Từng có một bộ câu đối hình dung cuộc sống mà các cô gái hằng mơ ước.
Vế trên: Cầm kỳ thư họa thì không biết.
Vế dưới: Giặt áo nấu cơm thì ngại mệt.
Vế ngang: Gả vào hào môn.
Như Ý từ nhỏ chịu theo kiểu huấn luyện địa ngục của quân đội, cuộc sống tự lập đương nhiên không là vấn đề với cô.
Đình trúc cô quạnh tĩnh mịch.
Nếu không vì phải đưa lương thực và rau dưa nên người hầu mới đi vào thì thông thường cả năm sáu ngày đến bóng ma cũng không thấy xuất hiện.
Như Ý đuổi Kiều phu nhân đi, thực chất cô còn mục đích khác.
Lê Hoa Thần Kiếm!
Cô lén trộm cuốn bí kíp Lê Hoa Thần Kiếm từ trên bàn của Trác lão gia , nhưng vì Kiều phu nhân cách vài ba ngày lại ghé đến, đôi khi hai ba lần trong ngày, nên cô làm gì có cơ hội để tu luyện?
Cô có nghe Trác Lỗi nói qua, võ công lợi hại nhất của Trác gia chính là Lê Hoa Thần Kiếm, nhưng nội dung bên trong bí kíp lại là loại văn tự chưa từng có ai đọc hiểu được, nghe nói là một loại văn cổ đã thất truyền từ lâu, nay đã không có ai có thể giải đọc được.
Do vấn đề đọc hiểu mà đã trở thành chướng ngại của hơn trăm năm qua, đó cũng là lý do mà Trác gia không có một ai có thể tu luyện được kiếm pháp tuyệt thế này.
Vốn dĩ Như Ý không hề hứng thú với kỹ thuật võ công của thế giới này.
Cô chỉ tin dùng phương pháp khoa học nhất để tính toán theo cách đơn giản mà đem lại hiệu quả nhất!
Cô chỉ tin độc dược, hỏa dược, súng ống!
Cô chỉ tin tốc độ, nhạy cảm, sức chịu đựng và sự dẻo dai của cơ thể!
Cô là đặc công, chứ không phải một gã luyện võ công, cho dù trong thế giới xa lạ này không có vi tính và súng lục, thậm chí còn bị coi là mù chữ và mù võ, cô vẫn là đặc công thiên tài bất khả chiến bại!
Đường Bắc Huy chính là ví dụ điển hình.
Khi Như Ý nhìn thấy cuốn bí kíp Lê Hoa Thần Kiếm trên bàn, trong lòng cô dâng lên nỗi xúc động không thể ngồi yên được.
Trên trang bìa hiện lên tiều đề bốn chữ Hán: Lê Hoa Thần Kiếm thu hút lấy sự chú ý của cô.
Thì ra… loại văn cổ thất truyền đã lâu chính là chữ Hán?
Hơn một trăm năm qua, không ai trong Trác gia có thể luyện thành công loại tuyệt thế võ công này, là bởi vì không ai trong bọn họ có thể đọc hiểu được chữ Hán?
Cũng không phải là tham lam, chẳng qua là do cô tò mò hiếu kỳ, trong lúc cô tay không lấy cắp túi tiền của Tam thúc thu hút sự chú ý của mọi người, cô lại nhân cơ hội lấy cắp luôn cuốn bí kíp mà không ai phát giác.
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng.
Như Ý lấy hạch quả từ trên gác bếp đem ra phơi trên khu cỏ ở sân sau, rồi bản thân cô lại tìm chỗ mát mẻ dưới gốc đại thụ, cô lôi ra cuốn bí kíp cũ nát, lật coi từng trang một.
Lập tức cô bị nội dung bên trong thu hút lấy.
Nội dung của văn tự ghi lại lại ảo diệu như vậy chứ không phải kiểu cao thâm khó hiểu…
Như Ý đắm chìm trong biển võ học huyền bí mà quên cả ăn uống ngủ nghỉ, cho đến khi mặt trời xuống núi, sắc trời bắt đầu tối.
“Ôi, trời tối rồi, nên về phòng thôi. Đêm nay có thể nghiệm chứng võ công trong quyển bí kíp này có đúng là lợi hại như vậy không. Đúng rồi, còn hạch quả nữa!”
Như Ý nhét sách vào trong lòng ngực, chạy vội qua sân sau để thu hạch quả.
Khi cô đến sân sau thì mới phát hiện hạch quả đã vơi đi ít, chỉ còn lại chút vỏ nát vụn…
Chẳng lẽ chuột ăn vụng?
Như Ý hoàn toàn bị đắm chìm trong thế giới của Lê Hoa Thần Kiếm, đâu còn thời gian để ý đến chuột ăn vụng hạch quả? Cô liền gói hạch quả lại, quăng lên gác bếp, rồi về phòng đốt đèn, sau đó lại nghiên cứu kiếm thuật tiếp.