Mục lục
Bạo quân sủng ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 346: NÀNG RỐT CUỘC LÀ AI?


Lúc này, Bình tài nhân vừa tắm gội xong được đưa đến Tẩm cung của Thác Bạc Liệt.


Thác Bạc Liệt thực sự không có chút ham muốn nam nữ nào cả. Hắn không biết tại sao kể từ khi Như ý rời đi, hắn cứ mãi vấn vương cô, cũng càng ngày mất đi cảm giác mãnh liệt.


“Hoàng thượng, trời đã khuya rồi, nên đi nghỉ thôi!” Bình tài nhân chỉ mặc một cái yếm mỏng đứng trước mặt Thác Bạc Liệt, nhẹ nhàng ôm lấy hắn rồi nói thì thầm vào tai.


Thác Bạc Liệt cố gắng nghĩ người trước mặt mình là Như Ý, nhưng hứng thú nam nữ của hắn cũng không thể tăng cao. Hắn chỉ nghĩ cố gắng làm mọi thứ càng sớm càng tốt liền quay người ôm Bình tài nhân lên giường.


Bình tài nhân thấy hoàng thượng ôm mình trên giường, trong lòng vô cùng hạnh phúc.


Tuy nhiên, Thác Bạc Liệt rõ ràng không có chút hứng thú nào với Bình tài nhân khiến việc đó có vẻ khó khăn hơn nhiều.


Hắn mạnh mẽ lấy tay xé cái yếm mỏng trên người Bình Tài nhân khiến nó rách tan thành từng mảnh.


Mất đi thứ che chắn, cả cơ thể Bình tài nhân lồi lõm hiện ra.


Hắn nhấc chân Bình tài nhân lên rồi trực tiếp đi thẳng vào cơ thể của cô mà không cần khúc dạo đầu.


“Á!” Bình tài nhân không ngờ Thác Bạc Liệt lại thô lỗ như vậy.


Xâm nhập vào cơ thể của cô ta giống như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mặc dù như vậy, cô ta vẫn phải cố gắng để phục vụ cho Thác Bạc Liệt.


Miệng cũng phát ra vài tiếng rên rỉ.


Như Ý vừa phi thân lên đã bay thẳng đến tẩm cung của Thác Bạc Liệt, có lẽ chính bản thân cô cũng không biết rằng mình đã quá quen thuộc với nơi này, thẳng một đường liền tìm thấy.


Cô ban đầu vốn muốn đi thằng vào phòng, nhưng lại nghĩ vẫn là không lên trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ của một người đàn ông, vì vậy cô đã bay lên mái nhà.


Tiếng rên rỉ trong phòng thu hút sự chú ý của cô. Cô tò mò mở gạch ra, bên dưới đang biểu diễn cảnh trong xuân cung đồ khiến máu huyế toàn thân của Như ý trào lên tận đỉnh đầu.


“Đồ ngựa đực!” Như Ý thầm mắng.


“Bịch!” Thác Bạc Liệt cảnh giác, vơ vội một thứ bên cạnh giường và ném nó lên, đập thẳng vào mái nhà. Như Ý tránh được nên mặt cô đã không bị trầy xước.


Nếu đã bị phát hiện, Như ý cũng liền không ngại ngùng nữa mà trực tiếp nhảy vào phòng.


“Á” Bình tài nhân nhìn thấy có người bước vào, hơn nữa còn có võ công thì nghĩ ngay rằng đó là một thích khách liền hét lên the thé gọi người đến, Như Ý lập tức bắn châm bạc trong tay khiến cô ta câm miệng.


“Không tiếp tục nữa à, còn muốn kêu lên dâm đãng như vậy, thật làm mất mặt nữ nhân chúng ta!” Như Ý mỉa mai giễ cợt.


Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Bình tài nhân, cô liền cảm thấy có chút khó chịu phải quay đầu đi.


Thác Bạc Liệt vốn không có nhiều hứng thú khi làm chuyện này, sự xuất hiện của Như Ý vậy mà lại khiến cơ thể hắn có phản ứng đành phải cố gắng nín nhịn. Hắn quay lại thuận tay lấy một bộ quần áo mặc vào: “Giễu cợt người khác, vừa nãy nàng đã nhìn thấy cơ thể của trẫm, nàng có phải là rất hài lòng không?” Hắn nhìn Như Ý với ánh mắt tràn đầy ý tứ sâu xa.


Như Ý nhún vai biểu thị điều này thật nhàm chán, cô cũng không lý luận thêm nữa.


“Đến tẩm cung của trẫm muộn như vậy, sẽ không phải là đến để nhìn trẫm làm chuyện đó chứ, có phải muốn trẫm làm dịu cơn khát của nàng không?” Tối nay Thác Bạc Liệt nói chuyện trở nên rất tự cao lại còn không cần mặt mũi.


Như Ý chính là nghĩ như vậy, nhưng khi cô quay lại nhìn thấy cô gái đang trần truồng thì lại nói “Cô hãy lấy chăn kia quấn lại rồi đi ra ngoài đi!” Vừa nói, Như Ý vùa dùng ngón tay chỉ.


Bình tài nhân nhìn thấy khuôn mặt của Như Ý, trong lòng tự giễu cợt mình đã xấu mặt, nhưng khuôn mặt cô ta lại đẫm nước mắt khóc như hoa lê trong mưa nhìn Hoàng thượng thật đáng thương.


Thác Bạc Liệt cau mày: “Bảo cô cút đi, cô nghe không hiểu sao?”


Bình tài nhân đâu dám ở lại, dậm chân, quấn chăn trên giường lên rồi chạy ra ngoài.


Như Ý mỉm cười, không hiểu tại sao vừa nãy cô lại buồn bực đến vậy mà chỉ một lát sau lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Thác Bạc Liệt nhìn Như Ý, hơi khó hiểu: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”


Hắn ta biết rằng Như ý là một người thông minh. Cô ấy đến đây vào giờ này, tự nhiên không phải là muốn cùng mình thân mật. Điều cô ấy muốn chắc chắn liên quan đến sự hợp tác.


Quả nhiên Như ý tìm một chiếc ghế đẩu ngồi xuống và bình tĩnh nói: “Tôi đang nghĩ, những chuyện ngài sợ, hoặc là nói những gì ngài mong đợi, sợ rằng sẽ xảy ra vào trước năm mới, vì vậy tôi muốn thông báo cho ngài, có lẽ chúng ta có thể nhận được một số lợi ích!”


Như Ý giống như một người lăn lộn trên thương trường đã lâu, thực hiện bât kỳ giao dịnh nào đều rõ ràng rành mạch.


Thác Bạc Liệt nghe thấy những lời của Như Ý, có chút không hiểu hỏi: “Nàng nhận được tin tức này từ đâu?” Tin tức như vậy đối với Thác Bạc Liệt mà nói chắc chắn vô cùng hữu ích.


Như ý thậm chí không nhìn Thác Bạc Liệt: “Ngài thử thăm dò Trác gia, tôi nghĩ đó thật sự không phải là một bước đi khôn ngoan!” Mặc dù Như ý không nói với ca ca của mình về điều này, nhưng trong lòng cô biết rõ, cô không nói chỉ là không muốn ca ca thêm lo lắng, hoặc huynh ấy cũng đã nghĩ đến nó.


Nghe thấy những lời này của Như Ý, Thác Bạc Liệt thậm chí còn khó tin hơn. Hắn không ngờ rằng Như Ý cũng biết điều này. Nếu cô có ý định làm phản, cộng thêm Vệ quốc công, vậy không phải là thiên hạ này đã sớm bị đổi chủ rồi sao, nhưng những người quá thông minh thì không thể giữ lại.


“Nàng làm thế nào mà có được những tin tức này? Nàng làm thế nào để khiến trẫm tin nàng?” Thác Bạc Liệt không muốn bị nữ tử trước mặt kiểm soát. Nếu không thậm chí hắn có trừng trị một Vệ quốc công thì cũng sẽ lại có thêm người khác đến, vậy thì hắn không thể ứng phó được.


“Ngài chỉ cần nhớ hai câu, thứ nhất là tin vào người Trác phủ, thứ hai là trước cuối năm Vệ quốc công chắc chắn sẽ tạo phản!” Nói xong Như Ý nhảy ra khỏi cửa sổ, để lại Thác Bạc Liệt suy nghĩ sâu sắc về mấy lời của cô.


“Nàng rốt cuộc là ai?” Trong lòng Thác Bạc Liệt thầm hỏi một câu, trong đầu lại nhớ đến nữ tử tên Như Ý, hoàng hậu đó của anh. Nếu bây giờ cô ở bên cạnh hắn thì bản thân có phải là sẽ không cảm thấy khó chịu không!


“Mọi chuyện có thuận lợi không?” Như Ý vừa quay về đã thấy Trác Lỗi đang chờ đợi cô, hình như hắn vẫn luôn chưa ngủ.


“Đương nhiên, ca, muội đã nói là huynh có thể yên tâm mà, lẽ nào huynh không ngủ sao?” Trong lòng Như ý có chút đau xót khi nhìn thấy Trác Lỗi gần đây vì bận rộn mà đã gầy đi ít nhiều, bây giờ dáng vẻ trông lại càng hốc hác.


“Không sao là tốt rổi, nhưng rốt cuộc muội tìm hoàng thượng có chuyện gì vậy?” Trác Lỗi vẫn còn hơi bối rối, nhưng Như Ý thật sự đang có khúc mắc trong lòng nên cô không có ý định nói gì cả.


Như Ý liếc nhìn Trác Lỗi vẻ trách cứ, có chút không hài lòng: “Ca, huynh không tin muội à?” Lúc nói lời này khuôn mặt cô giống như một chiếc lá bị lạnh đến đông cứng, buồn bã ảm đạm.


Trác Lỗi không thể chịu được biểu hiện này của Như Ý, làm sao còn dám hỏi thêm câu nào, đành nhanh chóng dỗ dành Như Ý: “Ca sao lại có thể không thể tin muội chứ!”


Ngày mùa đông, mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ mỏng manh chiếu thẳng vào cơ thể của hai con người ấm áp nương tựa lẫn nhau, như một luồng khí ấm áp trong mùa đông lạnh lẽo, thật ấm áp hòa hợp đến nao lòng.


“Ca, muội nghĩ Thác Bạc Liệt hiện tại chắc chắn sẽ không nên động vào Trác phủ, nhưng sự việc lần trước rõ ràng ngài ấy có rất nhiều khúc mắc với Trác phủ!” Như Ý quay sang nhìn Trác Lỗi nói chuyện nghiêm túc.


Trác Lỗi gật đầu: “Ừ, nếu không, làm sao ngài ấy có thể lấy một lá thư trắng để khiến Vệ quốc công nghi ngờ nhị đệ của chúng ta, cố tình khiến cho nội bộ bọn họ có xích mích! Cạm bẫy như vậy đã vô cùng rõ ràng rồi!”


Như Ý nhíu mày nhìn Trác Lỗi: “Ca, Huynh đều biết rồi!?” Như Ý nhìn chiếc lá bất chợt rơi, giọng hơi buồn bã hỏi.


Trác Lỗi nghiêm túc trả lời Như Ý: “Ý nhi, tin tưởng ca ca, huynh hiện tại có thể che mưa chắn gió cho muội, không cần phải việc gì cũng tự mình gánh vác, như vậy muội sẽ rất mệt mỏi cũng sẽ cảm thấy đau khổ!”


“Vâng!” Giờ phút này, trái tim của Như Ý rất bình tĩnh, giống như người rơi xuống nước đột nhiên tìm được một khúc gỗ nổi, cũng như khúc gỗ đó đến mùa xuân lại có thêm một cơ hội hồi sinh.


“Bước tiếp theo, muội định sẽ làm gì?” Trác Lỗi suy nghĩ một lúc, hai người cùng thương lượng hành động thì sẽ càng tốt hơn, dù sao làm như vậy cũng sẽ dễ hành động hơn.


Như Ý mỉm cười: “Bắt rùa trong chum thì sao?” Đôi mắt của Như Ý toát ra nét xảo quyệt, nhìn về hướng biên cương mang theo chút ý tứ sâu xa.


Trác Lỗi suy nghĩ một lát rồi lập tức cười, nhưng rồi nghĩ đến một người, hắn chợt lo lắng. Tuy hiện tại Như Ý không còn ký ức, thế nhưng liệu muội ấy có nhận ra người kia không?


“Ca, huynh có muốn đi thăm “đại bản doanh” không? Xem hôm nay có khách quý nào đến tìm huynh không?”


Trác Lỗi nhìn thấy sự trêu chọc trong ánh mắt của Như Ý liền lắc đầu nói thể hiện hắn ta cũng không biết phải làm sao, nhưng hắn ngày càng trở nên tò mò hơn về việc Như Ý thừa nước đục thả câu đó.


“Ai vậy? Vậy huynh cũng muốn đi xem xem khách quý mà muội nói đó!” Trác Lỗi nhất thời cũng tỏ ra thích thú, mỉm cười đo tới theo kịp người sắp ra ngoài là Như Ý.


—–


Đêm qua, từ lúc nữ tử đó rời đi, Thác Bạc Liệt không thể ngủ được nữa. Ham muốn nam nữ đột ngột khiến hắn không thể ngủ được. Nên hắn đã phân phó người hầu chuẩn bị nước lạnh nhưng sau khi tắm nửa thì lại không ngủ được.


Hắn cố gắng suy nghĩ kỹ càng những lời nói của nữ tử đó, rồi phân tích tình hình chung, cuối cùng cảm thấy rằng bản thân chắc là người giàu có đó. Còn có những lời nữ tử đó đã nói, cái gì gọi là có mối quan hệ. Nhưng mối quan hệ này, hắn cảm thấy hơi không đáng tin. Thế nhưng hai người có thể là người yêu hoặc mối quan hệ phu thê. Thực sự hắn càng nghĩ càng thấy luẩn quẩn. Hắn đã dành cả đêm suy nghĩ về hai câu nói của Như Ý và thân phận của cô.


—–


Không thể không nói rằng lần trước “Đại bản doanh” của Như Ý mở cửa đã thu hút được sự chú ý lớn. Trước hết là do sự sắp xếp đặc biệt, tiếp theo là do chương trình ở đây. Còn có mấy cô nương bán thân nữa, toàn bộ đều rất nhiều người lưu luyến không rời. Có văn nhân học sĩ, còn có quan chức và quý tộc, đương nhiên cũng có mấy tên háo sắc dâm đãng. Đủ mọi loại người đều ưa chuộng mấy phong cách này.


Như Ý đi thẳng vào nhã phòng, chờ đợi sự xuất hiện của Thác Bạc Liệt.


Ban đầu, cô vốn có linh cảm rằng Thác Bạc Liệt sẽ quay trở lại, nhưng đôi khi cô phát hiện mình dường như từ xương tủy đã thấu hiểu Thác Bạc Liệt, thậm chí đến cả con giun trong bụng hắn cũng không thoát được.


Khi Thác Bạc Liệt vừa bước vào ‘Đại bản doanh”, Như Ý đã biết, hắn ta tới rồi!


“Huynh thấy chưa, muội đã nói rằng ngài ấy sẽ đến tìm huynh mà!” Như Ý chỉ về phía Thác Bạc Liệt rồi quay đầu lại và mỉm cười với Trác Lỗi. Một nụ cười khiến trời đông lạnh giá ấm áp lên một chút.


“Chủ nhân, người kia muốn gặp ngài! Ngài ấy nói muốn ngài giới thiệu một người!” Lông mày Như Ý cong lên rồi quay qua nhíu mày nhìn Trác Lỗi, hai người cùng nhau đi vào phòng nơi Thác Bạc Liệt đang ở.


“Tối qua nàng đi cũng nhanh quá nhỉ!” Thác Bạc Liệt thấy Như Ý bước vào bèn nói. Nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Trác Lỗi ở phía sau cũng đang bước vào, lúc này mới nhận ra tối qua Như Ý đã cố ý không nói rõ ràng bèn quay đầu qua và gật đầu với Trác Lỗi: “Xem ra đã đoán được rằng ta sẽ đến!”


“Thảo dân bái kiến hoàng thượng!” Trác Lỗi nhìn Như Ý đang tỏ ra khuôn mặt vô tội đứng bên cạnh mình, nhanh chóng lấy tay đẩy cô vài cái ra hiệu.


Nhưng Như Ý dường như không nhận ra liền mỉm cười ngồi xuống.


Thác Bạc Liệt rót cho mình một tách trà, sau đó mỉm cười: “Trác Lỗi à, so với muội muội ngươi thì ngươi kém thú vị hơn nhiều!” Lúc anh nói câu này dường như không có chút tinh thần nào cả. Hắn chỉ nhấp một ngụm trà và quay đầu nhìn sang Như Ý sau đó mới nói: “Bình thân đi, ở đây không có dân hay hoàng thượng gì hết!”


Sau khi Thác Bạc Liệt nói xong cuối cùng cũng thấy Như Ý khẽ cong khóe miệng lên.


Trác Lỗi nghe thấy tiếng Thác Bạc Liệt cho bình thân, lúc đó mới phô trương thanh thế đứng dậy.


“Không biết hôm nay ngài có câu hỏi gì muốn hỏi đây?” Như Ý nhìn Thác Bạc Liệt nói.


Thác Bạc Liệt cau mày, hơi giận dữ nói: “Câu này nàng rõ ràng biết rồi mà còn cố ý hỏi. Tối hôm qua nàng hoàn toàn có thể nói rõ mọi chuyện trong một lần , nhưng tại sao còn muốn dẫn dụ trẫm đến đây?”


Khuôn mặt xinh đẹp như châu ngọc của Như Ý quay lại: “Tôi tìm ngài bởi vì vấn đề này không phải là ngài nên nói với tôi mà là ngài nên nói với huynh ấy. Vì thế tôi chỉ có thể khơi dậy sự hứng thú của ngài, không để ngài đạt được thỏa thuận đó với tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK