Chương 180: Ô Ngộ (22.1)
Tôi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cho dù chỉ là hai tiếng ngắn ngủi, nhưng ngủ vô cùng say. Khi tôi vô cùng buồn ngủ mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời ngày hè đã chiếu vào giường, còn Đàm Giảo tựa vào trong ngực tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản say sưa ngủ. Bả vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài chăn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi chính thức có một người phụ nữ yêu thương.
Tâm trạng tôi rung động, gần như lập tức lại có phản ứng, song không có thời gian, tôi cũng không muốn để cho cô ấy thấy tôi là người đàn ông mất tự chủ.
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy một lát, chờ dẹp loạn cảm xúc, mới nhéo mũi cô ấy: "Giảo Giảo, Giảo Giảo?" Cô ấy hơi cau mày, mơ màng mở mắt nhìn tôi, nhưng vẻ mặt lại oán giận quay sang bên kia, tiếp tục nằm ngáy o o. Dáng vẻ kia thực sự quá đáng yêu, tôi khẽ cười, dứt khoát xốc chăn lên, nhìn cơ thể tối qua bị tôi làm càn chiếm hữu, trong lòng lại hơi run run.
Tôi cúi đầu xuống, dùng chút sức nhéo mặt cô ấy. Cuối cùng cô ấy đã mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ của hai bọn tôi, khẽ a lên một tiếng, kéo chăn qua bọc lấy mình, thấy tôi không mặc gì, lại ném chăn đắp lên hông tôi.
Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy. Tôi cũng không dám gần hơn chút nữa. Nét mặt cô ấy hơi xấu hổ, nhưng trong ánh mắt đều là ánh sao sáng long lanh, cơn đỏ ửng kia mãi không rút đi, từ mặt cho đến cổ, lỗ tai, lại đến đôi vai gầy. Cô ấy không biết tôi phải tốn bao nhiêu ý chí mới không kéo cô ấy lại vào ngực đâu.
"Còn đau không?" Tôi khẽ hỏi.
"Đau... nhưng lần đầu tiên đều như vậy, không sao hết." Vẻ mặt cô ấy thản nhiên nói.
Tôi: "... Em biết rất nhiều nhỉ."
"Đúng vậy. Chắc chắn nhiều hơn so với anh." Trong ánh mắt của cô ấy hiện lên sự vui vẻ.
Tôi thấp giọng: "Tối qua không nhìn ra, chỉ mỗi anh cố gắng thôi."
Cô ấy: "... Anh có thể không cần cố gắng."
"Không được." Tôi cố ý nói, "Em biết đấy một năm trước anh làm gì cũng ra sức liều mạng, tính mục đích rất mạnh."
Cô ấy lấy tay che mặt: "Ngay cả chuyện này sao?"
Tôi mỉm cười, cô ấy cũng bật cười. Sau đó, cả người nhích đến trước mặt tôi, tôi lập tức ôm cô ấy vào lòng.
Buổi sáng này quả thực là hỗn loạn, với tính cách trầm ổn của tôi mà còn lần đầu tiên suýt chút nữa trễ chuyến bay, nắm tay cô ấy chạy vội trong phòng chờ. Đợi đến lúc cuối cùng đã ngồi được lên máy bay, hai người đều mệt muốn chết. Cô ấy chỉ nói: "À... em ngủ tiếp một lát." Tôi để đầu cô ấy tựa lên vai, cô ấy vui vẻ cười, cả người nhanh chóng tựa vào ngực tôi. Tôi ôm như báu vật, nắm chặt tay cô ấy, hai bọn tôi cứ thế yên ổn dựa vào nhau ngủ.
Tôi phát hiện thái độ của Đàm Giảo đối với tôi đã có thay đổi nhỏ. Chỉ mấy hôm trước khi ở bên nhau, cô ấy hôn tôi ôm ấp đều mang theo sự kiêu ngạo. Thỉnh thoảng vui vẻ lại còn hôn tôi một phát. Phần lớn đều là tôi nửa ép buộc mới xấu hổ đi vào khuôn khổ.
Song kể từ tối hôm qua sau khi có quan hệ, cô gái của tôi dường như hơi bất an, lại có chút lưu luyến. Trên đường đi luôn kéo tay, dựa sát vào tôi, tôi nghĩ có lẽ đây là sự yếu đuối của phụ nữ. Sau đó lúc đi ra cầu máy bay, tôi ôm trọn eo cô ấy, cho dù xung quanh toàn là người, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu hôn một cái. Vẻ mặt cô ấy hơi biến đổi, càng ôm chặt cánh tay tôi hơn.
Phía trước là cửa đến.
Nghe nói lần này tôi dẫn bạn gái về, Ô Diệu đã cố ý tới đón. Tôi nhớ mấy ngày nay con bé vẫn an toàn, hơn nữa còn thật sự muốn sớm gặp Đàm Giảo, nên tôi đồng ý.
Chương 181: Ô Ngộ (22.2)
Vừa đi ra, trong đám người đông nghịt chợt nghe thấy giọng nói lảnh lót vui vẻ: "Anh, anh!"
Tôi vô thức nắm chặt tay Đàm Giảo, nét mặt cô ấy cũng hơi rung động.
Chúng tôi thấy con bé rồi.
Ô Diệu sau khi rời thuyền vẫn sống đến tận bây giờ.
Con bé vẫn mặc chiếc váy giảm giá xinh đẹp, khuôn mặt cũng có chút nét tương tự với tôi, nụ cười chói lọi quả thực đã nuốt chửng tất cả bóng tối trong lòng tôi. Tôi cũng cười, hốc mắt hơi ẩm ướt. Chỉ có Đàm Giảo ở bên cạnh tôi nghe thấy, tôi hít vào, khẽ thở ra một hơi, đè nén tất cả nước mắt xuống. Cô ấy càng nắm tay tôi chặt hơn, sau đó buông ra, khẽ nói: "Đi thôi."
Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy Ô Diệu kể từ khi con bé qua đời. Trong lòng tôi hiện lên suy nghĩ này.
Tôi bước qua, ôm chặt lấy con bé. Rõ ràng Ô Diệu hơi xấu hổ: "Anh, anh làm sao vậy? Đột nhiên nhiệt tình như vậy... Em..."
Tôi nhắm mắt lại, từ từ hít thở sâu, sau đó buông con bé ra, sờ đầu con bé mỉm cười: "Ô Diệu, anh về bên em rồi đây."
Ô Diệu liếc tôi, nhìn về Đàm Giảo ở phía sau tôi, rõ ràng có hứng thú với cô ấy hơn so với anh ruột là tôi đây. Tôi ôm Đàm Giảo vào lòng, giới thiệu: "Đây là bạn gái anh, Đàm Giảo. Giảo Giảo, đây là em gái anh, Ô Diệu."
Đàm Giảo ngọt ngào cười, vươn tay ra với Ô Diệu, tựa như lần đầu gặp: "Chào em. Ô Diệu, chị là Đàm Giảo, bút danh Thất Châu."
Ô Diệu lập tức ngây người: "Thất... Thất Châu? Là... Thất Châu sáng tác tiểu thuyết kia sao? Thất trong một hai ba bốn năm sáu bảy, Châu trong đại châu báu sao?"
Cô gái của tôi vừa hiền lành vừa hào phòng, chủ động vươn tay ôm lấy em gái tôi, tôi nghe thấy cô ấy nói bằng giọng vô cùng dịu dàng: "Đúng vậy, Thất Châu, người giang hồ gọi là Đại Châu. Cảm ơn em đã yêu thích sách của chị, chị cũng vô cùng vui vẻ, lại... có thể được gặp em, Ô Diệu."
Chỉ còn lại tiếng hoan hô vui vẻ của Ô Diệu: "A, a, a... Có phải em đang nằm mơ không? Anh điên rồi, theo đuổi nữ thần của em?"
Tôi đã sớm thuê xe ở ssaan bay lái về nhà. Đàm Giảo và Ô Diệu ngồi ở đằng sau. Hai cô gái không ngừng trò chuyện, gần như coi tôi không tồn tại. Ban đầu Ô Diệu còn hơi ngượng ngùng căng thẳng, dù sao cũng là gặp được thần tượng. Còn cô nàng Đàm Giảo này vốn nói chuyện tuỳ tiện, không kiêu ngạo, còn rất linh hoạt. Ô Diệu nhanh chóng không còn căng thẳng, hai người gần như dính như sam.
"Sao chị lại quen anh em ạ?" Tôi nghe thấy Ô Diệu nhỏ giọng hỏi.
"À..." Đàm Giảo đáp, "Chuyện này nói ra rất dài. Thực ra bọn chị biết nhau trên "Mỹ Nhân Điền".
"Mỹ Nhân Điền?" Ô Diệu vô cùng kinh ngạc, "Chị đã ở trên con thuyền kia sao? Này, anh lợi hại thật đấy, giấu không để lộ chút gió nào."
Tôi và Đàm Giảo mỉm cười, không đáp.
Ô Diệu không nhớ được sau khi chúng tôi xuống thuyền đã ở chung với cô ấy, giống như Ngôn Viễn, Trần Như Anh. Sau đó bọn họ đều chết hết.
Ô Diệu lại cảm thán nói: "Anh em khó chịu lại kiêu ngạo như vậy, thế mà cũng có bạn gái. Đại Châu, em cảm thấy anh ấy nhất định là động lòng rồi, rất thích chị đấy."
Tôi nghe vậy trong lòng hơi nóng lên.
Sau đó chợt nghe thấy Đàm Giảo nhỏ giọng: "Chị biết."
Tôi nhìn hai cô ấy qua gương chiếu hậu, sau đó ánh mắt rơi vào người Đàm Giảo. Cô ấy phát hiện cũng nhìn tôi, chúng tôi nhìn lẫn nhau, ánh mắt cô ấy vô cùng dịu dàng lưu luyến.
Chương 182: Ô Ngộ (22.3)
Vì thế tôi biết rõ từ sau hôm đó giữa tôi và cô ấy đã không còn cần phải nói gì. Hai con tim cùng chung niềm vui, mây trăng hiểu nhau đã còn hơn cả ngàn lời nói.
Xe tiến vào khu quảng trường quen thuộc, nhìn nhà cửa cũ kĩ, đường đi chật chội, mặt đất dơ bẩn, còn cả hàng xóm ngồi hóng mát dưới bóng cây quan sát chúng tôi. Trong lòng tôi lại nổi lên chút gợn sóng. Đã bao nhiêu lần tôi từng một mình đi qua đây, tránh khỏi ánh mắt bọn họ, về nhà cả đêm ngồi thẫn thờ một mình.
"Mẹ đang làm gì?" Tôi hỏi.
Ô Diệu đáp: "Mẹ đang dọn dẹp xào rau. Mẹ còn hỏi đêm nay bạn gái anh có ở lại nhà không?"
Tôi dừng xe, liếc Đàm Giảo qua gương chiếu hậu, cô ấy đáp: "Chị thế nào cũng được, nghe theo anh em sắp xếp."
Tiểu khu này đã rất cũ rồi, lúc cha tôi còn sống được đơn vị phân cho. Ngẩng đầu có thể thấy được vách tường loang lổ, trong hành lang chất đầy đồ, quảng cáo dán kín mít, ánh mặt trời chiếu vào cục gạch đã lệch trên tường. Đã đến cửa, Ô Diệu kích động đi trước, tôi và Đàm Giảo theo sau.
Ô Diệu đột nhiên quay đầu lại, hơi lo lắng liếc tôi. Tôi hiểu rõ con bé đang lo lắng điều gì, sợ Đàm Giảo xem thường gia cảnh nhà tôi. Tôi cũng nhìn về phía Đàm Giảo.
Vẻ mặt Đàm Giảo bình tĩnh, hơi mất tự nhiên, hoàn cảnh nơi đây cách biệt một trời một vực với căn hộ của cô ấy. Thấy tôi nhìn, cô ấy hơi đỏ mặt, nhỏ giọng: "Nhìn gì thế?"
"Sao lại đỏ mặt?" Tôi cũng thấp giọng hỏi.
Cô ấy shit một tiếng: "Gặp người lớn không thể căng thẳng chút sao? Ai mà không có lần đầu tiên chứ?"
Ô Diệu bật cười. Tôi cũng cười, tôi biết ngay cô ấy hoàn toàn không để ý những chuyện này, rất muốn ôm cô ấy vào lòng hôn một lát, nhưng ngại có Ô Diệu ở đây đành phải nhịn. Cúi đầu nhìn cô ấy, cô ấy phát hiện ánh mắt tôi, lén cầm chặt tay tôi.
Cửa mở, mẹ tôi đứng ngay đó, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng vui mừng, thậm chí bởi vì muốn gặp Đàm Giảo mà bà còn hơi căng thẳng. Tôi đi lên trước ôm lấy bà.
Tối nay vô cùng ấm áp náo nhiệt. Trong cuộc sống của tôi đã lâu không ấm cúng như vậy.
Tính cách mẹ tôi ngại ngùng, nhưng Ô Diệu lại là người nhiệt tình. Chỉ là khi đến nhà tôi, biểu hiện của Đàm Giảo cũng hơi khác so với trước. Nói chuyện trở nên nhã nhặn, miệng ngọt ngào, ánh mắt nhìn tôi cũng như thể thục nữ thật sự. Bởi vậy mẹ tôi rất thích cô ấy.
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhân lúc bọn họ không để ý, thấp giọng: "Không giống như bạn gái anh biết nha."
Cô ấy đá tôi một cái dưới bàn, nụ cười trên mặt không đổi.
Cơm nước xong, mẹ tôi kiên quyết không để cho Đàm Giảo rửa bát, để cho cô ấy nghỉ ngơi. Ô Diệu vì sự trở lại của tôi, muốn thể hiện, cũng không muốn làm bóng đèn nên vào phòng ôn bài, biến mất tăm, chỉ có tôi và Đàm Giảo đi lên sân thượng.
Lúc này hoàng hôn buông xuống, thực ra nhìn từ nhà tôi thì chả có cảnh sắc gì. Tầng trệt thấp bé, phòng ở cũ chen chúc, xung quanh phức tạp. Tôi đã đóng kín cửa, tạm thời sẽ không có ai đi lên, rút ra điếu thuốc. Đàm Giảo rúc vào người, nhìn về phía xa, cũng coi như là một cảnh đẹp.
"Mẹ và em gái anh rất tốt." Cô ấy nói.
Tôi nói: "Cảm ơn em, Giảo Giảo."
Cảm ơn em đã đi vào trong tính mạng, trong cuộc sống của anh.
"Cảm ơn gì chứ?" Cô ấy nói, "Em thật sự hi vọng sau này hai người đều tốt. Bọn họ cũng là người thân nhất của anh."
Tôi bỏ thuốc ra, giữ đầu cô ấy hôn xuống.
Chương 183: Ô Ngộ (22.4)
Một lát sau, ánh tà dương tắt dần. Tôi nói: "Buổi tối ở nhà anh được không?"
Cô ấy đáp: "Vâng."
Hai bọn tôi im lặng một lúc, tôi lên tiếng: "Em ngủ chung phòng với Ô Diệu, anh nằm ở phòng khách."
Cô ấy gần như lập tức nói: "Đương nhiên là em ngủ với Ô Diệu rồi, chẳng lẽ ở nhà anh..."
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, từ từ mỉm cười. Cô ấy cũng cười, sau đó tôi lại ôm cô ấy ngồi lên đùi, hai người kề sát vào nhau, thấp giọng trò chuyện, hôn nhau. Thực ra cũng không nhớ khi đó nói gì, chỉ là thẳm sâu trong lòng tràn ngập niềm vui, không có thứ gì ngăn cản được. Trong bóng đêm, cảm giác đó như tơ lụa trong suốt mềm mại, từ từ bọc lấy hai chúng tôi vào trong một thế giới nhỏ không ai biết.
Cảnh đêm dần sâu, cơ thể mẹ tôi không tốt, thay xong ga giường cho Đàm Giảo và Ô Diệu thì đi ngủ. Hai cô gái đều là cú đêm, ngồi trong phòng chơi điện thoại. Phòng Ô Diệu vốn nhỏ, tôi ngồi ở trên giường giữa hai cô gái, khiến cho Ô Diệu hơi mất hứng: "Anh còn không nỡ xa đại thần nhà em à? Chèn chết người rồi! Mau đi ngủ đi, em còn muốn trò chuyện đủ thứ với đại thần."
Đàm Giảo cười xấu xa với tôi, cũng không nói lời nào.
"Hai người cũng sớm đi ngủ đi." Tôi nói, "Ngày mai chị ấy và anh còn có việc, mấy ngày nay sẽ tương đối mệt mỏi, đừng quấn quýt lấy chị ấy trò chuyện quá muộn."
Ô Diệu lầm bầm: "Nhìn anh bao che khuyết điểm, không nỡ kìa... Hừ, đây là phòng em, không phải anh sẽ đuổi em ra phòng khách ngủ, chiếm giường của em đấy chứ?"
Đàm Giảo vẫn cười, nhưng nụ cười đã mang theo chút lúng túng, biểu hiện giống y như đúc với tối hôm qua. Còn cảm giác của tôi ư? Đột nhiên bị em gái nói trúng rồi.
Tôi không tiếp lời, chỉ cúi đầu nói mấy câu với Đàm Giảo. Ô Diệu thấy thế tất nhiên không còn làm bóng đèn nữa, tiếp tục chơi di động.
Đến mười một giờ, Ô Diệu duỗi lưng một cái, liếc hai bọn tôi. Tôi ôm eo Đàm Giảo, nhìn cô ấy lướt weibo. Ô Diệu nói: "Này, em mệt rồi, muốn ngủ."
Tôi không nhúc nhích: "Mệt thì đi ngủ, anh đã chuẩn bị túi ngủ ở phòng khách rồi."
Ô Diệu: "..."
Đàm Giảo cũng hơi xấu hổ, ngước mắt nhìn tôi: "Này!"
Ô Diệu đột nhiên bật dậy, chỉ tay vào tôi: "Anh, anh..."
Tôi nói: "Anh cái gì mà anh, trẻ con nên sớm đi ngủ." Tôi đứng dậy đẩy Ô Diệu ra ngoài cửa, ánh mắt con bé sâu xa nhìn tôi nhỏ giọng: "Anh... em không nghĩ tới anh là người như vậy nha. Rõ ràng anh đã đem đại thần nhà em..." Tôi thấp giọng: "Sáng sớm ngày mai đổi lại."
Đóng cửa lại, tôi quay đầu nhìn ngọn đèn êm dịu trong phòng, Đàm Giảo lấy tay che mặt, chui vào trong chăn. Tôi đi qua, cởi giày, hai tay đặt bên cạnh cô ấy.
Cô ấy không nhúc nhích, chỉ rầu rĩ nói: "Này, đây là phòng của em gái anh, hơn nữa lần này chúng ta là vì cứu con bé mới đến đây. Anh đuổi con bé ra ngoài phòng khách ngủ trên mặt đất... như vậy thật sự được sao?"
Tôi khẽ nói: "Không sao hết, thực ra con bé luôn thích ngủ túi. Thỉnh thoảng không ngủ trên giường mà chạy vào túi ngủ."
"Nhưng mẹ anh...."
"Anh đã nói với Ô Diệu rồi, sáng mai sẽ đổi. Mẹ không phát hiện đâu."
Đàm Giảo vẫn vùi mặt trong chăn, thấp giọng: "Anh muốn làm gì... không có cách âm..."
Một câu này khiến cho máu nóng tôi sôi trào, trong đầu nhớ tới hình ảnh kiều diễm đêm qua, lại không nhịn được. Tôi cúi người xuống: "Muốn luôn ở bên em. Còn nữa dù nhà cũ... nhưng cách âm không tệ đâu..."