"Hủy hôn! Hôn nhân này, tỷ đã hủy rồi!"
Bạo Quân gật đầu, nói: "Vậy được rồi! Chắc hẳn ngươi đã suy xét kỹ hậu quả! Ngươi đã muốn từ hôn, như vậy, Trác gia gánh tội danh cãi thánh chỉ, chỉ sợ không ai phản đối chứ? Trác lão gia? Trác nhị gia? Trác gia các vị, bây giờ người làm khó dễ các người cũng không phải là trẫm, cũng không phải Thừa Tướng, hoặc là bất kỳ một người ngoài nào khác! Mà là người Trác gia các người! Trác Như Ý!"
Đôi mắt lạnh lùng, chợt lóe lên!
Bạo Quân khí phách mà độc đoán, nổi giận đùng đùng nói: "Các người đấu tranh cùng gia tộc Đường Bắc, trẫm có thể mặc kệ! Trác Lỗi phạm phải trọng tội đi nữa, trẫm cũng chính miệng đông ý tha cho hắn! Thậm chí, chuyện hộp thần trẫm cũng không truy cứu nữa! Chỉ cần các người thu hồi ý định từ hôn, làm cho Trác Như Ý đúng giờ gả vào Hoàng cung! Trẫm thậm chí có thể mở một mặt lưới, tuyệt không truy cứu Trác tiểu thư tuổi trẻ không hiểu chuyện! Nếu như... Nếu như... Các người không tuân theo thánh chỉ, từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi, Trác vương phủ các người chính là kẻ thù của khắp thiên hạ!"
Lời của hắn, tràn đầy uy hiếp!
Tràn đầy khí phách!
Tràn đầy bá đạo!
Hắn vốn không cho người của Trác gia lựa chọn!
Ý tứ của hắn rất rõ ràng:
"Chính đích nữ nhà các người, tự các người tới quản giáo!"
"Nếu như cô làm xằng làm bậy như vậy! Nếu như cô dám từ hôn!"
"Trẫm sẽ giận chó đánh mèo tất cả mọi người Trác gia các người!"
"Cô một mình đắc tội, phải bồi thường bằng tánh mạng tất cả người Trác gia!"
Trác lão gia thản nhiên đi lên trước hai bước, nhìn Như Ý, toàn bộ trong con ngươi già nua đều là bi tráng và quyết đoán.
"Ông nội . Như Ý... Thật sự không muốn gả cho hắn! Nhưng mà, cháu tuyệt đối sẽ không liên lụy người Trác gia!"
Như Ý thật sự không hy vọng làm cho Trác lão gia thương tâm như thế.
Trác lão gia không có khuyên can cô, mà nói một cách nghiêm túc: "Như Ý! Ông nội tôn trọng lựa chọn của cháu! Chỉ là, Ông nội hy vọng cháu suy nghĩ kỹ càng! Mặc kệ quyết định của cháu là cái gì, Ông nội , còn có tất cả mọi người của Trác gia sẽ đứng về phía cháu!"
Như Ý gật đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Trác Công Quý cũng đã đi tới, nhìn Như Ý, trên mặt nghiêm túc như trước, không biểu lộ quá nhiều.
Ông chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói: "Con à! Cho tới bây giờ phụ thân chưa có làm bất luận chuyện gì cho con, đời này, Trác gia chúng ta thiếu nợ con! Nhưng mà, lúc này đây, cha nhất định sẽ ủng hộ quyết định của con! Trác gia sẽ cùng sống chết với con!"
Như Ý tò mò hỏi: "Cha cũng đồng ý cho con từ hôn sao?"
Trác Công Quý lắc đầu: "Cha cũng không ủng hộ con làm như vậy."
"Nhưng mà..."
"Hiển nhiên con đã trưởng thành."
"Con so với cha càng thêm ưu tú, càng thêm xuất sắc!"
