Như Ý nghe xong câu nói đó, sắc mặt khẽ biến đổi, thảo nào mọi người nhìn cô bằng nhiều ánh mắt như vậy, rõ ràng là không có gì, sao lại thu hút ánh mắt của mọi người như vậy.
“Tử Yên, tôi dưỡng lành vết thương rồi thì muốn rời đi.” Như Ý nhìn vào bóng người in trên cốc thủy tinh, thở dài nói.
Ánh mắt của Tử Yên tối sầm lại, thực ra mà nói, Như Ý có tính khí nói chuyện vội vàng với cô, nhưng lại đối xử rất tốt với nô lệ, lần trước cô ấy đã bảo vệ cô, nhưng đó chỉ là những việc mà nô lệ bình thường sẽ làm, cô ấy vốn dĩ không muốn nghe tiếp lời, nhưng cô vẫn tự giải vây cho bản thân, từ sâu trong trái tim, cô hy vọng Như Ý sẽ ở lại.
Như Ý cũng không để ý đến ánh mắt của Tử Yên, đã bị thương vài lần, cô ấy đối với người bên cạnh luôn mang theo một loại cảm giác bài trừ.
“Nhưng, Như Ý cô nương, nếu cô không đi, điều này sẽ khiến hoàng thượng phải xấu hổ, dù sao cũng là mẹ ruột của hoàng đế….” Lời nói của Tử Yên không thể rõ ràng hơn.
Như Ý thở dài, chỉ đành gật gật đầu, lần này muốn tránh cũng không tránh được, nhưng bây giờ cô sẽ không để thái hậu làm tổn thương mình, cô vẫn muốn điều tra sự việc của năm đó.
Có điều, bây giờ Như Ý rất tò mò về một điểm là, lúc trước ai là người đã cứu mình, cô không hề nghĩ đến vị hoàng thượng này lại có thể đến đúng lúc như vậy, suy cho cùng, quãng thời gian lần này lại không dài, làm sao ngài ấy có thể tự cứu mình một cách khéo léo như vậy.
Có lẽ, bây giờ bản thân cũng đã khá hơn nhiều, mặc dù có nhiều chỗ vẫn bị tổn thương do giá rét, có chỗ còn nứt ra, nhưng Như Ý rất vui vì khuôn mặt của cô không ảnh hưởng gì.
“Đang nghĩ gì vậy? Nhập tâm như thế?” Thác Bạc Liệt đột nhiên từ bên ngoài bước vào, nhìn vào sắc mặt của Như Ý, lộ ra khuôn mặt mờ nhạt.
Như Ý nghe thấy tiếng Thác Bạc Liệt bước vào, sắc mặt sững sờ, cô nhanh chóng trở lại bình tĩnh, mỉm cười chào đón hoàng thượng.
“Hoàng thượng, thái hậu đã mời tôi đến Băng Tử cung của bà, ngài nói xem tôi đi thì tốt hay không đi thì tốt?” Như Ý nhìn Thác Bạc Liệt, con ngươi như một viên ngọc rất chân thành, đôi mắt tràn đầy sự mong đợi. Nếu đổi thành người khác, Như Ý sẽ không hỏi câu này, nhưng khi đó Thác Bạc Liệt đã cứu Như Ý ra được, hắn ta chắc chắn sẽ hiểu rõ thái hậu muốn làm gì.
Thác Bạc Liệt nghe Như Ý nói vậy, cũng có vẻ hơi lo lắng, lông mày cau chặt lại giống như chiếc bánh quai chèo, hắn ta cũng có chút khó xử, trong hậu cung, kể từ khi “Như Ý” rời đi, vẫn luôn là thái hậu kiểm soát toàn bộ hậu cung, mặc dù Thác Bạc Liệt đối với Như Ý rất khác, nhưng địa vị thực sự của “Như Ý” cho dù là trong trái tim hắn hay là trong hậu cung, đều không ai có thể thay thế được. Vì thế, bây giờ tất nhiên là thái hậu chủ trì rất rốt, nên không được làm trái với ý của thái hậu, nghĩ đến điều này, Thác Bạc Liệt ngước nhìn Như Ý, cuối cùng lấy hết can đảm để nói ra: “Nàng cứ đi đi, dù gì thì hậu cung này vẫn là thái hậu làm chủ, nếu như làm trái lại thì sẽ khiến các phi tần khác biết được, sẽ không thuận lợi cho việc quản lý về sau.”
Thực ra những lời Thác Bạc Liệt nói, Như Ý đã sớm dự đoán được, nhưng được nói ra từ miệng hắn, trái tim cô vẫn run rẩy, nó giống kiểu gảy dây đàn lên xuống chớp động vậy, tại sao rõ ràng là nhẹ như vậy, lại lộ rõ như thế, Như Ý đè phần ngực xuống, cố tỏ ra bình tĩnh: “Tuân chỉ.”
Như Ý không nói tuân theo ý chỉ của ai, có lẽ trong tai của Thác Bạc Liệt nghe thấy là không giống nhau, nhưng Như Ý biết rõ phân lượng trong đó, cái nào nặng cái nào nhẹ, chỉ cô mới hiểu rõ được.
Thác Bạc Liệt thấy Như Ý không có nhiều ý kiến về vấn đề này, cũng cảm thấy cô ấy thấu tình đạt lý, về việc thích Như Ý lại tăng thêm một phần.
“Vậy là tốt rồi, yên tâm, Thái hậu sẽ không có gì đó với nàng đâu, không phải mọi người đều đi sao?” Thác Bạc Liệt trấn an Như Ý, vẻ mặt đó rất nghiêm túc, như thể đang hứa hẹn điều gì đó vậy.
Như Ý nhìn ánh mắt của Thác Bạc Liệt, như là bị mê hoặc, cô nhẹ nhàng gật đầu, hai người họ lúc này trông giống như một cặp vợ chồng.
“Đúng rồi, lần trước ai đã nói với ngài là tôi gặp nguy hiểm vậy?” Như Ý đột nhiên nghĩ về vấn đề này, bây giờ cô hồi phục rồi, cũng đến lúc nên biết vấn đề này.
Thác Bạc Liệt sững người, lập tức nghĩ đến việc đó, lộ ra vẻ tức giận khác thường.
Như Ý chú ý đến biểu cảm của Thác Bạc Liệt, đột nhiên có chút kỳ lạ, sắc mặt ban nãy và bây giờ biến hóa cũng quá nhanh rồi.
“Có chuyện gì vậy?” thực ra Như Ý xúc động trước biểu cảm đáng sợ của Thác Bạc Liệt, có chút nghi ngờ về phản ứng đặc biệt của hắn ta.
Thác Bạc Liệt nhìn ánh mắt của Như Ý, trông vẫn có vẻ hơi tức giận: “Đồ của trẫm, sao nàng lại tùy tiện đem tặng người khác?” Thác Bạc Liệt nói ra điều này, đến răng còn khó khăn lắm mới mở ra được.
Vốn dĩ theo lý thuyết mà nói, xả giận có lẽ là điều tốt, nhưng Như Ý vẫn tỏ ra không hay biết gì, dường như hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của hắn, nghĩ đến điều này, khuôn mặt của Thác Bạc Liệt đã chuyển từ đen sang xanh.
“Lẽ nào nàng không biết chút nào sao? Đồ trẫm tặng cho, có cái đạo lý đươc đem đi tặng sao? Lẽ nào lại không biết đấy cũng xem như là lừa dối vua? Cái vòng ngọc bội đó, sao cô có thể tặng nó cho Trác Lỗi mà trong lòng không vướng víu gì, đến mắt cũng không chớp?” Thác Bạc Liệt hoàn toàn bị nữ nhân trước mặt đánh bại, đôi khi rất thông minh, nhưng có lúc lại khiến người bận lòng.
Như Ý nghe Thác Bạc Liệt nói như vậy, lúc này mới phản ứng lại, lập tức quay người lại nói: “Viên ngọc đó không phải là ngài tặng cho tôi, là tôi đã lấy nó.” Như Ý luôn tỏ ra rất thẳng thắn về vấn đề này.
Thác Bạc Liệt bóp bóp cái đầu đau nhức của mình, nhìn Như Ý một cách mờ mịt.
“Đó là đồ trẫm lấy ở đây, trẫm chỉ cho phép nàng sử dụng nó, nếu lần này dùng đến để cứu nàng, mà trẫm không trách tội đó là điều không thể.” Thác Bạc Liệt phẩy tay áo một cái rồi rời khỏi nơi này..
