Trong lòng Như tức giận nghĩ: Đàn ông sao ai cũng đều là tên khốn như vậy, Minh Ngôn Hạo, Âu Dương Tuyệt cũng như thế…
Chỉ hy vọng, Giai Tử Trạch đừng nên biến thành đàn ông như này, chứ không là cô cũng không dám kết bạn với đàn ông nữa.
Âu Dương Tuyệt rút điện thoại, ấn một dãy số, nói: “Giúp tôi tra một chút, tư liệu về một người tên Như Ý, nữ! Chỉ cần tư liệu liên quan đến cô gái tên Như Ý, toàn bộ đều không được bỏ sót… Đúng, đại lục Hong Kong đều cần, nếu như có thể, giúp tôi liên hệ với bên quốc tế, tra một chút, tối nay tôi muốn nhìn thấy vài tư liệu ở văn phòng của tôi!” Nói xong, Âu Dương Tuyệt dứt khoát tắt máy, nói với Như Ý: “Bây giờ được rồi chứ hả.”
Như Ý kinh ngạc nói: “Anh vừa mới nói cái gì?”
“Không nói gì cả, không phải đang giúp cô tra tư liệu sao.” Âu Dương Tuyệt nghe có chút mù mờ.
“Anh nói, bảo người của anh liên hệ với bên quốc tế, anh định đi đâu tìm tư liệu của tôi?” Như Ý nói.
Âu Dương Tuyệt để điện thoại về vị trí cũ, sau đó cười nói: “Tôi định trên toàn thế giới tìm kiếm tư liệu về người mà em đã nói, sao thế hả? Rất ngạc nhiên sao?”
Như Ý sửng sốt nhìn Âu Dương Tuyệt, trong lúc nhất thời, nói không nên lời.
“Nếu như cô muốn sùng bái tôi thì nhanh lên, bởi vì cô là fan đầu tiên của tôi, tôi sẽ giúp cô ký tên, với cả, nếu như cô thật sự cảm động, muốn gả cho tôi mà nói, tôi cũng có thể miễn cưỡng lấy cô, có điều không có đám cưới, không có người thân, cũng không có nhà thờ, chỉ cần cô không để ý thì cô có thể lập tức gả cho tôi.” Âu Dương Tuyệt hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào mặt của Như Ý, hình như đang nói đùa.
Như Ý suy nghĩ, sau đó hỏi nhân viên phục vụ cầm cho một chiếc bút, đưa cho Âu Dương Tuyệt, sau đó chìa tay ra, nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn cảm thấy ký tên tốt hơn, còn chuyện kết hôn… Tạm thời chưa có nghĩ tới, bởi vì tôi muốn một mình đi du lịch…”
Âu Dương Tuyệt nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Như Ý, sau đó cầm lấy cây bút, nói: “Thật sự muốn ký tên?”
Như Ý nghiêm túc gật đầu, nói: “Nếu điều này coi như lời cảm ơn sự giúp đỡ của anh thì có thể ký tên.”
“Không hối hận?” Âu Dương Tuyệt hỏi xác nhận lại lần nữa.
Như Ý quả quyết lắc đầu, nói: Tuyệt đối không hội hận.” Có điều trong lòng thật sự lo lắng Âu Dương Tuyệt lại giở trò gì.
Không có gì vẽ lên tay của cô một cục shit, hoặc một con rùa!
Như thế này cô thật sự có lời khó nói…
“Vậy được!” Âu Dương Tuyệt mỉm cười gọi nhân viên phục vụ, nói: “Làm phiền giúp tôi đổi chiếc bút mực đỏ.”
“Thưa anh, chỗ chúng tôi không có bút mực đỏ…” Nhân viên phục vụ khó xử nói.
Âu Dương Tuyệt lấy ra một tờ đôla Hong Kong để vào trong tay của nhân viên phục vụ, nói: “Sẽ có, nếu như có thể, thuận tiện lấy cho một túi giấy ăn!”
Nhân viên phục vụ đó cũng không có lý do từ chối, chỉ đành chạy đi lấy bút và giấy ăn, rất nhanh đã cầm một chiếc bút mực đỏ và khăn giấy đến cho mình.
“Tay!” Âu Dương Tuyệt nói giống như ra lệnh.
Như Ý tuy sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa bàn tay trắng nõn ra, Âu Dương Tuyệt khi nắm lấy tay của cô, hai người đều run rẩy một chút, nhưng lại rất nhanh chấn định lại.
“Cô đang sợ?” Âu Dương Tuyệt nhoẻn miệng, lộ ra hàm răng đều sạch sẽ trắng bóng, cười nói.
“Không có!” Như Ý lắc đầu, sống chết không thừa nhận, lúc này cô mới phát hiện, Âu Dương Tuyệt vậy mà lớn lên có hai chiếc răng nhọn như răng hổ.
“Vậy được, tôi bắt đầu rồi…” Nói xong, Âu Dương Tuyệt phác phác một chút trên mu bàn tay của cô, sau đó nhẹ nhàng vẽ ra.
Cảm thấy đầu bút di chuyển trên mu bàn tay, Như Ý chỉ cảm thấy lành lạnh, cô hiếu kỳ nói: “Âu Dương Tuyệt, anh không phải nói muốn ký tên sao? Anh muốn vẽ cái gì?”
“Đợi lát nữa thì cô sẽ biết.” Âu Dương Tuyệt đầu cũng không ngẩng lên, nói.
Như Ý chỉ biết trầm mặc…
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của Âu Dương Tuyệt, Như Ý đột nhiên cảm thấy toàn thân của Âu Dương Tuyệt lộ ra sức cám dỗ trí mạng, gương mặt âm nhu của anh ta, tương đối khá nữ tính, cộng thêm nụ cười tà mị lúc bình thường, hơn nữa có thể khiến các thiếu nữ say mê đến thần hồn điên đảo, nhưng đối với Như Ý mà nói, lại không có quá thích.
Cô không quá thích loại đàn ông quá âm nhu này.
Không có lý do!
Nhưng mà lúc này nghiêm túc lại, Âu Dương Tuyệt vẽ trên mu bàn tay của cô, lại thật sự rất có sức hút, ít nhất,… đã thu hút ánh mắt của cô.
“Âu Dương Tuyệt…” Như Ý lại ngập ngừng.
“Cái gì?” Âu Dương Tuyệt vừa nghiêm túc vẽ, vừa hỏi.
“Thật ra…” Như Ý nói: “Thật ra, anh mỉm cười lộ răng càng thêm đẹp trai.”
“Là như thế này sao?” Âu Dương Tuyệt lần nữa cười lộ răng ra.
Như Ý dùng sức gật đầu, nói: “Là như thế.”
“Nếu cô thích… Tôi mỗi ngày đều cười cho cô xem…” Âu Dương Tuyệt nói: “Tôi mỗi ngày đều đi tìm cô được hay không?”
“Được!” Như Ý vui vẻ đáp, nhưng vài phút sau lại phản bác: “Không được!”
Suýt chút nữa quên mất, cô bây giờ đang ở trong nhà của Minh Ngôn Hạo.
Như Ý trong lòng bất lực nói: Ài! Rốt cuộc phải làm sao đây? Tối nay không trở về thì biết ở đâu, phiền quá đi!
“Cái đó!” Như Ý hỏi nhỏ: “Âu Dương Tuyệt, anh có phải rất có tiền không?”
“Rất có tiền?” Âu Dương Tuyệt khẽ lắc đầu nói: “Không được như thế…”
“A! Vậy bỏ đi.” Như Ý nghẹn lời nói.
Cô vốn dĩ tưởng Âu Dương Tuyệt rất có tiền, xe lái mỗi ngày đều là siêu xe.
Hai người đều không nói gì, một lúc sau, Như Ý vẫn bất lực hỏi: “Âu Dương Tuyệt, anh có thể cho tôi vay tiền không?”
“Vay bao nhiêu, lãi tính như thế nào?” Âu Dương Tuyệt đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Keo kiệt! Còn muốn lãi…” Như Ý nghe thế, bực tức nói.
“Đừng động!” Âu Dương Tuyệt trầm giọng nói.
Là Như Ý nói chuyện dẫn đến rung tay, ảnh hưởng đến Âu Dương Tuyệt đang vẽ.
Như Ý quả nhiên vẫn ngoan ngoãn yên tĩnh lại, cúi thấp đầu, muốn xem thử Âu Dương Tuyệt vẽ ra cái gì.
Âu Dương Tuyệt rất cẩn thận lấy túi giấy ăn vừa mua ban nãy, sau đó nhẹ nhàng lau đi phần mực đỏ dư ra.
“Anh muốn vẽ cái gì?” Như Ý nhìn trên mu bàn tay, một thứ gì đó như hạnh nhân nên cô mới hỏi.
“Đừng nói chuyện, đợi lát nữa cô sẽ biết.”
Như Ý quả nhiên yên tĩnh lại, Âu Dương Tuyệt tiếp tục động tác, vài phút sau, Như Ý cuối cùng cũng biết Âu Dương Tuyệt vẽ cái gì rồi.
Đó là một dấu môi màu đỏ tươi, khiến Như Ý ngây người.
“Như thế nào, có đẹp không?” Âu Dương Tuyệt cười nói.
“Sao nhìn giống thật vậy.” Như Ý ngạc nhiên nói.
“Loại bút pháp vẽ tranh 3D thật ra rất đơn giản.”
“Vậy sao? Có điều anh cũng thật nhàm chán, tại sao muốn vẽ một cái môi lên đây?”
Âu Dương Tuyệt liếc nhìn cô nói: “Không nói, sợ cô tức giận…”
“Nói đi, lần này tôi tuyệt đối sẽ không tức giận…”
Âu Dương Tuyệt ghé sát bên tai của cô khẽ nói: “Tôi chỉ muốn ở trên người cô lưu lại dấu vết về tôi.”
Sắc mặt của Như Ý đỏ lên, trong lòng run rẩy, sau đó quát: “Đáng ghét.”
“Cái gì đáng ghét?”
Như Ý đột nhiên cảm thấy tay trái bị người ta tóm lấy, cả người bị người đó kéo lên, quay đầu lại nhìn, lại là gương mặt tức giận của Minh Ngôn Hạo.
“Anh sao lại ở đây?” Như Ý vốn dĩ còn muốn động thủ phản kích, nhưng vừa nhìn thấy Minh Ngôn Hạo, sự kiêu ngạo trong người bị đè ép xuống.
“Câu này nên là tôi hỏi em, em sao lại ở đây?” Minh Ngôn Hạo mặt mày lạnh như băng, trong mắt đều là sự tức giận.
Âu Dương Tuyệt cũng đứng lên, nhìn Minh Ngôn Hạo và nói: “Là tôi hẹn…”
“Ở đây không đến phiên cậu nói chuyện.” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói.
Âu Dương Tuyệt không có bị sắc mặt của anh dọa, cười lạnh hắc hắc một tiếng: “Minh Ngôn Hạo, cậu hình như nhận nhầm đối tượng rồi, tôi không phải mấy tùy tùng theo nghe theo sự sai bảo của cậu.”
Khi đó, hai người đối đầu với nhau, Như Ý có chút đau đầu, Minh Ngôn Hạo và Âu Dương Tuyệt không phải bạn bè sao? Thế nào vừa nhìn thấy là cãi nhau rồi?
Như Ý biết biểu cảm của Minh Ngôn Hạo, biết anh đang chuẩn bị bạo phát.
Hai người đàn ông đẹp trai như vậy tập trung ở một chỗ, lập tức thu hút tiếng kinh hô của không ít các thiếu nữ, vốn dĩ vừa rồi sự xuất hiện của Âu Dương Tuyệt đã rất được hoan nghênh rồi, bây giờ lại xuất hiện một Minh Ngôn Hạo đẹp động lòng người như vậy, mấy cô gái đó sao không điên cuồng được chứ, khiến các cô ngạc nhiên chính là, Như Ý bị kẹp giữa hai người đàn ông.
Hai người đàn ông anh tuấn như vậy, vì tranh một cô gái, tình tiết này sợ rằng chỉ có trên phim truyền hình mới xuất hiện.
“Các anh…”
“Im miệng!”
“Đừng nói chuyện.”
Bởi vì cảm thấy bầu không khí xung quanh có hơi kỳ quái, Như Ý vốn dĩ muốn phá vỡ bầu không khí như thế này, lại không ngờ dẫn đến bị hai người đàn ông quát cùng một lúc.
Được, không để tôi nói phải không, không thành vấn đề! Trong lòng Như Ý tức giận oán thầm.
Nhưng không để tôi nói chuyện, anh cũng để tôi rời khỏi, cảm thấy hình như bị người ta nhìn giống như xem kịch vậy.
“Theo tôi về.” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng liếc nhìn Âu Dương Tuyệt nói.
“A! Bây giờ còn sớm như vậy.” Như Ý nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài, cảm thấy cô ra ngoài đến bây giờ cũng chưa được có một tiếng.
“Em không định trở về?” Minh Ngôn Hạo lườm cô.
“Không phải không phải, tôi không phải có ý đó…” Như Ý trong lúc nhất thời không biết nên trả lời Minh Ngôn Hạo ra sao.
“Minh Ngôn Hạo, cậu có phải đàn ông không? Lại đi uy hiếp một cô gái như vậy.” Âu Dương Tuyệt khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói.
Như Ý nghe thế, khẽ gật đầu, cô rất động tình với câu nói này của Âu Dương Tuyệt, nhưng lại bị ánh mắt của Minh Ngôn Hạo nhìn qua.
Minh Ngôn Hạo kéo Như Ý ra sau người, dường như sợ ai cướp cô đi vậy, mới nói với Âu Dương Tuyệt: “Đây là chuyện nhà của tôi, có liên quan gì đến cậu?”
“Chuyện nhà của cậu? Ha” Âu Dương Tuyệt hất tóc đầy vẻ đẹp trai, hai tay khoanh trước ngực, thái độ ngạo nghễ không ngại với đời, lạnh lùng nói: “Lẽ nào chỉ dựa vào mấy câu nói đó của cậu thì có thể định cô Như Ý là người của cậu sao? Bớt bớt lại đi, bây giờ đã là thời đại nào rồi, ly hôn so với kết hôn còn bình thường hơn.”
Không sai, Minh Ngôn Hạo quả thực muốn nói cho Âu Dương Tuyệt biết, Như Ý đã là vị hôn thê của anh, nhưng lại không ngờ bị Âu Dương Tuyệt đi nước này.
“Vậy cậu muốn làm thế nào?” Minh Ngôn Hạo không tức giận mà còn mỉm cười.
“Buông Như Ý ra, để Như Ý quyết định nơi cô ấy muốn ở.” Âu Dương Tuyệt lần nữa ném quả bóng da lên người của Như Ý.
Như Ý lần nữa bị Minh Ngôn Hạo kéo đến chính giữa hai người, cảm nhận ánh mắt như X quang của hai người đang chậm rãi quét trên người cô.
“Các anh đừng nhìn tôi như thế mà…” Như Ý có chút nhăn nhó nói.
“Vậy em theo tôi về nhà, hay tiếp tục ở đây ăn cơm… hử?” Minh Ngôn Hạo ghé sát bên tai của cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quên, em bây giờ có thân phận gì, cô bảo mẫu nhỏ thân ái của tôi!”