Chương 37: Ô Ngộ (6.1)
Trước kia tôi chưa từng đến bệnh viện với phụ nữ, không nghĩ tới đi cùng Đàm Giảo lại thú vị như vậy, dù cũng tương đối phiền toái.
Tôi ngồi trước mặt bác sĩ, chỉ nói một câu đơn giản: "Ngã từ dốc núi xuống." Cô ấy không đồng ý nhìn tôi, sau đó liên tục khua chân múa tay: "Bác sĩ, là như vậy... dốc cao lắm. Trên mặt đất còn không bằng phẳng, có rễ cây và tảng đá. Sau khi tôi đến anh ấy phải bất tỉnh đến năm phút."
Bác sĩ là một thanh niên tướng mạo nhã nhặn, nghe vậy quả nhiên có hứng thú: "À? Ngã nặng như vậy sao? Có bị ngã tiếp nữa không?"
Tôi vừa định nói "Không để ý" để kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán. Đàm Giảo lại chậc một tiếng, kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi: "Bác sĩ, chuyện này không thể nói rõ với anh... chúng tôi bắt một tên cướp. Anh ấy đuổi theo, ai ngờ bị thương thành thế này."
Bác sĩ: À... cậu quay người để cho tôi nhìn kĩ xem."
Nhìn ánh mắt ân cần của bác sĩ, còn cả đôi mắt sáng lấp lánh của cô ấy bên cạnh, tôi im lặng xoay người.
Tôi cảm thấy cô ấy hơi khác so với một năm trước khi gặp tôi. Lần đầu tiên, cô ấy trong sáng vui vẻ, nhưng mang theo chút lạnh lùng, gai góc, nhưng bây giờ khi tiếp xúc nhiều hơn, lại phát hiện những cái gai nhọn kia chẳng qua là dùng để phòng bị với người xa lạ.
Cô ấy rất ấm áp, sôi nổi, cũng rất dịu dàng.
Quá trình khám chữa bệnh sau đó đơn giản là như thế này, bác sĩ cẩn thận xem xét vết thương, hỏi thăm phản ứng trên cơ thể tôi, nhưng không phải hỏi tôi mà là hỏi cô ấy. Cô ấy trả lời mỗi câu phải ít nhất hơn một trăm từ, trả lời vừa tường tận vừa tỉ mỉ, trầm bổng du dương sinh động chuẩn xác, không hổ là tác giả.
Cuối cùng bác sĩ bảo chúng tôi đi chụp CT.
Cô ấy không thể đi theo vào, cuối cùng tôi cũng coi như được yên tĩnh một lúc. Chờ khi tôi đi ra, đã thấy đôi mắt sáng ngời của cô ấy nhìn tôi. Chúng tôi ngồi đợi kết quả, ngồi một lát, đột nhiên nghe thấy cô ấy thấp giọng: "Sẽ không có chuyện gì đâu."
Tôi vốn không hề lo lắng về chuyện này, nghiêng đầu nhìn cô ấy, nét mặt cô ấy lộ ra vẻ kiên định bình tĩnh. Sợi tóc đen nhánh rủ xuống khuôn mặt trắng nõn như ngọc, càng tôn thêm vẻ đẹp.
Tôi cảm thấy những lời cô ấy nói trước đó có lý.
Đến bệnh viện vốn buồn tẻ yên tĩnh, có thêm một người đi cùng đột nhiên sẽ cảm thấy tràn đầy sức sống.
Cô ấy hỏi tôi không thèm ư? Mà lúc này tôi đã không còn đáp án nào khác.
Chúng tôi cầm kết quả chụp CT cho bác sĩ xem, quả nhiên là không có việc gì. Song bác sĩ dặn dò: "Tuy hiện tại kết quả trên ảnh khá tốt, nhưng xuất huyết não khó mà nói được. Hiện tại không chảy máu không có nghĩa là sau này sẽ không xuất hiện. Cho nên mấy ngày này phải cẩn thận quan sát. Có những dấu hiệu như choáng váng hoa mắt, buồn nôn mửa, có gì không đúng phải lập tức tới bệnh viện."
Lời này tất nhiên là nói với Đàm Giảo, tôi đâu có phần ở đây chứ. Quả nhiên tôi nhìn thấy vẻ mặt cô ấy trở nên nghiêm trọng, sau đó khẽ nói: "Trên đường chúng tôi tới bệnh viện anh ấy ngủ mê mệt." Vẻ mặt bác sĩ cũng căng thẳng: "Vậy sao?" Cô ấy đáp: "Đúng vậy, anh à tôi đã nói..."
Tôi không thể không ngắt lời bọn họ: "Đàm Giảo, đó là do tôi quá mệt."
Đàm Giảo và bác sĩ cùng thốt lên: "À..."
Rời khỏi bệnh viện, trong tay tôi cầm thuốc và những vật dụng khác, cô ấy cầm đống hoá đơn, lông mày hơi nhăn lại, miệng lẩm bẩm, đúng là đang tính tiền. Số tiền cô ấy cầm lấy dùng đều là từ trong ví của tôi, cuối cùng cô ấy gấp hoá đơn lại, ánh mắt xoay chuyển: "Anh nói xem Thẩm Thời Nhạn có thể chi trả số tiền này cho anh không?"
Tôi: "..."
Cô ấy: "Hơn bốn trăm tệ đấy, bây giờ anh... kiếm tiền cũng không dễ dàng."
Giọng nói của tôi lạnh đi: "Tại sao phải tìm anh ta thanh toán?"
Cô ấy nói rất thản nhiên: "Anh là vì việc nghĩa mới bị thương. Cảnh sát không chịu trách nhiệm ư!"
Tôi cứng rắn đáp: "Không cần, đừng tìm anh ta."
Đàm Giảo bĩu môi, im lặng, có lẽ là cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng nói của tôi.
Cô ấy nghĩ cũng thật đơn giản, tìm Thẩm Thời Nhạn thanh toán ư?
Ô Ngộ tôi đây có còn là đàn ông không nữa?
Chương 38: Ô Ngộ (6.2)
Tới cửa bệnh viện, tôi lên tiếng: "Ở đây cũng không xa mấy. Cô sớm về nhà ngủ đi, có chuyện gì để mai nói sau.
Cô ấy lại chần chừ không nói lời nào.
Tôi hỏi :"Sao vậy?"
Cô ấy đáp: "Anh đến chỗ tôi đi. Trong tiệm kia cũng không có ai chăm sóc anh, đã thế còn ồn ào, trời vừa sáng còn bị tóm đi làm việc nữa. Nhà tôi ngay gần đây, anh ngủ ở phòng khách. Chúng ta cũng có thể thương lượng về vụ án bất cứ lúc nào. Bây giờ đang trong lúc khẩn cấp, chúng ta vẫn nên cảnh giác, đừng tách ra."
Cô ấy bảo chúng tôi đừng tách ra. Cho dù giọng nói thản nhiên, nhưng tim tôi vẫn như bị thứ gì đó khẽ gõ vào.
Tôi nhất thời không nói ra lời. Cô ấy thấy thế mỉm cười: "Vậy thì đi thôi."
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót. Tôi cũng cười: "Không cần, tôi ở trong tiệm cũng không có việc gì. Có chuyện cô cứ gọi cho tôi."
Cô ấy nói: "Không được."
Tôi im lặng nhìn cô ấy.
Trong mắt cô ấy gợn sóng: "Không chỉ có mỗi việc đó đâu, tôi vẫn còn ngại chưa nói hết. Không phải lần trước có người thần bí vào nhà để lại cho tôi tờ giấy ư? Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi thực sự rất sợ. Anh có thể đến nhà giúp tôi không?"
Đêm hôm khuya khoắt, mây dày đặc che kín sao. Trên đỉnh đầu chúng tôi chỉ có đèn đường yên tĩnh. Tôi nhìn vào mắt cô ấy, trong lúc này giống như một hồ nước đen nhánh lấp loé sáng, còn có sóng nước nhộn nhạo.
Tôi đáp: "Được."
Cô ấy hơi mỉm cười. Tôi nghĩ mãi không ra cô ấy cười điều gì và cũng chả muốn nghĩ.
Nhà cô ấy cũng chả khác mấy so với tôi tưởng tượng. Hai căn phòng ấm áp sạch sẽ, hơi lộn xộn, nhưng cũng ổn, nhiều nhất là sách và đồ ăn vặt. Cô ấy lấy đôi dép lê từ trong tủ giày ra: "Đây là của cha tôi, anh đi đi. Trước kia cha mẹ tôi từng ở đây một thời gian. Anh mặc đồ ngủ của cha tôi được không?"
Tôi đương nhiên đồng ý.
"Rượu mơ mẹ cô ngâm còn không?" Tôi hỏi.
Cô ấy mỉm cười: "Anh muốn uống à? Rượu mơ ở trong tay tôi thì để lại được mấy ngày chứ? Lần sau tôi sẽ bảo mẹ mang thêm cho cả anh."
Tôi nói được.
Phòng khách sắp xếp tương đối đơn giản, chỉ có tủ và giường, cô ấy đặt mấy cuốn sách bên bệ cửa sổ. Quần áo của cha cô ấy để đầu giường: "Phong cách của anh cũng gần giống với cha tôi, mùa hè cha tôi cũng thích mặc áo ba lỗ."
Tôi cầm lấy chiếc áo ba lỗ mềm mại: "Ý cô là tôi ăn mặc như người già?"
Cô ấy: "Đúng là tôi hiếm thấy người trẻ tuổi mặc áo ba lỗ."
Tôi: "Mặc như vậy làm việc sẽ mát mẻ hơn."
Cô ấy: "Biết rồi." Dừng một chút nói tiếp, "Lần đầu tiên tôi gặp trong tiệm thì thấy anh mặc áo ba lỗ."
Cô ấy nói rất vô tâm, nhưng khi nhìn cô ấy dưới ánh đèn, tôi phát hiện dáng vẻ cô ấy khá cẩn thận.
"Nhớ rõ vậy sao? "Tôi nghe thấy mình hỏi.
Cô ấy quay dầu nhìn đi nơi khác, làm như không có việc gì: "Tôi buột miệng thôi. Anh mau đi tắm đi."
Dựa theo lời dặn dò của cô ấy, tôi đứng trong bồn tắm, cầm lấy vòi hoa sen xả sạch máu và vết bẩn trên người, cố gắng không để dính vào vết thương trên đầu. Nước ấm giúp xua tan sự mệt mỏi, cũng mang lại chút ấm áp bình tĩnh. Sau đó tôi ngâm người trong bồn một lúc, lấy khăn ấm đắp lên mặt.
Cô ấy nói không sai. Hoá ra một năm nay tôi chưa từng được tắm rửa thoải mái như vậy. Sau đó suýt chút nữa ngủ thiếp đi trong bồn tắm, cho đến khi cô ấy gõ cửa bên ngoài: "Ô Ngộ, quên nói với anh, khăn tắm ở trong tủ dưới bồn rửa tay. Chiếc khăn màu xanh da trời vẫn còn sạch nguyên ấy."
Tôi đáp: "Ừ."
Ở sâu trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ. Đây từng là cuộc sống tôi hướng tới, sau khi tốt nghiệp theo như từng bước kế hoạch tương lai nhất định sẽ có cuộc sống như vậy. Một ngôi nhà tốt, một người phụ nữ đáng để tôi giấu kín.
Cô ấy giặt quần áo, thay ga trải giường, rồi dặn dò tôi cái này không được cái kia không xong, còn cả gội đầu, chuẩn bị khăn tắm cho tôi. Tôi sẽ dốc hết sức che chở cả đời cho cô ấy. Chúng tôi sống hạnh phúc bình yên. Cô ấy cũng đối xử tốt với mẹ tôi và Ô Diệu. Tôi từng làm mọi thứ vì người nhà, tương lai sẽ có thêm cô ấy.
Tôi lấy khăn tắm từ trong tủ ra, bao lấy cơ thể. Tim đã như chết hẳn theo hơi nước tan đi.
Chương 39: Ô Ngộ (6.3)
Đêm này tôi ngủ ở nhà cô ấy cũng khá ngon giấc, chỉ là lúc bình minh, mơ hồ có cảm giác có người đứng ở cửa nhìn mấy lần. Tôi nhận ra cô ấy đang lo lắng. Cũng không biết là bị thứ gì quấn lấy sau đó tôi ngủ càng say hơn. Cho đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng đến mức rèm cửa cũng không che được, tôi mới mở mắt ra ngửi thấy mùi thơm.
Tôi ra khỏi phòng nhìn thấy Đàm Giảo đang đứng ở nhà bếp. Trong lò vang lên tiếng ù ù. Cô ấy mặc chiếc váy hoa ngắn, đeo tạp dề, rán trứng.
Hai chân cô ấy vừa dài vừa thẳng, lúc này ăn mặc thật đáng yêu, giống như một cô gái hiền lành.
Tôi dựa vào cửa lặng lẽ ngắm. Cô ấy nghe thấy tiếng động, quay đầu mỉm cười: "Dậy rồi à? Chờ một lát là ăn được rồi. Anh đi rửa mặt đi, tôi mua bàn chải dùng một lần và khăn mặt mới rồi đấy."
Tôi đi đánh răng rồi lại tựa vào cửa bếp, không hiểu tại sao lại không muốn đứng ở nơi khác. Cô ấy đã rán xong trứng, lại lấy bình dưa chua, liếc tôi: "Anh đứng ở đó làm gì, ngồi đi, có thể ăn rồi."
Tôi nghe thấy mình hỏi: "Cô luôn biết chăm sóc người khác như vậy sao?"
Cô ấy hơi mỉm cười: "Vậy thì anh hiểu lầm rồi, tôi chưa bao giờ chăm sóc ai cả."
Tôi im lặng, cô ấy cũng không nói gì, chỉ có tiếng nồi cháo trên bếp rì rì vang lên.
Tôi không biết mình đang hi vọng điều gì, lại đang muốn nắm bắt thứ gì. Song tôi là đàn ông, vì thế lại thản nhiên lên tiếng: "Vậy đây là lần đầu tiên?"
Lỗ tai của cô ấy đỏ lên.
"Ừ, thế thì sao?" Cô ấy nói khẽ, sau đó lấy một ít dưa chua ra, nói: "Ăn thôi."
Chúng tôi ngồi xuống bàn.
Tôi bưng bát cháo, ăn hai miếng dưa chua, cảm thấy chưa bao giờ ngon miệng như vậy. Cô ấy dường như không thoải mái, khi ăn không hề ngẩng đầu lên nhìn tôi. Song chúng tôi "chiến đấu" cũng khá tốt, một nồi cháo này, cô ấy ăn một, còn tôi ăn hết ba bát. Cô ấy ăn hết một quả trứng, tôi ăn hết ba, dưa chua cũng bị tôi ăn sạch. Cô ấy cầm lấy nồi cháo trống không, lại nhìn tôi: "Đàn ông... đều ăn nhiều như vậy sao?"
Tôi đáp: "Hôm nay tôi quá đói."
Cô ấy mỉm cười, là nụ cười vui vẻ: "Anh rửa bát."
Tôi không phản đối. Tâm trạng của tôi cũng rất tốt.
Bất giác đã là giữa trưa, bên ngoài mặt trời chói chang chiếu sáng cả phòng bếp. Tôi đứng bên bệ bếp rửa bát, nghe thấy cô ấy mở TV trong phòng khách. Tôi quay đầu nhìn, thấy cô ấy đang ôm gối, dép đã bỏ ra, để chân không lên sô pha, dáng vẻ hơi lười biếng lại hơi xa cách. Mắt trong veo, mũi thanh tú, môi hồng hào, chân dài miên man. Tôi nhìn một lúc lâu, cảm thấy ngực như bị thứ gì đó nhồi vào, rồi lại lập tức trống rỗng.
Đều là do cô gái này ảnh hưởng cả đấy.
Chuông cửa vang lên, Đàm Giảo chạy đi mở cửa. Tôi nghe thấy giọng nữ trầm thấp: "Đại Châu, tôi tra được manh mối này nên đến nói cho cô biết."
Là người bạn tác giả Tráng Ngư của cô ấy đến. Hoá ra bạn bè gọi cô ấy như vậy. Tôi cảm thấy chả dễ nghe chút nào. Những tác giả xinh đẹp này tính cách có lẽ cũng kì quái, hết lần này tới lần khác thích gọi nhau bằng biệt danh thô thiển.
"Còn ai ở đó vậy? Cô Chính nhà cậu à?" Tráng Ngư cũng nghe thấy tiếng động trong nhà bếp hỏi.
Đàm Giảo: "Không phải."
Tôi rửa xong chiếc bát cuối cùng, lau sạch nước trong tay, đi ra ngoài.
Hai cô gái đều nhìn tôi.
Chương 40: Ô Ngộ (6.4)
Có phải vẻ mặt của bạn bè Đàm Giảo đều sinh động như vậy không? Trên mặt Tráng Ngư lập tức hiện lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng là sự mừng thầm quỷ dị, liếc hai bọn tôi: "Quấy rầy rồi."
Cô nàng Đàm Giảo này lúc thì mặt dày lúc lại rất mỏng. Cô ấy gần như giải thích ngay: "Tráng Ngư, cậu đừng có nghĩ lung tung bổ não. Hôm qua anh ấy bị thương, tôi dẫn anh ấy về nhà để thuận tiện chăm sóc. Anh ấy ngủ ở phòng khách. Chúng tôi còn phải phá án đấy."
Vẻ mặt Tráng Ngư thản nhiên gật đầu: "À, thuận tiện chăm sóc."
Tôi đột nhiên cảm giác cô gái này cũng khá đặc biệt, tương đối thuận mắt đấy.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Đàm Giảo.
Tráng Ngư khẽ ho một tiếng, giống như muốn xua đi sự xấu hổ không hề tồn tại: "Đại Châu, sáng nay không phải cô nói với tôi muốn điều tra xem Chu Tử Hàn kia có gì đặc biệt sao? Dù sao bọn họ cũng ở cùng một khu với Tiểu Hạo, tôi cũng đi tìm hiểu một chút. Nhưng cô cũng biết tôi là người có tư duy nhạy cảm cẩn thận, sau khi tìm hiểu tôi đã phát hiện ra một chuyện thú vị. Hoá ra chủ nhân nhà kia là ông nội của Chu Tử Hàn, gọi là Chu Phụng Tiên. Trước kia ông ta kinh doanh nhỏ, cho nên cuộc sống cũng tương đối khá. Ông ta có ba người con, con cả là Chu Bá Vũ, con thứ là Chu Trọng Lăng là cha Chu Tử Hàn. Con gái út là Chu Quý Nhị, mới đính hôn. Con cả năm nay bốn mươi, con thứ ba lăm, con út hai ba, tuổi tác cách khá xa. Có phải cảm giác có ẩn tình trong đó không?
Đàm Giảo suy nghĩ đáp: "Bá, Trọng Thúc, Quý. Theo cách đặt tên này thì thiếu từ Thúc ở giữa (*). Giữa Trọng và Quý cách nhau tương đối xa."
(*) Bá: con cả, Trọng: con thứ hai, Thúc: con thứ ba trong bốn anh em, Quý: con út
Đầu óc cô ấy rất linh hoạt.
Tráng Ngư không ngừng vô đùi: "Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy chuyện này hơi kì quái, vừa rồi gặp một người bạn của bà Chu ở Uỷ ban khu phố, người đó kể trước kia nhà họ Chu có một đứa bé, tên đã bị xoá khỏi hộ khẩu, cách đây không lâu có người nói là bệnh chết, có người nói là bị bắt cóc, còn có người nói do cơ thể đứa bé kia không tốt nên bị người nhà họ Chu vứt bỏ. Nguyên nhân cụ thể cũng không rõ ràng lắm. Tôi không biết đây có phải là "nguyên nhân đặc biệt" hai người muốn tìm không, nhưng tôi chỉ có thể điều tra được đến vậy thôi."
Vẻ mặt Đàm Giảo trở nên nghiêm trọng, nói với Tráng Ngư: "Ngư Thần, cậu làm tốt lắm." Quay đầu nói với tôi: "Hai mươi ba năm trước, bọn họ từng vứt bỏ một đứa bé. Hiện tại bọn họ lại vứt bỏ đứa nữa. Anh cảm thấy sao?"
Tôi đáp: "Tôi chỉ biết việc đòi tiền chuộc nhà Triệu Duệ là trái ngược, phi logic với hành động trước đó của gã thôi. Nhưng bởi vì có tình huống đột ngột này nên tất cả cảnh sát đều tập trung ở nhà Triệu Duệ. Nếu như đây chỉ là nguỵ trang thì sao? Mục đích thực sự của gã..."
Tôi không chờ nói hết. Đàm Giảo và tôi đã bốn mắt nhìn nhau: "Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"
Tôi: "Đến nhà họ Chu xem sao."
Nhà Chu Tử Hàn gồm bốn tầng, cũng đã tương đối cũ. Có thể thấy được điều kiện của nhà họ Chu không quá giàu có. Dựa theo tình hình điều tra của Tráng Ngư, sau khi sinh con gái không lâu thì vợ Chu Phụng Tiên qua đời. Anh cả nhà họ Chu sống ở tỉnh khác, cô con gái út sống ở ngoài. Hiện tại chỉ có Chu Phụng Tiên và nhà con thứ sống ở đấy. Chu Tử Hàn là cháu trai duy nhất của nhà họ Chu.
Tôi dừng xe ở bên đường đối diện, ngồi trong xe nhìn chằm chằm với Đàm Giảo. Tráng Ngư ở lại một lúc, buổi tối còn phải thi nên đi trước. Cô ấy nói rằng trời đất bao la, cuộc thi là lớn nhất.
"Anh cảm thấy chúng ta ở đây sẽ thấy được gì?" Đàm Giảo hỏi.
Tôi đáp: "Không biết. Nhưng nếu mục tiêu của gã thực sự là nhà họ Chu, vậy thì việc bắt cóc khác chỉ là che giấu. Hai ngay này chắc chắn gã sẽ liên lạc với nhà họ Chu."
Đàm Giảo: "Ừ."
Nhìn dáng vẻ suy tư của cô ấy, ánh mắt trong trẻo linh động, giống như con thỏ nhỏ nhanh nhẹn đáng yêu, như thể là hai người vậy.
Ai biết một giây sau, cô ấy xoay người: "Sớm biết như vậy tôi đã tải ít phim, vào lúc đợi như này còn có thể xem. Hiện tại đợi không thật nhàm chán. Cảnh sát quả nhiên không phải là chuyện dễ làm."
Tôi nhịn không được bật cười.
Chương 41: Ô Ngộ (6.5)
Cô ấy hỏi: "Anh cười gì thế?"
"Không có gì. Em có thể đi làm chuyện khác mà." Tôi nói, "Ở đây có tôi canh chừng là được rồi."
Rõ ràng cô ấy hơi xao động, nhưng cũng vẫn còn do dự: "Vậy thì không được. Anh vẫn còn bị thương đấy..."
Tôi: "Không phải tôi vừa rửa bát sao?"
Cô ấy bật cười, dưới ánh mặt trời đôi mắt sáng ngời, nụ cười tươi như hoa. Cô ấy đẩy cửa xe: "Được rồi, vậy thì tôi sẽ nghe lời, đi lòng vòng rồi quay lại. Hoạt động gân cốt một chút mới có thể khống chế được toàn cục."
Tôi thấp giọng: "Ừ, vất vả rồi."
Cô ấy che miệng cười, xem ra rất dễ vui vẻ.
Tôi cũng cảm nhận được sự vui vẻ thấp thoáng.
Nhà họ Chu vẫn không có người ra vào, nhưng qua rèm cửa có thể thấy được mấy người trong phòng khách, không có động tĩnh gì khác.
Không biết qua bao lâu, Đàm Giảo mới xuất hiện bên ngoài cửa xe, tay cầm hai que kem. Tôi kéo cửa kính xe xuống, cô ấy nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy có lẽ anh sẽ thích vị tiramisu."
Tôi hơi đau đầu.
Thực ra tôi gần như chưa bao giờ ăn thứ này, cũng không thích ăn đồ ngọt. Trước kia trong nhà không có tiền, nào được ăn thứ này, thỉnh thoảng mua một cái cũng là cho Ô Diệu. Khi đó con bé cũng giống như Đàm Giảo, tay cầm lấy que kem, ăn ngon lành. Chỉ có điều vẻ mặt của Ô Diệu là quý trọng, vô cùng vui vẻ; còn Đàm Giảo là bình thường, mang theo chút vui mừng.
Tôi hỏi: "Cô có thể ăn hết cả hai que không?"
Đàm Giảo kêu lên, kiên trì đưa que kem tới trước mặt tôi: "Anh muốn tôi mập chết sao?" Tôi đành nhận lấy, từ từ ăn. Cô ấy không đi vào trong, tựa bên cạnh xe, cắn từng miếng một.
"Ăn ngon không?" Cô ấy ghé vào cửa sổ xe hỏi tôi.
"Ừ."
Xung quanh yên tĩnh, gió khẽ thổi, bất giác chúng tôi đã cách thật gần. cánh tay tôi đặt lên cửa xe, cô ấy ghé vào tay tôi, mặt chỉ cách tôi mấy tấc. Ánh chiều tà chiếu lên mặt cô ấy, trên môi còn dính chút bơ, bờ môi và mắt đều ươn ướt.
"Của tôi cũng ngon lắm." Cô ấy nói.
"Vậy sao?" Tôi nghe thấy mình hỏi.
"Ừ. "Cô ấy nhìn tôi, đưa que kem về phía trước, "Muốn nếm thử không?"
Tôi im lặng, nhìn chỗ dính trên môi cô ấy.
Cổ họng đột nhiên khô khốc.
Cô ấy cũng không nói gì, dường như cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ là trong đôi mắt yên tĩnh kia loé lên thứ gì đó rồi vụt tắt.
Lúc này ánh sáng tầm chạng vạng cũng đã dịu dần, mang theo chút ngọt ngào như hơi thở trên người cô ấy, là màu sắc khác biệt nhất phiêu bạt trong cơ thể tăm tối của tôi. Rất nhiều bí mật, nguy hiểm đang chờ đợi chúng tôi phía trước, mối thù nợ máu của tôi còn chưa giải được, vậy mà cô ấy lại lần nữa đi vào trong tính mạng tôi.
Trước khi gặp được cô ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, còn người phụ nữ trước mắt này, Ô Ngộ của hiện tại dùng thứ gì để nắm giữ đây?
"Có người đi ra." Tôi hơi nghiêng người, lên tiếng.
Ánh mắt cô ấy loé lên, que kem chẳng biết rơi từ lúc nào, nhìn theo ánh mắt của tôi. Hoá ra cửa nhà họ Chu cách đó không xa đã mở, có nhiều người đi ra. Có già có trẻ, có nam có nữ, tổng cộng là năm người, có lẽ là Chu Phụng Tiên, vợ chồng nhà người con thứ hai, con út và vị hôn phu.
Vẻ mặt mỗi người đều căng thẳng, không ai nói chuyện, vành mắt mẹ Chu Tử Hàn đỏ ửng. Bọn họ ngồi lên một chiếc xe rời đi.
"Lên xe." Tôi nói.
Đàm Giảo phi như bay lên, tôi khởi động xe theo sau. Tất cả mập mờ tạm thời bỏ lại sau, hiện tại tan thành mây khói trong tầm mắt tôi. Vẻ mặt Đàm Giảo cũng nghiêm túc, dường như chút chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi. Cô ấy như có điều băn khoăn: "Bọn họ đi đâu nhỉ?"
Tôi đáp: "Hôm nay là ngày làm việc, có chuyện gì mà khiến cho cả nhà bọn họ không đi làm, tụ tập trong nhà đợi đến tận trưa, sau đó thì cùng nhau rời đi?"
Khoé miệng Đàm Giảo nhoẻn cười: "Bởi vì con hồ ly kia cuối cùng đã lộ ra đuôi, muốn dụ con mồi vào động rồi."