• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rabbitlyn

Chương 94: Đàm Giảo (13.1)

Tôi mở mắt ra lần nữa nhìn thấy cảnh sắc vô cùng lạ lẫm. Cơ thể của tôi vẫn còn đang hơi run, cơn đau nhức do bị nước lũ đập vào dường như vẫn còn chưa biến mất, nhưng tôi đã không còn ở đó nữa rồi.

Mây giăng kín trời âm u. Xung quanh là mấy túp lều tranh, tôi nằm trên mặt đất, cảm thấy rét thấu xương, cái lạnh thấm qua lưng, cảm giác như nằm trên đống tuyết ướt sũng.

Tôi nghiêng người nhìn.

Shit! Thật sự là tuyết, xung quanh toàn là tuyết.

Tôi vội ngồi dậy, phát hiện đang nằm bên ngoài một căn nhà gỗ xa lạ. Tôi chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, y xì như chiếc tôi mặc trong phòng trước khi lại quay về thuyền. Ngón chân của tôi vì lạnh đã mất đi cảm giác.

Tôi thất tha thất thểu bò trên mặt đất, đã nhận ra đây là đâu. Đây chính là Lịch Huyện trước đó tôi và Ô Ngộ từng đến, quê của giáo sư Trần. Có thể nhìn thấy nhà tổ của họ Trần trên sườn núi phía xa, chỉ là chưa quen nên lúc nãy tôi nhất thời không nhận ra.

Mùa đông, chúng tôi trở lại từ dòng thời gian trên con thuyền kia đã là mùa đông! Nhưng đây là mùa đông nào, quá khứ hay là tương lai? Không có chuyện nào có thể hoang đường hơn được. Tôi lảo đảo, ôm lấy cơ thể, đi lung tung về phía trước, đồng thời hô: "Ô Ngộ... Ô Ngộ..."

Không có người đáp lại, thôn này vốn thưa thớt. Xa xa có nhà mở cửa sổ, có lẽ có người dân xa lạ đang tò mò nhìn tôi. Đầu tôi dần nhớ lại hình ảnh trước khi hôn mê. Ô Ngộ ngốc nghếch kia cứ thế bỏ qua tôi lao về phía bờ hồ. Trời đất khủng bố như vậy, mình anh lẻ loi trơ trọi đứng đỏ, như thế chỉ cần xúc động một chút sẽ nhảy vào trong vòng xoáy.

Cho tới bây giờ tôi chưa từng cảm thấy anh đáng thương như vậy.

Sau đó xung quanh sụp đổ, tôi suýt chút nữa thì chết đuối, nhưng Ô Ngộ đã xuất hiện trước mắt tôi, lúc thì trước mặt, lúc bị đẩy đi xa. Sau đó nhìn thấy anh dùng chính cơ thể va vào đá tiếp được tôi, lúc ấy tôi mới hiểu ra anh luôn cố gắng bơi về phía mình.

Tôi luôn cảm thấy anh là người đàn ông thông minh, cũng rất thực tế, còn cả chỉ bo bo giữ mình. Lúc trước biểu hiện của anh luôn là theo đuổi công danh lợi lộc, không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Hiện tại lại là chuyên quyền độc đoán, biết rõ cả hai chúng tôi đều thích nhau, nhưng không chịu tiếp nhận. Không phải anh ích kỉ, mà anh còn có mục tiêu bị ràng buộc trong đó, không thoát ra được.

Nhưng sau khi trải qua buổi đêm kinh hoàng hôm qua, tôi lại nhìn thấy một anh rất khác trên thuyền. Người đàn ông ra sức liều mạng, lương thiện, gánh vác tất cả.

Nghĩ đến những điều này nước mắt tôi không tự chủ chảy ra. Khắp nơi đều là tuyết trắng xoá, tất cả nhà cửa đều phủ trong lớp tuyết, nhưng anh đang ở đâu? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi quay lại dòng thời gian ở địa điểm này? Nghĩ vậy lòng tôi chùng xuống.

Cuối cùng sau khi tôi chạy qua mấy con đường đã nghe thấy bên trong bụi cỏ mơ hồ có tiếng động. Tôi chạy tới quả nhiên thấy một người nằm ở đó. Dáng người thon dài, quần áo mỏng manh, không phải là Ô Ngộ thì ai?

Anh dùng tay chống lên mặt đất muốn ngồi dậy, dáng vẻ đang cố hết sức.

Tôi chạy đến trước mặt anh, ngồi xuống ôm lấy anh. Khuôn mặt của anh lập tức lộ vẻ xúc động, ôm chặt lấy tôi.

"Mùa đông?" Anh hỏi tôi, giọng nói khàn đặc. Khuôn mặt chúng tôi kề sát, hơi thở gần như quấn quanh một chỗ.

"Ừ... Mùa đông..."






Chương 95: Đàm Giảo (13.2)

Chúng tôi ôm chặt nhau trong một lúc, tôi nói: "Chúng ta đi tìm một nơi nào trú trước đã." Vừa dứt lời, anh đột nhiên buông tôi ra, dùng tay chống đất, nhảy lên. Tôi vươn tay muốn đỡ anh, nhưng lại chỉ bắt được khoảng không. Anh rất cao, ngọn cây che khuất tầm mắt, giọng nói của anh khô khốc: "Đi thôi."

Tôi hơi giật mình, đi theo phía sau anh. Nền tuyết mấp mô, nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn tôi. Chúng tôi chỉ cách một hai bước, nhưng như thể cách rất xa.

Tâm trạng của anh rất không ổn.

Khách sạn kia vẫn kinh doanh, chỉ là trong sổ đăng kí đã sớm không còn tên của chúng tôi. Ô Ngộ lại thuê phòng. Chúng tôi bật điều hoà đến mức tối đa. Sau khi tôi tắm xong, mặc áo choàng tắm, chui vào trong chăn. Ô Ngộ tắm xong, mặc áo tắm ngồi trên ghế đối diện giường. Lúc này trên mặt hai người chúng tôi mới có lại chút màu máu.

Vừa rồi chúng tôi đã xác nhận được thời gian lại quay ngược rồi.

Hơn nữa lần quay ngược này không còn chỉ là nửa tháng.

Bây giờ là ngày 20 tháng 1 năm 2017, chúng tôi quay lại nửa năm trước, là mùa đông giao giữa hai năm.

Song chỉ là người chúng tôi ở đây, còn những thứ khác thì không.

Nói cách khác, thời gian chúng tôi quay ngược không phải liên tục mà là nhảy vọt đấy.

Hơn nữa biên độ nhảy vọt trở nên lớn rồi.

Coi như là trước lạ sau quen, chỉ thoáng bối rối một lúc, tôi không còn căng thẳng nữa. Chỉ là khi nhìn tuyết rơi bay bay ngoài cửa sổ, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh mờ mịt.

Ô Ngộ cũng không nói chuyện, anh bắt đầu hút thuốc, còn hút nhiều hơn so với bất cứ lúc nào. Anh cúi đầu, mái tóc ướt dính vào trán. Tôi đột nhiên cảm thấy anh có chút xa lạ, có lẽ là trải qua mấy ngày ngắn ngủi trên thuyền, tôi đã quen dáng vẻ sạch sẽ nhã nhặn của anh. Bây giờ nhìn thấy râu anh dài ra, bả vai rắn chắc, cơ bắp, lại cảm thấy như đang nhìn một người khác. Dáng vẻ của thợ máy im lặng tôi gặp sau này.

Tôi biết rõ anh không vui, có lẽ anh đang đau lòng, đây chính là dáng vẻ đau lòng của anh đấy.

"A Ngộ, Ô Diệu..."

Tôi còn chưa kịp nói lời gì an ủi đã bị anh lên tiếng ngắt lời: "Ô Diệu không sao. Con bé mất vào một tháng sau, chắc chắn sau đó chiếc thuyền kia đã được cứu."

