Mục lục
Bạo quân sủng ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 324: KHÔNG THẤY NHƯ Ý CÔ NƯƠNG NỮA RỒI.


Vào ngày hôm sau, Như Ý trả phòng rồi đi ra đường, nghe thấy khắp nơi đều đang ca hát bài ca dao của mình, Như Ý liền hài lòng mỉm cười. Ngay sau đó cô tìm đến sản nghiệp đầu tiên mà cô sáng lập—Trung tâm từ thiện.


“Cô nương, có phải cô đi sai chỗ rồi không?”


Ban ngày ban mặt, một người phụ nữ đi vào một nơi tương đương với kỹ viện, cho dù là ai thì cũng sẽ tưởng thần kinh cô có vấn đề, hoặc là tới để xoi mói bới móc gì thôi.


“F,Y” Như Ý thốt ra hai âm này, tú bà lập tức sững sờ, sau đó liền trở nên nhiệt tình nghênh đón Như Ý.


Có thể biết hai âm này đã là không đơn giản, đằng này lại có thể thốt ra một cách chính xác như vậy, chắc chắc đây không phải là nhân vật bình thường rồi, tú bà đương nhiên cũng rất rõ.


Sau khi đến một gian phòng, Như Ý mỉm cười nhìn tú bà một cái, rồi lên tiếng dặn dò: “Chuẩn bị một bồn nước cho tôi!”


Tú bà cũng không phải là một người rề rà, bà ta làm việc đều luôn rất ngăn nắp và tốc độ!


Khi Như Ý cho người thấy khuôn mặt thật của mình, tú bà liền nhận ra Như Ý: “Thuộc hạ bái kiến chủ tử!” Tú bà quỳ rạp xuống đất.


Như Ý mỉm cười rồi đỡ tú bà dậy: “Dì Phùng vất vả rồi, việc kinh doanh này đã làm phiền dì canh giữ lâu như vậy!” Lời này của Như Ý là thật lòng, cô rời đi lâu như vậy, ngoại trừ Hàn ra, e là chỉ còn dì Phùng thôi.


Nghe thấy lời cảm kích của Như Ý, dì Phùng cũng rất cảm động, chí ít thì vị chủ tử này cũng rất biết quan tâm người khác, cho nên bọn họ có vất vả cũng rất đáng mà.


“Dì nhanh chóng gửi bức thư này cho tất cả những người làm thương nghiệp, tôi muốn nói với họ chút chuyện!” Như Ý đưa một lá thứ đã đóng dấu cho dì Phùng.


Thấy Như Ý nghiêm túc như vậy thì dì Phùng cũng biết chuyện này chắc chắn là rất gấp, thế là bà liền nhận lấy bức thư rồi đi ra ngoài.


Trên khuôn mặt Như Ý sau đó liền nở ra một nụ cười ý vị thâm sâu: “Vệ quốc công, ông thấy thế nào, tôi sẽ khiến ông từng chút từng chút một rơi vào lưới của tôi, để xem ông lúc đó cầu xin tôi như thế nào!”


Như Ý siết chặt tay lại thành quyền, giống như là Vệ quốc công đang nằm trong lòng bàn tay cô vậy.


“Chủ tử, chủ tử không hay rồi, không thấy Như Ý cô nương đâu nữa rồi!” Khi a hoàn vội vàng chạy vào thư phòng hồi báo, Trác Lỗi vẫn đang đau đầu bận rộn chuyện trước.


Vừa nghe thấy tiếng la của a hoàn, đáy lòng hắn liền kinh hoảng, bàn tay viết chữ cũng run lên kéo theo một nét bút thật dài, khiến cho toàn bộ giấy vẽ đều bị huỷ.


A hoàn đưa mắt nhìn thấy tay của Trác Lỗi bị khựng lại, cô men theo bàn tay nhìn lên trên bàn, đôi mắt cô ta lập tức co lại, rồi vội vàng quỳ xuống đất: “Xin chủ nhân tha tội, làm hỏng tranh của chủ tử, nô tì đáng chết!”


Trác Lỗi bình ổn tâm trạng rồi đưa mắt nhìn qua a hoàn, sau đó xua xua tay, ý bảo không còn chuyện của cô nữa.


Ý Nhi, sao muội không tin ta? Trác Lỗi có chút đau lòng, hắn nhớ lại quá khứ của bọn họ, đáy lòng hắn dấy lên một sự yêu hận lẫn lộn.


“Chủ tử, bên dì Mộng đã có tin tức rồi!” Trong lúc Trác Lỗi đang chìm vào mơ màng và đau khổ thì Hàn lại đưa tin tốt đến.


Trác Lỗi biết con đường này vẫn còn phải đi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hàn, lúc nãy đã không còn sự suy sụp vừa nãy nữa.


Tuy Hàn có chút nghi hoặc, hắn nghĩ là do ảo giác của mình, nhưng bây giờ cái tin tốt này chắc chắn sẽ giúp cho tâm trạng của chủ tử tốt hơn một chút a.


“Chuyện gì!” Trác Lỗi ngồi xuống lại ghế rồi hỏi.


Hàn cũng không mập mờ nữa, hắn hồi báo tin tức mình nhận được cho Trác Lỗi nghe: “Thì ra gần đây dì Mộng đang điều tra một người quái lạ, lần trước người kia nói cho bà ấy biết là chủ mẫu bị bắt đi rồi, còn đưa cho bà ấy một vật liền thân của chủ mẫu, nói là bà ấy phải làm loạn Vệ phủ, càng loạn thì càng tốt, sau khi việc thành thì sẽ trả người lại!” Lúc Hàn nói đến phía sau thì cẩn thận dè dặt nhìn lên sắc mặt của Trác Lỗi, vì sợ chủ tử sẽ kích động, tuy hắn cũng coi như là hiểu tính cách của chủ nhân, nhưng vì sức khoẻ của chủ nhân không tốt, còn có những chuyện của chủ nhân mà hắn biết, hắn cũng hiểu được chủ nhân không thể chịu đả kích.


Trác Lỗi nhắm mắt lại vận khí, bình ổn tâm trạng hiện giờ của mình, rồi mới từ từ mở mắt ra, sau đó dặn dò Hàn: “Phái người điều tra, dù bất cứ giá nào cũng phải tra, còn nữa tìm danh y Quái Băng cho ta, ta cần hắn!” Thanh âm của Trác Lỗi khi nói những lời này mang đầy sự nghiêm túc mà trước nay chưa từng thấy.


Hàn gật đầu rồi cung kính lui xuống, tuy biểu hiện của chủ nhân vô cùng bình tĩnh, nhưng hắn biết bây giờ chủ tử đang đau khổ như thế nào.


Hàn đi ra ngoài thì đột nhiên nhớ tới chuyện của Như Ý, vì hắn bận quá nên đã quên mất chuyện này, thế là hắn quay người lại bước vào phòng hỏi chủ nhân.


“Chủ tử, thuộc hạ muốn biết Như Ý cô nương như thế nào rồi? Lần trước thuộc hạ nhìn thấy cô ấy hình như không được ổn lắm, hơn nữa dường như còn bị nội thương!” Hàn cúi đầu nói, hoàn toàn không hề nhận ra sắc mặt của Trác Lỗi bây giờ tồi tệ đến mức nào.


Trác Lỗi đau khổ nhìn Hàn một cái: “Ta đúng là vô dụng, Như Ý nhìn thấy ta vẫn còn muốn chạy trốn, cho nên muội ấy mới nói là không cần người bảo vệ, thì ra kể từ lúc đầu gặp ta thì muội ấy đã chuẩn bị rời khỏi rồi. Đúng a! Muội ấy còn bị nội thương nữa, rõ ràng là bị nội thương rồi mà còn muốn đi, muội ấy không có gì cả, ra ngoài làm sao sống đây!” Càng nói, Trác Lỗi càng thêm phần lo lắng, tại sao hắn lại bất cẩn như vậy chứ, không lẽ là vì quan tâm tắc loạn sao?


Hàn không biết về mối quan hệ giữa Trác Lỗi và Như Ý, nhưng nhìn vào sự quan tâm của Trác Lỗi với Như Ý thì cũng biết Như Ý chiếm một vị trí lớn như thế nào trong lòng hắn rồi.


Nhưng cũng không biết là có phải đã ở cùng Như Ý một thời gian rồi không, nên hắn ta xem như là cũng hiểu Như Ý, nếu đã chọn rời đi thì chắc chắn là cô đã có dự định, đương nhiên là sẽ không bị hao tổn gì.


“Thuộc hạ cảm thấy chủ tử có thể yên tâm, thuộc hạ và Như Ý đã ở cùng nhau được một thời gian rồi, thuộc hạ tin nếu cô ấy đã quyết định rời khỏi thì nhất định là phải có lý do gì đó mà không đi thì không được, nếu như không đến mức bất đắc dĩ thì cô ấy cũng sẽ không dấn thân vào nguy hiểm đâu. Mấy công việc làm ăn mà lần trước thuộc hạ phát triển thật ra hoàn toàn là chủ ý của Như Ý cô nương!” Hàn dùng những lời này cố gắng an ủi Trác Lỗi, hắn không muốn chủ nhân phải hao tổn tâm tư vì quá nhiều chuyện, điều này đối với sức khoẻ của ngài mà nói thì thật không tốt!


“Xoảng, cút, cút ra ngoài cho bản hầu!” Vệ quốc công đẩy hết đống đồ trên bàn xuống đất, nhìn thấy người đang quỳ trước mặt mà tức không chịu được.


người kia nghe thấy Vệ quốc công tức giận như vậy thì làm gì còn dám nán lại nữa, hắn vội vàng bán sống bán chết chạy ra ngoài, sợ lửa giận của Vệ quốc công sẽ thiêu rụi bọn họ mất.


“Một đám phế vật, vậy mà cũng không nghĩ ra được một cách gì hết, công việc làm ăn này mà lại có thể bị tê liệt như vậy.” Người đã chạy đi hết, nhưng lửa giận của Vệ quốc công vẫn đang không ngừng trào ra ngoài, ông ta tự mình tự biên tự diễn.


A hoàn hầu hạ đứng bên cạnh mà run lẩy bẩy, sợ Vệ quốc công mà không vui sẽ đem cô biến thành túi đấm xả giận mất.


Nghĩ đến cục diện mà Như Ý tạo thành cho ông ta, là Vệ quốc công lại tức đến không thở được, mà cái người đứng sau Trung tâm từ thiện đó lại giống như là biến mất rồi vậy, hơn nữa gần đây ông ta lại đột nhiên tra ra được, dưới trướng người kia còn mở rất nhiều sản nghiệp, còn là những sản nghiệp mang mã FY mà lần trước ông ta tra ra được nữa, ông ta vốn định tìm đối phương để ứng cứu, nhưng không ngờ người kia lại như biến mất rồi vậy, lúc cần tìm thì đều biến mất như bong bóng hết.


“Người đâu, đi tra cho ta xem chủ nhân của cái ‘Trung tâm từ thiện’ đó đã về chưa? Bây giờ cũng chỉ còn cách này thôi!” Thanh âm của Vệ quốc công vô cùng nặng nề, sắc mặt ông ta khi nhìn thủ hạ cũng vô cùng âm trầm.


“Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay!” Phi thân một cái, người vừa nãy còn ở đây liền biến mất.


Vệ quốc công siết chặt ly trà trong tay, khuôn mặt ông ta hiện lên một vẻ tàn bạo, ‘rắc’ một tiếng, ly trà trong tay cũng bị siết vỡ vụn, có thể thấy khí lực ông ta lớn đến nhường nào, sự giận dữ trên khuôn mặt thì càng hiện rõ như ban ngày, những vệt máu trên tay ông ta rơi xuống tí tách như mưa, nhưng ông ta không hề để ý điều đó, mà chỉ đưa mắt nhìn về nơi xa xa.


Như Ý dùng hai ngón tay kẹp lấy lá thư trong tay, trên mặt cô hiện lên một ý cười bí hiểm: “Tôi đã nói là đối phương không đợi được nữa mà!”


“Chủ tử thật anh minh!” Dì Phùng đứng ở bên cạnh, nhìn thấy mọi việc đều đang tiến hành theo kế hoạch của Như Ý, bà thật không thể không khâm phục sự thông minh của cô.


Như Ý mỉm cười, ánh mắt khi nhìn dì Phùng cũng trở nên dịu lại.


“Điều này cũng là nhờ dì Phùng làm việc tốt, nhanh như vậy mà đã làm xong cho Như Ý rồi, cho nên Như Ý mới có thể thuận lợi tiến hành được.” Như Ý đứng lên rồi quay người lại nắm lấy tay dì Phùng, mỉm cười nói.


“Chủ tử quá khiêm tốn rồi, vậy thì bước tiếp theo chúng ta làm gì đây? Bây giờ cá đã mắc câu rồi, chúng ta có nên thừa thắng xông lên không.” Dì Phùng trông cũng không đơn giản, đáy mắt bà cũng thoáng qua một tia tàn nhẫn.


Như Ý đưa ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt bà: “Nếu đã là câu cá thì hấp tấp sẽ không được gì, phải từ từ, trước tiên phải cho thả dây thật dài, sau đó từ từ thêm mồi, lúc đó cá sẽ chạy không thoát được nữa!” Như Ý cất giọng đầy ý vị thâm trường.


Nghe thấy Như Ý nói như vậy, dì Phùng càng cảm phục tài của Như Ý.


“Chủ tử anh minh!”


Như Ý gật đầu: “Tiếp theo đây dì trả lời cho ông ta nói là chủ nhân đã về rồi, nhưng phải suy nghĩ đã rồi sẽ trả lời càng sớm càng tốt, còn nữa kêu ông ta phải báo cáo tình hình bên ông ta hiện giờ nữa!” Như Ý muốn xem thử, kể từ sau khi mình đi thì tên Vệ quốc công này rốt cuộc đã đi tới bước nào rồi, điều quan trọng cần biết là những vấn đề mà cô tạo ra cho ông ta không thể dễ dàng giải quyết như vậy.


Dì Phùng gật đầu: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”


Thấy dì Phùng rời khỏi, Như Ý đột nhiên cảm thấy có chút mệt, xem ra vết thương lần trước không phải nghiêm trọng bình thường rồi, thể là cô lại sử dụng nội công tâm pháp ra để luyện, lúc này mới thấy cơ thể mình thoải mái hơn nhiều.


Nghĩ đến chuyện lần trước, cô vẫn muốn trực tiếp gặp mặt, sau vài lần luyện tập thì bây giờ nội công của cô rõ ràng đã có cải thiện rồi.


Sau khi lấy dụng cụ thay đổi khuôn mặt lần trước ra, Như Ý lại nhanh chóng trang điểm cho gương mặt của mình. Hay là cô giả vờ tình cờ gặp Vệ quốc công rồi nói bóng nói gió một chút cũng được.


Nhưng lần này cô ra ngoài, vẫn chưa gặp được Vệ quốc công mà lại gặp hai người khác.


“Dì Mộng, dì vẫn khoẻ chứ?”


Nghe thấy thanh âm này, Như Ý chợt cảm thấy quen thuộc lạ thường, đây rõ ràng là giọng của Hàn, Hàn có quen biết với dì Mộng sao? Đáy lòng Như Ý kinh hoảng, cô nấp qua một bên rồi nghe lén hai người họ nói chuyện, nhưng trong lòng cô lại có chút khó chịu, cô đột nhiên phát hiện, ở cùng với Hàn lâu như vậy rồi nhưng cô không hề biết một chút gì liên quan đến hắn cả.


Nhìn thần sắc của dì Mộng, giống như là đang bị gì đó làm vướng bận vậy, rõ ràng trông rất tiều tuỵ và lo lắng.


“Ừm, ta không sao, chỉ là tiểu thư…” Thanh âm của dì Mộng khàn khàn, khiến người bên cạnh nghe mà có cảm giác nghẹn ngào.


Sắc mặt của Hàn thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh nói với dì Mộng: “Không sao đâu, chủ tử đã phái người ra ngoài điều tra rồi, với thế lực của chủ tử thì sẽ tra ra sớm thôi, hay là dì về cùng với ta đi, chủ tử nói rất nhớ dì, không muốn dì xảy ra chuyện!”


Nghe thấy Hàn nói như vậy thì dì Mộng cũng gật đầu, giống như là đã chấp nhận lời của Hàn.


Sau đó hai người cùng nhau rời khỏi.


Như Ý đi ra khỏi góc tối, nhìn hai bóng ảnh đi cùng nhau ở cuối con hẻm, mà trong lòng cô đột nhiên dấy lên một sự mâu thuẫn dị thường.


Chủ tử? Rốt cuộc là ai? Cô phát hiện bọn họ luôn nhắc đến chủ tử, vị chủ tử này rốt cuộc có thân phận gì.


Sau khi nghĩ ngợi, Như Ý đã từ bỏ chuyện đi gặp Vệ quốc công, đợi ông ta mắc câu thì hiệu quả sẽ tốt hơn.


“Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng!” Trong một căn phòng hào hoa, một tên hắc y nhân quỳ trước mặt Hoàng Thượng.


Hoàng Thượng Thác Bạc Liệt nhìn người áo đen: “Điều tra thế nào rồi?” Thanh âm băng lãnh của hắn vang lên, không chút tình cảm nào.


Hắc y nhân biết tính cách của Thác Bạc Liệt, nên cũng không rề rà nữa: “Hồi Hoàng Thượng, theo điều tra thì vị cô nương đó bị một người thần bí cứu đi, cuối cùng hình như là bị bỏ ở trước cửa của một đại trạch, đại trạch đó hình như là nhà của một thương nhân đến từ Kinh Thành!”


Thác Bạc Liệt cau mày: “Người thương nhân đó là ai, mau điều tra cho trẫm. Từ Kinh Thành đến sao? Đến nơi xa xôi này để làm gì chứ?


Không cần biết về vấn đề này, chỉ cần biết nơi là sẽ tìm được người thôi, trong lòng hắn nghĩ như vậy nên tâm trạng cũng dần bình ổn hơn rất nhiều, sau đó hắn tiếp tục hỏi: “ Tình hình bên Vệ Quốc Hùng như thế nào? Có động tĩnh gì lớn không, trẫm thấy hắn đã sắp không còn chống đỡ được nữa rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK