Trác Lỗi thấy Như Ý đau đớn như vậy, bèn lập tức cầm lấy bàn tay đang tự đập vào đầu mình của cô, rồi ôm Như Ý vào lồng ngực mình: “Như Ý, không nhớ ra thì chúng ta đừng nghĩ nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi!”
Như Ý nghe thấy lời hắn nói mới từ từ bình tĩnh trở lại, cô tránh khỏi lồng ngực Trác Lỗi, nhìn sâu vào ánh mắt hắn, gật đầu với vẻ kiên định.
Thấy vẻ mặt này của Như Ý, trong lòng Trác Lỗi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: “Muội muội, vậy huynh sẽ đi chuẩn bị, có thế Hoàng thượng mới để mắt đến được.” Trác Lỗi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Muội cảm thấy nếu lựa Vệ quốc công thì sao?” Trác Lỗi nghĩ đến người phù hợp nhất này, nghiêm túc hỏi ý kiến Như Ý.
Sắc mặt Như Ý chợt thay đổi, cô nhìn Trác Lỗi rồi nói: “Vệ quốc công muốn tạo phản, nếu chúng ta đi theo ông ấy, đến lúc ông ta tạo phản không phải vừa đúng ý Hoàng thượng sao?”
Bây giờ Trác Lỗi mới sực nhận ra, bản thân mình còn không suy nghĩ chu toàn được như Như Ý: “Hiện giờ chúng ta về nhà trước đã rồi hẵng bàn bạc kỹ lưỡng, chứ bằng không để Thác Bạc Liệt đuổi kịp thì không hay rồi!”
Như Ý gật đầu, cũng cảm thấy đây không phải là lúc để bàn bạc, bèn vận nội công đi theo Trác Lỗi, rời khỏi đây.
Nhưng vẻ mặt đau đớn của Như Ý lọt vào tầm mắt của Trác Lỗi, hắn lắc đầu, giơ tay kéo cô về phía mình, ôm Như Ý bay khỏi nơi này, hắn biết vết thương của Như Ý vẫn chưa lành lặn hoàn toàn, không muốn cô dùng đến nội lực.
Hiện giờ, phủ Trác đại tướng quân lâm vào bầu không khí căng thẳng kỳ lạ, tất cả mọi người đều đang dõi mắt nhìn lên người đang ngồi trên cao.
“Nhị ca, huynh nói gì đi chứ, huynh nói xem rốt cuộc Hoàng đế có ý gì!” Một người thiếu niên trông vẫn còn trẻ trung, non nớt đứng một bên cất tiếng, vừa nghe y nói thế cũng biết được tính cách y hơi bốc đồng, có thể là vì vẫn còn nhỏ nên mới như vậy.
“Huynh cũng không biết Hoàng thượng nghĩ như thế nào, đến lúc này rồi còn phái chúng ta đi, hơn nữa không phải trước đây Vệ quốc công đã từng trấn thủ ở đó hay sao, nơi ấy hoang vu vô cùng!” Người được gọi là nhị ca là Trác Tuấn, là người đứng đầu trong phủ Trác đại tướng quân, nhưng nghe hắn nói thế cũng biết được hắn không phải là người đáng tin cậy.
“Tứ đệ, đừng nói linh tinh, từ trước đến nay Trác gia chúng ta luôn trung thành với vua, không thể suy đoán Thánh ý một cách bừa bãi!” Trác Tuấn vừa nghe em trai mình nói như vậy, cuối cùng không nhịn được mà cất giọng trách móc.
Người nọ nhíu mày: “Trời ạ, nếu như có đại ca ở đây thì tốt rồi!” Y vừa dứt lời,i huynh đệ khác đều quay sang nhìn y chằm chằm.
“Chẳng phải đã cấm đệ nhắc đến hắn rồi sao? Sao đệ lại không biết nghe lời thế, cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy!” Bọn họ không cầm lòng nổi mà nói, đồng lòng một cách kỳ lạ.
“Vậy phải làm thế nào đây!” Người được gọi là tam đệ, Trác Uy, hỏi.
Quả thật Trác Tuấn không nghĩ ra được cách gì khác, tiếc là năm ấy đọc ít sách, hiện giờ cũng không nghĩ ra nổi mưu kế nào hay, huống hồ gì Hoàng thượng đã ra ý chỉ, bản thân mình còn làm được gì nữa, lẽ nào kháng lại thánh chỉ à.
“Tuân chỉ, nhưng phái người thông báo với hắn một tiếng, nếu như chuyện này xảy ra điều gì bất trắc thì hắn cũng có thể chuẩn bị chu đáo!” Cuối cùng Trác Tuấn chỉ nghĩ ra được cách này, có lẽ đây cũng là cách hay nhất ở thời buổi hiện tại.
Những huynh đệ khác cũng chỉ là kẻ võ biền, tất nhiên không tìm ra được mưu kế nào hay hơn, đều lần lượt gật đầu đồng ý.
Vào lúc Vệ quốc công nhận được thánh chỉ, ông ta tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, cuối cùng ông ta đã ý thức được rõ ràng Hoàng thượng đang ép ông ta tạo phản! Chứ bằng không sao lại truyền thánh chỉ đáng ghét này.
“Hừ, từ cổ chí kim người làm quan không được kinh doanh, ngươi là Hoàng đế ắt phải biết chuyện này, ngươi nghĩ bổn hầu gia không còn cách nào khác hay sao? Nói cho ngươi biết, trong tay bổn hầu vẫn còn thứ hay ho đây, cho dù có thất bại, ngươi cũng không thể làm gì ta được! Hơn nữa, đến khi ấy biết đâu ngươi lại quỳ xuống xin tha không chừng!” Vệ quốc công chỉ vào thánh chỉ mắng chửi xối xả, gương mặt nửa đen nửa trắng, đủ để làm nô tài xung quanh sợ hết hồn.
Sau khi nói xong, Vệ quốc công bèn một mình đi vào căn phòng thần bí.
Lần này, ông ta đi thẳng đến bên cạnh người đang bị xích lại bằng xích sắt, nở nụ cười gian trá.
“Cho dù ngươi điên thật hay giả điên, cũng không thoát nổi số mệnh đâu, giang sơn này đã đến lúc đổi chủ rồi, trong lòng ngươi biết rõ, thật ra nói cho cùng cũng thấy không đáng cho ngươi, một lòng trung thành với vua nhưng cuối cùng lại bị vua tính kế, ha ha, tất nhiên cũng có phần ta trong đó, nhưng nếu không có ta, hiện giờ Hoàng thượng còn làm được đến mức nào nữa, nhưng tính đi tính lại thì vẫn phải cảm ngươi!” Vệ quốc công nhìn con người tóc tai bù xù, điên cuồng kêu gào ấy với gương mặt vô cùng bẩn tưởi.
Gương mặt bị che khuất dưới mớ tóc lộ ra vẻ băn khoăn, nhưng đã được mái tóc lấp kín, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy được.
Vệ quốc công còn đang lẩm bẩm nói chuyện một mình, đáng lý phải nói rằng ông ta đang tự mình cảm nhận niềm vui.
“Hôm khác, ta sẽ phát động binh biến, ngươi nói xem, nếu như người nhà họ Trác các ngươi cũng theo ta làm phản thì có phải thiên hạ này sẽ lập tức đổi thành Vệ thị không!” Vệ quốc công ngẫm nghĩ đến một kế hoạch viễn vông.
“À phải rồi, ngươi nói xem, nếu như người thân của ngươi biết được hoàn cảnh hiện tại của ngươi, bọn họ có tạo phản ngay lập tức hay không, ha ha ha!” Hiện giờ Vệ quốc công đang nở nụ cười điên cuồng, đáng lý phải nói là trông còn điên hơn cả người điên thật sự.
Dường như người nọ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Vệ quốc công, nên tiếng gào thét càng trở nên kinh khủng hơn, nhưng Vệ quốc công chỉ mải mê chìm trong niềm vui của mình.
Sau khi bước ra khỏi căn phòng ấy, Vệ quốc công lập tức đến một nơi thần bí khác, nhưng ông ta không ngờ lại có người đi theo đuôi mình, đây là sơ suất của bản thân ông ta, làm người không thể quá ngông cuồng, chứ bằng không với võ công của Vệ quốc công, làm sao ông ta không phát hiện có kẻ bám đuôi mình cho được.
“Các ngươi mau chuẩn bị sắp xếp lại những món đồ này, chúng ta sắp sửa nghênh đón một trận quyết chiến đến cùng, các ngươi phải cố gắng lên, đến lúc đó sẽ được theo ta hưởng phúc!” Ha ha ha” Sau khi Vệ quốc công điên cuồng ở bên ngoài, lại chạy đến đây tiếp tục nổi cơn điên.
“Vụ Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tất cả mọi người đều quỳ xuống, khí thế bừng bừng.
Đột nhiên Vệ quốc công có cảm giác mình đã trở thành Hoàng đế, cảm giác cao cao tại thượng sung sướng biết bao nhiêu, bây giờ trông ông ta như một vương tử, nhận quỳ bái của mọi người lúc vào chầu vua.
“Ngươi, mau gửi bồ câu đưa thư cho các bị đại nhân, nói bọn họ chuẩn bị chu đáo, đến lúc đó ta sẽ đuổi cái tên ngu dốt, bạo ngược ấy xuống khỏi ghế rồng!” Vệ quốc công kéo một người dậy, căn dặn hắn làm theo sắp xếp của ông ta.
Người nọ nhanh chóng làm việc theo lời dặn của ông ta.
Vệ quốc công nhìn hết một lượt những món đồ ở đây, binh khí, cung tiễn, những thứ cần chuẩn bị đều được ông ta chuẩn bị đầy đủ cả rồi, đến Long bào cũng được may từ sớm, chỉ cần đợi đến lúc tiến quân nữa mà thôi.
Người theo Vệ quốc công vào đây cũng không ở lại lâu, hắn ta là kẻ hiểu rõ nhất nội tình của Vệ quốc công lúc bấy giờ, bèn mau chóng trở về báo cáo.
Nhưng có một chỗ hổng duy nhất là nếu như Vệ quốc công muốn tiến quân thì ắt sẽ không đặt những thứ đó ở đây, những thứ hắn có thể báo cáo không mang lại ý nghĩa nào lớn lao cả, ngoại trừ biết được số binh sĩ trong tay Vệ quốc công, những thứ khác đều không hề biết được chút nào.
người kia trở về báo cáo lại tin tức cho Thác Bạc Liệt.
Thác Bạc Liệt cười u ám: “Muốn tạo phản cũng phải xem xem ngươi có đủ tài cán hay không, ngươi nghĩ chỉ cần chuẩn bị những thứ này là đã đủ rồi à?”
“Người đâu, các ngươi nhanh chóng thông báo cho kinh thành phải tăng cười phòng bị, nhưng không được ồn ào, Trẫm muốn giăng lưới bắt hết tất cả bọn chúng!” Một người mặc áo đen nghe Thác Bạc Liệt gọi, thoắt chốc đã xuất hiện trước mặt hắn, sau khi nghe lời căn dặn của hắn bèn nhanh chóng biến mất dạng, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, đây mới đúng là ám vệ của Hoàng gia.
Thác Bạc Liệt niết miếng ngọc bội trong tay: “Như Ý, nàng hãy đợi Trẫm, lần sau Trẫm sẽ không để nàng trốn thoát nữa đâu!” Thác Bạc Liệt trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ tàn nhẫn ban nãy, hắn nhìn về một nơi xa xăm, trông có vẻ lo âu, tuy rằng hắn tự tin nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng, mỗi một vị Hoàng đế đều sẽ lo lắng thấp thỏm như hắn, cảm giác này giống như lúc Như Ý đột nhiên mất tích vậy.
Thế đối đầu giữa hai người, bây giờ kéo Trác gia vào chuyện này giống như kéo Vệ quốc công vào chuyện của rất nhiều năm trước vậy, có những lúc nó chính là sự lựa chọn bắt buộc.
Hiện giờ, người từ Kinh thành mau chóng trở về nhà là Như Ý và Trác Lỗi đang ngồi trong vườn hoa, hưởng thụ không khí yên tĩnh và an lành.
“Sao huynh lại trở về biên giới vậy?” Như Ý mất đi ký ức, rất nhiều chuyện cô đều không biết, bây giờ hỏi Trác Lỗi như vậy có thể sẽ làm khó hắn, nhưng quả thật cô không muốn để Trác Lỗi phải gánh chịu hết tất cả mọi thứ một mình.
Từ lúc Như Ý xảy ra chuyện, Trác Lỗi đã không còn muốn để cho cô mạo hiểm nữa, nếu lần trước Như Ý không phát hiện ra điều gì đó thì chắc chắn cô sẽ không lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra được sự thật, về những thứ có liên quan cũng chỉ biết được một ít mà thôi, xem ra phải bàn bạc kỹ càng mới được.”
“Như Ý, muội nói xem, sao lần này lại khiến cho Hoàng đế để mắt đến, rồi để chúng ta đi vào Hoàng cung đây!” Trác Lỗi quyết đoán phớt lờ câu hỏi của Như Ý, mà lại hỏi thêm một câu, dù sao Như Ý đã nghĩ kỹ về chuyện này rồi, tự thân hắn làm, chắc chắn Như Ý sẽ tham gia, có mình ở đó thì sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.
Như Ý biết được Trác Lỗi sẽ như vậy: “Ca ca à.”
Nhưng cô vẫn còn chưa nói dứt câu, một con chim bồ câu đã đậu trên vai Trác Lỗi.
Trác Lỗi nhíu mày, nhanh chóng rút tờ giấy kẹp giữa chân chim bồ câu ra.
Đợi đến khi hắn đọc xong, sắc mặt chợt thay đổi.
Như Ý quan sát sắc mặt của hắn rồi giựt tờ giấy trên tay Trác Lỗi, nhưng cô đọc rồi vẫn không tìm ra được manh mối, Hoàng thượng điều binh khiển tướng thì có nghĩa là gì?”
“Trác gia? Huynh họ Trác, vậy không phải…” Như Ý nói đến đây bèn im lặng, nhưng cô cảm thấy quan hệ như thế này khá là kỳ lạ.
“Nếu như huynh là người của Trác gia, vậy tại sao Hoàng thượng lại không tỏ thái độ gì với huynh?” Như Ý đã hỏi trúng chỗ mấu chốt, từ xưa đến nay, người vừa làm tướng quân, vừa kinh doanh buôn bán, hơn nữa bây giờ lại là người giàu bậc nhất, chắc chắn sẽ khiến cho Hoàng thượng nghi ngờ, khả năng tạo phản rất cao!
Trác Lỗi không ngờ Như Ý mất trí nhớ mà đầu óc lại trở nên nhanh nhẹn hơn, phân tích vài câu đã vào đúng trọng tâm.
Trác Lỗi nở nụ cười kỳ dị: “Tất nhiên Hoàng thượng không biết rồi, chứ bằng không sao Trác gia lại được bình an. Loại người như hắn, mới mười mấy tuổi đã giết người mà không chau mày, muội nghĩ hắn có thể lương thiện, bỏ qua cho Trác phủ sao, chẳng qua hắn cảm thấy bây giờ Trác phủ có thể thay hắn gìn giữ giang sơn, hơn nữa không cần phải lo lắng Trác gia tạo phản, chỉ là một bọn võ tướng thì có thể gây ảnh hưởng gì đến hắn.”
Như Ý nhận thấy lời nói của hắn phập phồng xúc động, thậm chí còn nhuốm vẻ căm phẫn, càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
“Ca ca à, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy?” Như Ý mơ mơ hồ hồ, nghe Trác Lỗi nói thế, dường như cô nhìn thấy được một người mười mấy tuổi, tàn nhẫn giơ đao giết người, đôi lông mày càng nhíu chặt lại.
Trác Lỗi lắc đầu: “Chuyện này rất phức tạp, huynh cũng không thể giải thích kỹ càng trong tức khắc cho muội nghe được, hơn nữa có rất nhiều chuyện huynh vẫn còn phải điều tra, huynh cũng không biết rõ âm mưu này là như thế nào, theo huynh nghĩ, có thể việc muội gặp nạn có liên quan đến chuyện này, nhưng hy vọng muội có thể khôi phục trí nhớ, thế này đi, huynh dắt muội đi xem thứ này, có thể sẽ giúp ích cho muội!”
Trác Lỗi vừa nói, vừa kéo Như Ý đi vào một phương hướng xa lạ.
“Ồ, đây là gì thế, dễ thương quá!” Trác Lỗi dắt Như Ý vào phòng, đợi đến khi cô sực tỉnh táo lại thì có một con vật nhỏ nhắn, đáng yêu nhảy lên người cô.