"Cha rất vui, ông nội của con cũng nhất định vô cùng vui vẻ!"
"Mỗi người của Trác gia đều, đều rất vui vẻ!"
"Con là niềm tự hào của Trác gia chúng ta!"
"Từ nhỏ con đã lưu lạc bên ngoài, Trác gia chúng ta nợ con, cha nợ con."
"Lúc này đây, chúng ta trả lại cho con!"
Trác Công Quý nói một cách xúc động và oanh liệt.
Nước mắt trong mắt Như Ý, chớp vài cái, mới rơi xuống!
Đây là lần đầu tiên cô rơi lệ!
Từ khi cô gia nhập trại huấn luyện đặc công, cô không còn khóc nữa!
Mặc kệ huấn luyện tàn khốc đến cỡ nào!
Cô cũng sẽ không khóc!
Bởi vì huấn luyện viên đã nói với cô, đặc công không thể có tình cảm!
Đặc công là cái máy!
Máy giết người!
Máy ăn cắp!
Máy ẩn núp!
Máy hạ độc! Máy chiến đấu!
Tóm lại! Đặc công không thể có tình cảm, bởi vì có tình cảm, lý trí sẽ phạm sai lầm! Máy tuyệt đối sẽ không có tình cảm!
Không thể khóc!
Không thể rơi lệ!
Nước mắt chỉ đại biểu cho mềm yếu! Cảm tình sẽ làm cho bất kỳ một đặc công nào cũng trở nên mềm yếu!
Mà giờ phút này Như Ý lại cảm thấy, nước mắt làm cho cô càng thêm mạnh mẽ!
Trong trái tim cằn cỗi của cô, lần đầu tiên có cảm giác ấm áp!
Đây là điều cô chưa từng có trước đây!
Trước kia cô cảm thấy Trác gia là một gia tộc rất lớn, cũng rất phức tạp!
Nhất là phương thức Trác gia sinh tồn, cá lớn nuốt cá bé, không đủ năng lực sẽ không có thể sinh tồn được!
Điểm này, tàn khốc, vô tình... Gần giống như thế giới đặc công của cô!
Nhưng là một gia đình, cái này quá máu lạnh vô tình!
Cho nên cho tới nay, cô cũng không ưa thích Trác gia!
Cũng không nghĩ dung nhập vào đại gia đình Trác gia này!
Bởi vì cô giả mạo Cửu Tiểu Thư của Trác gia, cho nên cô cũng chưa bao giờ coi mình là một thành viên chân chính của Trác gia!
Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm nhận sự ấm áp của Trác gia!
Đến thời điểm mấu chốt, người của Trác gia lại có thể đoàn kết nhất trí!
Mỗi người, đều đoàn kết đứng dậy!
Loại ấm áp này, loại chân tình này... Loại cảm giác huyết mạch tương liên này, làm cho trong lòng Như Ý giống như tràn đầy sức mạnh.
Bây giờ trong lòng cô thậm chí có một ít tiếc nuối!
Tiếc nuối chính là... Cô không phải là người của Trác gia chân chính!
Nếu như cô cũng là người của Trác gia, như vậy tốt biết bao nhiêu!
Cô có thể thực sự cảm nhận được thân tình ấm áp của Trác gia!
Mà bây giờ, cô giống như một tên trộm!
Đánh cắp tình cảm và sự ấm áp không thuộc về cô!
"Hừ!"
"Hừ!"
Như Ý cười khẩy trong lòng!
Cô vốn chính là một tên trộm!
Hơn nữa còn là một tên trộm rất lớn! Tài trộm vô song!
Cô là bậc thầy trong giới trộm cắp! Đặc công!
Bạo Quân nhìn đến người của Trác gia phản ứng như thế, cả giận nói: "Chẳng lẽ Trác gia các người muốn tạo phản sao?"
Như Ý lau nước mắt, gò má ửng hồng, cảm thấy một hơi thở yếu ớt và ấm áp...
"Tiểu Bạch!"
Cô sờ lên cái trán Tiểu Bạch!
"Từ hôm nay trở đi, hai người chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi!"
"Từ nay về sau, cũng chỉ còn lại có hai người chúng ta!"
Như Ý nói rất là thương cảm!
Không có ai biết lời này của cô đến cuối cùng là có ý gì!
Nhưng mà, mỗi người đều nghe được cảm giác đau thương của cô!
Nghe được sự quyết liệt của cô!
Nghe được vô tình và lạnh lùng trong lời nói của cô!
Giống như...
Có một chút chuyện không bình thường sắp xảy ra!
Như Ý ôm Tiểu Bạch, nhẹ nhàng đi vài bước, nhìn quanh mọi nơi, nhìn tất cả mọi người một lần, trong con ngươi trong veo và hoàn hảo, tràn ngập lãnh khốc!
Cuối cùng...
Ánh mắt cô như mũi tên, lãnh khốc bắn về phía Bạo Quân!
"Xem ra là tỷ cảm hóa không được ngươi, cũng chỉ phải hoả táng ngươi!"
Toàn thân cô bộc phát ra khí tức lạnh như băng...
Từng bước một, bức tới Bạo Quân!
Như Ý lạnh như băng...
Loại khí thế khắp thiên hạ trên mặt đất ngoại trừ ta không còn ai, làm cho tất cả mọi người lại càng thêm hoảng sợ!
Mỗi người đều có thể nhìn ra, Như Ý đằng đằng sát khí!
Cô... Phẫn nộ rồi!
Vì tự do!
Vì tự chủ hôn nhân!
Như Ý cười lạnh băng: "Hôn nhân của tỷ do tỷ làm chủ!"
Nói xong, cô đưa tay phải, nhẹ nhàng giơ lên...
"Hộ giá!"
"Nhanh hộ giá!"
"Toàn bộ binh lính chú ý!"
"Hộ giá!"
"Bảo vệ Hoàng thượng !"
Tất cả mọi người sợ ngây người!
Không có ai biết Như Ý muốn gì, không có ai biết trong nội tâm cô nghĩ cái gì!
Nhưng mà mỗi người đều biết, ai cũng không ngăn được cô!
Sát khí của cô, tiến về phía Bạo Quân!
Đại thần, quan viên, Tướng quân, toàn bộ bọn lính đều khẩn trương che chở cho Bạo Quân, dùng thân thể của mình, từng bước từng bước, tiến đến chắn trước mặt Hoàng đế!
Mà ngay cả Đường Bắc Cương, cũng chạy như bay đến bên cạnh Bạo Quân, tiện tay chuẩn bị ra tay chặn Như Ý lại.
Khóe miệng Như Ý nổi lên một tia cười lạnh: "Lá chắn bằng thịt người hả? Cho dù đến một mẫu hạm hàng không cũng không ngăn được tỷ đây!"
Hà Thiên Chiếu cấp bách rút kiếm ra: "Trác cô nương! Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn tạo phản sao?"
Như Ý mỉm cười nhún vai, nói: "Rất rõ ràng không phải sao?"
Hà Thiên Chiếu run rẩy nói: "Cô nương! Cô nương! Ngươi thật sự muốn hãm Trác gia vào tội bất nhân bất nghĩa sao? Cãi vua chính là tội đại nghịch bất đạo! Phải giết cả nhà kẻ phạm tội tịch thu tài sản, liên luỵ cửu tộc!"
Như Ý cười nhạt nói: "Phải giết cả nhà kẻ phạm tội tịch thu tài sản sao? Đáng tiếc ta là một mình ăn no cả nhà không đói bụng! Liên luỵ cửu tộc sao? Cửu tộc thì không có rồi, ngược lại thập tộc có một!"
Như Ý cúi đầu, liếc nhìn Tiểu Bạch trong ngực, nói: "Đúng nó đấy! Nếu như các người có bản lĩnh giết được ta, Tiểu Bạch sẽ do các người xử trí!"
Hà Thiên Chiếu nói: "Còn Trác vương phủ thì sao? Trác vương phủ nhiều người như vậy, đều bởi vì cô mà bị liên lụy!"
Như Ý quay đầu lại nhìn thoáng qua người Trác vương phủ...
Trác lão gia trầm giọng hô: "Như Ý! Trở về! Trác gia chúng ta một nhà trung liệt, tuyệt đối không thể làm chuyện bất trung bất nghĩa!"
Trác Công Quý cũng hô: "Như Ý! Từ hôn là một chuyện, nhưng mà mưu sát vua lại là một chuyện khác rồi! Ngươi không cần phải vờ ngớ ngẩn!"
"Không cần phải vậy!"
Trong mắt mỗi người Trác gia đều tràn đầy hoảng sợ!
Như Ý cười nhạt một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi rồi! Trác gia... Tôi không phải là người của Trác gia! Cho nên, cho dù ta làm cái gì, đều không có quan hệ gì với Trác gia! Kỳ thật, tôi cũng không muốn thừa nhận, dù sao thời gian ở Trác gia, quả thật coi như không tệ! Nhưng mà... Tôi thật không phải là người của Trác gia!"
Bây giờ...
Rốt cuộc mọi người đã biết, vừa rồi vì sao cô nói phải cùng Tiểu Bạch sống nương tựa lẫn nhau rồi !
Hóa ra, cô đã sớm có tính toán!
Muốn tự mình gánh chịu tất cả trách nhiệm!
Cô quyết định thoát ly khỏi Trác gia!
Hà Thiên Chiếu cả kinh nói: "Ngươi... Ngươi không phải là Trác Như Ý sao?"
Bạo Quân càng thêm giật mình!
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Sao trong chốc lát cô bỗng nhiên lại không phải là Trác Như Ý rồi hả?
Sự thật là gì?
Trác Công Quý có chút tức giận nói: "Như Ý! Con hơi quá đáng đó! Làm sao conn có thể ngay cả tổ tông cũng không nhận như vậy? Trong thân thể con chảy chính là dòng máu Trác gia! Con chính là con của Trác gia!"
Như Ý nói: "Tôi không phải người của Trác gia! Các người tìm lộn người rồi! Tôi căn bản cũng không phải là Trác tiểu thư mất tích mà các người muốn tìm!"
Trác Công Quý nói: "Conkhông phải đã nhỏ máu nhận thân sao? Nhỏ máu nhận thân nhất định sẽ không giả! Con chính là con gái của ta!"
Như Ý nhún vai: "Thực xin lỗi! Nhỏ máu nhận thân, tôi làm bừa rồi! Tôi làm một ít thủ thuật!"
Trác Công Quý không tin, nói: "Không có khả năng đó! Lúc ấy tại Từ Đường, mấy trăm người đều nhìn thấy tận mắt hai cha con chúng ta nhỏ máu nhận thân! Con làm sao có thể làm bừa? Đây tuyệt đối không có khả năng!"
Như Ý nói: "Tin hay không tùy ông!"
Trác Công Quý nói: "Ta không tin!"
Như Ý nói: "Nhưng thật sự tôi không phải Trác Như Ý! Tôi tên là Như Ý! Chính là Như Ý! Không có họ!"
Trác Công Quý có chút kích động nói: "Con là Trác Như Ý! Con là Trác Linh!"
"Tôi không phải Trác Như Ý, cũng không phải Trác Linh!"
"Được! Con nói nhỏ máu nhận thân con làm bừa rồi, làm sao con làm bừa được?"
"Lúc nhỏ máu nhận thân, tôi lén xoa một ít dấm chua trong tay, dấm chua có thể hòa tan máu, cho nên máu hai người chúng ta mới có thể hòa tan thành một khối."
"Dấm chua hả?"
