Trác lão gia sắc mặt trầm xuống: "Chuyện gì?"
Trác công vinh nói: "Mãnh thú đáng sợ mà Nhị ca mang về kia trốn rồi!"
"Nó chạy hướng nào?"
"Tiểu viện Lạc Vũ!"
Trác Công Quý kinh ngạc nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Ma thú làm sao chạy được?"
Trác Công Vinh nói: "Ta sao biết được? Ta biết các ngươi bắt một con ma thú về, định đi nhìn một chút ma thú có hình dạng gì, nhưng lúc ta chạy đến, ma thú đã chạy trốn rồi!"
Trác Công Quý nói: "Vậy Phong Nhi đâu? Bọn họ không phải đang trông nom địa lao sao?"
Trác công vinh nói: "Bọn họ bị ma thú đả thương rồi!"
Trác Công Quý buồn bực nói: "Súc sinh kia là cái thứ quỷ gì vậy? Rõ ràng đã bị chúng ta chế phục rồi, sao đột nhiên lại chạy trốn được? Phủ Trác Vương chúng ta cao thủ người thì bị thương người thì mệt mỏi, không xong rồi..."
Trác lão gia trong mắt lóe lên một tia quắc thước: "Lão phu hơn hai mươi năm rồi không động đao kiếm, xem ra tối nay phải hoạt động chút gân cốt rồi!"
Trác Công Quý cả kinh nói: "Cha! không thể được! Cha sao có thể dấn thân vào nguy hiểm như vậy chứ ?"
Trác lão gia uy nghiêm giận dữ nhìn: "Đệ nhất thiên hạ kiếm này của lão tử còn chưa có rỉ sét đâu! Lão Tam, ngươi vừa nói ma thú trốn đi nơi nào?"
"Chạy về tiểu viện Lạc Vũ rồi ạ."
"Tiểu viện Lạc Vũ? Ai đang ở?"
"Hình như là... Như Ý."
"Nguy rồi! Nha đầu kia không biết võ công! Mau, lập tức triệu tập tất cả những người biết võ công trong vương phủ, bất luận trai hay gái, toàn bộ mang theo vũ khí, chạy thẳng tới tiểu viện Lạc Vũ! Ta đi trước!"
Trác lão gia thật giống như một con chim lớn, đột nhiên giương cánh bay đi.
Trong vương phủ loạn hết cả lên, ai nấy cũng bị xao động bất an.
"Ngao —— "
Ma thú bị thương gào to rung trời!
Gia cầm toàn bộ trốn chui như chuột trốn...
Đang dưới ánh trăng luyện kiếm Như Ý nghe được một tiếng gầm to kỳ quái, dừng lại thân pháp, lẩm bẩm nói: "Kỳ lạ! Trong Vương phủ tại sao có thể có tiếng gầm của dã thú hung mãnh thế này?"
"Quả quả!"
Tiểu Bạch đột nhiên trở nên cực kỳ hưng phấn, bay xông ra ngoài như tia chớp...
"Tiểu Bạch! Ngươi đi đâu?"
"Quả quả!"
Một trong nháy mắt, Tiểu Bạch liền biến mất trong ánh trăng...
Như Ý thầm nói: "Hôm nay nó sao vậy? Bình thường trừ việc ăn ra, chết cũng lười động đậy một cái, bây giờ sao lại chạy nhanh hơn cả kẻ gian nữa?"
Như Ý tiếp tục luyện kiếm...
Nhưng không bao lâu, Tiểu Bạch liền lại nhanh như tia chớp chạy trở lại.
"Quả quả! Quả quả!"
Tiểu Bạch hưng phấn nhảy tới nhảy lui trước mặt Như Ý, bộ lông màu trắng dính không ít máu tươi, trong miệng giống như ngậm thứ gì.
Như Ý dừng lại, tò mò hỏi: "Tiểu Bạch ngươi đã làm gì vậy? Sao một mới một lúc mà người dính nhiều máu như vậy? Còn nữa, trong miệng ngươi đang ngậm cái gì?"
Tiểu Bạch há miệng, một viên ngọc màu xanh da trời trong suốt lớn chừng một quả đào rơi xuống cỏ.
"Thật là đẹp!"
Viên ngọc phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, ánh sáng vây chung quanh, giống như một viên dạ minh châu của thiên nhiên vậy, thần bí, xinh đẹp.
"Đây là cái gì?" Như Ý hỏi.