Tôi vốn không muốn tham gia chuyến du lịch này.
Thời gian hỗ trợ giáo sư làm hạng mục rất gấp, tôi cũng chuẩn bị được thực tập trong công ty ngưỡng mộ đã lâu. Song mẹ nói với tôi nhưng năm này tôi quá mệt mỏi, bảo tôi ra ngoài du lịch giải sầu. Bà cũng thử thăm dò, kể từ lần trước tôi mắng Ô Diệu một trận, con bé cũng ỉu xìu rất lâu, không chịu đi chơi với bạn bè, kết quả học tập ngày càng kém.
Điều này khiến lòng tôi hơi bực bội: "Có gì mẹ cứ nói thẳng, hai mẹ con chúng ta việc gì phải lòng vòng như vậy?"
Lúc ấy rõ ràng mẹ hơi bất ngờ: "Là lỗi của mẹ. Mẹ cảm thấy nhiều năm như vậy chủ yếu mọi việc trong nhà đều phải dựa vào con, lúc học đại học con không ngừng kiếm tiền chu cấp cho gia đình và tiền học của Ô Diệu. Mẹ đau lòng cho con, cũng hi vọng quan hệ giữa hai anh em dịu đi, con bé luôn muốn ra bên ngoài du lịch..."
Kế hoạch sinh hoạt và công tác của tôi vốn ngay cả một chiếc kim cũng không lọt, vậy mà sự buồn rầu của mẹ cứ thế chen vào. Qua mấy ngày, dưới sự gợi ý của bạn bè, tôi tìm được đoàn du lịch này, đăng kí cho tôi và Ô Diệu.
Lúc gọi điện thoại thông báo cho Ô Diệu, con bé vẫn còn hơi sợ tôi, nghe nói mang con bé đi Vân Nam du lịch, mừng như điên, cười hì hì: "Cám ơn anh! Anh trai vạn tuế!" Tôi cúp điện thoại, trong lòng cũng vui lây. Trong đầu hiện lên suy nghĩ những năm này tôi không ngừng học tập phấn đấu bên ngoài, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, yêu cầu đối với con bé cũng quá nghiêm khắc, khiến nó hồi nhỏ vốn thân mật giờ càng ngày càng sợ tôi.
Nhưng ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua mà thôi, cúp máy tôi tiếp tục vùi đầu vào làm việc, chỉ chờ đến ngày lên đường.
Ai ngờ từ lúc bước chân lên con thuyền kia, vận mệnh của tôi bắt đầu sụp đổ, còn tính mặng của mẹ và em tôi cũng đã được quyết định từ đó.
Ngày đầu tiên lên thuyền, tất cả mọi người tham gia tiệc chào mừng, còn tôi ở trong phòng tăng ca.
Không nghĩ tới lúc ấy lại đụng phải một cô gái.
Lúc đầu tôi vùi đầu làm việc, trong lỗ tai cảm thấy có tiếng động quấy rầy. Sau đó tôi cẩn thận nghe, phát hiện là có người dùng dụng cụ thuỷ tinh khẽ chạm vào lan can, tiếng động rất khẽ. Tôi bỏ bút xuống, tò mò đi ra ngoài thì thấy cô ấy.
Lần đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt rất đẹp, lông mi đen sẫm, hơi biếng nhác, tiếng động phát ra là từ ly rượu trong tay cô ấy.
Tôi cảm thấy tim mình khẽ rung động. Đó là một loại cảm giác không nói nên lời, tựa như ánh mắt trời ấm áp chiếu vào da tôi, hơn nữa còn khiến người ta có chút mê muội.
Chúng tôi trò chuyện một lúc, không ngờ lại rất ăn ý. Cô ấy rất hào phóng, hóm hỉnh, cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống. Tôi chưa từng gặp được cô gái nào như vậy. Tôi học ngành kỹ thuật, chỉ gặp được mấy cô gái, nhưng không có ai xinh đẹp thú vị như cô ấy. Cũng có mấy cô gái bên ngoài trường theo đuổi tôi, nhưng tôi nhìn cái người được gọi là "hoa hậu giảng đường", không biết tại sao chả để vào mắt. Hơn nữa trước đó tôi thực sự quá bận, hoàn toàn không có ý định yêu đương.
Nửa năm nữa tôi sẽ tốt nghiệp thạc sĩ, cũng gần như sắp nhận được công việc vô cùng tốt. Cuối cùng tôi cũng có thể tạm thở phào rồi.
Tôi không nghĩ tới lại gặp được người khiến mình có cảm giác trên thuyền, nhưng đã gặp rồi thì tôi nghĩ mình có quyền thử xem sao.
Tôi hẹn cô ấy đi ăn cơm, mặt cô ấy hơi đỏ lên, đồng ý. Vì thế tôi cũng đoán được cô ấy cũng không phải là người tình trường lão luyện. Điều này càng khiến tôi thoả mãn.
Chương 5: Ô Ngộ (1.2)
Tâm trạng của tôi vẫn rất tốt cho đến tận khi kiểm tra thành tích thi cấp bốn của Ô Diệu, phát hiện con bé lại thi trượt. Nhìn thấy điểm số thê thảm kia, tâm trạng của tôi lại bốc hoả. Tôi xông vào phòng con bé, phát hiện nó đang làm tổ trên giường, vẻ mặt tươi cười đọc một quyển sách bìa sặc sỡ. Thấy tôi đi vào, con bé hoảng sợ, vội muốn nhét sách xuống chăn. Tôi túm lấy quyển sách, nhìn bìa sách, thầm cười lạnh.
Một tên sách vô cùng buồn nôn, tác giả: Thất Châu. Nhờ phúc của Ô Diệu, ngay cả tôi cũng biết người phụ nữ này. Có lần Ô Diệu còn từng giải thích, nói "Thất Châu" này là "đại thần" vô cùng nổi tiếng. Lúc ấy tôi nửa tin nửa ngờ, ai ngờ lật mấy tờ, quả thực không thể xem nổi. Tất cả đều là tình yêu trai gái, thậm chí ôm ôm ấp ấp.
Không ngờ Ô Diệu lại trốn trong phòng đọc sách của cô ta. Con bé mới mười chín tuổi, mỗi ngày tiếp nhận loại sách độc hại này, thảo nào không tập trung học tập.
Gia đình như chúng tôi không cố gắng học tập sẽ không có công việc.
Tôi mặt lạnh xoay người rời đi. Ô Diệu biết rõ mình gây hoạ, vội vàng đuổi theo.
Tôi không nghĩ tới lúc dạy dỗ Ô Diệu lại bị cô ấy bắt gặp.
Tôi vừa quay đầu lại thấy ngay cô ấy. Lúc này trong lòng xuất hiện chút hối hận, tôi cũng không muốn để cho người ngoài nhìn thấy lục đục gia đình, nhất là người đó lại là cô ấy.
Tôi không nói lời nào.
Ánh mắt của cô ấy trở nên vô cùng kì quái, nhìn quyển sách trên mặt đất, sau đó lườm tôi.
Cắn chặt răng, lộ ra dáng vẻ khó coi, rời đi.
Tôi không biết tại sao cô ấy lại tức giận như vậy. Có lẽ là hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Ô Diệu chăng?
Sau khi trở về phòng, Ô Diệu ngừng khóc, thành thật ngồi vào bàn lấy sách ôn thi cấp bốn ra, còn ngoan ngoãn rót nước cho tôi. Tôi biết rõ con bé đang lấy lòng, cũng hơi đau lòng, vì thế hắng giọng: "Không phải em muốn ra quán bar chơi sao? buổi tối ăn cơm xong, anh sẽ đưa em đi."
"Vâng, cảm ơn anh." Con bé thấp giọng.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi bực mình, tâm trạng cũng thả lỏng, im lặng rời khỏi phòng con bé.
