CHƯƠNG 242: CAO NHÂN SAU LƯNG
Kim Ưng nói: "Tất cả nhân tố không bị lão phu khống chế!"
Như Ý nói: "Ví dụ như?"
Kim Ưng nói: "Ví dụ như lão phu vất vả lắm mới bồi dưỡng được thái hậu, ta cứ nghĩ bà ta có thể nắm giữ quyền lực cao nhất trong cung, nhưng nào ngờ giữa chừng tên hoàng đế tu luyện ma công đó lại xuất hiện!”
Như Ý hỏi: "Hắn uy hiếp được ngươi à?"
Kim Ưng cười lạnh nói: "Quả thật hắn là kỳ tài luyện võ! Nhưng hắn còn chưa uy hiếp được lão phu đâu, người uy hiếp được lão phu là cao nhân sau lưng hắn!"
"Cao nhân nào?"
"Có thể dạy dỗ nên cao thủ cấp bậc tông sư khi vẫn còn trẻ tuổi, trên đời này ngoại trừ lão phu chỉ có hai người!"
Như Ý nói: "Sư phụ và sư huynh của ngươi?"
Kim Ưng đáp: "Sư huynh đã chết rồi! Vậy chỉ có thể là sư phụ mà thôi!"
Như Ý nói: "Ngươi sợ sư phụ của ngươi à?"
Kim Ưng tỏ vẻ hơi khinh thường, hắn nói: "Ông ta lúc nào mở miệng ra cũng là đạo đức lễ nghĩa, giả dối vô cùng! Sao lão phu sợ ông ta cho được? Chỉ là vào thời khắc quan trọng thực hiện kế hoạch, lão phu không muốn dây cà ra dây muống mà thôi."
Như Ý cười lạnh: "Nhắc đến sư phụ là giọng nói của ngươi run run rẩy rẩy rồi! Chỉ mỗi hoàng đế có võ công cao cường đã dọa ngươi sợ đến mức này, xem ra ngươi sợ sư phụ ngươi lắm nhỉ!"
"Nói linh tinh!"
"Hừ!"
Kim Ưng cố gắng dằn cơn giận dữ của mình xuống, ông ta nói: "Tất nhiên không chỉ có chút ít đầu mối đó! Còn có Tịch Mịch Yên Vũ lâu mới xuất hiện trong mấy năm gần đây trên giang hồ! Lão phu từng thăm dò Tịch Mịch Yên Vũ lâu trong đêm, rồi phát hiện ra chuyện còn đáng ngờ hơn nữa!"
Như Ý cười lạnh: "Mặc dù phong cách kiến trúc của Tịch Mịch Yên Vũ lâu ở thế giới này, nhưng phong cách kiến trúc đó lại là kiến thức của thế ký 21, chứ bằng không làm gì dễ dàng xây được bảy, tám lầu? Ở thế giới này rất hiếm gặp tòa nhà cao bảy, tám lầu! Hơn nữa, hệ thống bảo vệ Tịch Mịch Yên Vũ lâu rất chặt chẽ, một con ruồi cũng khó mà lọt qua, tân tiến và kín kẽ như được máy tính lập chương trình sẵn vậy! Tất nhiên còn có lâu chủ thần bí của Tịch Mịch Yên Vũ lâu nữa, Công Tử Yêu Nghiệt biết hát Vong Tình Thủy của Lưu Đức Hoa...Ha ha, tất nhiên ta còn tưởng tất cả đều nhờ ơn sư đệ ban cho đấy chứ! Bây giờ xem ra không phải do ngươi làm!"
Kim Ưng cười lạnh nói: "Đến cô cũng đã ôm lòng nghi ngờ! Tất nhiên lão phu càng nghi ngờ hơn cô nữa! Lão phu chỉ nói cho một người biết về trí tuệ và kiến thức ở thế kỷ 21 mà thôi! Ấy chính là sư huynh năm ấy của lão phu! Nhưng sư huynh đã chết rồi! Hoặc là, năm ấy sư huynh đã truyền những kiến thức này lại cho sư phụ...Các hiện tượng đáng nghi đều chứng tỏ rằng sư phụ chưa hề biến mất, nhất định ông ấy đang giấu mình ở góc tối nào đó...Hơn nữa còn đang lên kế hoạch gì đấy!
Nhắc tới sư phụ...
Dường như Kim Ưng thật sự hơi căng thẳng...
Giống như Như Ý đã nói.
Giọng nói của hắn ta hơi run rẩy!
Chỉ có điều, đến hắn ta cũng không phát hiện ra mà thôi!
Hoặc là, sự sợ hãi và kính trọng này đã được chôn giấu sâu tận tiềm thức trong tâm hồn hắn!
Như Ý chợt bừng tỉnh!
"Ra là thế!"
Như Ý cười lạnh: "Hóa ra ngươi cố ý cho người ám sát ta! Là muốn thăm dò sư phụ ngươi mà thôi!"
Kim Ưng đáp: "Đúng! Nếu như ông ấy ra tay cứu cô chứng tỏ ông ta đang âm tầm tính kế lão phu, lão phu không thể không đề phòng được!"
Như Ý nói: "Nếu như ông ta không ra tay cứu ta thì sao? Há chẳng phải ta chết thật à?"
Kim Ưng cười lạnh: "Làm sao lão phu để cho cô chết được chứ? Lão phu sai Ám Băng âm thầm tiếp ứng cho cô, đợi đến khi tính mạng cô thật sự gặp nguy ắt sẽ ra tay cứu cô! Chỉ có điều, trước khi Ám Băng ra tay đã có người ra tay cứu cô rồi!"
Như Ý cười lạnh: "Xem ra ngươi thất vọng lắm nhỉ? Công Tử Yêu Nghiệt ra tay cứu ta, điều này chứng tỏ chuyện này có thể có liên quan đến sư phụ ngươi!"
Kim Ưng ngạc nhiên nói: "Cô nói gì? Người cứu cô không phải Công Tử Yêu Nghiệt mà là Hoàng đế!"
"Cái gì?"
"Ngươi nói lại lần nữa xem!"
"Ngươi..."
"Hoàng đế cứu ta à?"
Đầu óc Như Ý bỗng ong ong như bị sét đánh.
"Không!"
"Không thể nào!"
"Chắc chắn ngươi đang dối trá!"
Như Ý không dám tin đây là sự thật.
Chắc chắn tên Kim Ưng xảo quyệt này đang lừa gạt cô.
Kim Ưng lại cười lạnh: "Xem ra người bị lừa là cô, nhưng người lừa cô lại không phải lão phu!"
"Ngươi...Ngươi nói gì?"
"Ha ha, cho dù ai cứu cô đi chăng nữa thì đời này cô đã không còn cơ hội làm rõ nữa rồi! Bởi vì, cô sắp phải chết ngay bây giờ!"
"Hừ!"
"Ngươi tưởng ta tin ngươi ư?"
"Ngươi nghĩ ta thật sự sẽ nộp mạng oan cho ngươi ư?"
"Ấu trĩ?"
"Người ấu trĩ thật sự là ngươi!"
Như Ý cười lạnh, dường như cô đã biến thành một người khác, lạnh lùng, xa cách, ánh mắt tối tăm và sắc lạnh...
Mặt nạ trên gương mặt Kim Ưng hơi run run: "Cô...Cô nói gì?"
Như Ý lại ung dung thản nhiên nhún vai nói: "Ngươi nghĩ ta thật sự ngây thơ tin tưởng ngươi ư? Nếu không chuẩn bị đường lui thì sao ta lại đến nộp mạng cho ngươi?"
Kim Ưng cười gian xảo: "Hừ! Súng laser của cô đang ở trong tay ta! Võ công của cô cũng mất hết rồi! Cô lấy gì để chống lại ta? À phải, chắc chắn cô chưa biết tại sao võ công của mình lại đột nhiên biến mất đâu nhỉ? Tiếc là phải nói với cô rằng! Thể chất của cô là bốn ngôi sao bức cung, bởi vậy càng gần đến ngày xảy ra hiện bốn ngôi sao bức cung, cơ thể của cô sẽ càng yếu ớt, bởi vì cơ thể của cô và sức mạnh của bốn ngôi sao bức tinh tác động lẫn nhau, sức mạnh của tinh túc sẽ lẳng lặng xâm nhập vào cơ thể cô, nuốt chửng nội lực của cô! Bởi thế võ công của cô mới biến mất! Thật ra, cho dù cô không mất đi võ công thì cũng chẳng phải là đối thủ của lão phu đâu!"
"Ngươi tự tin đến mức mù quáng rồi!"
Như Ý nhếch môi cười lạnh...
Kim Ưng quát lên: "Cô cười cái gì?"
Như Ý cười lạnh: "Ngươi thật sự cho rằng ta hoàn toàn giao mạng mình vào tay ngươi, trong khi không biết ngươi là ngươi như thế nào, mục đích của ngươi là gì ư? Ngươi cho rằng nếu ta không chuẩn bị kỹ càng mà lại chui đầu vào lưới ư?"
"Hừ! Súng Laser của cô không còn nữa, võ công cũng mất hết, cô còn gì mà dám chống chọi với lão phu? Trừ phi cô gọi lão bất tử kia ra chống lưng cho cô! Bằng không hôm nay cô sẽ thành thuốc dẫn cho lão phu luyện thần công, lão phu phải dùng cơ thể của cô để nạp linh lực tinh tú!"
Kim Ưng cười nham hiểu!
Như Ý cười lạnh, đúng lúc muốn giở đòn sát thủ...
Bỗng dưng...
"Một trăm năm rồi, ngươi...vẫn ngu xuẩn như vậy!" Đột nhiên có giọng nói già cỗi như xương cốt cất lên từ bầu trời trời sao xa thăm thẳm.
"Ông!"
Kim Ưng vừa nghe thấy giọng nói này, cơ thể hắn lập tức cứng đờ.
"Súc sinh! Năm ấy ngươi hãm hại Trác Thiên Hàng, hôm nay lại đến hại người à?"
