Chương 220: Ô Ngộ (27.1)
Nếu như ông trời cho tôi một cơ hội lựa chọn lần nữa, ngày đó tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Đàm Giảo, lẻ loi một mình hành động.
Có lẽ chúng tôi đều quá khát vọng bắt được bọn chúng, cũng đã quen ở trong bẫy, biết trước ôm cây đợi thỏ. Dục vọng mãnh liệt che mờ đôi mắt của tôi, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới đây đúng là một cái bẫy.
Một cái bẫy thiết kế riêng cho tôi và cô ấy.
Tôi lái xe đến Cục cảnh sát, nhưng ngày đó vốn dĩ không thể chạy đến được đó.
Hôm đó thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời sáng rực. Tô Châu vẫn cứ rực rỡ như thế. Tôi rời nhà ngày càng xa, cũng cách Đàm Giảo ngày càng xa.
Lúc tôi vừa chạy nhanh đến chiếc cầu vượt tiếp theo, nhìn thấy bóng dáng cực giống Trần Tinh Kiến. Chiếc xe kia cũng giống y của gã, xuyên qua cửa xe, tôi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái đội mũ giống ngư dân, chỗ ngồi phía sau mơ hồ có một cô gái.
Vào khoảnh khắc này trong lòng tôi tựa như có một trận lửa, im ắng thiêu đốt. Tôi đột nhiên thay đổi đi theo. Cái gì điện thoại của cảnh sát hình sự, giọng nói kia phải chăng chỉ là giống với của cảnh sát Tiểu Trương, hoàn toàn không có cơ hội nghĩ nữa.
Tôi đi theo tới một đầu hẻm, nhìn Trần Tinh Kiến xuống xe từ phía xa, kéo cô gái từ ghế sau xuống. Côn gái dường như đang giãy dụa chống cự, nhưng cách quá xa, không nghe rõ. Đang là buổi sáng, tuy chỗ này vắng vẻ, nhưng bên cạnh tôi cũng có người đi đường, song họ chỉ ngẩng đầu nhìn một chút rồi thờ ơ rời đi.
Tôi cảm thấy trong lồng ngực mơ hồ nóng cháy quay cuồng. Tôi xuống xe, dán sát vào tường, nhanh chóng tới gần.
Rẽ vào trong hẻm, đã không còn thấy bóng người. Tôi từ từ đi về phía trước, nơi này là khu lâm viên cũ điển hình, đường tắt hẹp, bức tường cao ngất, như tiến vào một vực núi tĩnh mịch. Tay tôi chạm vào tường, lạnh buốt thô ráp. Hai bên có mấy gia đình, nhưng cửa đều đóng chặt. Tôi nhìn cuối hẻm, có quán cà phê mở cửa ở giữa, cửa ra vào che kín cây, còn có tiếng nhạc truyền đến, nhưng nhìn từ xa vẫn không thấy bóng dáng người.
Tôi đi đến cửa quán cà phê, bên trong không có một bóng người, còn phía sau tôi là hai ngõ nhỏ giao nhau, đi thẳng ra đường lớn.
Tôi biết rõ lúc này mình không tìm được sự giúp đỡ nào, đành phải một mình đi vào, vô cùng biết rõ có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hoàn toàn không thèm để ý.
Tôi từ từ đi vào quán cà phê, sau quầy bar không có ai, có chút kì quái. Diện tích quán cà phê không lớn, nhiều nhất chỉ kê được năm sáu bàn, nhìn một phát là thấy hết.
Tiếng nhạc vẫn vang lên, mang phong cách heavy metal rock, giọng nam khàn khàn gào thét.
Tôi chú ý tới bên trái quầy bar có một đoạn cầu thang đi thông xuống dưới, cẩn thận lắng nghe, trong tiếng nhạc, phía dưới mơ hồ có tiếng động. Tôi rón rén đi qua, bên dưới thang rất tối, không nhìn thấy gì hết.
Tôi im lặng một giây, rồi đi xuống.
Phái dưới lẫn lộn, không có đèn, chỉ có ánh sáng từ trên mơ hồ chiếu xuống, chất đầy nguyên liệu nấu ăn, rau quả, đĩa nhạc, sạch vở. Tôi chậm rãi đi lên phía trước, nhìn thấy phía sau tấm rèm còn có một căn phòng nhỏ, bên trong hình như có một cô gái nằm trên giường.
Tôi đi qua, vén rèm lên, mặt cô gái úp xuống giường, tay chân bị trói chặt bằng dây thừng, quấn thành một hình dạng vô cùng quỷ dị, nhìn quần áo không phải là người vừa ở trên xe Trần Tinh Kiến sao? Tôi cảm thấy dòng khí nóng lạnh đan xen tràn vào lòng, định nâng cô gái lên khỏi giường thì cảm giác được phía sau có người.
Chương 221: Ô Ngộ (27.2)
Trong lòng tôi chùng xuống, không kịp nâng cô gái, phản xạ có điều kiện né tránh, chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một cây gậy sắt nện vào vách tường bên cạnh.
Trần Tinh Kiến!
Trong nháy mắt tôi xoay người đánh về phía eo gã. Gã đã cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt sẵn có, trong tầng hầm lờ mờ lộ ra khuôn mặt dữ tợn lạnh như băng. Gã bị tôi ôm lấy, đụng vào tường, lập tức không thể động đậy, nhưng cây gậy sắt trong tay lại đập về phía tôi lần nữa. Tôi đành buông gã ra, lùi sang bên tránh né.
Chúng tôi đánh tay đôi.
Tuy trên tay gã có vũ khí, nhưng vì hành động ngu ngốc nên gậy sắt chỉ suýt chạm được vào đầu tôi mấy lần. Mặc dù gã không giành được ưu thế, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa quỷ dị, tâm trạng tôi chấn động.
Cuối cùng tôi đã tìm được khoảng trống, đấm thẳng vào ngực trái gã, gã bị đau sắc mặt trở nên khó coi, cây gậy sắt cũng lập tức rơi xuống, nhưng gã không phải là người đơn giản, đá thẳng vào bụng tôi, suýt chút nữa tôi đã ngồi ngây đơ người không đứng dậy được.
Cuối cùng tôi vẫn nhanh hơn gã, trong lúc gã xoay người nhặt gậy sắt tôi nhanh chóng ngồi dậy, đánh lên đầu gã, gã bị đánh đến đầu óc choáng váng, nhất thời lung lay, trong lòng tôi nảy sinh sự ác độc, nhấc người gã đụng vào tường hai cái, cuối cùng người gã cũng mền nhũn, tôi cũng thở hổn hển, giống như một cảnh sát ép sát gã lên tường, quát: "Súc sinh, lập tức bắt mày vào ngục giam!"
Nhuưng gã chả hề hoảng hốt chút nào, máu đầy cổ và mặt, lại cúi đầu xuống cười khanh khách.
Tôi hơi giật mình, chợt thấy không ổn, song đã không còn kịp rồi.
Tiếng gió và tiếng bước chân đồng thời tới gần, có một giọng nói khàn khàn vang lên đằng sau tôi: "Ô Ngộ, là chúng tao muốn tiễn mày đến địa ngục!"
Là gã, người thứ hai. Cuối cùng gã đã xuất hiện rồi.
Có thứ gì đó đập mạnh vào gáy tôi, tôi nhìn thấy Trần Tinh Kiến xoay người lộ ra nụ cười âm u. Sau đó gáy tôi bị đập thêm cái nữa, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Đã có một thời gian rất lâu, tôi không còn gặp giấc mơ đau khổ không ngừng lặp đi lặp lại.
Lúc này, cảnh trong mơ lại dường như lún càng sâu. Căn nhà bừa bãi, trước mặt tôi sụp đổ; tôi không ngừng tìm kiếm bóng dáng con bé trong đống đổ nát; lần lượt rời nhà đi đến cái tủ lạnh trong nhà hàng kia, nhìn thấy một thùng đầy máu, ngón tay mảnh khảnh của Ô Diệu trôi nổi...
Khi thì có lửa, khi thì có băng tuyết, cơ thể tôi không ngừng bị hành hạ, trong đầu hỗn loạn. Tôi lại nhìn thấy quá khứ và tương lai, những đoạn ngắn tan tác thành mảnh nhỏ. Nhìn thấy một mình tôi quỳ xuống trong núi tuyết, nhìn thấy lão Đinh ngồi sau đồn cảnh sát hút thuốc, đưa tay lau nước mắt dường như không hề tồn tại, nhìn thấy Đàm Giảo đi vào cửa hàng sửa chữa xe, khuôn mặt xinh đẹp khiến tâm can tôi đều nứt cả ra.
Còn cả khi chúng tôi ngồi trong cửa hàng, tôi nói với cô ấy, đừng rơi xuống cái hố của tôi. Qua một lát cô ấy cúi đầu nhìn tôi, trong đôi mắt kia chỉ có duy nhất mặt trời của tôi, có ánh sao tôi khát vọng, cô ấy nói: anh phải ở bên em.
Thuyền đang xoay tròn chìm xuống dưới hồ. Nhện bò qua, bầy chim bay liệng, có người nhe răng cười trong bóng tối, cuối cùng tiếng thét ầm ĩ chói tai làm kinh động đến màng nhĩ tôi.
"A Ngộ!"
Tôi vội vàng mở mắt ra, chỉ càm thấy đầu nặng như chì, tất cả đều tràn đầy sự ngọt ngọt đau đớn. Tôi thấy rõ hoàn cảnh của chính mình.
Đây là nơi nào?
Xem ra là một tầng hầm u ám, xung quanh tro bụi bay lên. Trên đỉnh đầu tôi có cửa sổ chắn bằng thanh sắt, ánh nắng vô cùng sáng ngời rợi vào từ nơi ấy.
Chương 222: Ô Ngộ (27.3)
Tôi cúi đầu xuống, cảm thấy trên gáy và cổ đều dính dòng chất lỏng ẩm ướt, đó là máu, hai tay tôi bị trói chặt bằng dây thừng sau lưng, cột vào một chiếc ghế nặng, hai chân cũng giống như vậy.
Trong bóng tối đột nhiên có người cười một tiếng.
Tôi nghe ra tiếng kia, là của Trần Tinh Kiến. Gã từ trong bóng tối đi ra, vết thương trên mặt đã được băng bó, khuôn mặt vốn thanh tú cũng trở nên vặn vẹo, biểu cảm âm u lại hưng phấn.
Trong tay gã có dao găm sắc bén sáng như tuyết, không ngừng vuốt ve.
"Ô Ngộ, nghiên cứu sinh đại học Thanh Hoa, hiện tại vốn nên thực tập ở Bắc Kinh, không biết thế nào đột nhiên quay về Tô Châu. Mày nói xem tại sao lại xông vào chuyện của chúng tao, lại còn muốn bắt tao. Thế nhưng không nghĩ tới sẽ bị chúng tao bắt lấy nhỉ?"
Tâm trạng tôi chấn động, những suy đoán và bất an đều đã hoá thành sự thật. Với sự cẩn thận khôn khéo của lão Đinh tuyệt đối sẽ không để lộ tin tức, nhưng bọn chúng lại biết được sự hiện diện của tôi, tất cả mọi chuyện đến ngày hôm nay đều là cái bẫy đã sớm được thiết lập, kể cả chuyện bọn chúng không giữ nguyên kế hoạch đi tấn công nạn nhân đầu tiên Trần Ninh Mông.
Khí lạnh dâng tràn, tôi ngẩng đầu, hỏi: "Các người biết từ lúc nào?"
Trần Tinh Kiến cười: "Nói cho mày biết cũng không sao, dù sao mày vĩnh viễn không thể chạy thoát khỏi đây giống như những cô gái kia. Mấy hôm trước, rất kì quái, khi tao và hắn... quyết định hành động lại thấy được một số hình ảnh kì quái, hoàn toàn giống như ảo giác."
Gã tới gần, túm lấy cổ áo tôi: "Tao nhìn thấy mày khiến tao buông tay ở trong con ngõ kia, cũng chứng kiến cả người tao nằm trong vũng máu ở trường đại học kia, hắn bị ép nổ súng với tao, cũng không thể uống phí cả hai người... Mày nói xem, tất cả những điều này nên trách ai? Ô Ngộ? Ô Ngộ và Đàm Giảo xen vào việc của người khác? Không biết xuất hiện từ đâu lại biết được suy nghĩ trong lòng chúng tao, biết rõ được kế hoạch của hai con quái vật chúng tao!"
Nghe gã nhắc đến tên Đàm Giảo, tim tôi như bị quất một cái, nhưng tôi nhẫn nại, tự giễu cười.
Lần này sau khi chúng tôi tỉnh lại, mẹ tôi và Ô Diệu đều bảo là chúng tôi đến từ mấy hôm trước, hai người không có chút ấn tượng nào đối với chuyện xảy ra trong mười lăm ngày sau. Còn lão Đinh nhìn thấy tôi lại có cảm giác quen thuộc, thậm chí đối với vụ án này còn có dự cảm mãnh liệt nào đó...
Cho nên bọn chúng cũng cảm nhận được sao?
Vòng xoáy thời gian từ hai hướng kia đã đến gần với giao điểm, dòng thời gian quấn quanh lan đến mỗi người bên cạnh chúng tôi rồi, kể cả hung thủ. Tôi và Đàm Giảo cho rằng có thể biết trước, tiếp tục bố trí bẫy, ai ngờ lại sập bẫy của bọn chúng. Lần này ông trời đã cùng sắp đặt cho chúng tôi.
Tôi trúng bẫy, còn Đàm Giảo thì sao?
Trong lúc tôi im lặng giật mình, Trần Tinh Kiến dường như không hài lòng với phản ứng của tôi, có lẽ là cũng không giống như gã mong muốn. Sau đó gã tiến gần hơn, con dao kia đâm thẳng vào đầu vai tôi. Tôi kêu lên một tiếng, cảm thấy máu chảy đau đớn. Gã đắc ý bắt đầu từ từ dịch chuyển dao găm, còn tôi không ngăn được cả người run rẩy.
"Ha ha..." Gã cười nói, "Hiện tại sợ rồi? Biết rõ mình đã chọc vào người nào rồi?"
"Người nào?" Tôi thở hổn hển cười, "Hai thằng... phế vật." Tôi nhớ tới những lời Đàm Giảo từng nói, cô ấy có đủ loại đánh giá và suy đoán đối với sát thủ liên hoàn tâm thần. Trong lúc đó vết thương dường như chẳng hề đau đớn, sự sợ hãi mơ hồ cũng biến mất, chỉ còn lại bình tĩnh miệt thị.
Tôi nói: "Thực ra... các người vô cùng nhát gan nhu nhược... chỉ dám ra tay đối với phụ nữ... đạt được cảm giác thành tựu từ trong quá trình âm u dơ bẩn... Nhưng sau đó trong lòng vẫn trống rỗng, càng giãy dụa... càng sa đoạ... Thật buồn cười, đáng thương..."
Chương 223: Ô Ngộ (27.4)
Trần Tinh Kiến trợn to mắt, sắc mặt cũng thay đổi: "Mày nói bậy bạ gì đó? Hiện tại người phải chết là mày!" Còn chưa nói dứt lời đã rút dao găm ra, cười dữ tợn, đâm vào bắp đùi tôi nhiều nhát.
Tôi đau đến mức cả người run rẩy, gục đầu xuống, nếu không phải được cột vào ghế thì đã ngã xuống rồi. Kì quái là trong lúc ý thức và ý chí sắp sụp đổ, tôi lại nghe thấy rõ tiếng máu do gã đâm tới, còn cả từng giọt máu rơi xuống mặt đất. Tách tách, tách tách, rất khẽ. Như thể tôi trừ trước đến nay ra sức liều mạng đi về phía trước, ra sức cố gắng, rồi tính mạng lại bị vận mệnh không ngừng kéo xuống.
Tôi nghĩ hôm nay mình có khả năng không thoát ra được rồi.
Đã tới điểm cuối rồi.
Không ai biết tôi ở đâu, không có người nào đến cứu tôi. Cách thời gian chúng tôi quay về đầu kia còn mấy ngày nữa, kì tích sẽ không xuất hiện.
Sợ rằng đã ở giữa kì tích rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có kì tích.
Hoá ra tôi không có cách nào đi đến cuối cùng với Đàm Giảo và Ô Diệu. Tôi sẽ chết trong tầng hầm ngột ngạt này sao? Cô ấy sẽ một mình quay trở lại cái hang kia, trở lại thuyền; cô ấy sẽ nhớ tôi, tôi biết rõ cô ấy sẽ vậy, cô ấy sẽ đau khổ, cuối cùng tôi vẫn phụ lòng cô ấy. Còn Ô Diệu và mẹ tôi cũng sẽ tiến về vận mệnh phía trước sao?
Từng lời cô ấy nói đã ứng nghiệm.
Khi mây đen gặp trăng sáng, mây tan không thấy trăng đâu?
Trần Tinh Kiến lại đâm một dao vào người tôi.
Trong thế giới mơ hồ mà đầy máu, tôi nghe thấy tiếng Trần Tinh Kiến tựa như rất gần mà cũng rất xa, gã hỏi: "Muốn biết vợ mày hiện tại thế nào sao?"
Tôi nghe thấy mình trả lời: "Cô ấy thế nào?"
Gã nói: "Mày không phát hiện hắn không ở đây sao?"
Tôi không đáp.
Trần Tinh Kiến cười: "Hiện tại hắn đang ở với vợ mày."
Tôi im lặng một lát, nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình: "Mày nói cái gì? Tao... nghe không rõ."
Trần Tinh Kiến dường như không hề kiễn nhân chút nào, lại dí sát vào, nhả từng từ bên tai tôi: "Hiện tại hắn đang ở với vợ mày."
Tôi ngẩng đầu, dùng trán không ngừng đập về phía cái bóng mơ hồ kia, có lẽ gã cho rằng tôi đã hấp hối, hoàn toàn không phòng bị, bị đập ngã xuống đất. Tôi đứng dậy kéo lấy ghế, vào khoảnh khắc này chỉ càm thấy gân cốt toàn thân như đứt lìa, cơn đau nhức khiến cơ thể chết lặng. Thực ra tôi đã lập tức ngã xuống, song cái ghế cũng đồng thời rơi vào người gã, gã phát ra tiếng rên đau đớn. Con dao kia đã rời khỏi tay gã.
Tôi ngước đôi mắt thấm đầy máu, nhìn gã, mỉm cười. Còn tôi cuối cùng đã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt gã, gã muốn lùi lại, nhưng bị ghế giữ, không thể động đậy.
"Tao sẽ quay về bên cạnh Đàm Giảo." Tôi nói với gã cũng là nói với chính mình. Là mê sảng khi ý thức gần như mơ hồ cũng là lời thề quyết tâm.
Cô ấy cũng từng nói bởi vì khi mây đen gặp trăng sáng, mây thẫm trăng cầu gì hơn.
Cô gái kia đã giao toàn bộ tính mạng, tình yêu và chờ đợi cho tôi. Tôi không thể chết, sao tôi có thể chết ở chỗ này chứ? Đời này sao cô ấy sống được.
Không ai có thể giết tôi, tôi sẽ không chết trong tầng hầm âm u này, sẽ không chết vào một năm trước. Tôi phải quay lại bên cạnh Đàm Giảo, cho dù người đầy thương tích cũng phải quay về bên cô ấy. Tôi còn muốn gặp cô ấy vào một năm sau, dụ cô ấy đi đến ngõ nhỏ, từ đó dây dưa không ngớt với tôi. Đời này không ai có thể khiến cho chúng tôi chia lìa.