Mặt trời đã ngả về tây, cũng sắp đến lúc hẹn với cô ấy. Tôi ngồi trước bàn, nghĩ đến vẻ mặt cô ấy lúc đó, cô ấy còn thay chiếc váy vô cùng đẹp, là vì cuộc hẹn với tôi sao? Tôi không có tinh thần làm việc, nhìn thấy gạt tàn thuốc thuỷ tinh trên bàn, tôi không hút thuốc lá, trong đó không có tí bụi nào. Tôi cầm lên, đi ra ngoài ban công.
Tôi gõ mấy cái vào song sắt, tiếng động có tiết tấu, tôi biết rõ cô ấy nhất định nghe thấy.
Quả nhiên không bao lâu sau, cô ấy nổi giận đùng đùng đi ra.
"Anh gọi quái gì thế?" Cô ấy chất vấn.
Tôi nhìn dáng vẻ giận dữ của cô ấy, hơi muốn cười, lại thấy cô ấy đã thay váy ra, mặc lại chiếc áo phông và quần đùi lúc trước.
Rõ ràng là không có ý định đến cuộc hẹn với tôi.
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: "Sao lại thay váy rồi?"
Cô ấy hơi sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới tôi lại hỏi chuyện này, lập tức trừng mắt: "Liên quan gì đến anh?"
So với người tài trí dịu dàng buổi trưa như thể hai người vậy. Hiện tại mang theo chút khiêu khích, khiến người đang mê muội như tôi lập tức tỉnh táo.
Tôi hỏi: "Có phải vừa rồi cô hiểu lầm gì không? Vừa rồi người kia không phải của tôi..."
Lúc này cô ấy liếc tôi, ánh mắt dường như có mưu đồ, như thể đã hiểu tôi muốn giải thích điều gì, lại giống như không để cho tôi có cơ hội giải thích. Sau đó cô ấy nói vô cùng lưu loát: "Đầu ngón tay có vết chai, xem ra là thường xuyên cầm bút. Trên cổ tay còn có vết mực, mấy con số nửa công thức, điển hình cho đàn ông ngành kỹ thuật. Đi du lịch vẫn không quên tăng ca, thực sự không phải là người bình thường."
Tôi hoàn toàn ngơ ngác. Cô ấy đang quan sát suy luận về tôi sao?
Chương 6: Ô Ngộ (1.3)
Tôi ngỡ rằng mình bắt ngờ gặp được môt cô gái ngọt ngào đáng yêu, ai ngờ hiện tại cô ấy lại tuỳ ý chĩa một kiếm sau lưng tôi.
Cô ấy liếc tôi, dường như hơi do dự, cắn môi dưới, nói tiếp: "Nhãn hiệu áo phông của anh cũng không tệ, quần cũng mới, giày thì đã cũ hơn nữa còn là nhãn hiệu rất rẻ. Chứng tỏ gia cảnh nhà anh bình thường, trời sinh tính tình tiết kiệm. Gần đây vì giúp giáo sư làm hạng mục mới kiếm được tiền đi du lịch sao? Nhưng mà..." Cô ấy hơi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Cô bạn gái của anh, ăn mặc cũng rất đơn giản, có thể thấy được gia cảnh tương đương với anh. Nhưng cả người cô ấy chả có thứ gì mới. Có người chỉ biết lo cho mình, chơi đùa phong lưu, lại không mua cho cô ấy. Aiz..."
Tôi giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy lại biết điều này. Trong đầu tôi lập tức hiện lên dáng vẻ của Ô Diệu, nhận ra mình hoàn toàn không chú ý con bé mặc gì. Gần đây trong tay cuối cùng đã thừa được chút tiền, ngoài sinh hoạt cần thiết, tôi đều gửi hết về cho mẹ. Nhưng mẹ vốn tiết kiệm, hơn nữa không ngừng lải nhải tiết kiệm cho tôi cưới vợ, có lẽ là không nỡ tiêu. Tôi hoàn toàn không để ý tới mẹ và Ô Diệu cũng chỉ mặc quần áo giá rẻ mấy năm về trước.
Tôi hỏi: "Cô nói đủ chưa?"
Cô ấy lườm tôi, có lẽ là phát hiện ra tôi cũng tức giận, cô ấy chầm chậm lùi về sau nửa bước, cơ thể hơi nhích về phía cửa phòng nghỉ, lại là dáng vẻ có ý định chạy trốn bất cứ lúc nào. Cô ấy nói: "Anh này, đừng cho là tôi muốn xem trộm chuyện riêng của anh, bà đây không có hứng thú đó đâu, Tôi chỉ là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi. Chẳng lẽ anh nghĩ một người xa lạ như tôi thông qua dăm ba câu có thể đơn giản phán đoán cuộc đời của anh sao? Giống như khi anh ném quyển sách kia đi cũng đâu có thèm đọc kĩ. Làm sao anh biết được đó không phải là quyển sách rung động lòng người? Quyển sách kia còn liên tục đứng đầu tám tuần bảng sách văn học thanh xuân bán chạy đấy. Anh nói nó là rác rưởi, bịa đặt lung tung. Tất cả chỉ là anh tự cho là vậy mà thôi!"
Tôi hơi sửng sốt, không theo kịp sự thay đổi đề tài của cô ấy. Cô ấy lập tức xoay người đi vào phòng, vừa đi vừa nói: "Cho nên thấy mầm là biết cây, anh hoàn toàn không thực sự quan tâm bạn gái mình, vậy mà đã cho rằng cô ấy đang đọc rác rưởi. Anh hoàn toàn không hiểu rõ và tôn trọng cô ấy.
Có lẽ anh bần hàn, chăm chỉ, tự gò bó, thông minh lại có dã tâm. Có thể anh đi du lịch là liên quan đến cô ấy, nhưng mở mồm ra đóng mồm vào là thành tích học tập, năng lực tổng hợp, cạnh tranh xã hội. Anh làm chuyện gì cũng đều có mục đích.
Lời khuyên chân thành nhé: Người sống không thể quá có tính mục đích, quá ích kỷ, nếu không tương lai anh đạt được thứ gì thì nhất định cũng sẽ mất đi thứ tương tự. Hơn nữa còn là đồ anh quý trọng nhất, đến lúc đó anh sẽ hối hận không kịp!"
Lòng tôi như khẽ bị kim đâm. Tôi nhìn bóng lưng kiêu ngạo của người phụ nữ này, muốn vươn tay bắt cô ấy lại, muốn giải thích rồi lại thôi.
"Cô ấy không phải bạn gái tôi." Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình, "Là em ruột của tôi."
Cô ấy dừng bước, dường như hơi xấu hổ, nhưng cổ vẫn nghểnh lên: "Cũng có lý."
Sau khi cô ấy mắng tôi một trận thì đi thẳng vào trong. Một mình tôi ở ngoài ban công một lát, cúi đầu nhìn đồng hồ đã là năm giờ hai mươi rồi.
Tôi đến phòng Ô Diệu, con bé vẫn đang làm đề thi cấp bốn, nhíu mày cắn đầu bút. Tôi xoa đầu con bé: "Đi ăn cơm." Con bé lập tức vứt bút xuống hoan hô: "Vâng vâng!"
Tôi để cho con bé vào nhà hàng trước, một mình đứng ở ngoài cửa.
Bầu trời tối dần, hạt mưa bay bay. Cơn mưa kia đến rất nhanh, hạt mưa nện vào đỉnh thuyền và boong tạo ra tiếng lộp độp. Tôi dựa vào gần đó, nhìn cửa nhà hàng, chợt nhớ ra chính mình cũng không biết tên cô ấy.
Sau đó tôi cũng chả biết được tên cô ấy.