Một gương mặt già khằn lại quỷ quái như xác chết thoắt ẩn thoắt hiện bước ra từ trong bóng tối.
"Sư...Sư...Sư phụ!"
Miệng của Kim Ưng lắp bắp kêu vài chữ nhưng không biết hắn ta sợ hãi, kinh hoảng hay tôn trọng, sùng bái!
Rốt cuộc bóng người ốm o, nhăn nheo đó cũng bước ra khỏi bóng tối.
Như Ý ngạc nhiên phát hiện ra người làm cho Kim Ưng sợ hãi đến mức run lẩy bẩy lại là một người có tay chân khô nhăn nheo như cây già cằn cỗi...
"Trong mắt ngươi còn biết đến người sư phụ hay sao? Ngươi biết cách hấp thụ linh lực của bốn ngôi sao, ngươi có thể tu luyện thần công sống mãi không chết, nhưng muôn dân trăm họ sẽ bị diệt bởi linh lực của bốn ngôi sao, sinh linh đồ thán? Ngươi làm vậy chỉ vì hư danh đệ nhất thiên hạ thôi sao? Buồn cười!"
Quỷ Cốc Tiên bước ra từ cái giếng cạn.
Sư phụ của bạo quân!
Đương nhiên cũng là sư phụ của Trác Thiên Hàng và Kim Ưng!
Kim Ưng cố gắng kềm chế nỗi sợ của mình lại, hắn bình tĩnh nói: "Sư phụ! Cuối cùng người cũng xuất hiện rồi! Hơn một trăm năm nay! Xem như sư đồ chúng ta đã có cơ hội gặp mặt! Sư phụ, không phải người luôn trông đợi ngày hôm nay ư? Lẽ nào sư phụ còn nghĩ đến muôn dân thiên hạ chó má gì đó ư?"
Quỷ Cốc Tiên thản nhiên nói: “Ta nửa người nửa quỷ, nhưng lòng ta rất lỗi lạc! Quả thật ta muốn tu luyện bí quyết bất tử, nhưng thiếu đi một vài trang bí quyết quang trong trong bí quyết bất tử, cũng không tìm được bí kíp võ công gốc, bất cứ ai cũng không luyện thành công thần công này đâu! Bởi thế cái đêm bốn ngôi bức cung lần trước, cái đêm hơn ba trăm năm trước ấy, ta đã từ bỏ rồi! Tâm địa ngươi bất chính, thế mà lại dám đặt cược tính mạng của muôn dân trong thiên hạ vì sự ích kỷ của bản thân mình.”
Kim Ưng chợt rút súng laser của Như Ý ra, hắn cười gian xảo: "Lão bất tử kia! Bản thân ông ngu ngốc thì có! Hừ! Ômg không muốn luyện thành công thần công, tốt nhất cũng đừng làm vướng chân vướng tay ông đây! Ông cho rằng ta biết ông còn sống mà không hề đề phòng và chuẩn bị gì sao? Hơn một trăm năm rồi, cũng tuyệt đối không ít đi đâu được! Lão già chết tiệt nhà ông, hừ! Võ công của sư đồ chúng ta chẳng hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng trong tay ta lại có vũ khí tinh vi này đây, hẳn là ông đã nghe nói đến súng laser rồi phải không! Hừ! Tóm lại, đêm nay cho dù ông ra mặt cũng không thể thay đổi được bất cứ thứ gì!"
Hóa ra hắn ta cướp súng laser của Như Ý từ trước.
Là để đối phó với sư phụ mình...
Quỷ Cốc Tiên bình tĩnh nói: "Hóa ra ngươi đã tìm được vũ khí tuyệt thế! Thảo nào lại chẳng hề sợ hãi gì như vậy!"
Kim Ưng cười gian xảo: "Hừ! Cho dù võ công của ta không bằng ông, nhưng ta có khẩu súng laser này, người thua cuộc chưa chắc đã là ta! Nếu ông dám manh động, tốt nhất ông hãy tự lượng sức mình đi!"
"Nếu như thêm phần ta thì sao? Sức lực thế nào?"
Đột nhiên, một bóng chim đem vồ tới.
Kim Ưng nhìn thấy thân pháp quen thuộc ấy mới kinh ngạc hỏi: "Ngươi...Ngươi là ai?"
Bóng đen ấy không trả lời, chỉ cung kính đến trước mặt Quỷ Cốc Tiên, quỳ hai chân, phủ phục dưới đất nói: "Đồ đệ bất hiếu Trác Thiên Hàng bái kiến sư phụ."
Quỷ Cốc Tiên giữ vẻ bình tĩnh, gương mặt lạnh lùng như xương cốt ngàn năm của ông ta vẫn không hề thay đổi: "Đứng lên đi!"
"Dạ! Thưa sư phụ!"
Bóng đen ấy đứng lên, tháo khăn che mặt xuống, để lộ ra gương mặt thiếu niên anh tuấn trắng trẻo mà tang thương.
Như Ý kinh ngạc.
Y là Trác Thiên Hàng?
Thiên tài tuyệt thế của Trác gia một trăm ba mươi năm trước trong truyền thuyết đây ư?