi thôi, cũng không phải nghiêm túc.”

Cái gì gọi là không phải nghiêm túc, nếu như mà không phải thân thủ của cô tốt thì chỉ sợ là tiện nghi trên người của cô đã sớm bị người khác chiếm mất rồi.

Như Ý lạnh lùng trừng Âu Dương Tuyệt một cái rồi nói: “Anh rất trẻ con.”

Âu Dương Tuyệt cũng không tức giận, ngồi xuống một cái ghế đối diện cô, cầm lấy một trong hai ly rượu đỏ rồi tự uống: “Đã nhiều ngày không gặp cô Như Ý rồi, cô Như Ý vẫn xinh đẹp động lòng người giống như cũ, tôi nhìn cũng thấy rung động. Không bằng cô Như Ý làm bạn gái của tôi đi, như thế nào?”

“Nếu như không có chuyện gì đàng hoàng thì tôi đi đây.” Như Ý lười phải ở đây nói mấy lời nhàm chán này với anh ta.

Âu Dương Tuyệt vội vàng lôi kéo Như Ý ngồi xuống, cười nói: “Nói đùa nói đùa thôi… làm gì mà nhỏ mọn như vậy chứ.”

“Loại chuyện như thế này cũng chỉ có mình anh mới có thể đùa được ” Như Ý không còn gì để nói: “Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì không.”

Âu Dương Tuyệt đột nhiên nghiêm túc nói: “Trên người của cô không có bị thương đó chứ?”

Như Ý hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Chẳng lẽ cô đã quên rồi ư? Chuyện hai ngày trước cô ở trong nhà của Giai Tử Trạch bị phần tử khủng bố tập kích đó.” Âu Dương Tuyệt quan tâm hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK