Chương 168: Ô Ngộ (21.1)
Khi tôi tỉnh lại lần nữa phát hiện cảnh sắc xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Phòng bệnh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tôi nằm ở một nơi giống như hang động. Vừa mở mắt thấy mỏm đá lởm chởm đen kịt, không gian xung quanh vô cùng rộng rãi, quả thực như một thế giới khác.
Trên đá còn có lân tinh lấp lánh, bởi vậy tôi có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh. Có mấy người còn nằm ở đó, cả người tôi quần áo ướt sũng dán sát vào cơ thể, trong lúc đó tất cả đều không chân thực như vậy.
Song tất cả chúng đều là thật đấy, rõ ràng ở ngay xung quanh chúng tôi, khi tôi hít thở có thể nghe rõ cả tiếng.
Tôi ngồi dậy phát hiện những vết thương ở nhà họ Trần không xuất hiện trên cơ thể tôi, tôi vẫn là mình của một năm về trước. Chỉ là cả người đau muốn chết, khắp nơi là vết thương tím bầm, ngón tay cũng trắng bệch do ngâm nước lâu.
Tôi lập tức nhớ tới trước đó xảy ra chuyện gì, mình ở đâu.
Trước đêm chúng tôi ở nhà họ Trần, chúng tôi đỗ lại bên hồ, dòng nước lũ cuốn vào trong lòng đất, trí nhớ cuối cùng của tôi là ôm chặt lấy Đàm Giảo. Hiện tại nghĩ lại như thể là chuyện đời trước đã xảy ra rất lâu.
Đàm Giảo đâu rồi?
"A Ngộ!" Có một giọng nói vui vẻ quen tai nhưng không phải là Đàm Giảo. Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Như Anh và Phùng Yên đứng trước đầm nước tối như mực cách đó không xa, đang rửa mặt và bùn trên cánh tay.
Nhìn thấy bọn họ "sống lại" lần nữa trong lòng tôi hỗn loạn, khẽ gật đầu, tôi phát hiện ra Đàm Giảo rồi.
Cô ấy đang nằm trên mặt đất cách tôi không xa.
Hoá ra tôi chưa từng buông tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vùi trong mái tóc đen ướt sũng, cơ thể bé nhỏ như động vật nhỏ lang thang. Tôi nhích người qua ôm lấy cô ấy. cô ấy ưm hai tiếng, mở to mắt, nhìn thấy tôi, mơ màng lẩm bẩm: "Lại đây sao? Ngủ thêm một lát đã..."
Tôi không nhịn được cười, xoa mặt cô ấy, thì thầm: "Dậy đi, chúng ta quay lại một năm trước rồi."
Cô ấy trừng mắt nhìn, không dám tin nhìn xung quanh, sau đó hắt xì. Không ít người quay đầu lại nhìn về phía cô ấy. Tôi ôm chặt cô ấy hơn, để cho cô ấy dán sát vào ngực tôi, cô ấy ngước mắt nhìn tôi nói thầm: "Vết thương đã tốt lên chưa?"
Tôi đáp: "Không thể tốt hơn."
Cô ấy cúi đầu mỉm cười.
Đây là cảm giác chưa từng có, cho dù bị kẹt ở lòng đất chưa từng biết, tâm trạng tôi cũng rất nhẹ nhõm, tất cả đều tràn ngập hi vọng. Đơn giản là vì trong ngực có thêm cô ấy.
Cách đó không xa có người đốt lửa, ánh lửa chiếu đến đúng là Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ. Nhìn thấy chúng tôi tỉnh lại, Ngôn Viễn hơi gật đầu, ôn hoà cưởi với chúng tôi, hai đầu lông mày cũng nhướng lên. Tôi cũng lịch sự gật đầu.
Đàm Giảo nhìn thấy chúng tôi trao đổi với nhau, cũng nhìn thấy mẹ con Trần Như Anh cách đó không xa, giữ lấy quần áo tôi, nhỏ giọng: "Thực sự đúng là kích thích..."
Tôi xoa đầu cô ấy: "Đã đến đây thì yên tâm rồi. Bọn họ vẫn là của một năm về trước, đối xử bình thường là được."
Đàm Giảo nói: "Vậy anh thả em xuống trước đi."
Tôi nói: "Không muốn."
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bật cười, cuối cùng vẫn thả cô ấy ra, chỉ là vẫn nắm tay cô ấy. Trên người cô ấy lạnh như vậy, tôi đưa cô ấy đến bên đống lửa, nhưng cũng không quá gần bọn Ngôn Viễn.
"Rất tệ phải không?" Ngôn Viễn nói, "Không biết bao giờ cứu viện đến nữa."
Tôi không đáp. Trong trí nhớ chúng tôi từng bị cuốn xuống lòng đất sụp đổ, có thể đi được vào trong động này quả là may mắn trong bất hạnh rồi. Tôi đoán người trên mặt đất đều cho rằng chúng tôi mất tích rồi.
Chương 169: Ô Ngộ (21.2)
Còn cả Ô Diệu ở trên chiếc thuyền kia, tuy đã thấy tận mắt chiếc thuyền rơi vào trong vòng xoáy khổng lồ mặt hồ khiến cho tâm trạng của tôi gần như sụp đổ. Tuy nhiên sau đó cẩn thận nghĩ lại thì Ô Diệu mất vào một tháng sau ở Tô Châu. Cho nên có lẽ sẽ được cứu ở trên thuyền rồi.
Hiện tại quan trọng nhất là mang theo Đàm Giảo rời khỏi lòng đất này đi ra ngoài. Nếu như suy đoán của chúng tôi là đúng, vậy thì địa điểm cất giấu bí mật có lẽ cũng ở trong lòng đất này. Tôi phải nhạy bén cảnh giác gấp bội.
Tôi ngẩng đầu nhìn, rơi xuống đây ngoài mẹ con Phùng Yên, cặp đôi Ngôn Viễn còn có hai người đàn ông và một cô gái xa lạ, đều là người trẻ tuổi. Bọn họ xem ra cũng chả bị thương tích gì, đang tìm kiếm kiểm tra xung quanh hang, có lẽ cũng đang nghĩ cách đi ra ngoài.
Tôi hỏi: "Chúng ta ở đây bao lâu rồi?"
Ngôn Viên đáp: "Cũng hơn mười phút rồi. Đúng là thần kì sau khi chúng ta bị cuốn vào trong hang này thì nước cũng rút đi. Hình như còn rất nhiều cửa giúp thoát nước."
"A Viễn, em sợ..." Chu Quý Nhuỵ thấp giọng. Ngôn Viễn kéo cô ta vào trong lòng, thấp giọng an ủi dỗ dành, vẻ mặt cũng không thể gọi là dịu dàng. Tôi và Đàm Giảo liếc nhau không nói gì.
"Chúng ta phải làm thế nào đây?" Đàm Giảo thủ thỉ bên tai tôi.
Tôi nhìn về phía trước: "Chỗ này có nước ngầm, tìm được đầu nguồn nước ngầm, không chừng sẽ có đường ra."
Sắc mặt Đàm Giảo nhẹ nhõm, nhưng đôi lông mày đen nhánh xinh đẹp vẫn nhíu chặt, nhỏ giọng: "Cũng không biết ở cuối đường này đang có gì chờ chúng ta."
Tôi im lặng.
Trên tay nóng lên, là Đàm Giảo khẽ khàng cầm lấy. Sau khi bị ngâm nước mặt mũi cô ấy càng trắng hơn, từng sợi tóc đen dán trên mặt trên cổ càng thể hiện sự lưu luyến. Tâm trạng của tôi cũng sục sôi, cúi đầu hôn cô ấy. Cô ấy không nhúc nhích, chỉ nói thầm: "Nhiều người..." Tôi không để ý.
Song không biết có phải ảo giác hay không, trong lúc đó cảm nhận được có không ít ánh mắt rơi vào người chúng tôi. Tuy nhiên khi tôi ngẩng đầu lại phát hiện chả có ai nhìn, Ngôn Viễn gần nhất đang nhắm mắt ôm Chu Quý Nhuỵ tựa bên tảng đá.
Có cảm giác khác thường không thể nói rõ xẹt qua trong lòng.
Đàm Giảo giữ lấy cổ áo tôi nhỏ giọng: "Làm sao lại đột nhiên hôn em?"
Tôi nói: "Đã quên hôm qua anh nói gì rồi à?"
Ánh mắt cô ấy xoay chuyển: "Nói gì cơ?"
"Đợi vết thương của anh tốt lên..."
Cô ấy quay đầu đi: "Nói linh ta linh tinh!" Tôi nhìn gương mặt đã hơi đỏ lên của cô ấy, chút dịu dàng lan tràn.
Mấy người khác từ bờ sông đi tới. Phùng Yên ân cần nhìn chúng tôi, hỏi: "A Ngộ, hai người không sao chứ?" Tôi buông Đàm Giảo ra, đáp: "Bọn em không sao, còn cô thì sao ạ?"
Trần Như Anh đột nhiên nói: "Chân mẹ em bị thương, đau muốn chết. Anh chỉ quan tâm bản thân anh anh em em, không nghĩ tới anh lại là người như vậy."
Tôi hơi sửng sốt, tất cả mọi người cũng đều nhìn qua chúng tôi. Tôi nhìn khuôn mặt tức giận của Trần Như Anh, nhớ tới cô ta liều chết cứu tôi một mạng ở nhà họ Trần, cùng với cuối cùng cô ta người không ra người quỷ không ra quỷ, dần bình tĩnh lại, nhìn về phía Phùng Yên, quả nhiên phát hiện bà đi lảo đảo. Tôi đứng dậy đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh bà: "Cô à, để cho em xem."
Phùng Yên quát Trần Như Anh: "Như Anh, đừng có tuỳ tiện." Sau đó nở nụ cười áy náy với tôi, từ từ vén quần lên. Trên chân thực sự có một vết thương rất sâu, máu me lẫn lộn, nhưng không còn chảy máu, có lẽ là bị thương trong lúc lũ cuốn. Tôi cởi áo phông đã hong khô ra, xé làm mấy mảnh, thắt trên đùi Phùng Yên, bà vội rụt chân nói không cần, tôi vẫn kiên quyết. Sau khi đã sơ cứu xong, tôi nói: "Cô ơi, tình hình ở đây rất tệ, cũng không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài. Cô và Như Anh hãy theo bọn em. Cần gì cứ nói với em."
Phùng Yên vội nói cảm ơn, Trần Như Anh nhìn tôi, cuối cùng không nói nữa. Tôi không nhìn cô ta, quay về bên cạnh Đàm Giảo.
Chương 170: Ô Ngộ (21.3)
Mọi người đều ngồi xuống bên đống lửa, tổng cộng có chín người, cô gái trẻ tuổi kia đề nghị: "Nếu không mọi người trước tiên tự giới thiệu một chút về mình đi, dù sao hiện tại cũng chung hoạn nạn, còn cần phải nhờ mọi người cùng cố gắng. Tôi là Lưu Song Song, 25 tuổi, làm tài vụ trong một xí nghiệp ở thành phố Côn, thường xuyên tham gia một số hoạt động bên ngoài. Tôi cảm thấy tình trạng hiện tại tuy gian nan, nhưng mọi người đừng từ bỏ hi vọng, dựa vào kinh nghiệm của tôi thì chúng ta vẫn có thể nắm chắc phần lớn đi ra ngoài."
Bầu không khí dường như vì lời nói của cô gái này mà linh hoạt nên chút ít.
"Đúng vậy." Người đàn ông trẻ tuổi khác giọng nói trầm thấp, "Chúng ta đều gặp đại nạn không chết, nhất định có thể đi ra ngoài." Cậu ta cười nói: "Tôi là Chu Duy, 28 tuổi, làm việc ở Thượng Hải, là lập trình viên." Lưu Song Song mỉm cười với cậu ta.
Tiếp theo là Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ, Phùng Yên Trần Như Anh giới thiệu.
Đàm Giảo nói: "Tôi là Đàm Giảo, sống ở thành phố Đại Ly, làm nghề tự do."
Tôi nói: "Ô Ngộ, cũng ở Đại Ly..." Tôi dừng lại một chút, nhìn thấy Trần Như Anh, nhớ tới hiện tại vẫn là một năm trước, sửa lời: "Đang học thạc sĩ ở Bắc Kinh."
Người giới thiệu cuối cùng là một người đàn ông cao gầy teo, đeo kính, mặc áo dệt kim đen, luôn cúi đầu, nói: "Tôi là Chu Vũ Đồng, làm việc ở thành phố Côn, thiết kế nội thất."
Lưu Song Song nói: "Vừa rồi chúng tôi đã xem qua, hang này còn rất sâu, không biết sẽ thông đi đâu. Nhưng chỉ cần tìm theo hướng nước ngầm, không chừng sẽ tìm được nơi cách gần mặt đất."
Tất cả mọi người không phản đối.
Lưu Song Song nói tiếp: "Chúng ta bị nước lũ cuốn xuống lại bận bịu như vậy cũng đều rất mệt rồi, nhìn thời gian bây giờ cũng đã hơn một giờ đêm. Tôi đề nghị nghỉ lại đây một hai tiếng, lấy lại thể lực, rồi đi xa hơn một chút tìm kiếm đường ra và đồ ăn."
Mọi người rời khỏi đống lửa nằm xuống nghỉ ngơi. Tôi đi tới một tảng đá, tìm một chỗ đất tương đối trống, dìu Đàm Giảo ngồi xuống. Lúc này tôi nhìn thấy Trần Như Anh dìu Phùng Yên, không ngừng nhìn các tảng đá, nói với Đàm Giảo: "Anh đi giúp bọn họ." Đàm Giảo: "Vâng."
Chúng tôi có không ít người, địa thế không bằng phẳng, thực sự khó tìm được nơi phù hợp. Hai người họ thể lực yếu, không thể rời đống lửa quá xa. Tôi nhìn nói với Phùng Yên: "Cô ơi, đến đây ạ." Sau đó dời toàn bộ đống đá sang bên cạnh. Hai người ở bên cạnh nhìn tôi, qua một lát Trần Như Anh nói: "A Ngộ, để em giúp anh."
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười hoàn toàn không biết gì của cô ta, cuối cùng không nói gì, chỉ nói: "Em đứng yên đừng nhúc nhích, để tôi làm."
"A Ngộ, anh lạnh không?" Trần Như Anh lại hỏi.
Áo phông của tôi buộc trên đùi Phùng Yên, lúc này chỉ mặc áo sát nách, nghe vậy quay người, nhàn nhạt nói: "Không lạnh."
Bãi đất trống nhanh chóng hiện ra, tôi nói: "Cô ơi, ở đây điều kiện hơi kém, cô chấp nhận nghỉ ngơi một lát lấy lại thể lực, như vậy mới có thể tiếp tục đi về trước tìm lối ra." Phùng Yên là người hiểu chuyện, gật đầu. Trần Như Anh lại nói: "A Ngộ, anh không ở lại chỗ này nghỉ ngơi với bọn em sao?" Tôi không nghĩ tới cô ta sẽ hỏi vậy, hơi bất ngờ cũng bực bội, nói thẳng: "Tôi quay về bên bạn gái."
Chờ tôi trở lại tảng đá thì Đàm Giảo đã nằm trên mặt đất, xoay lưng về phía tôi. Trong hang ẩm ướt lạnh lẽo, bóng lưng cô ấy nhỏ gầy như vậy. Tôi nằm xuống sau lưng cô ấy, thò tay ôm cả người cô ấy. Cô ấy vùi mặt vào ngực tôi, hai bọn tôi đều không nói chuyện.
Ban đầu mọi người còn phát ra tiếng xì xào, sau đó cũng yên tĩnh dần. Cả người tôi mệt mỏi, nhưng không ngủ được, trong đầu chợt nhớ tới căn phòng bệnh ấm áp dịu dàng ở chung với Đàm Giảo ngày hôm qua. Tuy khi đó tôi không thể cử động, nhưng cô ấy lại ngọt ngào ghé vào trong ngực để mặc cho tôi hôn. Bây giờ tôi đã thoải mái hoạt động, nhưng lại cùng cô ấy bị nhốt trong hiểm cảnh.
Chương 171: Ô Ngộ (21.4)
Tôi khẽ sờ mặt cô ấy, thì thầm: "Ngủ rồi à?"
Cô ấy chỉ đáp một từ: "Hừ!"
Tôi hỏi: "Sao vậy? Tại sao lại tức giận?"
Cô ấy gạt tay tôi, giọng điệu kiên quyết: "Ngủ đi. Em mệt lắm."
Cô ấy không ổn chút nào.
Tôi im lặng một lúc, hất cằm cô ấy, cô ấy mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt kia có sự tức giận cũng chứa đựng cả sự dịu dàng. Tim tôi mềm nhũn, cúi đầu hôn.
Đây là nụ hôn nhanh nhất kể từ khi chúng tôi ở bên nhau. Bởi vì lúc trước cơ thể tôi không thể nhúc nhích, cô ấy nghịch ngợm thẹn thùng, luôn hôn đến khoanh tay bó gối. Hiện tại cuối cùng tôi đã chiếm được thế chủ đạo, ôm chặt cô ấy vào ngực, vuốt ve mái tóc dài, mặt và cổ của cô ấy, hôn đến mức cô ấy không thể tránh thoát.
Tôi chưa bao giờ khoan khoái dễ chịu đến thế. Hoá ra khi hơi thở hai người gần gũi, da thịt kề sát là ngọt ngào mà xúc động như vậy. Trong không gian lờ mờ tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ của cô ấy bị bao phủ bởi tiếng thở của tôi. Tay tôi nhanh chóng siết chặt eo cô ấy. Cô ấy cũng thế, cơ thể mềm mại, tôi không cảm nhận được chút kháng cự nào, ngón tay cô ấy đặt trên ngực tôi, nhẹ nhàng sờ, khuôn mặt nóng hổi, khuôn miệng ngọt ngào đều thuộc về tôi. Tôi cảm nhận được phản ứng không nên có trên cơ thể, cũng không biết cô ấy có phát hiện ra hay không. Có lẽ là không, dù sao cô ấy vẫn là...
Tôi đè nén cảm giác quay cuồng trong lòng, từ từ buông cô ấy ra, lại dời đi một khoảng, không để cho cô ấy phát hiện ra sự khác thường, nhưng vẫn để cho cô ấy gối lên cánh tay tôi. Cô ấy ngước đôi mắt hơi ẩm ướt lên nhìn tôi. Sắc mặt vẫn đỏ ửng do bị tôi hôn nhiều lần.
Cô ấy mấp máy môi, nhưng không nói chuyện.
Tôi hỏi: "Muốn nói gì?"
Cô ấy: "À... không có gì."
Tôi lại hôn một cái lên trán cô ấy, loại cảm giác nam nữ thân mật này quả thật khiến cho người ta ngọt ngào đến tận xương tuỷ, khó có thể ngừng lại. Tôi thấp giọng hỏi: "Tại sao lại giận?"
Ánh mắt cô ấy lập tức dời đi nơi khác: "Không, em không tức giận. Bạn trai em khiến cho một cô gái khác yêu đến mức quên mất tất cả mà vẫn như một, shit, quên đi sống chết, quên cả người nhà, quên cả bi kịch của chính mình, nhưng vẫn yêu anh... Tại sao em có thể tức giận chứ? Em nên cảm động mới đúng!"
Hoá ra là thế.
Tôi mỉm cười, dùng sức ôm chặt cô ấy hơn, nói: "Ghen rồi hả? Đừng nghĩ linh tinh, cô ta sao so được với em? Ở chỗ này của anh, không ai có thể so được với em."
Cô ấy vẫn chu miệng, trong ánh mắt đã hiện lên sự vui vẻ. Tôi cúi đầu, hôn lên mắt cô ấy.
Sau đó hai chúng tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mặt đất không bằng phẳng, tôi mơ màng ngủ. Cả người Đàm Giảo gần như được tôi ôm trọn, ngủ rất yên ổn, tiếng hít thở đều đều ở bên tai tôi. Còn tôi nửa ngủ nửa tỉnh, luôn thấy ánh sáng âm u và ngọn lửa chập chờn trong hang.
Không biết sao trong nháy mắt cả người tôi đột nhiên lạnh lẽo, tỉnh dậy. Khoé mắt dường như nhìn thấy một bóng đen xuất hiện phía sau chúng tôi. Tôi đột nhiên quay đầu, lại thấy bên trong hang tối đen, mỗi người đề nằm xa xa cách đống lửa, không có chút tiếng động nào.
Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm xung quanh một lát, phát hiện thực sự không có gì khác thường, mọi người đều đang ngủ say, không có ai đi đến chỗ chúng tôi, có lẽ chỉ là mơ mà thôi. Tôi cúi đầu, tiếp tục ôm chặt Đàm Giảo, định nhắm mắt ngủ, đột nhiên nhìn thấy một chân Đàm Giảo lộ ra ngoài. Tôi hơi giật mình, nhớ ra trước khi đi ngủ, cô ấy đi đầy đủ giày tất. Lúc này giày lại bị ném ở bên cạnh cùng với tất. Bàn chân cô ấy bóng loáng trắng nõn lộ ra trong không khí.
Ai đã chạm vào cô ấy?