"Phải! Không tin, ông có thể thử một chút! Dấm chua có thể làm cho bất luận hai giọt máu nào cũng hòa cùng nhau!"
"Lúc nhỏ máu nhận thân, ta lén xoa một ít dấm chua trong tay, dấm chua có thể hòa tan máu, cho nên máu hai người chúng ta mới có thể hòa tan thành một khối."
"Dấm chua?"
"Phải! Không tin, ông có thể thử một chút! Dấm chua có thể làm cho bất luận hai giọt máu nào cũng hòa cùng một chỗ!"
"Con nói thật sao?"
Kỳ thật Trác Công Quý đã tin. Sự thật không phải do ông không tin.
"Tuy gần đây tôi coi thường người cha lạnh lùng của mình, nhưng mà kỳ thật ông cũng không tệ, tốt hơn so với không có cha!"
Thần sắc trên mặt Như Ý, có chút bất đắc dĩ, có chút tiếc nuối...
"Nhưng mà, rất đáng tiếc, tôi thật không phải là con gái nữ nhi của ông! Ông cũng không phải là cha của tôi!"
Nói xong, cô đưa ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Bạo Quân!
Cô nhìn thấy phía trước Bạo Quân sắp xếp một hàng khiên bằng thịt người, lạnh lùng cười: "Mỹ nam! Qủa thật, gần đây ta rất bội phục ngươi! Tuy ngươi thật sự rất gian trá! Lại lợi dụng ta! Nhưng mà, ta chưa từng khinh bỉ ngươi! Bây giờ ngươi lại sợ chết muốn hy sinh nhiều mạng binh lính vô tội như vậy sao?"
Bạo Quân lạnh lùng mỉm cười một cái.
Như Ý tiếp tục nói: "Ngươi biết rõ hàng khiên bằng thịt người cũng không ngăn được ta! Vì sao ngươi không tự mình ra tay? Võ công của ngươi, không cần che giấu nữa rồi! Lộ ra thực lực chân chính của ngươi đi!"
"Tránh ra!"
Bạo Quân lạnh lùng quát!
Hà Thiên Chiếu nói: "Không thể! Bảo vệ Hoàng thượng ! Cho dù chết, cũng phải bảo vệ Hoàng thượng !"
Bạo Quân cả giận nói: "Hà Thiên Chiếu, ngươi muốn cãi lại thánh chỉ sao? Lui ra! Mọi người, đều lui ra cho trẫm!"
Lúc này Hà Thiên Chiếu mới bất đắc dĩ mở ra!
Binh lính và tướng lãnh của hắn, mới bất đắc dĩ đi theo cùng với Hà Thiên Chiếu, nhường ra một con đường máu!
Bạo Quân nhìn Như Ý, trong đôi mắt hắc ám, giống như âm u trong lòng hắn...
"Ngươi tên là Trác Như Ý sao?"
Bạo Quân lạnh lùng hỏi.
Như Ý cải chính: "Không có Trác! Chỉ có Như Ý!"
Bạo Quân nói: "Trẫm không quan tâm! Ngươi nhất định phải chống lại thánh chỉ sao?"
Như Ý lãnh đạm nói: "Ngươi đã chuẩn bị là sẽ đánh với ta một trận, không phải sao? Võ công của ngươi rất đặc biệt, ngay cả ta cũng nhìn không ra công lực của ngươi sâu đậm đến mức nào, xem ra ngươi tuyệt đối là một đối thủ lợi hại! Hai người chúng ta đánh một trận này, nhất định sẽ vô cùng thú vị!"
"Mang đao!"
Hắn hét lớn một tiếng!
Tám binh lính lập tức dâng lên một thanh loan đao màu vàng...
Chung quanh loan đao, tản mát ra màn sương nóng bỏng và ma quái...
Long Nha!
Cái này dĩ nhiên là Long Nha Kim Đao do Đế Vương sử dụng!
Bạo Quân đột nhiên bắt lấy chuôi đao, cầm trong tay giữ trước ngực, nói: "Được! Trẫm cho ngươi biết cái gì gọi là mặt rồng không thể xúc phạm!"
Như Ý cười nhạt một tiếng, nói: "Lúc này mới thú vị!"
Bạo Quân hét lớn một tiếng, nói: "Thừa Tướng ở đâu?"
Ngay lập tức Đường Bắc Khôi tiến lên quỳ xuống.
Bạo Quân nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm! Tất cả tướng sĩ ở đây đều chứng kiến! Mặc kệ hôm nay trẫm sống chết ra sao, lập tức thông cáo thiên hạ, liệt Trác vương phủ vào phản tặc! Cả nước truy nã không chừa một người nào của Trác gia! Nếu trẫm bất hạnh băng hà, Thác Bạt Vân liền kế vị làm Tân Đế!"
"Dạ!"
Đường Bắc Khôi lớn tiếng trả lời!
"Ra chiêu đi!"
Trong đôi mắt đen của Bạo Quân, hiện lên một tia quyết tâm liều chết và phẫn nộ!
Như Ý bình tĩnh nói: "Được rồi! Lúc này mới như một nam nhân! Đã có khả năng, tại sao phải trốn tránh? Đánh bại ta như một nam nhân! Ta liền phục ngươi!"
Bạo Quân lạnh nhạt nói: "Đánh bại ngươi, ngươi có nguyện ý tiến cung hay không?"
Như Ý cười cười, nói: "Ngươi thật đúng là háo sắc! Nhớ mãi không quên chuyện để cho ta tiến cung! Nữ nhân mạnh mẽ giống như ta, nếu tiến cung trở thành hoàng hậu, chẳng phải là long trời lở đất rồi sao?"
Bạo Quân nói: "Trẫm chỉ cần kết quả!"
Như Ý gật đầu, cười nói: "Được rồi! Đủ khí phách! Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta! Ta liền theo ngươi tiến cung!"
Bạo Quân nói: "Sảng khoái! Trẫm thích nữ nhân như vậy! Vì để cho ngươi tâm phục khẩu phục! Nếu như trẫm thua, trẫm sẽ không giận lây sang Trác vương phủ! Dù sao ngươi cũng không phải là người của Trác gia, trẫm bỏ qua cho bọn họ!"
"Công bình! Như vậy mới giống một nam nhân!"
Như Ý khẽ gật đầu, mỉm cười tán thành, đằng sau nụ cười, đột nhiên xoáy lên một hồi sát khí hung mãnh...
"Đợi một chút! Dừng tay! Như Ý ngươi không thể động thủ, ngươi là người của Trác gia!"
Như Ý khẽ gật đầu, mỉm cười tán thành, đằng sau nụ cười, đột nhiên xoáy lên một hồi sát khí hung mãnh...
"Đợi một chút! Dừng tay! Như Ý ngươi không thể động thủ, ngươi là người của Trác gia!"
Đột nhiên, bóng dáng của Trác lão gia rung lên, ngăn trở trận quyết đấu hết sức căng thẳng của hai người!
Như Ý nói: "Trác lão gia, trận chiến này là ân oán cá nhân của tôi và hắn! Không quan hệ với Trác vương phủ, hay là ông trở về đi!"
Trác lão gia nói: "Không! Như Ý! Cái này không chỉ là ân oán cá nhân của ngươi và Hoàng thượng ! Ngươi là người của Trác gia! Ngươi chính là người của Trác gia!"
Như Ý có chút khổ sở nói: "Ông nội ! Ta biết rõ kết quả như vậy, có lẽ ngài khó có thể tiếp nhận, nhưng mà, thật sự tôi không phải người của Trác gia!"
Trác lão gia nói: "Không! Ngươi phải! Kết quả nhỏ máu nhận thân, ngươi chính là huyết mạch của Trác gia!"
Như Ý nói: "Vừa rồi không phải tôi đã giải thích qua sao? Nhỏ máu nhận thân, là giả! Giả thôi!"
Trác lão gia mỉm cười lắc đầu!
Như Ý cho là ông không tiếp thu được sự thật này, có chút bất đắc dĩ nói: "Trác lão gia, kỳ thật Như Ý rất hi vọng có một ông nội hiền lành giống như ông vậy! Nhưng mà, sự thật là không thể nào! Tôi tuyệt đối không thể nào là người của Trác gia!"
Trác lão gia nói: "Kết quả nhỏ máu nhận thân nhất định sẽ không sai!"
Như Ý thở dài, nói: "Ông nội ! Nhỏ máu nhận thân có thể làm bừa! Chỉ cần một chút dấm chua, là có thể làm cho bất luận hai giọt bất đồng nào cũng hòa chung cùng một chỗ! Coi như là chích máu một con mèo và một con chó, cũng có thể hòa chung cùng một chỗ! Này căn bản không thể đếm được!"
Trác lão gia nói: "Không! Không phải lúc đó!"
Như Ý có chút mơ hồ, Trác lão gia này, chẳng lẽ là già rồi nên hồ đồ sao?
Vẻ mặt Trác lão gia tươi cười đắc ý, nói: "Kỳ thật... Ông nội đã lén làm máu của cháu và máu cha ngươi nhận thân lần đầu tiên! Các người cũng không biết, chỉ có ông nội và Tiểu Lục mới biết được! Chuyện này, chúng ta không có nói cho bất luận kẻ nào!"
Như Ý càng thêm hồ đồ, nói: "Trác lão gia, ông... Ông đã làm nhỏ máu nhận thân khi nào?"
Trác lão gia nói: "Lúc ấy ở Từ Đường nhỏ máu nhận thân, Tiểu Lục hoài nghi ngươi làm bừa!"
"Nhưng mà nó lại không biết ngươi làm bừa thế nào!"
"Tiểu Lục đã chạy tới nói cho ta biết!"
"Lúc ấy ông nội cũng không thể nào tin được nó!"
"Nhưng mà vì phòng ngừa vạn nhất, Ông nội đã lén làm nhỏ máu nhận thân lần thứ hai, lúc ấy Tiểu Lục đã ở trường, không có bất kỳ người nào biết, càng thêm không có khả năng làm bừa!"
"Cháu và máu, cùng công đắt tiền, máu xa hoa, xác thực có thể hợp nhất với nhau!"
"Không!"
"Không!"
"Đây tuyệt đối không thể nào!"
Như Ý căn bản không tin sự thật này!
Cô căn bản cũng không phải là người của Trác gia, làm sao kết quả nhỏ máu nhận thân sẽ như thế này?
Sẽ không!
Nhất định là có chỗ lầm!
Cô căn bản cũng không phải là Trác tiểu thư chân chính!
Cô căn bản chính là giả!
Cô chỉ là một kẻ xuyên không!
Thế giới này, căn bản cũng không có chứng minh cùng dấu vết cô tồn tại!
Làm sao có thể có thân nhân huyết mạch tương thông?
Cái này buồn cười quá!
Như Ý một chút cũng không tin đây là sự thật!
Trác lão gia cũng nói rất chắc chắc: "Như Ý! Con à! Có lẽ cháu còn có nghi hoặc, cái này cũng bình thường! Cháu rời khỏi Trác gia suốt mười chín năm! Cho dù trong lòng cháu có nghi ngờ, cũng không sao! Lúc trước cha cháu muốn nhỏ máu nhận thân, cho cháu chính thức nhận tổ quy tông! Không phải là vì bỏ đi nghi ngờ của tất cả mọi người sao?"
Thần sắc của Trác lão gia tự nhiên, nghiêm túc, chăm chú...
Bộ dạng hoàn toàn không giống như là nói dối.