Nhưng Tử Yên ở bên cạnh nhìn vào bóng dáng của Thác Bạc Liệt, thích thú suy đoán, có vẻ như hoàng đế đang ghen.
“Như Ý cô nương, bình giấm đã đổ rồi.” Tử Yên biết tính cách của Như Ý, nói một cách đùa cợt.
Như Ý nhướn mày: “Cái gì?” cô giả bộ ngạc nhiên nhìn Tử Yên.
Tử Yên tự nhiên không thể hiểu rõ, nhưng nhìn vào vẻ bối rối của Như Ý, cô tiến đến nói bên tai vài câu.
Tử Yên nói xong, để ý đến ánh mắt của Như Ý, nghĩ rằng cho dù Như Ý không thấy hưng phấn, nhưng nét mặt cũng phải hiện ra chút gì đó hạnh phúc mới đúng, nhưng cô lại đoán sai, dù sao Như Ý không phải người bình thường, nên tác phong làm việc sẽ khác với người bình thường, không có chút biểu cảm nào, Như Ý nhíu mày, rồi ồ một tiếng, sau đó lại tiếp tục nghĩ về suy nghĩ của cô.
Cô kết hợp những lời nói tức giận ban nãy của Thác Bạc Liệt và cuối cùng có một kết luận, viên ngọc mà cô ấy đưa cho Trác Lỗi tại thời điểm quan trọng, cũng là lúc cô được đưa vào cung điện và gặp nguy hiểm đã cứu mạng cô, mà Thác Bạc Liệt lại dựa vào viên ngọc này mà phán đoán sự thật.
Về hiện tại, có hai khả năng, thứ nhất là đồ đã được đem về, nhưng Trác Lỗi vẫn chưa quay trở lại, vậy chứng minh phía bên kia gặp rắc rối, thứ hai, Trác Lỗi đã tự mình quay lại, như vậy thì người mà Thác Bạc Liệt nhìn thấy là Trác Lỗi, nếu đó không phải là Trác Lỗi, thì tình huống sẽ như trên.
Như Ý đối với bản thân, đối với tình cảm của Trác Lỗi dành cho mình rất kiên định, chắc chắn đến cả sự tin tưởng.
Kể từ sau khi sự việc đó, Trác Lỗi xem như đã dừng lại, bất luận là việc gì cũng từ từ chờ đợi.
Chờ đợi là một quá trình khó khăn, đặc biệt là sốt ruột xen lẫn lo lắng, giống như năm đó khi bản thân chứng kiến tiểu Như Ý bị con quái vật bắt đi, mọi thứ dường như quá sợ hãi, hình dáng cô độc của hắn, không có phương hướng và mục đích, cứ như vậy ngồi chờ đợi, chờ đợi, hắn không biết mình tiếp theo nên đi đâu về đâu.
Con đường dưới chân càng gồ ghề hơn, hắn ở đó trong bãi cỏ đất hoang đó, ánh mắt không có tiêu cự, con người dường như không còn chút suy nghĩ nào, cứ thế lảo đảo đi tìm kiếm.
Nhưng cũng trong vụ tai nạn đó, cả hắn và Như Ý đều gặp được một điều bất ngờ, bản thân nhận được là bản giáo đã cho họ một số mánh khóe, khiến bản thân không chỉ hồi phục lại, mà còn có thể đánh bại nhiều người khác, chỉ là không ai biết điều này mà thôi.
Mà Như Ý, cũng vì thời điểm đó, mông lung với câu ẩn ngữ trong bao nhiêu năm qua, còn nữa chính là con thần thú đó.
“Chủ nhân, tin tức từ kinh thành!”
Trong khi Trác Lỗi hết sức thất thần, một giọng nói cắt ngang những suy nghĩ mụ mị của anh, anh nghe được là tin tức từ kinh thành, nhanh chóng đứng dậy.
“Tin tức gì? Mau báo cáo!” Trác Lỗi làm người từ trước đến nay rất nhân hậu, đối với thuộc hạ cũng rất tốt, thần sắc của hắn như này, thuộc hạ cũng không có gì phải lo lắng.
“Chủ nhân, đây là hộ vệ dùng chim bồ câu đưa tin.” Thuộc hạ đó đưa tờ giấy trong tay đến.
Trác Lỗi vội vàng đọc lên, nhưng kết quả sau khi đọc xong là vui buồn lẫn lộn.
Vui là Như Ý đã thoát khỏi nguy hiểm, buồn là, lúc này Như Ý vẫn ở trong cung điện, lần tước Như Ý ở trong cùng là để chịu phạt hắn tạm thời không nói, nhưng bây giờ có một thái hậu nhìn cô như hổ rình mồi, còn có những nữ tử ở hậu cung nữa, mặc dù Như Ý hiện tại đã và thông minh hơn trước đây, nhưng tính cách cô vẫn vậy, trái tim của cô vẫn tốt bụng như vậy, mọi thứ dường như trở về vị trí ban đầu.
Nghĩ đến đây, Trác Lỗi liếc nhìn thuộc hạ: “Các ngươi lập tức theo dõi mọi hành động của vệ quốc công, có một động thái, lập tức báo với ta đầu tiên, ta nghĩ mau chóng kết thúc việc này thôi!” câu nói này của Trác Lỗi đầy độc đoán .
“Vâng!” Những thuộc hạ đó lần đầu tiên thấy Trác Lỗi nói chuyện kiểu quả quyết như vậy, vội vàng đi xuống bắt tay vào chuẩn bị.
—–
“Ngươi nói tên Trác Lỗi đó đang chuẩn bị, đã quyết định đứng về phía bản hậu sao!” Vệ quốc công lặp lại ý mà thuộc hạ báo lên, trong lòng suy xét đến tính chân thực của việc này.
người kia suy nghĩ một lúc, muốn kể lại cho Vệ quốc công về chuyện hắn ta bị truy đuổi.
Vệ quốc công nghe xong, cả người rơi vào trầm tư, sau đó từ từ tản ra ông ta cười lớn, mặc dù tiếng cười đến đột ngột, nhưng vẫn có thể nhận ra được lúc này ông rất vui.
“Cuối cùng ta cũng chờ được đến ngày này, nó đã được kéo dài đến gần năm mới rồi!” Vệ quốc công nói câu này, mắt nhìn chằm chằm về hướng của kinh thành, đem theo cảm xúc không thể giải thích được, niềm vui ấy trộn lẫn với sự bất lực, hoặc là còn có những thứ khác.
Đêm nay, tất cả mọi người vẫn lâm vào những suy nghĩ của riêng họ, sau đó từ từ xác định hướng đi riêng của mình.
Trác Lỗi, tận dụng thời gian này, lợi dụng bóng đêm, mặc quần áo và bay đến phủ Vệ quốc công.
Một bóng người, lúc thì cắt ngang vạch sáng duy nhất trên bầu trời, thi thoảng lại vẽ vài đoạn lên không trung.
Ngồi trên một mái nhà, Trác Lỗi đang nhìn bóng dáng bận rộn bên trong.
Anh cứ nhìn những người bên trong lắc lư cơ thể của mình, di chuyển những thứ nặng nề ra ngoài.
“Đi đâu?” Trác Lỗi có chút nghi ngờ, tên Vệ quốc công này đang cân nhắc gì vậy? Nghĩ đến sự khó hiểu này, hắn nhanh chóng bám theo, nhưng hắn lại có sự nghi ngờ khác lạ.
Bởi vì những người khiêng đồ đó, tốc độ dường như rất chậm, khiến tốc độ của Trác Lỗi phải chậm lại.
Đột nhiên, mấy người kia dừng lại ở một ngôi nhà gỗ rất bình thường, Trác Lỗi nhìn vào, cảm thấy trong đó có manh mối lớn, nhảy vọt một cái lên nóc nhà, mái ngói được mở hở ra, nhìn thấy người bên trong đang thì thầm vài câu.
“Các ngươi đều phải cẩn thận đấy!” Một tên vóc dáng như thủ lĩnh bước vào hung dữ nói với mấy người trong đó.
Những người kia vội vàng khom người nói vâng.
Lúc này Trác Lỗi thấy một vài người nhìn đông ngó tây đi đến, sau đó đột nhiên đụng vào cây nến…
“loảng xoảng!”