Đúng vậy, anh nói rất có lý. Tâm trạng tôi thoáng thả lỏng, lại nhìn thấy lỗ mũi anh phả ra khói dường như vô cùng áp lực.

Trong lòng tôi khó chịu, nhưng lại không thể có cách gì. Tôi không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết khi đàn ông sa sút phải làm gì.

Đúng lúc này anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau. Tôi không hiểu trong lúc này đôi mắt đen kịt đó đang nghĩ gì.

"Vậy bây giờ chúng ta..." Tôi hỏi.

"Để nói sau." Anh cầm điếu thuốc đứng dậy, "Em nghỉ ngơi cho thật tốt đã, đừng để bị cảm. Đừng suy nghĩ nhiều, cho dù xảy ra chuyện gì đã có tôi. Tôi đi ra ngoài hút thuốc đã."

Tôi muốn nói lại thôi, nhìn anh đẩy cửa đi ra ngoài ban công. Bên ngoài tuyết lạnh trắng xoá, anh mặc mỏng manh, đứng yên không nhúc nhích. Dáng vẻ kia dần trùng khớp với dáng vẻ khi anh đứng bên hồ. Tôi cũng hiểu ra tại sao lúc này anh lại lạnh lùng như vậy. Bởi vì anh không muốn đối mặt với bất cứ ai, thậm chí là tôi.

Lại một lần nữa nhìn thấy Ô Diệu rơi vào nguy hiểm, thân là anh trai lại bất lực, có lẽ chính là nguyên nhân hiện tại anh không khống chế được cảm xúc. Cuối cùng tôi đã chạm vào được, rốt cuộc anh tổn thương sâu bao nhiêu đây.

Thực ra anh đã làm rất tốt rồi.




Chương 96: Đàm Giảo (13.3)

Tôi nhìn qua, chẳng biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Trong mơ chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp yên tĩnh, tôi ngủ vô cùng say. Có lẽ là do quá đói tôi còn nằm mơ đi ăn cá hấp với Tráng Ngư, không ngừng nhai nuốt. Trong mơ con cá kia còn thè lưỡi ra liếm mặt tôi, vô cùng dịu dàng, liếm từ lưỡi rồi đến mắt, hơn nữa còn khẽ hôn miệng tôi. Sau đó còn dịch xuống cổ tôi không ngừng hôn. Tôi mơ mơ màng màng, chẳng lẽ tôi thực sự khao khát đến vậy sao?

Khi tỉnh lại đã là xế chiếu. Tuyết đã ngừng rơi, trời sáng hơn một chút. Tôi phát hiện Ô Ngộ đang ngủ say bên cạnh.

Anh đã thay chiếc áo phông chúng tôi vừa mua ở tiệm tạp hoá, còn cả quần dài nữa. Khuôn mặt sạch sẽ càng làm các đường nét rõ ràng hơn. Giấc ngủ của anh rất sâu, hơi thở đều đều.

Tôi nhìn một lát, nhấc một tay anh lên. Không còn là bàn tay của thiên chi kiều tử năm đó, rất to, dày, có có một ít vết thương, trên bàn tay cũng có lớp chai mỏng. Thời gian qua, người đàn ông này đã tra tấn chính mình. Tôi hôn tay anh, không nỡ buông ra.

A Ngộ, anh không biết là chỉ vì anh mà em vốn luôn vui vẻ trở nên nặng nề, yên lặng đâu.

A Ngộ.

Trên đời này chỉ có mình em được phép gọi anh như vậy thôi.

A Ngộ của em.

Đừng do dự, đừng tự trách, cũng đừng mất đi lòng tin. Dù bây giờ anh không chịu ở bên em, em cũng sẽ không bực bội so đo với anh nữa.

Em muốn giúp anh thực hiện được nguyện vọng.

Em muốn Ô Diệu và mẹ anh đều bình an trở về bên cạnh anh, hà cớ chi phải lo lắng việc mê man rơi vào vòng xoáy thời gian.

Đương nhiên em cũng hi vọng trong nguyện vọng tương lai của anh có thêm sự tồn tại của em.

Bởi vì anh nói em là ánh mặt trời nhỏ của anh. Ánh mặt trời duy nhất anh có trong cuộc đời này.

Khi Ô Ngộ tỉnh lại, trền bàn đã để hai phần thức ăn do tôi nhờ ông chủ khách sạn xào hộ. Trên ghế salon còn có hai chiếc áo khoác, một nam một nữ, cũng là vừa rồi ông chủ mua hộ. Dù không có ý gì, nhưng chúng là dành cho tình nhân đấy, một xanh một hồng, dù không phải là nhãn hiệu đồ đôi nổi tiếng nhưng cũng là cùng dạng. Anh mặc size 185, còn tôi là 160.

Tôi đang gọi điện cho Tráng Ngư thì thấy anh đứng dậy, mỉm cười với anh, rồi nói chuyện tiếp: "Shit! Cô đừng hỏi nhiều như vậy, tới rồi nói sau. Sách dạy nuôi binh nghìn ngày dùng binh một giờ. A Ngư, lúc này tôi không thể không có cô. Cô tới đây một chuyến, tôi sẽ chi trả hết tiền xe và chi phí ăn ở."

Khuyên can một lúc lâu, cuối cùng Tráng Ngư cũng chịu tới. Cúp điện thoại, tâm trạng của tôi cũng vô cùng phức tạp. Vừa rồi khì trò chuyện với Tráng Ngư tôi cũng thăm dò được cô ấy vừa thi cuối kì xong bắt đầu nghỉ đông. Nói cách khác cho dù tôi xuyên đến khoảng thời gian nào thì cô ấy không phải đang thi, thì cũng là vừa thi xong... Trong lòng tôi không hiểu sao dâng lên chút đồng cảm với cô ấy.

Song Tráng Ngư của mùa đông năm ngoái quả thực không nhớ rõ Ô Ngộ, không nhớ gì về vụ án kia, cũng không nhớ được chút nào chuyện xảy ra sau đó. Bởi vì tôi cảm thấy cô ấy là người thông minh. Tôi và Ô Ngộ lại xuyên thời gian lần nữa, nói không chừng cô ấy có thể phân tích được gì đó. Đương nhiên loại cảm giác này chỉ là sự tin tưởng mù quáng của tôi dành cho cô ấy, giống như cô ấy tin tưởng mù quáng tôi có thể phá được tất cả các vụ án giết người.







Chương 97: Đàm Giảo (13.4)

Ô Ngộ đã đánh răng xong, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Vất vả. Vừa rồi... không phải." Ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tim tôi thoáng nhói lên: "Không phải gì chứ, mau ăn thôi."

Cơm nước xong, chúng tôi đi ra ngoài một chút. Bởi vì gần tới năm mới, trong thôn cũng nhiều người hơn trước. Chúng tôi lại đến quán ăn kia, việc kinh doanh vẫn rất tốt. Tôi nhìn thấy chủ quán đang chào khách, vợ ông ấy đang có thai, cười ha hả thu tiền.

Chuyện này khiến người ta giật mình.

Sau đó, chúng tôi đứng ở rừng cây bên cạnh thôn, bầu trời đã có sao, lá cây xơ xác, tuyết chất thành đống. Tôi hỏi: "A Ngộ, vào lúc này anh vốn đang ở đâu?"

Ô Ngộ suy nghĩ một chút: "Năm ngoái lúc này tôi đang ở Tây Tạng."

"Đi Tây Tạng làm gì vậy?" Tôi hỏi.
Anh đáp: "Nghe nói chỗ đó cách trời gần nhất."

Tôi im lặng.

Anh dập điếu thuốc vào trong đống tuyết, mỉm cười: "Thực ra chỗ đó khiến lòng người trở nên bình tĩnh hơn. Tôi cũng là ở đó cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, nhưng hôm nay lại hơi thất lễ."

Anh liếc tôi, tôi cười không nói lời nào.

Tôi ngẩng đầu nhìn sao trên trời: "Em cũng muốn đi Tây Tạng."

Khoé miệng anh hiện lên ý cười.

Tôi nói: "A Ngộ, chờ tất cả chấm dứt, cứu được Ô Diệu và mẹ anh, anh dẫn em đi Tây Tạng được không? Trạch nữ như em chưa từng đi đến đó."

Anh im lặng một lúc lâu mới đáp: "Được, một lời đã định."

Vành mắt tôi hơi nóng lên. Thực sự vô cùng thích, cũng vô cùng khó chịu.

Nhưng tôi không muốn nói với anh, mọi chuyện thực sự có thể thuận lợi như chúng ta dự tính sao? Ngày nào đó thời gian chấm dứt quay ngược không biết hai chúng tôi sẽ đang ở nơi nào? Anh cam đoan sẽ nhớ rõ tôi, nhưng chuyện này có thể thực sự cam đoan sao?

Cho nên anh mới không chịu giữ lấy tay tôi sao?

Cũng chỉ có tôi ngốc nghếch, nghĩ gì cũng mặc kệ thôi sao?

Cho tới bây giờ tôi chưa từng trải qua tình yêu, nhưng cả đời này lần đầu tiên tôi gặp được tình yêu sâu sắc, nhưng chỉ là từ lúc bắt đầu đã không thấy được tương lai.

Vừa rồi lúc anh ngủ, tôi cũng đã gọi điện thoại cho cha mẹ, cố chịu đựng không để cho họ biết tôi đang khóc. Khi tôi giả vờ lơ đãng hỏi nửa năm qua chúng tôi đã làm gì thì mẹ đáp tôi bận rộn công việc như thế, cả ngày chỉ biết chơi bời, mau sớm tìm bạn trai đi.

Bọn họ cũng giống như Tráng Ngư không cảm nhận được bất cứ điều gì bất thường, nhưng tôi thì chẳng nhớ gì hết.

Tôi thực sự muốn quay về bên cha mẹ, nhưng tôi biết mình chỉ có thể ở lại đây mười lăm ngày. Nếu như không điều tra ra được chân tướng, tôi không biết vận mệnh của mình sẽ đi về đâu. Cho nên tôi đành phải nín nhịn, chỉ nói cho họ biết tôi sẽ sớm về nhà như trước. Tôi phải ở bên cạnh Ô Ngộ đối mặt với tương lai của chúng tôi.

Chỉ có hai người chúng tôi mà thôi.

"Năm ngoái lúc này..." Tôi cười khổ, "Trong trí nhớ của em trống rỗng."

Anh im lặng một lát mới lên tiếng: "Quá khứ của tôi đã thay đổi rồi."

Hai bọn tôi lại im lặng. Tại sao lại như vậy, tại sao thời gian của chúng tôi lại uốn cong quay ngược, hiện tại còn chưa tìm thấy nguyên nhân. Bí mật có lẽ cất giấu ở không gian mặt đất chúng tôi rơi xuống. Chúng tôi phải đợi mười lăm ngày nữa mới quay về được.

"Nhìn bên trong đi." Ô Ngộ nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn toà nhà giữa sườn núi của giáo sư Trần. Tuyết đã bao trùm tất cả, tôi không giống Ô Ngộ có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ. Thực sự điều có thể thấy là cả ba tầng đều sáng đèn, hoàn toàn không giống như nửa năm sau chìm trong cảnh tối om.

Tâm trạng tôi chấn động. Chúng tôi quay lại nửa năm trước, có phải nghĩa là...

Vẻ mặt Ô Ngộ cũng trở nên thâm trầm cảnh giác: "Người nhà bọn họ vẫn còn sống. Nếu như trí nhớ của tôi chuẩn thì vụ hoả hoạn xảy ra hai ngày sau đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK