Dường như Thác Bạc Liệt đã điều tra rõ về các vấn đề làm ăn của Vệ quốc công, hắn rất vui mừng khi nghe thấy đó là kiệt tác của Như Ý, thậm chí tràn đầy ngạc nhiên, hắn không ngờ mấy năm không thấy, Như Ý còn có năng lực như vậy.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, ban đầu nhìn thì có vẻ như Vệ quốc công đã hết kế khả thi, việc làm ăn kia dường như cũng không có cách nào vãn hồi, nhưng mấy ngày gần đây, đột nhiên cái người của “trung tâm từ thiện” sau màn kia lộ diện, nói có thể trợ giúp Vệ quốc công một tay.”
Thác Bạc Liệt vừa nghe thuộc hạ nói như vậy, lại có chút suy nghĩ.
“Ngươi lui xuống trước đi!”
Lúc yên tĩnh, hắn mới có thể suy nghĩ cẩn thận được.
Trung tâm từ thiện, lần trước hắn đã gặp qua, thật ra hôm đó hắn luôn cảm thấy người trước mặt bọn họ không phải là người sau màn chân chính, hơn nữa hắn có thể ẩn ẩn cảm giác được một tầm mắt khác, nhưng lúc hắn ngẩng đầu nhìn qua lại không tìm thấy.
Bây giờ xem xét từ tình huống này, người kia quả nhiên không phải là người sau màn chân chính, Thác Bạc Liệt đột nhiên nghĩ tới gì đó khiến hắn hưng phấn, trên mặt lộ ra ý cười khát máu.
Trong hoàng cung lúc này, cũng không yên bình.
Trong cung Băng Từ, Thái Hậu rất tức giận.
“Tại sao Hoàng Thượng còn chưa hồi cung? Như vậy còn ra thể thống gì nữa, vì một người phụ nữ lại không cần giang sơn, rất tốt, thực sự cần mỹ nhân không cần giang sơn đúng không? Các ngươi còn không truyền ý chỉ của ai gia, triệu hồi Hoàng Thượng về cung, xương cốt ai gia đã già như vậy, còn phải lo lắng những chuyện này sao!”
Người đang quỳ gối lập tức nhanh chóng ra roi thúc ngựa ra cửa cung, mặc dù Thái Hậu là phụ nữ nhưng quyền lực kia, khí thế kia, thủ đoạn kia, làm thuộc hạ không thể rõ ràng hơn.
Lúc này, phía dưới Thái Hậu chỉ còn lại một người.
Thái Hậu quét mắt nhìn người nọ: “Ngươi nói ngươi nhìn thấy Như Ý?” Trong mắt mang theo sự dò xét nhìn chằm chằm người phía dưới.
Người mặc đồ đen kia bình tĩnh ngẩng đầu: “Hồi bẩm Thái Hậu, đúng vậy, mặc dù lúc ấy cô ta dịch dung, nhưng trước khi cô ta chưa dịch dung, người của thuộc hạ đã gặp qua cô ta, hơn nữa còn so chiêu với cô ta!”
Thái Hậu vừa nghe thấy so chiêu, có chút hứng thú: “Nếu đã so chiêu, tại sao không thấy đầu của cô ta?” Thái Hậu vừa dứt lời, sắc mặt thay đổi, ánh mắt tàn độc nhìn về phía thủ hạ của mình.
“Xin Thái Hậu cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ tự mình mang đầu của cô ta về đây!” Người nọ bị khí thế của Thái Hậu khiến cho khiếp sợ, nhanh chóng cầu tình, nếu không chỉ sợ cái mạng của mình cũng khó giữ.
Thái Hậu thấy lời nói của mình đã đạt được hiệu quả, hơi thu liễm sắc mặt lại, nhìn về phía người phía dưới: “Ai gia cũng không thích chờ đợi quá lâu, cho dù ai gia nguyện ý chờ, Hoàng Thượng cũng không nguyện ý!” Hoàng Thượng không nguyện ý chờ mà bà ta nói, đương nhiên là sợ Hoàng Thượng nóng vội tìm được Như Ý trước khi bà ta giải quyết Như Ý.
Người nọ nhận được yêu cầu của Thái Hậu, nhanh chóng phi thân thực thi kế hoạch của mình.
“Con à, không nên trách ngạch nương, cô ta không thể giữ lại, ngay cả đứa con của cô ta cũng không thể giữ lại, bằng không thì hậu cung này sẽ phải đổi chủ.” Thái Hậu tự mình than thở, trong câu chữ tất cả đều là sự quan tâm đối với con trai mình, chỉ không biết sự quan tâm này rốt cuộc là vì vị trí Thái Hậu của mình hay là vì Hoàng Thượng.
Trong khi Như Ý rất thảnh thơi chờ đợi tin tức của Vệ quốc công, lại có khách không mời mà đến.
Nhưng cái người gọi là khách không mời mà đến này thật ra Như Ý chưa từng gặp qua, cũng không biết đối phương tới từ đâu.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử!” Một người mặc đồ đen đi tới trước mặt Như Ý, cung kính quỳ xuống.
Như Ý quét mắt nhìn người nọ, bàn tay giơ lên, người nọ hiểu ý liền đứng lên.
“Có chuyện gấp gì sao?” Mặc dù người nọ che giấu rất tốt, nhưng Như Ý vẫn sắc bén nhìn được tần suất di chuyển hầu kết của hắn ta, bình tĩnh mở miệng.
Trong lòng người nọ run lên, lập tức báo cáo: “Chủ tử, có một người tên Thác Bạc bảo thuộc hạ giao bức thư này cho người!”
Lúc người nọ nói tới Thác Bạc, sắc mặt có chút khó coi.
Như Ý có chút kỳ quái, Thác Bạc này có thân phận gì, khiến hắn ta có sắc mặt như vậy.
“Thác Bạc sao?” Như Ý không xác định hỏi lại.
“Dạ!” Người nọ trả lời một cách chắc chắn.
Lần này Như Ý lại không nhận thấy sự khác lạ trong giọng nói của người nọ, sau đó phất tay bảo người nọ đi xuống.
Tuy nhiên sau khi Như Ý đọc thư xong, ý tưởng muốn gặp đối phương nảy mầm trong đầu, tối thiểu cô biết đối phương không phải là một người đơn giản, bằng không sao có thể điều tra rõ ràng được chuyện giữa mình Vệ quốc công như vậy.
“Người đâu, sắp xếp một chút, ta muốn gặp mặt cái người tên là Thác Bạc kia!” Như Ý nói với vẻ mặt sáng lạng, tựa như trong sự bình tĩnh mang theo cơ trí khi nhìn thấy con mồi, trong bình tĩnh lại ẩn giấu sự hưng phấn.
Vừa nghe thấy sự sắp xếp của Như Ý, người trên xà nhà trong phòng nhảy ra khỏi trung tâm từ thiện.
“Cái gì? Người nọ nói muốn gặp mặt trẫm?” Mặc dù Thác Bạc Liệt hỏi một câu nhưng nụ cười của hắn cho thấy hắn rất tự tin cho rằng cô sẽ gặp mắt hắn, quả nhiên nhanh như vậy đã có tin tức.
“Vậy vừa lúc, ngươi đi sắp xếp đi, cô ta có nói gặp mặt ở đâu không?” Thác Bạc Liệt không biết vì sao lại có chút kích động, loại cảm giác này đã bao lâu không có, là vì kế hoạch của mình sao? Hay là vì Vệ quốc công, hoặc là do người thần bí này, thật ra hắn vẫn luôn cảm thấy người này rất lợi hại, gần đây điều tra ra được người này làm ăn không nhỏ, lần trước nghe thấy bài ca dao truyền khắp đường phố từ thuộc hạ, hắn cũng có chút bội phục trí óc của người này.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, người nọ nói đi cưỡi ngựa, không nói gì khác!”
Cưỡi ngựa? Rốt cuộc là cưỡi ngựa hay là có tâm tư nào khác? Thác Bạc Liệt có chút tò mò.
Như Ý ra khỏi cửa, đương nhiên vẫn dịch dung, tạm thời cô không muốn bị người khác nhận ra, đặc biệt là Vệ quốc công, đương nhiên còn có một vài người cô không biết nhưng lại có thể quen biết cô.
Lúc nhìn thấy Thác Bạc Liệt, Như Ý lại có cảm giác trái tim đập nhanh rung động, tại sao lại như vậy, Như Ý không thể hiểu được, chẳng lẽ quá khứ người này có liên quan tới cô?
“Đã để ngươi đợi lâu!” Thác Bạc Liệt nhìn thấy ánh mắt Như Ý nhìn mình có chút kỳ lạ, nghĩ rằng do mình tới muộn, mỉm cười chào hỏi với Như Ý.
Lúc này Như Ý mới thoát ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình, mỉm cười có chút mất tự nhiên: “Đâu có, có thể gặp mặt ngươi là vinh hạnh của ta!” Lúc Như Ý nói lời này, ánh mắt có vẻ rất chân thành.
Mặc dù Thác Bạc Liệt có chút khó hiểu đối với thái độ của Như Ý, chẳng lẽ cô không biết thân phận của mình, nhưng nghĩ ngược lại có lẽ cũng không xác định, ngẫm lại mình tới đây để bàn chuyện, vậy cũng chỉ có thể đặt thân phận sang một bên.
“Chuyện của chúng ta để đó trước đi, lâu lắm rồi không cưỡi ngựa, không biết có thể xem kỹ thật cưỡi ngựa của ngươi như thế nào không?” Như Ý búng ngón tay, hai con ngựa được mang ra.
Thác Bạc Liệt vừa thấy ngựa được mang ra, trong mắt có chút ngạc nhiên, nhưng được hắn che giấu rất tốt.
“Hãn huyết bảo mã, hơn nữa còn là hai con, thật sự bội phục!” Vừa nghe thấy lời tán thưởng như vậy của hắn thì Như Ý biết hắn là người biết ngựa, yêu ngựa, tự nhiên cũng rất là vui vẻ so đấu với cô.
Hai người cũng không khách khí, lại có chút ăn ý mà nhảy lên ngựa.
“Giá!”
“Giá!”
Hai người cưỡi ngựa chạy về phía vùng ngoại ô.
“Nhìn thấy chưa, chính là người phụ nữ kia, cư nhiên còn dịch dung!” Một người chỉ vào thân hình của Như Ý nói.
“Được, mau đuổi theo, bên cạnh cô ta có một người, phái ra thêm mấy người đi!” Một người khác nhỏ giọng phân phó người trước mặt, sau đó kéo ngựa bên cạnh rồi đuổi theo.
“Cô nương, mạo muội hỏi tên của ngươi là gì?” Hai người phi ngựa rất nhanh, đi tới một bãi cỏ rộng lớn ở ngoại ô, chạy vài vòng cuối cùng mới thả chậm tốc độ, Thác Bạc Liệt hỏi Như Ý câu hỏi đầu tiên.
Như Ý lạnh nhạt cười: “Đều là bèo nước gặp nhau, tên cũng chỉ là một cái danh hiệu của bản thân, ngươi gọi bừa đi, quan trọng nhất là biết được con người ta là được!”
Như Ý cũng không có hứng thú hỏi tên của Thác Bạc Liệt, trong mắt cô có hỏi cũng vô ích, đều chỉ là khách qua đường, cô không nhớ rõ quá khứ, hỏi cũng không biết, bây giờ chỉ là hợp tác, tương lai nói sau đi!
“Giá…” Như Ý vỗ mông ngựa, tiếp tục chạy như bay về phía trước.
Thác Bạc Liệt nhìn Như Ý lại có loại cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn khuôn mặt bình thường kia, hắn biết mình không quen, vung roi ngựa lên chạy theo, thấy Như Ý đã chạy rất xa.
Đắm chìm trong ánh nắng mùa đông, mặc dù gió rất mạnh nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Như Ý vào lúc này.
Như Ý không thể nói rõ kỹ thuật cưỡi ngựa của mình tốt hay không tốt, giống như tất cả những ý nghĩ trong đầu cô, những kỹ năng này đều tiện tay mà luyện ra, điều này khiến cho cô đôi khi có chút tò mò với quá khứ của mình.
Nhưng còn chưa nghĩ xong, đã bị gián đoạn bởi chuyện xảy ra đột ngột.
Như Ý nhìn người đang đi tới: “Các ngươi là ai?” Nhìn thấy người xuất hiện trước mặt không phải là một người, mà là gần mười người, cô có chút ngạc nhiên, đối phương thật sự rất xem trọng mình, thậm chí còn phái đi nhiều cao thủ như vậy.
Những người kia không nói lời nào, trực tiếp phi thân lên đánh về phía Như Ý.
Như Ý kinh hãi, đá chân vào ngựa rồi phi người lên, đánh nhau với những người đã phi qua.
Một người một đao chém tới, thoạt nhìn là muốn trực tiếp lấy mạng của Như Ý, Như Ý xoay người, tránh thoát một đao của đối phương, sau đó xoay tròn trên không trung rồi đá vào bụng của người kia.
“Bịch!” Một người ngã xuống đất, đồng bọn thấy người của mình bị đánh gục, xuống tay càng hung mãnh hơn.
Lúc Thác Bạc Liệt đi tới, Như Ý đã triền đấu với những người kia, nhưng hắn tạm thời không tiến lên, chỉ theo dõi từ xa, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc công phu của Như Ý này như thế nào, tới từ đâu.
Như Ý nhìn thoáng qua cái người tên Thác Bạc kia đứng một bên nhìn mình đánh nhau, nhưng dường như hắn không có ý định giúp đỡ, chỉ muốn xem diễn.
Thật ra Như Ý biết suy nghĩ của những người này, cũng không phải hận, nhưng hiển nhiên sẽ không giao sự tín nhiệm của mình cho người như vậy.
Ba người vây quanh Như Ý, Như Ý muốn xoay người nhưng đối phương cũng xem như là cao thủ, hơn nữa bây giờ Như Ý chưa khôi phục trí nhớ, rất nhiều thứ không rõ, bây giờ cô đánh nhau cũng có chút cố hết sức, thậm chí có chút bó tay chịu trói.
Một chưởng đánh qua, một người né tránh, Như Ý đương nhiên biết đối phương sẽ nghiêng người, Như Ý đá một cái, chân đá vào trên lưng người kia.
Nhưng cô không có cơ hội vui mừng, bởi vì người sau lưng đã nhanh chóng tiếp cận sau lưng cô, cô lợi dụng cơ thể của người vừa bị mình đá, nhón chân một cái phi thân lên, nguy hiểm tránh thoát một đao kia, một người khác lại tấn công vào eo cô.
Như Ý thấy không kịp tránh thoát, chỉ có thể lấy tay chặn nguy hiểm tới bất ngờ này.
Như Ý cắn răng chờ đợi cơn đau đến.
“Keng” một tiếng, đao của người kia bị đánh trúng, không ngờ lực đạo kia còn lớn như vậy, tay người kia không thể nắm được thanh đao trong tay, vang lên một tiếng rồi rơi trên mặt đất.
Không có cơn đau như dự đoán, Như Ý thấy Thác Bạc Liệt phi thân lên.
Thân mình vừa bay, quần áo chỉnh tề theo gió tung bay, bỗng xuất hiện sự anh tuấn phi phàm của người đàn ông.
Ánh mắt Như Ý sững sờ, nhưng cũng chỉ chợt lóe qua, bây giờ đang bị vây trong thời khắc nguy hiểm như thế, đương nhiên không cho phép cô nghĩ nhiều về mấy thứ vô dụng này.
Những người kia vừa thấy Thác Bạc Liệt gia nhập thì càng thêm bán mạng, nhưng rõ ràng Thác Bạc Liệt không phải là người vô dụng, thoạt nhìn tránh né rất có trình độ, hơn nữa chiêu nào cũng trí mạng.
Rốt cuộc Như Ý cũng có thể di chuyển dễ dàng, đánh nhau với một gã đàn ông.
Thác Bạc Liệt đá một cước, lại thêm một người bị hắn đá trúng vào chỗ hiểm yếu, nhưng lần này Thác Bạc Liệt không muốn bỏ qua, mà chụp tay tới, tay phải nắm cổ hắn ta: “Nói, ai phái các ngươi tới!”