Chương 264: Đàm Giảo (32.5)
Tôi và Chu Vũ Đồng tiến vào một lỗ nhỏ phía bên phải. Người đàn ông này luôn im lặng, nhưng tôi biết anh ta tương đối tin cậy, dù là trước đó lội nước hay là khi vào hang, anh ta không hoáng hốt không gấp gáp, có sức, còn giúp đỡ người khác. Chúng tôi đi vào trong hơn mười mét, đã đến khu vực vô cùng rậm rạp dây leo, sức lực tôi yếu, vẫn là anh ta dùng sức tách những đoạn dây mây kia, sau đó tôi vận chuyển ra ngoài.
Làm như vậy khoảng nửa tiếng, lỗ nhỏ đã chồng chất không ít dây leo, khi mang đến gần cửa hang có thể thấy Ô Ngộ vẫn luôn ngồi ở chỗ cũ nhìn về phía tôi. Phùng Yên ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng hai người trò chuyện. Tôi thường xuyên kêu lên "A Ngộ". Anh nghe thấy sẽ ngẩng đầu, mỉm cười. Lòng tôi bình tĩnh, hi vọng dường như cũng ngày càng nhiều, tiếp tục cố gắng làm việc.
Sau đó Chu Vũ Đồng nói: "Chúng ta đi lên trước một chút." Tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, dây leo phía trước qua thô hoặc quá mảnh, mếu chúng tôi mang về sẽ không dùng được. Hai chúng tôi lại đi vào thêm một đoạn, cái hang tựa như chìm thêm một chút, cũng ngày càng sâu, ánh sáng càng tối hơn. Thỉnh thoảng chúng tôi nhìn thấy ở đường giao có người đi qua, hoặc có tiếng nói của những người khác.
Chu Vũ Đồng lại tách ra một đoạn dây leo, đẩy ra ngoài. Tôi cố sức nhận lấy, nhìn anh ta đã mệt đến mức đổ đầy mồ hôi, lên tiếng: "Anh nghỉ ngơi một lát, giữ gìn thể lực quan trọng hơn."
Chu Vũ Đồng lại thoáng cười nói: "Ừ. Cô cũng nghỉ một lát đi."
Tôi cười nói: "Tôi chuyển những thứ này ra ngoài rồi sẽ nghỉ."
Anh ta ngồi xuống tựa vào vách hang, dáng vẻ rất mệt mỏi. Thực ra trên đường đi, tôi và Ô Ngộ không ngừng xuyên đi xuyên lại, nên tôi không cẩn thận dò xét Chu Vũ Đồng. Tướng mạo và chiều cao rất bình thường, nhưng khoẻ mạnh. Hai đầu lông mày chứa sự uất ức, có lẽ là do áp lực cuộc sống hoặc công việc, cũng có thể là do mọi chuyện không như ý. Là người luôn buồn bã. Tôi là phụ nữ, mọi người làm việc chung, anh ta cũng không quá thiên vị tôi, nhưng nếu tôi cần, anh ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
Cho nên tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng tôi vẫn tương đối yên tâm với người này, ít nhất là so với Ngôn Viễn, Trần Như Anh.
Tôi lại kéo dây leo ra ngoài, tạm nghỉ một lát ở cửa hang, ai ngờ khi tôi quay lại, phát hiện chỗ đất kia trống rỗng, không biết Chu Vũ Đồng đã đi đâu.
"Chu Vũ Đồng? Chu Vũ Đồng?" Tôi hô lên mấy tiếng, đứng tại chỗ, còn mấy đường nhánh uốn lượn không thấy rõ được bên trong, nhưng tôi ngẩng đầu nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Tim tôi ngày càng đập nhanh. Anh ta đột nhiên có chuyện gì nên đi nơi khác hay là đã xảy ra chuyện? Tôi ngẩng đầu nhìn bốn phía, bỗng nhiên phát hiện xung quanh vô cùng yên tĩnh, một tiếng động cũng không có, cũng chẳng nghe thấy giọng những người khác. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên con nhện to tướng ngày hôm đó, còn cả tiếng phì phì trong hang.
Không, không thể nào, chúng tôi đi vào cũng không sâu, hơn nữa mọi người rời đi cũng không xa. Nếu quả thực Chu Vũ Đồng gặp chuyện gì, nhất định sẽ lên tiếng kêu cứu, người bên cạnh cũng nghe thấy được.
Có lẽ tôi nên đi sâu vào trong tìm anh ta, nhưng tôi cũng không đánh mất lý trí, tự mình đi vào chắc chắn sẽ lạc đường, đến lúc đó không chỉ không tìm thấy anh ta mà mình còn bị lạc nữa. Hơn nữa hiện tại mắt Ô Ngộ không nhìn thấy, nếu tôi bị lạc, anh làm sao tìm được tôi? Đúng vậy, nói không chừng Chu Vũ Đồng đi sâu vào trong hang bị lạc.
Tôi cảm thấy mình phải lập tức rời khỏi đây, đi tìm người khác giúp đỡ thì tốt hơn.