Hơn nữa ông đường đường là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Đại Tông Sư võ học!
Nhìn qua thân phận của ông, địa vị của ông, tên của ông...
Ông làm sao có thể nói dối chứ?
Như Ý nghi ngờ!
Cô biết rõ Trác lão gia tuyệt đối sẽ không nói dối.
Nhưng mà nếu như Trác lão gia không có nói sai, chẳng lẽ cô thật là người của Trác gia sao?
Cô thật là Trác Linh sao?
Cái này tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Trác lão gia nhìn đến bộ dạng của cô, chỉ biết cô vẫn chưa tin, vì vậy nói: "Như Ý! Vì cháu không tin, cháu có thể ở đây tự mình làm nhỏ máu nhận thân! Lần thứ nhất! Lúc này đây, không có bất kỳ người nào làm bừa, làm cho Hoàng thượng chứng kiến! Cháu dám không?"
"Cái này... Cái này..."
Như Ý có chút không biết theo ai rồi !
Đây là lần đầu tiên cô có một loại cảm giác mơ hồ!
Cô luôn luôn khôn ngoan.
Cho dù đụng phải nguy hiểm gì, cô cũng có thể giải quyết!
Cho dù nguy hiểm vượt qua phạm vi cô giải quyết, cô cũng sẽ không sợ hãi, sẽ không kinh hoảng, đặc công là không sợ chết!
Nhưng mà giờ phút này, cô lại mơ hồ rồi !
Cô không biết nên làm sao bây giờ?
Chuyện này, thật sự vượt qua phạm vi năng lực nhận thức của cô!
"Làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?"
"Chẳng lẽ ta thật là người của Trác gia sao?"
"Chẳng lẽ ta không phải là một kẻ xuyên không? Đây là một giấc mộng sao?"
"Ta chỉ có một giấc mộng buồn cười về xuyên không sao?"
"Sự thật ta thực đúng là Cửu Tiểu Thư của Trác gia sao?"
"Không!"
"Không có khả năng! Cho dù đây hết thảy đều là nằm mơ!"
"Trong đầu ta kiến thức về đặc công cùng trí nhớ của kiếp trước, vì sao rõ ràng như vậy?"
"Còn có thùng đặc công!"
Như Ý nhìn một cái hộp thần trong tay Vu sư chính là...
Cái kia là thùng đặc công của cô!
Đây là bằng chứng giống như sắt!
Cô rõ ràng chính là một kẻ xuyên không!
Nhưng trong lời nói của Trác lão gia... Làm cho cô không thể không hoài nghi.
"Được! Ta đồng ý nhỏ máu nhận thân!"
Cô cũng hết sức muốn biết, sự thật đến tột cùng là như thế nào!
Cô phải chứng minh với mọi người, cô không phải người của Trác gia!
Cô càng thêm chứng minh với mình!
Cô không phải người của Trác gia!
Cô biết mình là ai!
Cô tên là Như Ý!
Là một thiên tài đặc công!
Lần đầu tiên trong cuộc hành quyết độc lập, từ tổng bộ FBI nước Mĩ trộm một quyển sách cổ thần bí, sau đó lái du thuyền ở trên biển, bị người đánh lén, bị tấn công bằng bệ phóng đạn pháo tên lửa bắn trúng du thuyền...
Du thuyền nổ tung!
Cô đến thế giới này!
Trở thành một kẻ xuyên không!
Hơn nữa, có thể khẳng định là, cũng không phải linh hồn cô xuyên không!
Mà là thân thể trực tiếp xuyên qua!
Dù cho đã qua nửa năm, cô vẫn nhớ rõ nỗi đau và sự yếu đuối của cơ thể khi bị thương bởi vụ nổ...
Cái loại cảm giác này, bây giờ vẫn còn rõ ràng!
Cô tuyệt đối sẽ không quên!
Thân thể của mình, chính là thân thể của mình! Không phải là thân thể của người khác!